Món Đồ Chơi Trả Thù

Chương 21



CHƯƠNG 21

Khóc lóc hai ba giờ, ta tự cảm thấy không thú vị nên đứng lên. Tuy rằng hiện nay có vẻ thịnh hành một giới hạn giới tính, khắp thế giới đều tràn ngập cái gọi là nam nhân có vẻ đẹp trung tính nhưng ta cho rằng là nam nhân thì phải kiên cường, không cần hơi một tí là đòi sống đòi chết khóc lóc nỉ non, không phải là mất một đoạn luyến ái thôi sao? Vẫn nói nam hài không trải qua khó khăn không thể trưởng thành… không đúng không đúng, ta lại không thất tình, ai nói ta thất tình với họ Phương a, ta chỉ không thích bị hắn xem thường, ít nhất cũng phải cho ta nhân quyền và sự tôn trọng. Bình thường còn có thể miễn cưỡng, chính hắn còn dám nói ta là món đồ chơi!!! Mặc kệ hắn có nghĩ như vậy thật không, hắn vẫn cố giữ mặt mũi mà nói ra những lời này, đều là hắn không tốt, hừ hừ, họ Phương kia, tuy rằng ta từng bị hành động của ngươi mê hoặc mà bỏ qua kế hoạch trả thù, bất quá tiếp theo xem ngươi chống đỡ thế nào, đương nhiên không còn những trò trẻ con trước kia nữa đâu!

Trong cơn giận nghiến răng nghiến lợi thực tốn năng lượng, đặc biệt ta còn phải động não nghĩ kế hoạch trả thù, năng lượng bị tiêu hao càng nhiều. Lúc ở Trân Thiện Phảng căn bản bị ánh mắt của Phương Thụ Nhân làm hại khiến ta không ăn được mấy. Cho nên, còn chưa nghĩ ra cách tra tấn Phương Thụ Nhân ta đã đói bụng.

Đến nhà bếp hâm nóng một ly sữa và một cái sandwich, ăn như lang thôn hổ yết, máu đều từ dạ dày chuyển lên não, không bao lâu mí mắt liền đánh nhau. Ta quyết định, chờ sáng mai ngủ dậy rồi nghĩ thật tốt, ta không tin không chỉnh chết được con rùa Phương Thụ Nhân biến chất kia.

Thởi điểm chuông báo thức vang lên ta vẫn ở trong mộng hăng hái dùng lưu đạn biến một đám cương thi thành thịt viên. Mắt nhắm mắt mở sờ soạng nửa ngày mới tắt được chuông báo thức, ta lại quay về giấc ngủ. Đang lúc mơ hồ thì chuông điện thoại lại kêu. Tiếp tục nhắm mắt sờ soạng lung tung nửa ngày, miễn cưỡng ấn nút nghe, đầu dây bên kia có người a lô hai tiếng rồi ôn tồn nói: “Nên dậy đi, nếu không rời giường ngươi sẽ bị muộn, ngươi còn chưa ăn sáng đâu.”

Thanh âm này… là Phương Thụ Nhân, tuy rằng ngữ khí của hắn tốt đến quái dị nhưng lửa giận của ta vẫn bốc lên tận trời: “Ta không đi! Ta đau đầu! Ta choáng váng!”

“Có phải bị cảm không? Hôm qua ngươi có sao không? Ta gọi bác sĩ…”

“Không cần! Bất quá chỉ là một món đồ chơi, phá hỏng lại đổi, ngươi không cần phải hao phí tâm tư!” Nguyên lai lời mình nói ra cũng có thể làm tổn thương chính mình, lời nói ra ta cũng cảm thấy ủy khuất.

Phương Thụ Nhân nói rất nhỏ: “Ngươi đừng nói mình như vậy…”

“Ta!? Đây là lời ta nói sao?! Đây không phải lời vàng lời ngọc của ngài đêm qua nói ra sao? Vẫn nói quý nhân hay quên sự? Bất quá, có quên cũng không sao, ngươi chỉ xem ta là món đồ chơi đúng không?”

“…”

Hắn trầm mặc càng làm ta bốc hỏa, hung tợn nện một quyền cắt đứt cuộc gọi, ta hướng ổ chăn ấm áp dụi dụi, quyết tâm bỏ bê công việc hôm nay. Phương Thụ Nhân! Ngươi nhớ kỹ cho ta!

Có người gõ cửa: “Dậy ăn chút gì đi.” Vẫn là Phương Thụ Nhân, hơn nữa khẩu khí vẫn thực ôn hòa, ta giận đến hôn mê bất tỉnh, ta ném cái đồng hồ báo thức qua, đồng hồ đập vào cửa, phịch một tiếng, sau đó rơi cái rầm trên mặt đất



“Ta đi bây giờ, ngươi nhớ kỹ phải ăn sáng, chiều ta sẽ về nhà ăn.” Hắn vẫn ôn tồn nhỏ nhẹ mà nói, đại khái cũng biết mình đuối lý.”

Nghe tiếng bước chân nhỏ dần, ta còn thở hồng hộc nửa ngày mới đem lửa giận hạ xuống, đắp chăn quá đầu, ta tiếp tục quay về giấc ngủ. Mở hồ mệ muội, trong đầu đột nhiên có vầng sáng chợt lóe, nghĩ đến một chủ ý tuyệt diệu, ta kích động đến mức lập tức xốc chăn ngồi dậy, sau đó khẩn trương vứt chăn sang một bên, thật sự rất lạnh. Nhanh chóng tính toán một chút kế hoạch chi tiết, ta nôn nóng chờ Phương Thụ Nhân về để thực hiện kế hoạch. Không cần nhìn gương cũng biết gương mặt của ta hiện tại thực dữ tợn.

Quyết định chủ ý, định ra kế hoạch, kế tiếp nên nghỉ ngơi dưỡng sức và tiến hành một chút huấn luyện cần thiết. Ăn luôn bữa sáng, bữa trưa cũng ăn thật nhiệt tình, buổi chiều lại ăn thêm một chút —— ta cần duy trì thể lực, có lẽ bữa tối không thể bình tĩnh mà ăn xong. Ăn uống xong xuôi, đương nhiên là thực hiện huấn luyện cần thiết, đứng trước gương phòng ngủ tập luyện một hồi, ban đầu có chút thiếu tự nhiên, sau lại thành thói quen, đặc biệt tưởng tượng đến vẻ mặt Phương Thụ Nhân lúc đó, dũng khí của ta tăng gấp trăm lần, càng tin tưởng vào việc bất chấp mọi khó khăn gian khổ vẫn có thể kiên trì không ngại hy sinh, tự mình trèo qua ba ngọn núi lớn.

Quả nhiên Phương Thụ Nhân đúng giờ cơm chiều thì về. Ta vừa nghe thấy tiếng ô tô liền chạy ra cửa sổ nhìn, thấy hắn xuống xe liền vội vàng chạy xuống chờ cửa. Nhóm người hầu sao, đã bị ta đuổi đi trước khi cửa mở rồi, ta không nghĩ đến việc mất mặt trước bọn họ.

Phương Thụ Nhân vừa mở cửa tiến vào, thấy ta tự nhiên đứng ở cửa đón hắn, biểu tình quả thực là không dám tin, lại có chút thụ sủng nhược kinh, biểu tình kia bình thường là của ta nha.

Mắt thấy cửa chính ở sau Phương Thụ Nhân khép lại, ta trên dưới mặc áo sơ mi trắng quần đen (Người hầu ở nhà Phương Thụ Nhân cũng chưa có đồng phục khiến ta rất bất tiện, đành phải tự mình phối hợp), cung kính quỳ xuống, hai đầu ngón tay tương đối chạm đất, cúi thật sâu: “Hoan nghênh chủ nhân trở về.”

Quả là không có tiếng động, lòng ta thực muốn nhìn biểu tình của Phương Thụ Nhân lúc này a, chuyện ngàn năm khó gặp đó nha, đáng tiếc ta đang diễn nên không thể tự ý ngẩng đầu, chỉ có thể tiếp tục quỳ rạp xuống đất. Họ Phương kia, ngươi còn muốn ngẩn người bao lâu a, nhanh để ta đứng lên a, ngươi có biết quỳ trên sàn đá cẩm thạch lạnh thế nào không hả?”

Vẫn không có tiếng động, cánh tay của ta bị nắm lấy rồi kéo mạnh khỏi mặt đất, thiếu chút nữa thì trật khớp. Trước mắt hiện ra khuôn mặt nổi giận đùng đùng, tựa hồ còn có thương tâm.

“Ngươi đang làm cái gì a!”

Tốt lắm tốt lắm, hắn thất thố, hắn kích động, hắn gầm rú, hắn phát điên… Ôi! Hắn thật sự xem cánh tay ta là bánh quai chèo mà nắm a!

Ngẩng đầu, ta bày ra vả mặt ẩn nhẫn cho Phương Thụ Nhân xem, nói cách khác, trên mặt ta viết rất rõ ràng ‘Ta đau muốn chết nhưng ta sẽ liều mạng nhẫn nại, ngài không cần quan tâm’ vân vân, trong mắt nếu có thêm chút nước mắt thì tốt rồi, đáng tiếc khả năng diễn xuất của ta chưa đủ a.

“Dạ, chủ nhân. Nô tài tới hầu hạ chủ nhân.” Ta lần thứ hai nghiêm cẩn cúi đầu. Lực nắm cánh tay ta có chút thả lỏng, chính là có chút phát run. Ha ha, họ Phương kia, cho ngươi biết ta không dễ chọc!

“Ngươi, ngươi vẫn còn giận ta đúng không?” Thanh âm hoảng loạn.

“Không dám, chủ nhân. Chủ nhân nói cái gì chính là cái đấy, nô tài nào dám giận chủ nhân.” Chết. Ta không tự chủ được mà bắt đầu nói mát, thu liễm thu liễm, La Lâu Lập, ngươi hiện tại chính là thuận dân, tươi cười khiêm tốn, ngôn từ khiêm tốn, tuyệt không thể để hắn nhận ra ngươi đang giận, muốn để họ Phương kia lĩnh hội đầy đủ thì ta phải thực ngiêm túc.

“Chủ nhân, thỉnh dùng cơm, nô tài tới hầu hạ chủ nhân.” Khiêm tốn mềm mại khiêm tốn mềm mại khiêm tốn mềm mại khiêm tốn mềm mại…

Ta vừa tự thôi miên chính mình vừa nghĩ dọn bàn ăn cho Phương Thụ Nhân, thế nhưng hắn vẫn nắm chặt tay ta, ta đương nhiên không thể làm gì, đành phải tiếp tục lộ ra vẻ mặt tươi cười diễn trò.

“Đừng gọi ta chủ nhân!”

“Chủ nhân, nô tài là món đồ chơi của ngài, không gọi ngài là chủ nhân thì nên gọi là gì?” Nói xong liền nghĩ tới chuyện tối qua, nghĩ đến mà lửa giận bốc thẳng lên đầu, bụng đầy ủy khuất khiến ta càng hạ quyết tâm tiến hành cách mạng đến cùng, tuyệt không bỏ dở.

“Ngươi là tức giận vì lời ta nói tối qua đúng không? Kỳ thật, kỳ thật ta, kỳ thật ta…” Quá hợp với ba lượt kỳ thật, Phương Thụ Nhân dường như nghẹn đến chết, cổ nghẹn nửa ngày mới nói tiếp: “Kỳ thật nếu ngươi không nói ngươi coi thường ta thì ta cũng không nói những lời như vậy…”

Không ngờ vẫn là lỗi của ta sao? Hạ mí mắt một chút, ta tiếp tục cho hắn một người biết vâng lời: “Chủ nhân, mời ngài ngồi.” Bất chấp cái gì món đồ chơi hay không phải món đồ chơi, ta túm hắn lôi đến bàn ăn, ấn vào ghế, đưa đũa, đặt bát vào tay hắn: “Chủ nhân, ngài muốn ăn thứ gì? Nô tài tiếp cho ngài.”

“Ngươi không cần lo cho ta, ngươi cũng ngồi xuống ăn đi.”

“Món đồ chơi sao có thể ngồi cùng với chủ nhân, chủ nhân đừng nói đùa.” Ta càng nói càng quen miệng, vừa hăng say gắp đồ ăn vào bát hắn vừa nói: “Chủ nhân, ngài ăn cái này… Chủ nhân, nô tài giúp ngài gỡ xương cá… Chủ nhân, nô tài giúp ngài lột vỏ tôm… Chủ nhân, ngài muốn gì cứ nói, nô tài là kẻ mặc ngài sai sử, ngài không cần đau lòng nô tài.”

Phương Thụ Nhân muốn ngăn cản ta nhưng hắn lại không đem ta đánh ngã ra đất, cũng không thể đem toàn bộ tôm với cá ăn sạch cho nên ta vẫn tiếp tục giúp hắn gỡ xương cá lột vỏ tôm. Đương tiên, ta cũng không có hảo tâm giúp hắn gỡ xương cá lột vỏ tôm đâu, hừ, ta đây đang tra tấn hắn chứ có giúp hắn hưởng phúc đâu. Gỡ xương cá ta gỡ cho thịt nát bét, lột vỏ tôm ta lột cho không nhìn rõ hình dạng, tươi cười gắp vào bát Phương Thụ Nhân, mặt hắn đã biến thành quả mướp đắng nhưng vẫn nuốt toàn bộ, thực biết thời thế a! Nói thực nếu bắt ta ăn ta cũng không ăn, tuy rằng tay đã rửa sạch sẽ nhưng… nhìn đống đồ ăn bị ta bóp nát như thể bị con gì nhai rồi nhổ ra… ách…

Bữa cơm này Phương Thụ Nhân vẫn không từ bỏ ý đồ thuyết phục ta ngừng gọi hắn là chủ nhân, ngừng hành động hầu hạ hắn lại, ta đứng bên cạnh vẫn không ngừng gắp đồ ăn vào bát hắn, mang theo nụ cười thỉnh chủ nhân dùng cơm. Phương Thụ Nhân ăn xem ra thực sự khó chịu, ta nghĩ hắn phải có tới hai cái dạ dày mới có thể ăn nổi. Ta cũng sống không khá giả, đứng thẳng một giờ, hơn nữa cũng bắt đầu đói bụng.

“Ta ăn xong rồi… gọi đầu bếp giúp ngươi hâm nóng một chút rồi ăn đi.”

“Chủ nhân không nên lo lắng, nô tài không sao, ăn những thứ này là được rồi.” Ta giả bộ kính sợ.

“Đều lạnh rồi, ăn vào sẽ đau bụng.”

“Chủ nhân rộng lượng, bất quá món đồ chơi chỉ cần ăn cơm thừa canh cặn là đủ rồi.”

Phương Thụ Nhân rốt cuộc không chịu nổi, trừng mắt, đập bàn: “Ta khi nào để ngươi ăn cơm thừa canh cặn! Ta nhất thời tức giận mới nói như vậy, ngươi cần phải làm như thế này sao!”

Ta lập tức quỳ xuống, thanh âm run rẩy: “Chủ nhân bớt giận, chủ nhân bớt giận. Trước kia là nô tài không hiểu quy củ, hiện tại nô tài cũng không dám… nữa!” Cũng chưa giải thích một câu đã muốn ta sửa chủ ý? Lưỡi gắn hoa sen còn chưa đủ, đằng này miệng lưỡi hắn như gắn dao khiến ta lửa giận công tâm lại càng không thể.

Ầm một tiếng, Phương Thụ Nhân đem một cái bát ném xuống đất, mảnh vỡ với nước canh bắn ra tứ phía, ta bị một mảnh vỡ nhỉ sượt qua đầu, không khỏi ôi một tiếng, may mắn hắn không dùng chén đĩa trực tiếp nện xuống đầu ta mà chỉ ném tới bên cạnh. Còn chưa nghĩ hết, Phương Thụ Nhân dã bước tới cạnh ta, đem ta ôm vào trong lòng, sờ loạn một lượt, ăn no liền phát dục a, đây là ví dụ minh họa điển hình…: “Bị thương rồi sao? Ở đâu? Ta nhất thời nóng giận thiếu suy nghĩ.”

Ách, xem ra ta đã đánh giá thấp nhân phẩm của Phương Thụ Nhân, nguyên lại hắn vẫn có chút lương tâm, Hơn nữa có vẻ quan tâm đến ta. Ta không chút hoang mang để hắn sờ tới sờ lui ta một hồi mới chậm rãi trả lời: “Chủ nhân, nô tài không sao. Cho dù có sao thì ngài chỉ cần đổi món đồ chơi khác là được, dù sao đồ chơi cũng là thứ dễ hỏng.”

Phương Thụ Nhân đẩy mạnh ta ra, hai mắt phun hỏa vừa muốn mở miệng lại thấy ta lảo đảo nên càng nhanh chóng giữ ta thật chặt, hắn kéo càng gần nhưng hai mắt không ngừng phóng hỏa, phỏng chừng lời muốn nói cũng bị đốt cho quên sạch cũng nên, hai mắt trợn lớn tới mức chỉ còn hơi nước, miệng phun khói trắng như xe hơi nước.

“Chủ nhân, ngài đừng nóng giận, nóng giận tổn thương tim phổi, ngài phải bảo trọng long thể a, ngài còn chưa lưu lại cho Đại Thanh một hoàng tử công chúa đâu, cũng không thể đi nhanh như vậy, ngài phải xin lỗi liệt tổ liệt tông, xin lỗi dân chúng bách tính…” Vì luyện tập cả buổi chiều nên có xem qua phim thâm cung, nói ra cái lời kịch kia rất thuận miệng.

Mặt Phương Thụ Nhân bắt đầu có điểm xanh, ta không dám trêu chọc hắn nữa, bằng không chỉ sợ hắn nổi sát tâm: “Chủ nhân, nô tài đi dọn dẹp những thứ trên mặt đất, ngài vội việc gì thì ngài làm đi, chín giờ nô tài sẽ mang điểm tâm và cà phê lên cho ngài.”

Sắc mặt Phương Thụ Nhân ngày càng xanh, nhìn thực đáng sợ: “… Gọi Ngô tẩu đến dọn dẹp là được.” Ngô tẩu là người chuyên dọn dẹp vệ sinh trong nhà Phương Thụ Nhân, cái chính là như những người hầu khác – đã bị ta tìm cớ đuổi về, ta không thể để họ nhìn thấy bộ dạng ta quỳ dưới đất mở mồm chủ nhân chủ nhân.

“… Chủ nhân, trong nhà không có người khác.”

“Vậy cứ để đấy chờ mai bọn họ thu thập!” Phương Thụ Nhân xoay người lên lầu, lại dừng lại nói: “Nếu ngươi muốn dọn dẹp thì dùng chổi quét, đừng dùng tay… cẩn thận bị thương.”

Hắn vẫn suy nghĩ cho ta. Nhìn bóng dáng hắn khi lên lầu bả vai đều sụp xuống, lộ ra sự nẳn lòng khiến ta có chút áy náy, thế nhưng trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh tối qua hắn gọi ta là món đồ chơi, cừu hận giai cấp một lần nửa bùng lên. Lần này tuyệt đối không thể dễ dàng nhượng bộ!

Đúng chín giờ ta mang điểm tâm và cà phê lên cho Phương Thụ Nhân, đây là lần đầu tiên ta pha cà phê. Ta pha hết năm lần, đến lần cuối cùng mới có thể pha được tách cà phê như bùn nhão.

Bưng khay lên thư phòng, rất có lễ phép mà nhẹ nhàng gõ cửa, nói: “Chủ nhân, nô tài mang cà phê tới.”

“Vào đi.”

Ta dùng cả buổi chiều để học lễ tiết trên phim Nhật, giơ khay lên cao rồi bước vào, sau đó quỳ xuống: “Chủ nhân, cà phê của ngài.”

Phương Thụ Nhân đem khay cà phê đặt lên bàn, kéo ta dậy, sắc mặt khó coi hơn cả tách cà phê: “Ngươi không thể dừng trò này lại sao?”

“Chủ nhân không thích món đồ chơi này sao?” Ta dùng giọng nói nịnh nọt đến ghê tởm.

“Không cần gọi ta là chủ nhân!”

“Chủ nhân, mởi uống cà phê. Bất quá đây là lần đầu nô tài pha cà phê, có thể không hợp khẩu vị của ngài.” Cánh báo hắn trước nhưng vẫn đứng nhìn Phương Thụ Nhân.

Phương Thụ Nhân có chút dại ra khi thấy cái tách cà phê nhìn như bùn nhão, cuối cùng vẫn bưng lên, mặt không đổi sắc cũng không chút nhăn nhó, một ngụm lại một ngụm, chậm rãi uống hết. Cằm của ta muốn rớt xuống, chẳng lẽ vị giác của hắn có vấn đề?

“… Muốn thế nào thì ngươi mới có thể dừng trò xiếc này lại?”

“Nô tài không rõ ý chủ nhân là gì. Nếu chủ nhân muốn thứ gì có thể ra lệnh cho nô tài.” Ta dường như có thiên phú diễn kịch, không thì ít nhất cũng có thiên phú biên kịch lời thoại.

“Ta sao có thể ra lệnh cho ngươi! Nếu vậy… nếu vậy… ta chẳng phải thật sự là chủ nhân của ngươi…” Giọng hắn có chút run rẩy, dần đàn thấp xuống, tay nắm đến phát xanh đặt trên mặt bàn, đầu cúi thấp, không hề có động tĩnh.

Ta lén lút cầm lấy cái khay, lui ra ngoài. Phương Thụ Nhân… dường như có chút đáng thương, ta đùa quá mức rồi sao? Vẫn không cần đùa quá, vạn nhất hắn thích trò này thì làm sao bây giờ? Tưởng tượng đến việc hắn vô cùng đắc ý coi ta như nô lệ mà sai sử làm ta thiếu chút nữa đánh đổ khay cà phê. Không được! Đây là để giáo huấn hắn, đỡ cho hắn về sau tác oai tác quái trước mặt ta!

Mười một giờ, tắm rửa sạch sẽ, đến phòng tắm của Phương Thụ Nhân, hỏi: “Chủ nhân, có cần nô tài giúp ngài tẩy rửa” Hắn thoạt nhìn như thể sắp xuất huyết não, đuổi cổ ta ra khỏi phòng tắm.

Ước chừng mười một rưỡi, Phương Thụ Nhân mặc áo tắm bước ra: “Ngươi… ngươi như thế nào ở trong này?”

Ta cũng mặc áo tắm, quỳ trên giường hắn: “Chủ nhân, nô tài đến hầu hạ chủ nhân nha.”

Phương Thụ Nhân cắn chặt răng: “… Ngươi muốn hầu hạ như thế nào?”

Ta dùng thanh âm nghiêm túc như đang báo cáo, nói: “Chủ nhân, ngài muốn làm cái gì nô tài cũng không cự tuyệt. Món đồ chơi không có ý chí của riêng mình.” Sau đó lại cúi đầu xuống.

Ta dường như nghe thấy âm thanh đồ vật nào đó bị đánh gãy… Phương Thụ Nhân đem khăn lau tóc của hắn ném đến người ta, sau đó như con khủng long nổi điên chạy ra ngoài, ven đường còn có tiếng đồ vật đổ vỡ.

Ta hài lòng chui vào ổ chăn của Phương Thụ Nhân, mỉm cười nhắm hai mắt lại. Đùa giỡn người khác quả là chuyện vui vẻ a.