Món Đồ Chơi Trả Thù

Chương 10



CHƯƠNG 10

Từ khi có máy tính ta dường như không xem qua phim dài tập — ngay cả TV cũng rất ít xem. Nếu không thì lập kế tức chết Phương Thụ Nhân, ta sẽ không đối đãi với bản thân mình như vậy.

Để khiến Phương Thụ Nhân thấy rõ sự say mê của ta đối với phim ngôn tình, ta ngồi trong phòng khách vừa xem phim vừa chờ hắn trở về. Nếu có ít bạn bè ở bên, loại phim dài tập này có thể coi như phim hài kịch để xem. Mấy quán bia, một ít đồ ăn vặt, ăn uống chỉ trích nhà nước, chuyện trò vui vẻ, lúc lấy ở đâu ra đôi BUG càng khiến người ta hăng hái, lâng lâng tựa hồ trở thành một thế hệ phê bình mọi người, lại có chút tinh thần uống rượu, quả thực có thể đem toàn bộ nhân viên từ biên kịch đạo diễn tới trang phục trang trí đến khe biển Ma-li. Loại hoạt động này không chỉ giúp phát tán toàn bộ oán khí trong lòng, còn có thể làm cho người ta nảy sinh tự tin cực lớn đối với bản thân, ngẫu nhiên làm một lần, thực có lợi về cả thể xác lẫn tinh thần.

Đáng tiếc, hiện tại chỉ có một mình ta, không người nói chuyện, ta xem mà tâm tình phát hỏa, tức giận trong lòng cùng tăng lên; huyết áp, nhiệt độ cơ thể với trí lực cùng nhau giảm xuống. May mà chỉ có một tiếng nữa Phương Thụ Nhân sẽ trở lại, bằng không đến cuối cùng không phải ta xem TV, mà chính nó đem não ta tẩy sạch, trầm mê vì phim truyền hình.

“Nha! Đã về? Ngươi vất vả!” Lời vừa nói ra khỏi miệng khiến ta giật mình, loại khẩu khí làm nũng như vậy sao giống với nữ nhân trong phim – mỗi ngày ở nhà lo liệu gia vụ chờ hầu hạ lão công? Nguy hiểm, nguy hiểm, về sau phải xem ít đi, bị tẩy sạch não rồi nói ra những lời như vậy thật khiến anh danh một đời của ta khó giữ được. Ta vội vàng đem da mặt kéo căng một chút, miễn cho lộ ra dáng vẻ tươi cười như vợ hiền mẹ tốt.

Phương Thụ Nhân chịu kinh hách không kém ta chút nào, lần đầu tiên ta nhìn thấy biểu tình kinh nghi lo sợ nghi hoặc của hắn. Hắn nhìn trái nhìn phải khắp phòng khách, tựa hồ xác định chính mình không vào nhầm nhà. Cẩn thận nhìn ra ngoài, một lúc sau hắn hỏi: “Ngươi sao lại như thế này? Đầu óc có vấn đề?”

Ta quay đầu cười gượng hai tiếng không rõ nghĩa.

“Ngươi như thế nào lại xem cái này!” Phương Thụ Nhân rốt cuộc phát hiện thủ phạm khiến đầu óc ta có vấn đề: “Có rảnh thì xem tác phẩm nổi tiếng, nghe một chút âm nhạc và vân vân, xem cái này, ngươi ngại chính mình chưa đủ ngốc a?”

Ta trả lời không được. Ta cư nhiên không trả lời được! Ta nhanh mồm nhanh miệng như vậy, tính giác ngộ cao, trời sinh thông minh, nói thế nào cũng là người tài, cư nhiên có lúc không trả lời được! A a, chỉ số thông minh của ta lúc này giảm xuống còn nhanh hơn mức giảm của cơn lốc tài chính khi lũy thừa a.

Phương Thụ Nhân tắt TV: “Hôm nay học được cái gì? Ta nói rồi, ta phải kiểm tra ngươi.”

“Hả… cũng không có gì, chính là một chút nhập môn gì đó, cách thưởng thức.”

“Nghe xong gì rồi?”

“Sài Khả Phu Tư Cơ 1814.”

Phương Thụ Nhân trừng mắt nhìn ta một cái: “Là 1812 mới đúng?”

“Ta đối với con số tự nhiên không có trí nhớ thôi.”

“Có cảm tưởng gì?”

Có thể có cảm tưởng cái gì? Chẳng lẽ muốn ta như Chung Tử Kì rung đùi đắc ý nói cái gì tri âm tri kỷ?

“Phô trương còn kiêu ngạo.”

“Ngươi đây là dùng từ kiểu gì a? Phô trương còn kiêu ngạo? Ngươi đã tham gia yến hội chưa?” Phương Thụ Nhân liên tiếp lắc đầu: “Ngày mai, buổi tối có diễn nhạc giao hưởng, ta có vé tốt. Chúng ta cùng đi.”

“Tổng tài, Phương tổng tài, Phương đại tổng tài, ngài vẫn là đổi người đi? Mua vé đắt tiền như vậy cho tôi chỉ là lãng phí, nói không chừng lúc này còn có một vị bần hàn thích nhạc giao hưởng hơn tôi, cầm đồng tiền xương máu quyết tâm mua được tấm vé hạng bét, lại nhận được thông báo ‘hết vé’ đành phải đứng ở gió lạnh vừa run rẩy vừa khóc lóc, cầu xin có ai có thể tặng cho hắn vé…”

“Ngươi phải viết văn thế giới bi thảm à?”

“Không, tôi chỉ nói, có lẽ ngài tước đoạt cơ hội của một người ham mê điên cuồng nhạc giao hưởng.”

Phương Thụ Nhân hung tợn liếc mắt nhìn ta một cái: “Nếu có thể đem ngươi bồi dưỡng ham mê thưởng thức, tin tưởng người ham mê điêm cuồng nhạc giao hưởng này tình nguyện bỏ qua cơ hội.”

“Ai, ngài dù sao cũng phải trưng cầu một chút ý kiến của người ta, hiện tại là dân chủ xã hội…”

“Có đi hay không!”

“Đi…”

“Ta chán ghét mặc tây trang, ta chán ghét đeo caravat, ta chán ghét các trường hợp nghiêm túc…” Chạng vạng ngày hôm sau, thời điểm bị Phương Thụ Nhân tha lên xe ta vẫn thầm lẩm bẩm, đến lúc xuống xe ta vẫn còn nói thầm.

“Đừng niệm, lúc đi làm chẳng phải ngươi vẫn mặc tây trang?” Phương Thụ Nhân rốt cục không thể nhịn được nữa.

“Ta chán ghét đi làm phải mặc tây trang, đặc biệt chán ghét hoạt động giải trí mà phải mặc tây trang.”

“Với ta mà nói âm nhạc chính là hoạt động giải trí, đối với ngươi mà nói là khóa học tu dưỡng.”

“Ta chán ghét khóa học tu dưỡng. Khi nào ta có thể tốt nghiệp a?”

“Đến khi ngươi có thể đem khóa học tu dưỡng coi như hoạt động giải trí.” Phương Thụ Nhân căn bản không thèm để ý cảm thụ của ta, sống chết kéo ta hướng đại sảnh mà đi.

Như ta đoán trước, chúng ta ngồi ở vị trí tốt nhất, mà khán giả ngồi xung quanh vị trí này cũng có vẻ là người có địa vị, mỗi người cử chỉ đoan trang, bộ dạng thưởng thức cao nhã. Lúc buổi giao hưởng bắt đầu, ta cũng hiểu được thời điểm thích hợp để vỗ tay, lúc không vỗ tay phải ra vẻ thưởng thức món ngon mà nhìn dàn nhạc.

Đối với người trường kỳ đem nhạc BGM ra nghe như ta mà nói, ngồi nghiêm chỉnh nghe nhạc hội quả thực là một loại tra tấn. Không có lên mạng, không có trò chơi, không có thư xem, không có đồ vật này nọ để ăn, cũng không thể ở trên giường trở mình qua lại, không đến năm phút đồng hồ ta liền ngáp. Cố gắng xốc lại tinh thần, ta nhìn kĩ người diễn tấu, nhìn qua nhìn lại ba lần, ngay cả cái kèn kia —— không nên hỏi ta loại kèn nào, không biết nó là loại nào ta đã đối chính mình thực vừa lòng —— nam nhân trung niên bên trái trên mặt có hai nốt ruồi rất tập trung, này nhạc hội còn chưa bắt đầu. Nhìn Phương Thụ Nhân, cái biểu tình tập trung tinh thần như thể đang nghe báo cáo tình hình tài chính cuối năm, ta càng muốn ngủ.

Một chút một chút nghiêng người, đem trọng tâm đều chuyển qua tay vịn ở ghế, ta giả vờ giả vịt nhắm mắt ngủ gà ngủ gật. Nghe âm thanh kinh thiên động địa thế này chỉ có kẻ điếc mới ngủ được, mà ta, ta chỉ giả vờ cho Phương Thụ Nhân xem mà thôi, cho hắn biết mang ta đi nghe cái gì nhạc hội chỉ phí tiền. Nếu lá gan ta đủ lớn, thậm chí có thể phát ra tiếng ngáy, khẳng định so với âm nhạc càng có thể khiến toàn hội trường khiếp sợ. Nhưng càng nghĩ ta càng nén giận, về phương diện khác, ta ngủ khi từ trước đến nay đều không gây tiếng động ô nhiễm, nói đến ngáy, làm như vậy thực quá nổi bật.

Bởi vậy ta chỉ là nhắm mắt lại, ngồi nghiêng một bên, một bộ đã ngủ đến mơ hồ. Rất nhanh đã nghe thấy âm thanh kinh sợ, hít lãnh khí của đám nhân sĩ cao thượng ở bên cạnh. Thật muốn nhìn một chút biểu tình Phương Thụ Nhân lúc này!

Làm bộ cúi đầu ngủ say kì thực ở trong tối cười thầm, một bàn tay bưng kín miệng của ta, không cần phải nói nhất định là Phương Thụ Nhân. Ta lại không ngáy, hắn bịt ta miệng làm gì? Còn không có suy nghĩ cẩn thận, tay kia của hắn ở trên đùi ta ra sức nhéo một cái, cơn đau khiến ta trong bóng tối nhìn thấy rất nhiều sao Kim, nước mắt xôn xao thiếu một chút nữa trào ra, giờ ta đã hiểu hắn bịt miệng ta vì cái gì.

Phương Thụ Nhân giữ biểu tình ‘đang thưởng thức’ nhìn sân khấu, ở cái lỗ tai ta nhỏ giọng nói: “Đã tỉnh chưa?”

Ta nước mắt lưng tròng nhanh chóng gật đầu, bằng không hôm nay chuẩn bị cho hắn ninh thành chân giò hun khói Kim Hoa. Thực là tiểu nhân âm hiểm!

Nhạc hội kết thúc ta cố ý khập khiễng đi ra thính phòng, hướng Phương Thụ Nhân thuyết minh hành động của hắn đối ta tạo thành thương tổn nghiêm trọng cỡ nào. Này cũng không phải là giả, chân của ta đến giờ vẫn còn đau đớn na, ta chỉ là khoa trương một chút, đại khái cũng khoa trương gấp năm lần thôi. Nhìn Phương Thụ Nhân kia vẻ mặt không chút biểu tình, ta phỏng chừng không có khả năng khiến hắn cảm thấy áy náy.

Ngồi xe về tới nhà chân ta đau càng lợi hại, chính là nhe răng nhếch miệng kêu khóc om sòm từng bước từng bước xuống xe —— đương nhiên việc này cũng có năm lần khoa trương —— Phương Thụ Nhân đột nhiên đem ta ôm lấy, trực tiếp đi vào phòng, cơ hồ cố ý dọa ta sợ.

“Hẹp hòi, cẩn thận a! Ôm không nói trước mà thả ta xuống, ta không muốn bị ngươi trực tiếp vứt trên mặt đất đâu!”

Phương Thụ Nhân cho ta một cái xem thường: “Theo phim truyền hình mà nói, thời điểm này ngươi nên ngoan ngoãn câm miệng, vẻ mặt thẹn thùng đem đầu tựa vào lòng ta mới đúng.”

“Di, ngươi thực hiểu biết a, thường xuyên lén xem?”

“Nữ nhân đều thích kiểu này, chung quy đều muốn ta ôm các nàng vào nhà a, lên lầu a. Mặc kệ tính tình như thế nào, một khi ôm lấy sẽ thực nghe lời, ôm cổ ta không lên tiếng.”

Ta dùng hết sức mà ghì người treo trên cổ hắn: “Nói cho ngươi biết, thứ nhất, ta không phải nữ nhân. Thứ hai, đừng tưởng rằng chiêu này có thể khiến ta nguôi giận. Thứ ba, ngươi cho là các nàng đem ngươi ôm chặt là tỏ vẻ thân thiết sao? Kỳ thật chỉ là sợ ngươi ôm không được khiến các nàng ngã xuống mà thôi.”

“Ngươi thật sự là không hiểu phong tình! Thật không hiểu ngươi dựa vào cái gì theo đuổi nữ hài tử.”

“Đương nhiên là bằng khuôn mặt này!… Hơn nữa, ta muốn theo đuổi nữ hài tử, ngươi đồng ý sao?”

Phương Thụ Nhân đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn ta một cái, bởi vì ta đang ở trong lòng hắn cho nên sát khí này khoảng cách rất gần, lực sát thương khá lớn. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ta thực thức thời ngậm miệng, để hắn đem ta ôm lên lầu, ôm vào phòng, đặt trên giường, còn để hắn đem ta quần áo cởi sạch.

Trên đùi bị Phương Thụ Nhân nhéo một mảnh xanh tím, chính mình nhìn thấy có điểm kinh sợ. Phương Thụ Nhân cũng có bộ dáng hổ thẹn, thời điểm âu yếm đặc biệt ôn nhu, hơn nữa lại hôn môi ở nơi đó, khiến ta có điểm ngượng ngùng mà thẳng đứng lên. Bất quá, cảm giác thật không tồi.