Món Đồ Chơi Trả Thù

Chương 29



CHƯƠNG 29

[ Bất luận lựa chọn cuối cùng của ngươi là gì, ta cũng chấp nhận]

Ta dựa đầu vào lan can cầu vượt.

Trong đầu loạn như bị oanh tạc, không biết suy nghĩ cái gì, cũng không dám suy nghĩ cái gì, chỉ có câu nói kia của Phương Thụ Nhân luẩn quẩn như u linh không chịu đi, trong đầu ta nổ đùng đoàng. Ta hẳn là hối hận, ta hoảng hốt nghĩ, sớm biết, sớm biết không nên lựa chọn như vậy… chính làm, ta không cảm thấy hối hận. Ta hẳn là hối hận, chuyện đáng sợ nhất rốt cục đã xảy ra, ta hẳn là hối hận, hối hận ta không quyết định nhất đao lưỡng đoạn.

Nhưng hiện tại ta chỉ cảm thấy sợ hãi, không cảm thấy hối hận, có lẽ vì sợ hãi che dấu người khác?

Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, tâm phiền trong chốc lát đình chỉ, giây tiếp theo, ta không cần nghĩ ngợi mà đánh bay nó ra ngoài, nhìn nó ở không trung hiện ra đường cong màu đen, rơi xuống mặt đường, vỡ thành mấy bộ phận.

Đúng vậy, bọn họ không tìm đến ra, ta có thể không cần đi đối mặt.

Ta một lần nữa đem đầu dựa vào lan can, lan can inox lãnh lẽo, nếu lạnh thêm chút nữa thì tốt rồi, có lẽ có thể trực tiếp đông cứng đại não đang ong ong của ta, làm nó đình chỉ hoạt động. Tốt nhất là làm cho cả thế giới đình chỉ hoạt động, ta sẽ không bị bắt đối mặt với hết thảy mọi chuyện.

Ta cứ ngơ ngác nhìn làn xe phía dưới qua lại, vẫn xem, vẫn xem, thẳng đến trong đầu không còn cái gì, thẳng đến khi có người bắt lấy bả vai ta, đem ta kéo khỏi lan can.

“Này! Cậu? Cậu là gián điệp kinh tế a?”

Đại não ta đã muốn tạm dừng, nhất thời không kịp phản ứng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn người tới. Hắn đại khái là ý thức được chuyện không thích hợp, khẩu khí ôn hòa hơn: “Địa điểm này là nơi tốt nhất cậu chọn để rơi xuống?”

Người này rất quen, ta bắt đầu vận dụng đại não hết sức có thể.

Thanh âm hắn lại ôn hòa hơn chút nữa: “Trước tới chỗ tôi rồi nói sau.” Kéo ta đi.

Ta rốt cục nhớ ra hắn là ai: “… Dương Tử Giang.”

Hắn cước bộ không ngừng, cũng không buông tay, lực đạo như kẹp sắt khiến cánh tay ta sinh đau: “Hừ, đa tạ, còn không đem tôi làm cá sấu Dương Tử.”

Ta không có tinh thần phản ứng lại hắn, mặc hắn kéo ta đi, vẫn kéo vào một góc sáng sủa của một tiệm cà phê vắng vẻ, đem ta ấn vào chỗ ngồi Dương Tử Giang mới rảnh tay, rất quen thuộc nói với bồi bàn: “Một ly cà phê đen và một cốc chocolate nóng.”

Trong chốc lát, Dương Tử Văn hung tợn đem đồ uống bùn lầy đẩy tới trước mặt ta: “Uống đi!” Ngữ khí này như đang bức ta uống độc.

Ta muốn nói ta không thích loại đồ uống này, lại cảm thấy không có khí lực tranh với hắn, đơn giản cầm cái cốc xem như thuốc uống hết. Hắn lại gọi một cốc giống hệt đặt trước mặt ta: “Uống đi!!!”

Lần này dấu chấm than biến thành ba cái rồi.

Ta lại uống hết, lại một cốc giống hệt: “Uống!!!!!!!”

Cứ như vậy ta uống một hơi hết năm cốc, ta ngấy đến mức mắt mũi văn vẹo, rốt cục không thể không buông tha cho trạng thái suy yếu, nước mắt nước mũi cầu xin tha thứ: “Dương tổng tài, Dương đại ca, Dương đại gia, ngài tha ta đi, ta trên có phòng cho vay, dưới có trò chơi máy tính…”

Dương Tử Văn khoanh tay trừng mắt nhìn ta: “Tỉnh chưa? Không giả bộ thanh niên văn nghệ nữa?”

“Ngươi cũng đừng đem công trình vui sướng đặt lên sự thống khổ của ta, ta thật sự thống khổ a.” Nói xong cái mũi không khỏi lên men.

“Được được, uống năm cốc chocolate nóng cậu còn không thể từ trong thống khổ thất tình chui ra?”

“… Ai nói ta thất tình chứ?”

“Vậy cậu bày ra bộ mặt đau khổ thâm cừu đại hận đứng ở cầu vượt giả bộ cây tùng không sợ lạnh làm gì?”

“Ngươi thế nào lại vừa khéo đi qua chố đó a?”

“Bởi vì ta nghe được tiếng la ở sâu trong nội tâm của ngươi cho nên chạy vội tới.”

Dương Tử Văn và Phương Thụ Nhân tuy đều là gian thương nhưng vẫn có chỗ khác nhau, khác biệt lớn nhất chính là, Phương Thụ Nhân nói lời ngọt ngào so với kí một hợp đồng hơn một triệu còn khó khăn hơn, Dương Tử Văn thì tùy thời tính toán ghê tởm chết người: “Ít nói đi. Ta cũng không phải trạm phát sóng di động.”

“Thì do đôi ta trời sinh hữu duyên…”

“Nghiệt duyên?”

Dương Tử Văn thở dài: “Cậu xe cậu, gặp đả kích liền nhận sự an ủi đó thôi, thật sự là, một chút cũng không lãng mạn.”

Ta nhìn trên người mình: “Không thấy ta toàn thân cao thấp tràn ngập hai chứ ‘sự thật’?”

“Được rồi, được rồi, nói trắng ra là một chút ý tứ cũng không có – công ty tôi ở ngay phía bên kia cầu vượt, vừa vặn là hướng cậu ngu ngốc nhìn.” Hắn chỉ về một hướng, lại vẽ một vòng: “Thư kí của tôi buổi trưa đi ăn thấy cậu đứng ở đằng kia ngạo nghễ đón gió, ăn xong về vẫn thấy cậu đứng thẳng như cây tùng, còn tưởng cậu là gián điệp kinh tế, liền báo cáo với tôi.”

Nhất định là người trẻ tuổi dưới trướng Dương Tử Văn kia, bộ dáng xinh đẹp, có điều làn da hơi ngăm đen, trong một số tiệc tối đã gặp qua.

“Vậy ngươi nên gọi bảo an cầm côn điện đến mới đúng a.”

“Kia chẳng phải đường đột mỹ nhân?” Dương Tử Văn cao thấp đánh giá ta: “Nói tiếp, chỉ bằng cậu…” ý tứ, bảo an tới còn không đen xương cốt ngươi dỡ ra.

“Cũng phải nói, dù sao ưng trảo công của Dương tổng thực thâm hậu, làm một gốc tùng nhỏ nhoi như ta phải kinh sợ.” Ta hướng hắn lắc lắc cánh tay: “Đến giờ vẫn còn tê dại.”

“Sự tình cấp bách, cậu nên cảm tạ tôi cứu cậu.”

“Ta lại không định nhảy xuống.”

“Thực không có?”

“Thực không có.” Ta liều mạng mở to mắt để hắn nhìn thấy sự thành thực của mình. Trong lòng lúc ấy thực loạn muốn chết, bây giờ còn cảm thấy hoảng, nhưng tuyệt đối không có ý niệm lãng phí bản thân. Ta là phàm nhân, ta sợ chết.

“Vậy cậu đứng nửa ngày ở đằng kia làm gì? Thật sự làm gián điệp kinh tế?” Hắn cẩn thận quan sất sắc mặt ta: “Có chuyện gì, nói ra nghe một chút, dù không giúp được gì, ít nhất cũng cùng lôi nhau xuống nước buồn bực.”

Nhắc tới việc này ta thấy đầu nặng tới mức không thẳng được, chỉ có thể đem cằm gác lên bàn, nghĩ không biết nên nói như thế nào, cuối cùng nói thẳng: “Chuyện của chúng ta… bị bằng hữu phát hiện.”

“Cậu nói là quan hệ của cậu và Phương tổng.”

Thanh âm của ta cùng tiếng ruồi bọ vo ve không có gì khác biệt, cư nhiên Dương Tử Văn cũng nghe hiểu, ta hoài nghi hắn không phải thực sự có dị năng cảm ứng tâm linh: “Ân na.”

“Kết quả khiến ai cũng biết, các cậu ở công ty không nổi nữa?”

“Không!!! Là bằng hữu của ta biết!!!”

“Mấy?”

Ta nhẩm tính: “… Ba… Có hai người đồng tình.”

Dương Tử Văn dựa lưng vào ghế, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ta: “Vậy cậu bày ra dáng vẻ như thể cha mẹ chết để làm gì? Tôi còn nghĩ cả thế giới sụp đổ chứ!”

“Ngươi thì biết cái gì!” Ta hạ giọng rống giận: “Bọn họ không giống! Ta tình nguyện cho người khác biết cũng không muốn cho họ biết!” Cái mũi chua xót, ta không nhịn được mà chảy nước mắt, nhanh chóng cúi đầu giả bộ uống nước. Nước mắt theo hai má chảy xuống cằm, sau đó lẳng lặng rơi xuống khăn trải bàn màu lam, biến thành hai điểm sẫm màu.

Dương Tử Văn trầm mặc một hồi, mở miệng ngữ khí thật bình tĩnh, tựa hồ còn có một chút quan tâm: “Muốn tôi gọi Phương Thụ Nhân tới đây không?”

“… Hiện tại ta không muốn thấy hắn.”

“Vậy cậu tính chia tay với hắn?”

“Hiện tại có chia tay cũng vô dụng, bọn họ đều biết.” Ta liều mạng đè xuống thanh âm run rẩy.

“Cho nên bọn họ sẽ tuyệt giao với cậu?”

“… Không biết.”

Dương Tử Văn nghi hoặc nhếch lên một bên mi, ta thấp giọng bổ sung: “Thời điểm bị bọn họ nhìn thấy, ta lập tức rối loạn, liền chạy đi… bên kia thế nào, ta còn không biết.”

“Bọn họ nhìn thấy cái gì?” Dương Tử Văn như thể cảnh sát phá án, cái gì cũng hỏi, còn đặc biệt chú ý chi tiết.

“Ở bãi đỗ xe… tiếp… tiếp…”

“Hôn môi? Việc này? Thiết! Tôi còn nghĩ các ngươi bị bắt gian tại giường chứ!” Dương Tử Văn thở hắt ra, lại dùng ánh mắt cực độ khinh bỉ nhìn ta: “Chẳng qua bị mấy người bạn tốt – trong đó đã có hai người đồng tình – mục kích cậu và Phương Thụ Nhân ở bãi đỗ xe hôn môi, cậu bới rối cướp đường mà chạy, chạy đến cầu vượt tìm chết… Tôi nói này, có muốn chết cũng nên thật sự tuyệt giao với mấy người đó rồi nói sau.”

Bị hắn nói như vậy ta cũng hiểu được chính mình thực vô dụng, đành phải cúi thấp đầu, bày tỏ sự ăn năn.

“Gọi một cú điện thoại, nói ra đi, sống chết quyết đinh một lần thôi.”

Ta cắn chặt răng không lên tiếng. Hắn nói thật thoải mái, cho dù tội phạm tử hình, khẳng định cũng hy vọng tha được một ngày là tốt một ngày. Ta không có dũng khí nhảy ra tìm cái chết, trên thực tế việc này còn đáng sợ hơn cả chết. Chết thì hai mắt nhắm lại, không lâu xong là xong, ta không cần đối mặt với ánh mắt khinh miệt của Ngũ Hữu Kì và Lâm Hoa… chỉ nghĩ đến đó tâm ta đã muốn thăng thiên.

Dương Tử Văn thở dài: “Nếu không cậu nói chuyện với Phương Thụ Nhân trước đi.”

“…”

“Cậu rốt cuộc muốn thế nào a?” Đừng muốn chết không muốn sống như vậy a, phải phân thì phân, không phân thì không phân.”

“Ngươi nói thực đơn giản, nào có quyết định tốt như vậy a.” Ta than thở: “Ngươi nói ta nên làm gì bây giờ?”

Dương Tử Văn nghĩ nghĩ, nói: “Bằng hữu của cậu tôi không biết, bất quá Phương Thụ Nhân từ nhỏ tôi đã biết, cuộc sống cũng gần giống nhau – đương nhiên những người xuất thân như bọn tôi ít nhiều đều có điểm tương tự – đối với hắn tôi cũng có một số hiểu biết.” Dương Tử Văn tiến đến gần hơn một chút: “Hiện nay có không ít người một khi có tiền sẽ không biết phải là gì, có người tiêu tiền như nước, hoang *** vô độ, không kị nam nữ, thu gon tất cả… có những việc cậu không thể tưởng được. Phương Thụ Nhân quả thực có thể xem như một dòng chảy tinh khiết giữa thời loạn lạc… đương nhiên tôi cũng vậy a…”

Ta cắt ngang lời hắn: “Thời điểm ta làm trợ lý của hắn đều phải thay hắn giải quyết nữ nhân.”

“Đó là đương hiên. Một nam nhân kim cương như hắn nữ nhân sao có thể buông tha.” Hắn xua tay ngăn lại ý đồ chen ngang của ta: “Tuy rằng hắn cơ bản cũng từng có nữ nhân, nhưng có hai điều tất cả mọi người đều biết, một là hắn tuyệt không bắt cá hai tay, hai là thái độ của hắn luôn nghiêm túc, không giống một người ỷ vào tiền mà đem người khác làm món đồ chơi.”

Nghe thế ta thật sự không nhịn được, liều mạng mất mặt cũng phải nói: “Cái đầu tiên thì có thể, nhưng hắn trước kia từng nói ta là món đồ chơi của hắn.”

Dương Tử Văn sửng sốt một chút: “… Hắc hắc, chuyện này, tôi đoán là hắn da mặt mỏng, chết cũng phải mạnh miệng… cậu nghĩ lại bình thường hắn có đối xử với cậu như vậy không? Có hay không chỉ là mạnh miệng nhưng mềm lòng?”

Này, đúng vậy. Hai ngày đầu không tính, sau hắn vẫn tôn trọng ý kiến của ta. Chính là chuyện kia, ta nói không, hắn tuyệt không đụng đến ta.”

“Tử tưởng Phương Thụ Nhân có chút truyền thống, thời điểm tôi phát hiện hắn tìm nam nhân làm người tình quả thực so với thị trường chứng khoán đóng băng còn chịu nhiều đả kích hơn. Tôi dám cá, thứ nhất – hắn đã yêu cậu đến mức vô pháp kiềm chế, thứ hai – hắn đã phải đấu tranh thật lâu mới có thể tiếp nhận chuyện này.” Bộ dáng tận tình khuyên bảo của Dương Tử Văn quả thực phải sánh ngang với mấy bà cô: “Lẽ ra chuyện của hai người tôi cũng không tiện mồm, có điều cho tới nay tôi chỉ cảm thấy hắn phải chịu nhiều, cũng có chút đáng thương. Cậu có thích hắn không, có rõ ràng hay không cũng chẳng liên quan đến tôi, tôi nói này, cậu nên lo lắng toàn diện một chút, đừng nghĩ rằng chỉ có mình cậu phiền não.” Hắn dừng lại, thở hắt ra, uống hết cốc nước: “Như thế nào tôi lại biến thành đường dây nóng tình cảm thế này.”

“…”

“Nói chuyện với hắn đi? Nếu cậu không biết nói thế nào thì đưa di động của cậu cho tôi, tôi gọi cho hắn.”

“Đã mất.” Thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

“…” Từ khóe mắt ta có thể thấy Dương Tử Văn phụng phịu tự tìm số trong điện thoại của mình.

“Này, Phương tổng đúng không? Ừ, là ta… Nhân viên của ngươi đang ở chỗ ta này…” Hắn đột nhiên nhấc điện thoại ra xa, ngay cả ta cũng có thể nghe thấy tiếng gầm rú từ điện thoại truyền ra.

Dương Tử Văn cau mày, chán nản bịt tai nói: “Ngươi nhỏ giọng một chút, như vậy ta nói chuyện kiểu gì a.”

Sau đó bỏ cái tay bịt tai ra, tiếp tục nói: “Là cậu ta… không có chuyện gì, bất quá ta nghĩ cậu ấy và ngươi cần nói chuyện… ừ, ừ, tốt… chuyện kia đương nhiên tốt… ân… đi! Phương tổng thật sự là hiểu người khác!”

Dương Tử Văn tắt điện thoại, nhìn về phía ta, vẻ mặt vui mừng: “Đi, tôi dẫn cậu đi gặp hắn.”

Vừa thấy mặt Phương Thụ Nhân, hai mắt hắn tựa như đèn pha đảo qua người ta vài vòng, đồng thời đưa một túi văn kiện cho Dương Tử Văn, Dương Tử Văn cười đến híp cả mắt: “Ta đây không quấy rầy các ngươi, từ từ nói chuyện.” Xoay ngươi rời đi, tốc độ nhanh tới mức có thể đuôi bốc khói.

“Ngươi cho hắn ưu đãi gì khiến hắn cao hứng như vậy?”

“Không có gì, một phần hợp đồng. Dù sao cũng phải giao ra, cấp hắn một cái nhân tình tốt lắm.” Phương Thụ Nhân biểu tình bình thản, bất quá nhìn biểu hiện của Dương Tử Văn, chỉ sợ phần hợp đồng này không nhỏ.

Chúng ta đều trầm mặc, không khí có chút xấu hổ, ta cúi đầu không dám nhìn Phương Thụ Nhân, trong lòng miên man suy nghĩ, cũng không biết suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy không biết theo ai, liên thủ cũng không biết hướng tới chỗ nào.

Cuối cùng vẫn là Phương Thụ Nhân mở miệng trước: “Em hối hận sao?” Thanh âm hắn có điểm khàn khà.

Ta không trả lời được. Hiện tại lục phủ ngũ tạng tạng của ta giống như đặt trên vỉ nướng. Ngươi thấy người nào bị đặt trên vỉ nướng xèo xèo còn có thể bình tĩnh tự hỏi chưa?”

“Bọn họ với em rất trọng yếu?”

Ta hự hự mở miệng, đầu óc còn ở trạng thái ngây dại, lời nói căn bản không suy nghĩ gì, giống như thủy triều trần ra: “Ngũ Hữu Kì và Lâm Hoa là bạn tốt của ta… Cha mẹ ta đều ở quê, ở nơi này, bọn họ giống như thân nhân của ta vậy. Học đại học chúng ta ở chung một phòng, là bạn bè…”

Bình thường cái gọi là bạn bè, cũng chính là quan hệ đặc biệt, cái gì cũng cùng làm, đối với ba chúng ta, là bạn về chân thật, công lao thuộc về bạn gái của Ngũ Hữu Kì – Tiêu Ngọc Nhi.

Tiêu Ngọc Nhi khi ấy vừa tròn mười sáu, học sinh cao trung, ba mẹ nàng thị lực không tốt, mời Ngũ Hữu Kì ra vẻ đạo mạo làm gia sư cho con gái. Hoa hậu giảng đường trung học Tiêu Ngọc Nhi – mắt ngọc, mày ngài, da trăng như tuyết, ngây thơ thuần khiết mới biết yêu. Vấn đề nghiêm trọng của Ngũ Hữu Kì là kém nữa năm nữa hắn tốt nghiệp – tức thất nghiệp, bình thường toàn ở trong trạng thái thành thục ổn trọng suy nghĩ sâu xa lo nước lo dân, lại thêm hàng ngày vội vã kiếm kế mưu sinh, công việc phong phú đa dạng, không chỉ luyện được dáng người tốt, ngồi nói chuyện phiếm lại càng có vẻ kiến thức rộng rãi. Đám tiểu tử ngốc nghếch theo đuổi Tiếu Ngọc Nhi sao có thể sánh được. Ngũ Hữu Kì còn cố tình suốt ngày vì lý do tiền đồ khó lường mà u buồn không có hứng thú với nữ nhân, cái này lại càng gia tăng hứng thú của nữ nhân rồi. Tục ngữ nói, nam truy nữ, cách trùng sơn, nữ truy nam, cách lớp vải. Bạn học của Hoa hậu giảng đường Tiêu Ngọc tùy lúc tùy nơi ám chỉ Ngũ Hữu Kì đang theo đuổi nàng, bằng vào ưu thế trời ban nên không bao liền ngã vào ôm ấp của Ngũ Hữu Kì, chính thức trở thành danh hoa có chủ.

Sự tình này khiến ta và Lâm Hoa đều cười nhạo hắn một thời gian, khó khi nào nắm được nhược điểm của hắn, chúng ta không thể cô phụ, cái gì luyến đồng, trâu già gặm cỏ non, tàn phá đóa hoa tương lai của tổ quốc a… đoạn thời gian kia xem như nói nhiều thành nghiện.

Vui quá hóa buồn, thời điểm chúng ta ra ngoài ăn cơm, bị một nhóm người chặn trong hẻm nhỏ, tên cầm đầu mở mồm liền bắt Ngũ Hữu Kì chia tay với Tiêu Ngọc Nhi. Ngũ lão đại là người nào a? Chính là điển hình của người ăn mềm không ăn cứng, lúc ấy không nói một câu, trừng mắt, tay nắm chặt, bảo ta đứng lại, xoay xoay nắm tay. Đối phương tổng cộng mười hai người, thật tốt, ta và Lâm Hoa chia ra. Trận này phải đánh thực khí thế. Ba người bọn ta tuy dũng mãnh vô cùng, chung quy hai đấm chọi bốn tay, mắt thấy Ngũ Hữu kì đã bị đánh ngã, bốn người vây quanh hắn đấm đá, Lâm Hoa và ta kinh nghiệm thực chiến rất phong phú, nhưng chống lại sáu người, ốc không mang nổi mình ốc. Ta kém cỏi nhất, chỉ đối phó hai người cũng đã thiếu trái thiếu phải, liếc mắt một cái thấy Ngũ Hữu Kì ngã trên mặt đất đã muốn mất lực, chỉ có thể che đầu mặc cho đối phương vây ẩu, đột nhiên, giữa lúc điên cuồng chợt nghe thấy tiếng cảu Lâm Hoa, cơn giận bùng phát nên phát đại chiêu.

Có thể cả người ta đột nhiên sát khí tăng vọt, hai người đánh ta tây chân mềm nhũn, ta xô bọn họ ra, không hiểu sao vớ được một khúc gỗ không biết nhà ai vứt ra. Nơi này không có một cành cây lại nhặt được khúc gỗ, dày khoảng hai đốt ngón tay, hai bên có không ít đinh, cho nên tình hình chiến đấy kịch liệt cũng chưa người nào có ý định dùng nó. Lúc này ta điên cuồng rồi, đâu thèm để ý nhiều như vậy, nhặt được là đập thôi. Ta lúc đấy cũng không thấy đau, Lân Hoa nói ngay cả hắn lúc đó thấy ta bộ mặt dữ tợn, hai tay máu me nhầy nhụa cần một khúc gỗ đi tới cũng bị dọa cho chết khiếp, phỏng chừng sợ đến mất mật, lúc đấy còn vài tên bỏ chạy. Bọn họ chạy, tên cầm đầu không chạy, hắn bỏ qua Ngũ lão đại đỡ lấy, ta đỏ mắt đập ngay vào mặt hắn, hắn giơ tay ra chắn, ta lôi kéo, hậu quả thế nào ai nghĩ cũng biết, tên này cũng rõ ràng, bật người lui lại. Như Lâm Hoa nói ta vừa đỏ mắt gào thét “Đừng có chạy” vừa đuổi theo. Bất quá chuyện này ta không nhớ ra, cứ cho là hắn nói dóc là được rồi.

Kết quả trận này là cả ba chúng ta dắt tay nhau vào viện, Tiêu Ngọc Nhu nghĩ đến thăm chúng ta, thế mới biết tên kia là một nam sinh bằng tuổi nàng, trong nhà nhiều tiền liền mướn một ít đầu gấu đánh tình địch, kết quả nhóm côn đồ ăn đau, quay lại bắt chẹt hắn, còn giáo huấn hắn để xả giận, về sau hắn không còn làm loại sự tình này.

Tiêu Ngọc Nhi kiên trì muốn tới chiếu cố Ngũ Hữu Kì, chuyện bọn họ cũng công khai, Tiêu Ngọc Nhi diễn một một khóc hai nháo ba thắt cổ tự tử, hơn nữa Ngũ Hữu Kì vỗ ngược cam đoan sẽ tuyệt đối tốt với Tiêu Ngọc Nhi, đồng thời tuân thủ các loại thanh quy giới luật. Tiêu gia cũng chỉ có thể nhượng bộ đồng ý, hắn theo đúng tiêu chuẩn gọi nhạc phụ nhạc mẫu. Cũng may ta thương thế phiền toái cũng không lưu lại di chứng, cả sự kiện có thể nói thoải mái náo nhiệt quanh co cuối cùng giai đại vui mừng, từ đó về sau ba chúng ta trở thành bạn bè thân thiết, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu.

Nói một hơi, ta dừng lại nghỉ ngơi, uống miếng nước, tốn hơi thừa lời, động động chân. Phương Thụ Nhân biểu tình bình tĩnh, tựa hồ không bị sự tích anh hùng của ta dọa sợ, từ nhỏ đến lớn ta bất quá chỉ có một hồi náo nhiệt như vậy, còn lại cùng người bình không khác mấy, chẳng lẽ hắn thấy nó bình thường?

Nghỉ ngơi xong, nhìn trọng tài không hề có ý thổi còi chấm dứt, ta đành tiếp tục kể lể.

Tuy nói Ngũ lão đại xe tới trước núi ắt có đường, nhưng thân là người có vợ, lo lắng so với hồi độc thân tất nhiên nhiều hơn, nhạc phụ nhạc mẫu hắn cũng hai mắt sáng rực đứng đằng sau nhìn chằm chằm, phàm thấy con gái bị nửa điểm khổ sở, tiêu chuẩn đã không cò chính xác. Mấy phương áp lực đã kích thích sự hắng hái của Ngũ lão đại, không lùi mà tiến tới, hoàn toàn vứt bỏ cuộc sống tiểu thị dân, tìm nơi buôn bán, phát thệ không thành công kiền kiều mình.

Bất quá buôn bán cũng không phải dễ dàng như vậy, muốn ra biển rộng còn phải tìm hoa tiêu. Cha mẹ Ngũ Hữu Kì mất sớm, lưu lại một chút tài sản, tự hắn làm thêm kiếm được một chút, được nhạc phụ nhạc mẫu tài trợ một chút, cứ như vậy mở một công ty quảng cáo, chính hắn tự nhiên từ đống gạch vụn đi lên làm tổng giám đốc.

Bắt đầu sự nghiệp có bao nhiêu gian nan, nói ra quả thực khiến người nghe rơi lệ, tương lai ta nếu thật sự phải lăn lộn, dựa vào một chút tiền quả thực là đi vào con đường chết, cho nên hiện tại liền che giấu, không nói, nhắc đến một chuyện: đêm 30 đi ngược gió tuyết hơn hai trăm dặm trở về, mọi người đã nhanh đông thành đá, còn kiên trì sáng hôm sau đi kí hợp đồng với khác rồi mới ngã xuống.

Mà công ty quảng cáo của Ngũ Hữu Kì, giai đoạn đầu phải dựa vào ta và Lâm Hoa cùng chống đỡ. Tiền lương mỗi tháng của ta đều tăng, gửi cho cha mẹ một phần ba, chừa cho mình một chút để tiêu, còn lại đều đưa cho Ngũ lão đại. Lâm Hoa ở Thâm Quyến cũng noi theo mà làm việc. Ngũ Hữu Kì ở lại nhà cha mẹ vợ, kiên trì giao tiền cơm nước, còn thường xuyên mua quà, mỗi ngày vẻ mặt sáng láng xuất môn, tinh thần hưng phấn về nhà, mở mồm hai bà ngày lại kí được một bản hợp đồng, công ty từ từ có lợi nhuận. Nhạc phụ nhạc mẫu vừa thấy, cảm thấy hắn có tương lai, dần dần không nghĩ đến chuyện đánh giá tiêu chuẩn nữa, thể diện này đều dựa vào ta và Lâm Hoa cùng chống đỡ. Chi phí giao tiếp, thậm chí tiền lương nhân viên của Ngũ Hữu Kì cũng là do ta và Lâm Hoa cắn răng đóng góp. Thẳng đến nửa năm sau, công ty mới dần dần khởi sắc, chín tháng gây dựng mới chính thức tuyên bố doanh thu, cuối năm ta và Lâm Hoa cuối cùng cũng bắt đầu được chia hoa hồng.

Muốn nói đến giao tình, không giao tình nào có thể sánh với đồng sinh công tử, trải qua hoạn nạn giao tình càng sâu. Ngũ Hữu Kì và Lâm Hoa, bọn họ đã muốn trở thành một phần cuộc sống của ta, không có bọn họ, ta sẽ cảm thấy cuộc sống không hoành chỉnh, ít nhất cũng mất một khoảng thời gian không hoàn chỉnh. Phỏng chừng rất nhiều năm sau khi nhớ đến vẫn thấy thổn thức. Cho nên, ta thật sự, thật sự, thật sự không nghĩ mất đi hai người bạn này.

Diễn thuyết đến đây chấm dứt, giữa mùa đông đầu ta đầy mồ hôi, người nghe duy nhất môi mím thẳng tắp, một tiếng vỗ tay cũng không cho, lạnh lùng ngồi nửa này, đột nhiên nói: “Khó trách em khi đó không mua phiếu cơm.”

Ta sửng sốt, sau đó dần nhớ lại. Đại khái là một năm trước đi, căn tin công ty chúng ta lắp đặt thiết bị, để nhân viên không đến các hàng ăn nhanh đối diện, công ty bán phiếu cơm. Bữa sáng giá mười lăm đồng, bán cho chúng ta năm khối; cơm trưa giá hai mốt đồng, bán cho chúng ta bảy khối, đều là tiệc đứng. Khi đó đúng là lúc Ngũ Hữu Kì bắt đầu gây dựng sự nghiệp, ở đâu cũng phải dùng tiền, mắt ta đều biến thành ký hiệu nhân dân tệ, đi trên đường thực hận không có một đống tiền đè chết ta, thật sự luyến tiếc mua phiếu cơm. Bữa sáng ta không ăn, bữa trưa ăn cái bánh mì là xong việc. Người trong phòng nhìn ta thực thảm. Từ Vận Tiệp thì ra sức trêu chọc, mỗi lần đều có một đám cười hô hào đi bào, quy củ tiệc đứng là giao ra phiếu cơm sẽ nhận được một cái khay và chén đĩa đi lấy đồ ăn. Bọn họ mười mấy người cầm hoa phe phẩy lấy cơm xong thì trở về, đem ta kẹp vào giữa, ngồi vào chỗ, khay lần lượt được bày ra, sẽ có người đến đếm số khay và số người để tránh nhầm lẫn. Ta cứ hai tháng ăn không như vậy, thời gian đầu cũng cảm thấy thẹn, sau luyện thành da mặt dầy. Thời điểm công ty khôi phục bình thường ta đặc biệt tiếc nuối.

Nhưng Phương Thụ Nhân như thế nào lại biết chuyện này, cho dù là chủ nhiệm hậu cần cũng không biết chuyện này, dù sao công ty tổng bộ cũng có năm sáu trăm người, ta lại là người không có tiếng tăm gì, ai có thể chú ý tới việc ta không mua phiếu cơm, hơn nữa một năm sau còn nhớ chứ. Ăn không phải trả tiền uống nước trắng đương nhiên không phải chuyện có mặt mũi gì, tuy năm đó ta đã luyện được mặt dầy, lúc này cũng cảm thấy hổ thẹn cúi đầu thật sâu ý hối cải.

Đầu cúi sâu, Phương Thụ Nhân dùng sắc xoa xoa đầu ta, sau đó lại trầm mặc.

Ta không muốn nói chuyện, phỏng chừng Phương Thụ Nhân cũng không muốn nói, chúng ta chứ không nói như cậy cũng được sao? Đối với người hiện tại không biết nói gì, không biết phải làm sao bây giờ, cứ không nói gì có vẻ không tốt lắm.

Cuối cùng Phương Thụ Nhân có thể nhìn ra nội tâm giằng co của ta, đã mở miệng: “Anh nghĩ, em hiện tại rất khó để ra quyết định, cho nên muốn chờ anh quyết định.” Hắn tựa hồ có chút nói không được, lại ngừng nửa ngày mới gia nan nói tiếp: “Anh biết em đối với chuyện này cũng không quá cao hứng, dù sao chúng ta cũng bắt đầu dưới một tình huống quá mức sai lầm. Hôm nay em đã muốn lựa chọn, chính là lại cho qua. Lúc ấy anh rất cao hứng, kìm lòng không được, kết quả khiến cho bạn em phát hiện quan hệ của chúng ta. Đụng tới em, dường như anh luôn làm sai. Ngay từ lần đầu đã sai, từ đó tới nay cũng không dám đối diện. Có lẽ anh nên lựa chọn buông tay, chính là không thể!” Thanh âm hắn đột nhiên cao lên: “Buổi sáng vừa đồng ý chia tay anh liền hối hận, em trở lại bên người anh một khắc, anh liền thề, mặc kệ em là vì đồng tình hay thương cảm anh anh cũng không quan tâm, chỉ cần em có thể ở lại bên cạnh anh là được! Kệ mẹ nó phong độ quân tử! Kệ mẹ nó người thành đạt đi! Anh chỉ muốn cùng em một chỗ!” Hắn ngừng lại, thở hồng hộc, mắt đỏ như con trâu rừng phẫn nộ nhưng không tìm được quân địch lại vô lực, một Phương tổng tài luôn cao cao tại thượng thành thục ổn trọng trước kia nay biến mất không còn dấu vết, hiện trước mặt ta chính là một nam nhân khổ sở vì tình.

___________________

Đêm qua, Phương Thụ Nhân đột nhiên cho ta một cơ hội lựa chọn. Trưa nay ở công ty, ở văn phòng hắn, đối mặt với hắn ta đột nhiên xúc động nói ra lời chia tay. Lúc ấy Phương Thụ Nhân lãnh khốc nói: “Liền chiều theo ý ngươi.”, sau đó nói: “Ta có chút chuyện phải ra ngoài.”, mặc kệ ta ở văn phòng rồi bước chân ra ngoài.

Lòng ta buồn bực nha, phàm là người bình thường, nghe thấy hai chữ chia tay, không cần ngươi trời đất sụp đổ hồn phi phách tán hồn vía lên mây, tốt xấu gì cũng phải làm ra bộ dáng thương tâm khổ sở chứ, phản ứng của Phương Thụ Nhân như thế nào lại như nghe tin dự báo thời tiết hàng ngày? Không tự chủ được cũng đi ra ngoài, nhìn thang máy, bãi đỗ xe thẳng hàng, ma xui quỷ khiến thế nào ta cũng ấn nút thang máy đi xuống, tâm nói thân là trợ lý vẫn nên biết hướng đi của tổng tài, dù sao chuyện này cũng không có trong lịch làm việc.

Xe Phương Thụ Nhân còn ở trong bãi không nhúc nhích, ta lặng lẽ ghé sát vào cửa xe, thấy Phương Thụ Nhân gục đầu vào tay lái, ta cũng tránh ở phía sau xe không nhúc nhích. Nhìn trong chốc lát, thất đầu vai hắn co rúm, thỉnh thoảng còn phát ra thanh âm kỳ quái, lòng ta buồn bực hắn đang làm cái gì chứ, đột nhiên toàn thân giật mình, một chút hiểu được: hắn đang khóc. Phương Thụ Nhân khóc. Tuy rằng hết sức đè nén, vẫn ngẫu nhiên phát ra thanh âm nức nở, giống như tiếng dã thú đang đau đớn cực độ, nghe được tóc gáy dựng hết lên, cảm giác khó hiểu dưới đáy lòng tràn ra, tràn đến toàn thân, khẽ động đến thần kinh của ta, lần đầu tiên trong cuộc đời, ta đã biết cái gì gọi là đau lòng.

Sau đó, ta trong lòng đấu tranh nửa ngày, rốt cuộc xác định một chuyện: ta không hy vọng hắn thương tâm.

Tưởng tượng nếu quan hệ của chúng ta được bày ra ánh sáng, phải đối mặt với lời đồn đại và áp lực lực khiến người ta không rét mà run, tưởng tượng Ngũ Hữu Kì và Lâm Hoa có thể lộ ra ánh mắt khinh bỉ khiến lòng ta giống như du tiên, ngay cả như vậy, đứng ở bãi đỗ xe âm u này, nghe thấy thanh âm kia, thậm chí có thể nó là tiếng khóc có chút đáng sợ, ta thế nhưng nửa bước cũng không bất động.

Hơn nữa ta cư nhiên còn đi ra phía trước, gõ cửa xe Phương Thụ Nhân. Tiếng khóc nghẽn lại, ta còn nghe thấy tiếng hít sâu của hắn, mấy giây sau hắn ngẩng đầu, vẻ mặt thản nhiên giống như không có chuyện gì, thậm chí còn lộ ra vẻ tươi cười, nhưng vừa nhìn thấy là ta, tươi cười của hắn liền cứng lại như xi măng, trong mắt bừng lên một tia lửa, tựa hồ có chút hy vọng, lại có chút sợ hãi, còn có chút hoảng sợ.

Hắn như vậy làm ta có cảm giác trìu mến, muốn sống chết ôm lấy hắn hảo hảo an ủi một phen, ta nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu hắn, nói: “Ta hay nói giỡn với ngươi, ta giận ngươi thông đồng với người khác lừa ta, cho nên ta cũng lừa ngươi.”

Phương Thụ Nhân vẫn trừng mắt nhìn ta, ngược lại biểu tình càng khẩn trương, tay nắm vô lăng khẽ run, hắn hiện tại giống như một con nhím đang dựng lông.

Liên tưởng này khiến ta đột nhiên bật cười: “Đều nói ta hay đùa với ngươi, còn khẩn trương như vậy! Được được được, ta sai rồi được không? Ta không nên đùa như vậy… Đêm nay mời ngươi ăn cơm được không? Thiên Hương Viên thế nào? Còn không được? Ta đây xuất huyết mời ngươi đi Trân Thiện Phảng! Liều mạng từ bỏ hai tháng lương, hai tháng kế tiếp ngươi phải cho ta ăn cơm…”

Vừa thông suốt sở trường của ta là tám bậy tám bạ, Phương Thụ Nhân dần hoàn hồn, tự suy đoán, cẩn thận hỏi: “Không phân biệt được thật giả?”

“Ai nha! Chia tay cái gì! Đều là nói giỡn, có lão đại ngươi che chắn khỏi phải lo nghĩ nhiều, chia cái gì tay a, ta hiện tại đã quen cuộc sống xa xỉ, từ tiết kiệm nhập xa hoa thì dễ, từ xa hoa xuống tiết kiệm khó a, tinh thần gian khổ do đảng và nhân dân bồi dưỡng ra đều trong hai tháng bị ngươi phá hủy…” Phải thu hồi lời đã nói ra thực không dễ dàng, ta chỉ có thể tiếp tục bịa chuyện, trông cậy vào việc có thể đem chuyện này nhanh chóng tống vào quá khứ.

Phương Thụ Nhân cách cửa xe ôm chặt lấy ta, ta nửa người trên và nửa người dưới đều ở ngoài xe, cả người thiếu chút nữa bị chặt thành hai nửa, không thể cố nhịn tình cảm xúc động mãnh liệt của hắn đành kêu thảm: “Ai da! Bị đứt! Bị dứt! Thật sụ bị chặt đứt! Xe cứu thương! 120!”

Kêu thảm như vậy Phương Thụ Nhân vài giây sau mới buông, sau đó ‘phanh’ một tiếng mở cửa xe lao tới ôm ta, ta đáng thương thắt lưng thiếu chút nữa đứt đoạn, hiện lại bị cửa xe đập cho cơ hồ liệt nửa người, sau đó rơi vào Ưng Trảo công của Phương Thụ Nhân, xương sườn cơ hồ đi mấy đoạn, lại bị hắn như sài lang hổ báo ngăn chặn hô hấp, nhất thời hai mắt trắng dã, trong lòng than thầm cổ nhân nói cho cùng: tự làm bậy, không thể sống.

Phương Thụ Nhân hướng ta mộ trận cuồng gặm, lại nâng cằm ta một trận cuồng xem, biểu tình mừng như điên, đã thành người điên, đem ta đẩy đến cái cột bên cạnh lại một trận cuồng gặm, sau lại một trận cuồng xem. Thấy bộ dáng vui mừng của hắn, ta không khỏi mỉm cười, chỉ cảm thấy thoải mái vui vẻ không nói lên lời, nghĩ thầm, hôm nay dù thịt nát xương tan của phải thỏa mãn hắn, hai tay mở ra, ôm lấy hắn, hôn lên.

Sau đó… ta thần chí cũng không rõ ràng… lại sau đó… ta nghe thấy có người gọi tên của ta… sau đó… ta nhìn thấy bọn Ngũ Hữu Kì, bọn họ biểu tình cũng không khác biệt lắm: kinh ngạc, hoảng sợ, không dám tin. Sau đó, ta không dám nhìn nữa, cũng không dám xuất hiện, chỉ có bản năng suy trì ta chạy đi.

Sau đó…

__________________

Ta ngẩng đầu nhìn Phương Thụ Nhân, hắn cắm chặt hàm răng, hai bên quai hàm kéo thật căng, dùng khí thế dù có tới sông Hoàng Hà cũng không từ bỏ nhìn ta.

Ta thở dài, thấp giọng nói: “Em đã hiểu rõ mọi chuyện. Em không nghĩ mất đi bằng hữu, nhưng mà, muốn em bỏ anh, em không làm được. Em nói không chia tay với anh, em không hối hận.

Ta vươn tay, nắm lấy tay Phương Thụ Nhân, hắn lập tức nắm lại thật chặt. Ta nói: “Tối nay, em nói chuyện với bọn họ.”

Phương Thụ Nhân nhìn ta thật lâu, rốt cuộc nhẹ nhàng nói: “Anh chờ em.”