Môi Súng (Thần Thương)

Chương 97



Edit & Beta: Direct Kill

Trước khi Hình Minh gặp mặt Thôi Văn Quân, cậu đã cùng bác sĩ thảo luận qua bệnh tình của Ngu Trọng Dạ, vị trí của khối u không thích hợp để giải phẫu, bác sĩ kiến nghị nên trị liệu từ từ, lòng cậu có lo lắng, đối với câu chuyện Thôi Văn Quân kể lại không quá tập trung lắng nghe.

Đại khái chỉ nghe được, Thôi Văn Quân nghỉ việc để chăm sóc cho con trai, hai cha con tạm thời không có chỗ ở cố định, sinh hoạt giật gấu vá vai.

Lúc nói chuyện Thôi Văn Quân luôn khóc không ngừng, nhưng khi nhắc đến con trai ánh mắt vẫn ánh lên niềm kiêu hãnh như cũ, ông nói, sau chuyện này, nó chưa bao giờ oán trời trách đất, không nghĩ tới cuộc sống sau này của chính mình, chỉ muốn đòi công đạo cho mình cũng như đồng nghiệp.

Thôi Hạo Phi nhờ cha mình điều tra, tuy rằng bây giờ nửa thân dưới cậu đã bị bại liệt, nhưng những người cùng thử thuốc với cậu cũng xuất hiện phản ứng nghiêm trọng tương tự. Những người tình nguyện đặt mình vào nguy hiểm như thế này thường được mọi người gọi là “kẻ liều mình”, đó có thể là những học sinh nghèo đi làm thêm, cũng có thể là những người làm công trình độ giáo dục thấp, Thôi Hạo Phi cho rằng mình phải lên tiếng thay bọn họ.

Đa số thời gian Hình Minh đóng vai người nghe, tình cờ mới xen vào đôi lời, hỏi một chút tình hình của những người khác. Nếu đổi lại trước đây, cậu sẽ phấn khởi như sói ngửi thấy mùi máu tanh, nhất định phải tìm hiểu để làm rõ thực hư, ngẫm lại vấn đề thử thuốc cũng như các đại lý trung gian của các công ty dược phẩm trước nay đều rất đáng ngờ, quả thực là một đề tài tốt để thâm nhập đưa tin.

Nhưng cậu đã đánh đổi tất thảy để làm rõ sự thật cho vụ án của Lưu Sùng Kỳ. Hiện tại ‘Tầm nhìn Đông Phương’ đổi chủ, nếu cậu muốn phỏng vấn cũng phải có sự cho phép của Lạc Ưu.

Tình huống so với tưởng tượng của cậu nát hơn nhiều.

Thôi Văn Quân lấy chìa khóa mở ra cánh cửa rỉ sét loang lổ, tầng chót của căn nhà vô cùng ẩm ướt, trên tường từng mảng nấm mốc xanh đen, trong không khí tràn ngập mùi lạ.

Lão Thôi nhìn ra sắc mặt Hình Minh khác thường, vội vàng giải thích, con trai mình hiện giờ không thể tự đi vệ sinh được, ông thường dùng nước ấm lau rửa cho cậu.

Khi Hình Minh nhìn thấy Thôi Hạo Phi không khỏi sợ hết hồn, cậu thanh niên nằm trên giường gầy gò chỉ còn da bọc xương, da dẻ xám trắng khô ráo, tựa như bị nấm, chỉ có đôi mắt sáng ngời như trước, vẫn là ánh mắt của cậu thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.

Thôi Hạo Phi vừa thấy cậu liền vẫy tay, cười ha hả gọi: “Biên tập viên Hình, đã lâu không gặp.”

Hình Minh lắc lắc đầu, mỉm cười nói: “Bây giờ tôi đã không còn làm biên tập viên nữa.”

Thôi Hạo Phi được cha đỡ ngồi dậy, nghịch ngợm nháy mắt với cậu một cái: “Anh cũng không phải là thẳng nam nữa.”

Thấy Hình Minh không hiểu nhìn mình, cậu nhóc liền bĩu môi chỉ về phía chân của Hình Minh: “Vẫn là đôi chân bán đứng anh, anh hãy nói thật cho em biết, có phải là hàng đêm đều cùng người ta làm chuyện đó, nên bây giờ chân không khép lại được?”

Hình Minh thật sự nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Đúng là vậy.”

Thôi Hạo Phi cười to, vỗ tay rầm rầm xuống dưới mặt giường: “Em biết ngay mà, ngay từ ngày đầu tiên nhìn thấy anh em đã biết hai ta đều giống nhau, không thẳng được nữa rồi!”

Hình Minh mỉm cười ngồi xuống bên giường, cậu nhìn thấy đầu giường có đặt quyển sách về công thức toán học, đã được lật tới trang cuối cùng.

Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Thôi Hạo Phi bỗng nhiên mất khống chế. Cậu thiếu niên vốn cực kỳ lanh lợi kiêu ngạo đột nhiên đỏ hai mắt, vô cùng khó nhọc nói với Hình Minh từng chữ, anh có thể xoay người qua chỗ khác được không?

Cậu nhóc muốn tự mình nâng mông lên, đem tã lót dính nước tiểu cởi ra.

Chỉ một động tác đơn giản như thế, nhưng một thiếu niên đang ở tuổi ăn tuổi lớn lại không làm được. Thôi Văn Quân muốn đi lên giúp con trai xử lý sạch sẽ, lại bị Thôi Hạo Phi hét lên một tiếng, ngăn trở động tác.

Hình Minh nhìn Thôi Hạo Phi khó khăn vặn vẹo, giống như con cá vô tình nhảy lên bờ, năm lần bảy lượt muốn trở lại. Cậu rất muốn phụ giúp, mấy lần suýt nữa đã vươn tay ra, nhưng chung quy vẫn nhịn được. Hình Minh yên lặng quay lưng lại, tìm một chủ đề khác để nói chuyện.

Mùi lạ trong không khí càng lúc càng nặng. Hình Minh tựa như nghe thấy lòng tự trọng máu thịt be bét đang khóc gọi. Giống như cậu đã từng bị rất nhiều lần.

Thôi Hạo Phi rốt cục vẫn tự mình cởi chiếc tã lót ra. Vốn đang đứng một bên canh chừng, Thôi Văn Quân đột nhiên chắp tay giống như trong mấy bộ phim kiếm hiệp chào Hình Minh, kết quả lại vái chào đến cùng, quỳ mãi không đứng lên.

Hình Minh dìu ông, ông cũng không chịu đứng lên, gào khóc nói: “Tôi và con trai đã chuẩn bị xong, chỉ cần biên tập viên Hình chịu làm một chương trình vạch trần công ty dược kia, tôi sẽ cõng nó đến trường quay để ghi hình.”

Thịnh Vực nhiều năm qua đứng vững trên chốn thương trường, chuyện đen tối làm vô số, nhưng chuyện này lại làm đến không có chút tỳ vết nào. Hình Minh biết, trong khoảng thời gian này Thôi Văn Quân không ít lần đã tìm đến Thịnh Vực, người phụ trách dự án thuốc mới còn trực tiếp gặp mặt với ông, hiển nhiên là thuốc mới tung ra thị trường, không muốn gặp phải trở ngại. Người này PR tẩy trắng tất cả, không làm mất đi phong độ của người trong công ty lớn. Hắn nói tuy rằng nguyên nhân sinh bệnh của Thôi Hạo Phi chắc chắn không có liên quan đến Thịnh Vực, nhưng Thịnh Vực luôn hướng về tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, nguyện ý dùng chút sức lực nhỏ của mình báo đáp lại xã hội, bồi thường kinh tế cho cha con họ Thôi.

Mười vạn như muối bỏ biển. Ngoài mặt thì rộng lượng dùng tiền an ủi, nhưng ý tứ là không chấp nhặt với người điên.

Lão Thôi khóc đến tan nát cõi lòng, nước mắt cùng nước mũi chảy xuống hòa làm một, Hình Minh siết chặt nắm tay, giọng nói run run giải thích, tôi đã không còn là người dẫn chương trình, bây giờ một phóng viên như tôi không thể định đoạt được ‘Tầm nhìn Đông Phương’, trung tâm kiểm soát đã cho ra báo cáo bệnh tình của Tiểu Thôi không liên quan tới loại thuốc mới của Thịnh Vực, nếu đặt điều vu khống, cấp trên sẽ không phê chuẩn sản xuất chương trình như vậy.

Lão Thôi chưa chịu từ bỏ, kia có thể làm giống chương trình phát sóng trực tiếp lần trước, cậu đối mặt với khán giả toàn quốc nói thẳng ra chân tướng.

Thời điểm Hình Minh ở trên buổi phát sóng của ‘Tầm nhìn Đông Phương’ thay thầy Lưu giải oan, Thôi Hạo Phi cũng có xem. Nhìn thấy Hình Minh tự ôm đồm trách nhiệm, nghiêng mình xin lỗi khán giả toàn quốc, Thôi Hạo Phi vốn không thể động đậy đột nhiên quát to một tiếng “Hay”, cậu như điên khua tay múa chân, cuối cùng từ trên giường ngã xuống đất, khiến cho bắp đùi bị bầm một mảng lớn.

Bọn họ tin tưởng cậu còn hơn tin tưởng pháp luật, bọn họ đều cảm thấy chỉ việc đơn giản đối diện với ống kính mấp máy môi, đây là một chuyện rất dễ dàng.

Lão Thôi liên tục dập đầu lạy, trên trán đã xuất hiện vết bầm, giống như bị một con dấu đóng lên. Ông lần nữa cầu xin, khóc lóc, tôi van cậu, van cậu biên tập viên Hình, cậu là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn, cậu nhất định sẽ có biện pháp.

Biện pháp đương nhiên là có.

Xuất hiện trước mặt khán giả trên sóng truyền hình, chỉ có phóng viên hiện trường mới có đặc quyền đó. Hình Minh trước mắt không phải là phóng viên hiện trường, nhưng cậu có thể dựa vào quan hệ với đài trưởng Ngu, xin lão Trần một cơ hội xuất hiện trên ống kính.

Sau đó sẽ đem tất cả mọi chuyện đẩy vào tuyệt cảnh không thể cứu vãn.

Hình Minh nỗ lực động viên Thôi Văn Quân, dù có tố cáo với cơ quan có thẩm quyền hay đưa tin đi chăng nữa, đều không thể thoát ly sự thực khách quan, nếu như chú không tin kết quả giám định, tôi có thể nhờ Tổng hội y học giúp chú giám định lại lần nữa.

“Không cần, anh cút đi.”

Thôi Hạo Phi đang nằm trên giường bệnh đột nhiên mở miệng, ánh mắt liếc nhìn cậu đầy vẻ miệt thị, giọng điệu lạnh như băng châm chọc, “Biên tập viên Hình, anh thay đổi rồi.”

“Biên tập viên Hình, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, cậu đừng để trong lòng…” Chân Thôi Văn Quân quỳ đã tê rần, muốn đứng nhưng không đứng lên nổi, ông chỉ có thể ngồi ở trên nền xi măng lạnh như băng, khuôn mặt già nua mệt mỏi không có cách nào che giấu, ông nói, “Sau khi sự việc xảy ra nó luôn đòi tự sát, tôi ngăn đã ngăn, quỳ cũng quỳ, hiện tại nó không muốn chết nữa, chẳng phải vì tiền, mà vì chính mình đòi công đạo…”

Đòi công đạo.

Thôi Hạo Phi xoay người vào tường, hai vai run run. Hình như là đang khóc.

Trước đi rời đi Thôi gia, Hình Minh lưu lại một phong bì tiền cùng sự bảo đảm với Thôi Văn Quân, bản thân sẽ nghĩ biện pháp thay bọn họ giải quyết vấn đề thuốc thang.

Sau đó cậu bỏ đi như chạy trốn, chạy ra khỏi tuyệt cảnh không biết phải đối mặt nhưu thế nào, trốn chạy khỏi căn nhà chật hẹp ngập tràn mùi hôi thối. Vừa mới ra khỏi cửa cậu đã cúi mặt xuống luống hoa bên cạnh, nôn khan một trận.

Chưa kịp đi xa, Thôi Văn Quân đã đuổi theo, đem phong bì tiền nhét lại trong tay cậu.

Thôi Văn Quân là người cha tốt, nghèo đến không còn thứ gì để ăn vẫn nghe con trai mình, ông nói, Tiểu Phi không chịu nhận, nhờ tôi thay nó nói tiếng cám ơn với cậu.

Hình Minh lái xe đi. Khuôn mặt già nua tuyệt vọng của Thôi Văn Quân phản chiếu trên gương chiếu hậu không chịu tan biến, ông già quá rồi, già thành cục đá.

Hình Minh lái xe đi lung tung trên đường, thấy đèn xanh thì dẫm chân ga, thấy đèn đỏ thì phanh xe lại, không có mục đích cụ thể, chỉ thẳng đường phía trước mà đi.

Cửa sổ xe không có đóng, gió vù vù thổi qua mặt, đau đớn.

Cậu nhìn kỹ tờ giấy ‘Thông tin bệnh nhân và điều khoản thỏa thuận’ mà Thôi Văn Quân cung cấp, bên trong giải thích cặn kẽ mục đích thử nghiệm và trình tự, nhưng đối với những rủi ro có thể xảy ra trong quá trình thí nghiệm thì lại viết qua loa đại khái, từ ngữ mơ hồ. Cậu cũng biết, thông thường rất khó để có thể lấy được bằng chứng, việc giám định dược phẩm để chứng minh bệnh tình của Thôi Hạo Phi có liên quan đến loại thuốc mới này gần như là không thể, cho dù được chuyên gia giám định chứng thực, nhưng nếu như công ty dược liều chết không chịu nhận, người bệnh cũng sẽ rơi vào quá trình tố tụng lâu dài.

Trên đường phải dừng lại trước đèn đỏ thời gian khá dài, một cậu bé ăn xin mặt mày nhem nhuốc đột nhiên đi đến bên xe, xòe bàn tay vào trong cửa sổ hỏi xin tiền cậu. Hình Minh từ trước đến giờ luôn khịt mũi coi thường loại người như vậy, không què không mù, dựa vào cái gì không thể tự lực cánh sinh.

Nhưng ngày hôm nay cậu đặc biệt khoan dung, đặc biệt rộng rãi. Cậu rút ra liên tiếp mấy đồng nhân dân tệ màu đỏ trong phong bì, không nói một lời quăng ra bên ngoài.

Cậu bé ăn xin bị dọa sợ, một bên cúi xuống nhặt khoản tiền kếch xù một bên liên tục đặt câu hỏi, cho cháu? Thật sự đều cho cháu sao?

Đến tối muộn Hình Minh mới trở về bệnh viện Phổ Nhân, Ngu Trọng Dạ đang vừa truyền dịch vừa nghe điện thoại.

Chân trước y tá vừa bước ra khỏi cửa, Hình Minh đã đạp rơi giày da trên đất, vội vàng cởi áo khoác, lưu loát bò lên trên giường bệnh của Ngu Trọng Dạ, may mắn đây là phòng bệnh dành cho cán bộ cao cấp, giường rất rộng, hai người đàn ông cùng nằm cũng không thành vấn đề.

Cho dù phải nằm bệnh viện, nhưng Ngu Trọng Dạ vẫn không gác lại công việc của đài trưởng. Thấy Hình Minh không nói tiếng nào đã bò lên giường, hắn giơ cánh tay lên trên chừa ra chỗ trống, để cho đối phương có thể an ổn thoải mái nằm trong lồng ngực của mình.

Hình Minh ngẩng mặt lên, nhìn Ngu Trọng Dạ nói chuyện điện thoại với người khác, kỳ thực cậu không nghe rõ lắm, ánh mắt đều dán lên bờ môi đang chuyển động của hắn.

Hình Minh rất yêu thích đôi môi Ngu Trọng Dạ, hình dáng quá đẹp, bị hắn hôn hoặc cắn đều rất thoải mái. Bỗng đầu dây bên kia im lặng một khoảng thời gian dài, Hình Minh liền ôm lấy cổ của hắn, nhẹ nhàng vuốt lên mặt, đặc biệt thành kính dùng đôi môi bao trùm lên môi hắn.

Hai người hôn không quá sâu, bốn cánh môi chỉ chạm nhẹ vào nhau, Ngu Trọng Dạ thoát ra khỏi nụ hôn này trước, trùng hợp người bên kia điện thoại nói chuyện đã xong, nói mình còn có chuyện quan trọng xử lý.

Hình Minh ngờ ngợ nghe thấy hai chữ Hoa Năng. Công ty Hoa Năng niêm yết sau khi cổ phần hóa, tổng giá trị tài sản của Thịnh Vực cùng công ty hiện tại cũng chỉ là ngang nhau, lúc này đài Minh Châu mới khánh thành CBD ngay cạnh trụ sở, vứt bỏ anh bạn nối khố Thịnh Vực, dắt tay cùng đi với Hoa Năng.

Hình Minh liếm liếm hàm răng của mình. Có vị ngọt rất kỳ quái. Tựa như sau khi bị Ngu Trọng Dạ hôn qua, răng không còn là răng nữa, mà nạm một miệng đường phèn. Cậu thỏa mãn nhưng cũng không quá thỏa mãn, choáng váng như người bị thiếu ôxi, ôm sát cổ Ngu Trọng Dạ, muốn đem môi của mình lần thứ hai dâng lên.

Ngu Trọng Dạ nhấn đầu Hình Minh vào lồng ngực mình, cúi đầu nhìn cậu một lát, sau đó giơ tay gõ nhẹ lên gáy cậu, không chuẩn cho hành động hồ đồ.

“Em nói tiếp.” Trên mặt mang theo chút ý cười, đài trưởng Ngu tiếp tục trò chuyện.

Hình Minh bị Ngu Trọng Dạ nhìn như vậy, trái tim vốn đã đông cứng vì những chuyện trước đó đột nhiên trở nên ấm áp, hắn như hiện thân của những điều tốt đẹp trong cuộc đời cậu, kiêu ngạo, chân thật, thư thản.

Ngu Trọng Dạ nhìn ra Hình Minh mấy ngày gần đây có chút khô héo mệt mỏi, quyết định cho phép cậu trở về đài Minh Châu.

Đối với một số người mới đi làm, công tác có ý nghĩa như việc ngồi tù có thời hạn, hai mươi hai tuổi tốt nghiệp đại học, làm việc chừng ba mươi năm, mỗi tuần được thông khí hai ngày, ngày lễ ngày tết được tạm tha, quả thực khổ không thể tả. Nhưng đối với một số người khác mà nói, công tác như một liều thuốc chữa khỏi bệnh, trời sinh mệnh tiện. Hình Minh cảm thấy rất đúng.

Trở lại vườn Minh Châu, cậu phát hiện một chuyện thú vị. Lạc Ưu trốn tránh cậu.

Hình Minh biết Lạc Ưu vì sao trốn tránh mình.

Trước đây bọn họ ngẩng đầu gặp cúi đầu thấy, như hai con mãnh thú trong giới tự nhiên, chung quy phải đấu một trận, để phân định lãnh thổ, nhưng hiện tại Lạc Ưu đã thất bại, thương tích đầy mình, không hề lấp đầy chỗ trống.

Thứ gọi là tình cảm quá khó để có thể điều khiển, mặc kệ anh tới trước hay tới sau thì vẫn là tiên lễ hậu binh, Hình Minh vốn tưởng rằng mình sẽ rất đắc ý, cậu đã mài răng sắc bén, mạnh mẽ xé nát phòng tuyến cuối cùng của đối thủ, nhưng kết quả như thế này lại khiến cậu đột nhiên sinh ra rất nhiều cảm khái.

Hình Minh gặp phải Ngu Trọng Dạ, Ngu Trọng Dạ gặp phải Hình Minh, vừa là may mắn, cũng là kiếp số của hai người.

Hình Minh thay Thôi Văn Quân nộp bản giám định cho bên trung tâm giám định trong trường cũ của cậu, rồi mang theo cảm giác day dứt không thôi bắt máy bay đi Long Nham, sau đó đổi xe đi đến sơn thôn của câu chuyện ‘sơn tiêu trả thù’.

Ngu Thiếu Ngả cùng đồng hành với cậu, nói là chính cậu ta muốn tới.

Hình Minh cả đường im lặng, Ngu Thiếu Ngả so với trước đây cũng ít nói hơn trước, cậu ta chỉ đơn giản nói một chút về sự cố phát sóng trực tiếp lần trước, sau vụ đó cậu bị cha đuổi ra khỏi nhà, ở tạm chỗ của ông ngoại, cậu nhóc đang muốn tìm phòng để chuẩn bị dọn ra ngoài. Ở Mỹ con trai tuổi này đã sớm độc lập, cho nên đối với chuyện này cũng không một lời oán hận.

Ngu Thiếu Ngả không hỏi Hình Minh quan hệ hiện tại của cậu và cha mình, Hình Minh cũng không chủ động đề cập, cậu nhìn ra được Ngu Thiếu Ngả đối với chủ đề này có chút phẫn nộ, có thể có liên quan tới mâu thuẫn cậu ta từng trải qua, cũng có thể cảm thấy chuyện này quá mức hoang đường.

Đổi vài chuyến xe mới đến được nơi cần đến, chủ tịch huyện tự mình nghênh tiếp, phóng viên của đài lớn tới, chắc chắn phải có đãi ngộ cấp tỉnh.

Hình Minh cố ý nhờ huyện trưởng Ngưu dẫn mình đi xem qua nới thôn dân đánh chết sơn tiêu. Huyện trưởng Ngưu cả đường thần thần bí bí, kết quả bị Hình Minh một câu vạch trần, bộ xương này hình dáng có vẻ kỳ dị, nhưng thật ra là từ các loại xương lợn xương trâu chắp vá mà thành, cái gọi là sơn tiêu trả thù, chưa đánh đã tan.

Hình Minh chỉ thuận miệng nghi vấn, thế mà vẻ mặt huyện trưởng Ngưu như gặp đại địch, im lặng xoa tay, có vẻ rất bất an. Hắn nói, trong huyện chưa từng lan truyền tin tức giả mạo, bộ xương này chỉ là có người nhờ bảo tồn mới giữ lại.

Từ trong ánh mắt huyện trưởng Ngưu, Hình Minh có thể đọc ra được, đối phương rất sợ chính mình.

Đây hẳn là một truyện thú vị. Lúc cậu còn là phong viên hiện trường, dường như cũng không được người ta ca ngợi cùng kính nể như vậy. Bây giờ từ bỏ ‘Tầm nhìn Đông Phương’, trở thành một phóng viên hạng chót, nhưng đi chỗ nào cũng bị người khác chú ý, ly kỳ nhất vẫn là khi đang tác nghiệp tại khu bảo hộ thiên nhiên ở vùng đông bắc Ứng Thành, cậu bị tên săn trộm động vật cầm vũ khí chỉ thẳng trước ngực, là loại súng bắn chim kiểu cũ, một viên đạn có thể để lại lỗ thủng trên thân thể. Cậu giơ tay lên trên đỉnh đầu, vẻ mặt không sợ hãi cùng hán tử kia đối diện. Cuối cùng tên săn trộm lại ngửa mặt lên trời, mắng to “Mẹ nó đây mới chính là đàn ông!” Sau đó hắn thu súng.

Họa là chỗ dựa của phúc, trước đây từng cảm thấy câu mà AQ(1) thường nói rất vô nghĩa, bây giờ xem ra thật khó nói.

(1) AQ là nhân vật chính trong tác phẩm ‘AQ chính truyện’ của Lỗ Tấn.

Hai người từ chối lời mời của huyện trưởng Ngưu muốn dẫn họ đi tẩy trần, không biết bắt đầu từ khi nào hai chữ tắm rửa lại nghe tục như vậy. Từ trụ sở của huyện đi ra, Hình Minh và Ngu Thiếu Ngả ở tạm một buổi tối trong nhà trọ, thương lượng với nhau xem tiếp đến nên đi nơi nào, Ngu Thiếu Ngả cho rằng chuyện sơn tiêu trả thù chỉ là lời nói vô căn cứ, lần này hai người đã đi một chuyến không công. Nhưng Hình Minh luôn cảm thấy sự tình chưa dừng lại, ở nơi nào đó vẫn có chỗ hổng, chờ cậu đến chắp vá hoàn chỉnh.

Bọn họ ở lại nơi này hai ngày, vẫn như trước không thu hoạch được gì, nhưng sáng sớm ngày thứ tư lại có một vị khách đến thăm, một nam nhân chừng ba mươi tuổi, đeo một chiếc kính gọng đen, diện mạo hiền lành nho nhã, chỉ là bước đi cà nhắc không được tự nhiên. Hắn tự giới thiệu mình tên là Cao Phong, là một công chức của viện địa chất địa phương, tuy nhiên hiện nay đã bị cách chức.

Ngu Thiếu Ngả quan sát người này khi mới vào đội mũ đeo khẩu trang võ trang đầy đủ, có chút buồn cười nói: “Em thấy anh không giống công chức lắm, mà giống kẻ trộm hơn.”

Cao Phong ngượng ngùng cười cười: “Bởi vì luôn có người nhìn tôi chằm chằm, không giấu kín không được.”

Hình Minh hỏi: “Tại sao có người nhìn anh chằm chằm?”

Cao Phong trả lời: “Ngày hôm qua ở trụ sở huyện tôi có nhìn thấy hai người, tôi biết hai cậu là phóng viên của đài Minh Châu. Kỳ thực chuyện sơn tiêu này đó chỉ là lời đồn bậy, nhưng bệnh tình của bọn nhỏ trong thôn lại xác thực là thật. Tôi biết nguyên nhân thật sự gây nên bệnh đó là gì.”

Hình Minh hỏi hắn: “Anh cảm thấy là do nguyên nhân gì?”

Cao Phong chắc như đinh đóng cột mà nói: “Ô nhiễm.”

Chỗ này cảnh sắc hợp lòng người, trời cao xanh, nước trong vắt, Hình Minh biểu hiện hết sức cẩn thận: “Anh có chứng cứ sao?”

“Có.” Cao Phong đặc biệt trịnh trọng gật đầu nói, “Nguyên nhân gây ô nhiễm chính là do một xưởng chế thuốc tên là Khang Thụy gây nên, xử lý nước thải không theo quy định dẫn đến ô nhiễm nguồn nước, trong khi đó sức đề kháng của trẻ nhỏ không bằng người lớn, cho nên phát bệnh trước, kỳ thực cũng có không ít người trưởng thành xuất hiện dấu hiệu chấn thương tủy sống và tổn thương não, ở chỗ của tôi có ghi chép về vấn đề này.” Cao Phong móc ra một quyển sổ, ghi chép cặn kẽ về số người có biểu hiệm nhiễm bệnh của từng hộ dân cư, phải có đến gần trăm người.

Hình Minh lật xem từng tờ một: “Một mình anh yên lặng điều tra việc này?”

Cao Phong nói: “Tôi đã từng báo cáo với bộ ngành về vấn đề này, nhưng cả địa phương lẫn chính phủ đều không quan tâm, lại còn cản trở tôi tiến hành điều tra. Tôi bị buộc cách chức, còn bị người đến đe dọa không chỉ một hai lần, đôi chân này bị đập thành ra như vậy cũng bởi vì điều này.”

Ngu Thiếu Ngả không rõ, xen mồm hỏi: “Tại sao?”

Cao Phong nói: “Nơi này gần hai năm nay mới giàu lên được, nếu các cậu đến sớm một chút, sẽ nhìn thấy rất nhiều xe ô tô đi lại. Bởi vì xí nghiệp gây ô nhiễm đồng thời mang đến tăng trưởng kinh tế, địa phương và chính phủ chỉ cầu chính tích (thành tựu chính trị), vấn đề ô nhiễm môi trường là thứ yếu.” Nói đến đây, chân mày Cao phong nhíu chặt hơn: “Có thể giàu lên là chuyện tốt, nhưng cũng không thể hi sinh sức khỏe của thế hệ con cháu chúng tôi để đánh đổi được. Trước đây phương diện này không được nghiêm cẩn xem xét, tuy nhiên, sau khi việc chỉnh lý ‘luật bảo vệ môi trường được’ thực thi, những công ty kiểu như thế này nhất định sẽ bị xử phạt. Tuy nhiên các công ty không để mình bị xử phạt dễ dàng như thế được, bọn họ rất giảo hoạt, nếu cậu đến đó để thăm dò, căn bản sẽ không điều tra được thứ gì. Tôi cũng không hiểu, tại sao họ liều mình đối diện với nguy cơ bị xử phạt, nhưng lại không muốn giải quyết vấn đề ô nhiễm.”

Hình Minh lạnh lùng nhếnh khóe miệng, có gì không hiểu, luôn có những người như vậy, coi lợi ích như mẹ ruột, còn mạng người chỉ là cỏ rác.

Hình Minh để lại phương thức liên lạc cho Phong Cao, quyết định sau khi khảo sát thực địa xong sẽ liên hệ với hắn. Cậu tiễn Cao Phong ra cửa, cùng hắn sóng vai đi bộ trong trong cái se lạnh của vùng Mân Bắc. Cậu khen hắn một câu, anh khá giống với Erin Brockovich do Julia Roberts đóng(2)

(2) Erin Brockovich là một bộ phim tiểu sử năm 2000 của Mỹ do Steven Soderbergh đạo diễn và được viết bởi Susannah Grant. Bộ phim là kể về một câu chuyện có thật của Erin Brockovich, được miêu tả bởi Julia Roberts, người đã chiến đấu chống lại tập đoàn năng lượng Pacific Gas and Electric Company.

Cao Phong chưa từng xem phim này, không rõ ý tứ của người nói, nhưng đột nhiên lại nhớ tới chuyện gì, hắn cầm quyển sổ của mình từ trong tay Hình Minh, nhanh chóng lật đến một trang, chỉ vào một tấm đồ nói với cậu, hắn điều tra cẩn thận vô số lần, cuối cùng cũng coi như tra rõ vị trí của đường ống dẫn nước thải chưa qua xử lý, vẽ được tấm bản đồ này.

Hắn đem quyển notebook vô cùng trịnh trọng giao vào tay cho Hình Minh, nói, con đường này nguy hiểm vô vàn, hết thảy dân cư mắc bệnh đều chờ tấm bản đồ này được hấp thụ ánh sáng, thay họ đòi lại công đạo.

Hình Minh liếc mắt nhìn tấm bản đồ Cao Phong tự chế, giật mình: “Chứng cớ trọng yếu như thế, anh lại tín nhiệm giao cho tôi?”

Cao Phong cười cười, không trả lời câu hỏi của cậu. Chỉ khi thực sự chia tay mới dùng sức cầm tay Hình Minh, hắn nói mỗi một tập của ‘Tầm nhìn Đông Phương’ hắn đều xem qua, tuy rằng chương trình ngưng phát sóng khiến hắn vô cùng tiếc nuối, nhưng không thể nghi ngờ đó chính là chương trình tốt nhất Trung Quốc.

Cao Phong khấp khễnh đi xa, Ngu Thiếu Ngả vẫn luôn im lặng không lên tiếng đột nhiên nháy mắt với cậu: “Không nghĩ tới anh lại có nhiều fan như vậy.”

Hình Minh không phản ứng lại. Ánh mắt của cậu bị những tiếng nói chuyện rì rầm cách đó không xa hấp dẫn. Có thể là hoạt động ngoại khóa của trường, một đám trẻ con nối đuôi nhau, cười đùa vui vẻ, xếp hàng ngay ngắn băng qua đường cái.

Hình Minh đột nhiên quay người chạy. Cậu biết khiếm khuyết kia ở nơi nào.

Xưởng thuốc Khang Thụy canh gác nghiêm ngặt, không chấp thuận bất kỳ sự dò hỏi nào của khách lạ. Hình Minh cũng không có ý định phá cửa đi vào, cậu đi quanh xưởng thuốc rộng lớn này vài vòng, rốt cục tại một chỗ tối ít người để ý tìm được mấy túi rác thải chưa kịp xử lý.

Ngu Thiếu Ngả vẫn luôn chạy theo phía sau Hình Minh hô to. Cậu ta nhìn thấy Hình Minh lôi ra mấy hộp thuốc bỏ đi từ trong túi rác, cố gắng cản trở cậu tiếp tục điên cuồng tìm kiếm rác thải: “Tại các quốc gia Âu Mĩ, những công đoạn gia công dược phẩm của công ty lớn thường đều là thuê ngoài, còn ở quốc nội các xí nghiệp lớn khi điều chế dược phẩm sẽ hợp tác với các công ty khác, điều này hết sức bình thường, không thể nói được ô nhiễm là do như thế được!”

Hình Minh đẩy Ngu Thiếu Ngả ra, vội vàng nhìn logo trên vỏ hộp thuốc.

Cậu đối với logo này không thể quen thuộc hơn, đây chính là logo gắn với chương trình của cậu nửa năm nay.

Thịnh Vực.

Hình Minh vội vã mang theo bản đồ Phong Cao tự chế chạy trở về, nhưng khi ngồi xe lửa để trở về cậu nhận được tin Thôi Văn Quân tông xe tự sát.