Mối Tình Đầu Của Siêu Sao

Chương 28: Say không?



Edit: Sa

Cái… cái gì cơ?! Ngôn Sơ Âm thảng thốt nhìn chị Lý, ngỡ là mình nghe nhầm.

“Không ngờ đài mình lại mời được cậu ấy chứ gì?” Chị Lý đắc ý khi nhìn thấy vẻ khó tin trên gương mặt của Ngôn Sơ Âm, “Ngay cả chúng ta cũng bất ngờ thì có thể đoán được khán giả sẽ phản ứng thế nào sau khi tin này được công bố. Burning không thích tham gia show giải trí, đặc biệt là Thẩm Gia Thụy. Người ta không thiếu tiền cũng chẳng thiếu danh tiếng, đâu phải cứ có tiền là mời được họ. Rốt cuộc ban giám đốc đài cũng đã làm được một việc sáng suốt!”

“Hơ hơ.” Ngôn Sơ Âm méo miệng, xin lỗi nhé, cô thấy ban giám đốc bị bại não nên mới mời Thẩm Gia Thụy thì có. Ai chẳng biết anh ta là người khó chiều, mời anh ta chẳng khác gì tự chui đầu vào rọ!

Chị Lý đang chìm đắm trong niềm vui, tưởng sắc mặt phức tạp của Ngôn Sơ Âm là vì cô vẫn còn sốc nên rất phối hợp cảm thán: “Chị đoán đây chỉ mới là khởi đầu thôi. Quan hệ giữa đài mình với Tinh Ngu hơi nhạy cảm, trước giờ tất cả nghệ sĩ của Tinh Ngu kể cả Burning đều không tham gia chương trình của đài mình, ấy vậy mà bây giờ Thẩm Gia Thụy lại đồng ý tham gia, điều này chứng tỏ quan hệ giữa hai bên đã được phá băng, sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội được gặp họ.”

Cô phải xui tận tám kiếp nếu chuyện đó là thật. Ngoài mặt Ngôn Sơ Âm không chút cảm xúc, còn trong đầu thì nhanh chóng nhớ lại nội dung truyện tranh nhưng mãi vẫn không nhớ ra trong truyện, Thẩm Gia Thụy có tham gia chương trình này hay không. Ôi cái trí nhớ tệ hại này, mị hận!

Ngôn Sơ Âm hận đến mức không thốt thành lời, chị Lý lại chuyển đề tài sang cô: “Khách mời V.I.P như Thẩm Gia Thụy thì chắc chắn sẽ được giữ lại tới cuối chương trình, tổng cộng là mười ba kỳ, vậy là phát sóng khoảng hơn ba tháng. Âm Âm, em phải cố lên, nếu được phân làm trợ lý của Thẩm Gia Thụy thì không những có thể đồng hành xuyên suốt chương trình mà còn được hưởng phúc của Thẩm Gia Thụy để lên sóng nhiều nữa.”

Chị Lý hoàn toàn có ý tốt, thông tin mà chị tiết lộ cho Ngôn Sơ Âm còn có giá trị hơn cả tin tức của Tống Viễn Hàng, song, Ngôn Sơ Âm lại không hừng hực khí thế như chị mong muốn mà rất bình tĩnh nói, “Chị Lý nghĩ nhiều quá, em chỉ là người thay thế vào phút chót thôi, cơ hội tốt như thế sao tới lượt em?”

Ngôn Sơ Âm không chỉ nói với chị Lý mà còn đang trấn an bản thân, đừng sợ, Thẩm Gia Thụy là ai chứ? Ai mà không muốn làm “trợ lý vạn năng” của anh? Nếu cô là người quen của ai đó trong ban giám đốc thì còn may ra. Hơn nữa, dẫu đài truyền hình thiên vị cô thì chắc chắn phía Thẩm Gia Thụy cũng không đồng ý. Từ lần gặp nhau ở bãi đậu xe, tuy nói chuyện không nhiều nhưng đủ để Ngôn Sơ Âm hiểu suy nghĩ của Thẩm Gia Thụy cũng giống cô, vì thế cho dù cùng tham gia chương trình thì cũng không lo anh nhắc lại chuyện cũ. Và với địa vị của mình, Thẩm Gia Thụy được coi là V.V.I.P ở đài, chỉ cần anh không muốn chạm mặt nhiều với cô, chắc chắn hai người sẽ không có cơ hội tiếp xúc nào.

Nghĩ thế, Ngôn Sơ Âm thầm thấy nhẹ nhõm, xét trên phương diện lý trí, Thẩm Gia Thụy tham gia chương trình là việc hoàn toàn có lợi với cô, đây là cơ hội cực kỳ tốt, nếu biết nắm bắt, có thể sự nghiệp của cô sẽ phát triển vượt bậc! Mọi người đều đã trưởng thành, cô có ngu mới từ bỏ cơ hội hiếm có chỉ vì quá khứ không đáng nhắc tới.

Chị Lý cũng hiểu có nhiều vấn đề liên quan, đãi ngộ tốt như thế không thể thuộc về Ngôn Sơ Âm nên thở dài, nói đầy tiếc nuối: “Phải chi cho rút thăm ha, như vậy em sẽ có nhiều cơ hội hơn.”

Ngôn Sơ Âm lấy lại tinh thần, nghe chị Lý than thở thì bật cười: “Chưa biết à nha. Thẩm Gia Thụy có đông fans, được phân làm trợ lý của anh ấy chưa chắc đã tốt. Đúng là thời lượng lên sóng sẽ nhiều hơn, nhưng khán giả chỉ tập trung vào Thẩm Gia Thụy, ai còn hơi sức đâu mà đi để ý người bên cạnh anh ấy?”

“Nếu những người khác được phân vào đội của Thẩm Gia Thụy rồi bị lép vế là rất bình thường, nhưng em thì khác, Âm Âm à.” Chị Lý luôn đánh giá cao Ngôn Sơ Âm, phân tích rõ ràng: “Em đẹp, là đóa hoa mà cả đài chúng ta đều phải công nhận, quan trọng là da trắng dáng xinh, lại có thần thái, những bạn gái tin đồn trước kia của Thẩm Gia Thụy đều là kiểu như em! Nếu em được phân vào đội của Thẩm Gia Thụy, thỉnh thoảng tạo ra tin tức nào đó, độ chú ý sẽ từ từ tăng cao, như vậy sẽ còn nổi tiếng hơn cả cái cô diễn viên mới kia nhiều! Việc này có lợi cho cả em và chương trình!”

Ngôn Sơ Âm lắc đầu, thầm nghĩ cô sợ làm bia đỡ đạn còn không kịp chứ đừng nói là mong muốn “lợi ích” này.

Chị Lý nói chắc như đinh đóng cột: “Em cứ đợi xem, người hợp tác với Thẩm Gia Thụy lần này chắc chắn là nữ, hơn nữa đài sẽ cho người đó dẫn một chương trình hoàn toàn mới sau khi show này kết thúc.”

Ngôn Sơ Âm không có cảm xúc gì nhưng ngoài miệng vẫn hùa theo chị Lý: “Nếu thật thì may mắn quá, vậy thì cô ấy chắc sẽ nổi tiếng lắm luôn.”

“Em không ghen tị thì tốt quá.” Chị Lý nhìn Ngôn Sơ Âm, vừa cười vừa chân thành nói: “Mặc kệ người ta đi, chỉ cần chúng ta hoàn thành tốt công việc của mình thì ắt sẽ được đền đáp thôi.”

Ngôn Sơ Âm gật đầu, mỉm cười: “Hy vọng đúng như lời chị Lý nói.”

“Không phải chị nói bậy đâu, nếu em chịu phối hợp một chút thì bây giờ đã thành nhất tỷ rồi.” Chị làm việc ở đài truyền hình lâu năm, chứng kiến nhiều việc, với tài năng và ngoại hình của Ngôn Sơ Âm, không thiếu người muốn nâng đỡ con bé, mà chính con bé cũng có bản lĩnh, lo gì không nổi tiếng?

Tuy Ngôn Sơ Âm không biết chị Lý đang thầm tiếc nuối cho mình nhưng cô vẫn biết ơn chị vì đã tiết lộ tin tức quan trọng cho cô, ít nhất giúp cô có thời gian chuẩn bị tâm lý, tránh trường hợp bị hoảng loạn trong ngày ghi hình.

***

Tám chuyện xong, chị Lý bắt đầu trang điểm cho Ngôn Sơ Âm, sau đó mấy MC khác cũng lục tục xuất hiện. Triệu Tử Phi chạy tới bên cạnh Ngôn Sơ Âm, cười toe toét: “Âm Âm, nghe nói cậu chuyển nhà?”

Ngôn Sơ Âm lườm anh ta: “Biết rồi mà còn hỏi.” Ngày dọn đến Minh Uyển Thời Đại, cô đã đăng lên vòng bạn bè, anh chàng trước mặt là người hả hê nhất.

Lâm Vũ Tường vừa bước vào cửa, nghe vậy thì dừng lại hỏi: “Sao lại chuyển nhà?”

Không chờ Ngôn Sơ Âm trả lời, Triệu Tử Phi đã nhiệt tình giải thích giúp: “Anh cả không đọc báo ạ? Âm Âm nhà chúng ta may mắn quá ấy mà, khu biệt thự trong scandal của Thẩm Gia Thụy là khu cậu ấy ở, hiện tại bên ngoài cổng khu biệt thự đông nghịt phóng viện, ra vào bất tiện lắm.”

Triệu Tử Phi vẫn chưa biết Thẩm Gia Thụy là khách mời trong chương trình mới nên tha hồ hả hê mà không thấy lo lắng.

Lâm Vũ Tường nhíu mày, nghĩ tới một việc, anh nhìn Ngôn Sơ Âm định nói gì đó nhưng lại thôi, gật đầu: “Dọn đi cũng tốt, nên cẩn thận với mấy chuyện này, phóng viên mà biết lại viết lung tung.”

Nếu là bình thường thì không sao, nhưng anh vừa nghe tin Thẩm Gia Thụy sẽ tham gia “Giọng ca đẹp nhất”, mà Âm Âm lại là một trong những MC của chương trình, nếu truyền thông mà nhận được tin, chẳng biết sẽ tưởng tượng thành chuyện gì.

Tóm lại là nhiều hơn một chuyện không bằng ít đi một chuyện.

Lâm Vũ Tường định nói mấy lời với Ngôn Sơ Âm nhưng hoàn cảnh bất tiện nên bè cười, nói: “Âm Âm chuyển đến đâu? Ghi hình xong cả bọn đến nhà em ăn mừng đi, nhà mới nên có hơi người mới được.”

“Âm Âm dọn đến Minh Uyển Thời Đại đó anh, em chưa tới đó bao giờ.” Triệu Tử Phi vô cùng hào hứng, giục Ngôn Sơ Âm, “Gọi ngay cho dì Lâm bảo dì chuẩn bị cơm nước đi, để chúng ta vừa về nhà là ăn được ngay.”

“Ừ.” Ngôn Sơ Âm không phản đối, lập tức gọi điện cho dì Lâm, sau đó nhắn tin cho Tống Viễn Hàng, “Để tớ hỏi coi tối nay anh Hàng có rảnh không.”

Triệu Tử Phi nói tiếp: “Dặn dì Lâm mua rượu nữa nha, hôm nay chúng ta không say không về.”

Nhớ tới lần Triệu Tử Phi say như chết, Ngôn Sơ Âm lườm anh ta: “Nếu hôm nay cậu uống say, tớ sẽ ném cậu ra đường.”

Triệu Tử Phi hoàn toàn không sợ lời uy hiếp của cô, thầm nghĩ có hai ông anh ở đó, mặc kệ cô có cấm hay không, anh ta cứ vui tới bến là được.

Mọi người đều rảnh, bình thường thời gian ghi hình sẽ cố định, nhưng để tránh trường hợp xảy ra sự cố hoặc thời gian ghi hình bị kéo dài nên các MC đều không sắp xếp công việc khác vào ngày ghi hình. Dù sao chương trình cũng khá tốn sức, ghi hình xong xuôi thì ai cũng mệt lử, chẳng còn sức lực đâu để làm việc tiếp.

Mọi người đều nhất trí, vậy nên ghi hình xong, bốn người kéo nhau đi thẳng tới nhà Ngôn Sơ Âm.

Đây không phải là lần đầu tiên dì Lâm chiêu đãi bọn họ nên đã chuẩn bị thức ăn xong xuôi. Ban đầu Ngôn Sơ Âm không định uống rượu, kết quả là ngay cả hai ông anh lớn cũng bị Triệu Tử Phi dụ dỗ nên cô không thể ngồi nhìn, vậy là cả đám cùng nhau uống hết mình.

Triệu Tử Phi uống nhiều nên nổi hứng, bảo dì Lâm mở loa lên, anh ta muốn hát. Sau đó, tiếng gào thét của Triệu Tử Phi khiến người ở nhà đối diện không thể tĩnh tâm viết nhạc dù đã đeo tai nghe, chỉ đành ném cây bút xuống, vùi vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết đang nghĩ gì mà khóe môi hơi nhướn lên, trông bộ dạng không hề giống bị quấy rầy.

Ăn uống no say, dì Lâm tiễn khách phụ Ngôn Sơ Âm.

Tửu lượng của Ngôn Sơ Âm và Triệu Tử Phi ngang ngửa nhau, khác biệt duy nhất là khi say, Ngôn Sơ Âm đáng yêu hơn Triệu Tử Phi nhiều. Lâm Vũ Tường và Tống Viễn Hàng vẫn còn tỉnh táo, thấy Triệu Tử Phi gào thét ghê quá, Lâm Vũ Tường đề nghị: “Viễn Hàng và Tử Phi cùng về nhà anh đi.”

Bạn gái của Lâm Vũ Tường đi công tác nên anh không ngại vác hai cái bóng đèn về nhà.

Tống Viễn Hàng đồng ý, còn Triệu Tử Phi đã say quắc cần câu nên không có quyền biểu quyết, có điều cả Lâm Vũ Tường và Tống Viễn Hàng đều uống ượu nên không thể lái xe, do đó dì Lâm đề nghị: “Tôi biết nhà cậu Lâm, để tôi đưa mọi người về.”

Lâm Vũ Tường cũng không khách sáo với dì Lâm, vì biết trước sẽ uống rượu nên ban nãy họ đi xe của Ngôn Sơ Âm đến đây, bây giờ để dì Lâm đưa về là tiện nhất, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên, chẳng có gì đáng để khách sáo.

Dì Lâm xoay người nói với Ngôn Sơ Âm: “Âm Âm, cháu về phòng ngủ đi nhé, dì đưa họ về nhà cái đã.”

Ngôn Sơ Âm nghe vậy thì rất điềm tĩnh chỉ vào túi xách: “Chìa khóa trong túi ạ.”

Dì Lâm thấy cô vẫn còn tỉnh táo, cười nói: “Cháu nằm ở phòng khách cũng không sao, nhà cậu Lâm gần đây thôi, lâu nhất là một tiếng dì về tới nhà.”

Ngôn Sơ Âm nghiêm túc gật đầu, đứng dậy đi cùng họ: “Em tiễn mọi người.”

Lâm Vũ Tường và Tống Viễn Hàng đỡ hai bên Triệu Tử Phi. Lâm Vũ Tường ngoái đầu nhìn cô: “Rốt cuộc là Âm Âm có say không vậy?”

Vẻ mặt của Ngôn Sơ Âm vẫn rất nghiêm túc: “Say ạ.”

Tống Viễn Hàng lắc đầu: “Em không biết nữa, chắc là không say lắm đâu.”

Ngôn Sơ Âm tiễn họ tới thang máy, định cùng xuống theo thì bị dì Lâm ngăn lại: “Âm Âm, dì đưa các cậu ấy xuống là được rồi, cháu về nghỉ ngơi đi.”

“Dạ.” Ngôn Sơ Âm vô cùng ngoan ngoãn, mặc dù vẻ mặt trông nghiêm túc quá đáng nhưng ai cũng cho rằng cô chỉ hơi say thôi. Vì thế, mọi người yên tâm ra về.

Ngôn Sơ Âm chờ cửa thang máy khép lại mới xoay người đi về nhà, nhưng vì mới chuyển đến đây, đầu óc lại quay cuồng, cô vô thức cụng đầu vào cánh cửa của căn hộ đối diện. Ai lại đóng cửa nhà mình thế? Ngôn Sơ Âm đang định đá cánh cửa thì cánh cửa đột ngột mở ra, cô mất điểm tựa, cả người nhào về phía trước, sau đó bỗng rơi vào một vòng tay.