Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 7



CHƯƠNG 7



Mây mù dưới chân núi.

Hai kẻ một lớn một nhỏ đang đi đường chậm rãi, bạch y nam tử đi ở phía trước bất nhiễm bụi trần, cước bộ ung dung, thần tình lạnh nhạt, con ngươi đen lộ ra vài phần xa cách cùng lạnh lùng.

Thiếu niên đi sau đính hai mắt bầm đen cùng tóc bù xù, một thân bạch y dính đầy bụi bặm, phờ phạc lê cước bộ, trong miệng còn hữu khí vô lực lảm nhảm.

“Ta nhất định là kiếp trước hoặc là kiếp trước trước, kiếp trước trước trước tạo nghiệt gì đó mới gặp phải những thứ chuyện này.”

“Không phải gặp sát thủ thì chính là đụng tới sơn tặc thổ phỉ, đại hiệp không phải là trường kiếm nhất xuất hoành tảo thiên quân* sao? Vì sao ta lại bị bắt làm con tin còn trúng phải hai quyền?” [trường kiếm nhất xuất hoành tảo thiên quân: trường kiếm vừa xuất quét ngang ngàn quân]

“Ngoài ý muốn thì thôi đi, cái nữ nhân ôm thanh cổ cầm kia tùy tiện đàn vài phát liền có một đợt sóng xà ào đến cùng ta có nửa xu quan hệ?”

“Nữ nhân kia kêu đau một tiếng liền tặng luôn con ngựa, từ sáng tới tối bày cái mặt than ra, ngươi là đại hiệp, không phải đại hà*.” [hà (con tép, tôm) có cùng phát âm với hiệp /xiā/, chắc đại hà ý chỉ lòng tốt bụng bao la như sông biển]

“Con mẹ nó, vì cái gì luôn là ta bị thương?”

Lảm nhảm đến miệng khô lưỡi đắng, Hoa Tiểu Mạc nhìn chòng chọc lưng Bạch Thần âm thầm nghiến răng, vốn tưởng rằng hồi sáng sẽ có một màn hôn lưỡi lãng mạn kịch liệt hoặc là hôn môi kiểu chuồn chuồn lướt nước, dầu gì cũng là đối tượng lấy đi nụ hôn đầu của mình, tuy rằng chủ động chính là hắn.

Ai ngờ đến kết quả nghênh đón hắn chính là một thanh ám khí thiếu chút nữa muốn cái mạng nhỏ của hắn.

“Không đi nữa.” Hoa Tiểu Mạc đặt mông ngồi trên đất, kéo một tia khí lực cuối cùng lớn tiếng kêu la.

Bạch Thần đi đằng trước nghe vậy xoay người đối diện với Hoa Tiểu Mạc, Hoa Tiểu Mạc trừng qua, biểu thị kiên quyết cùng kháng nghị của mình.

Không quá mấy cái chớp mắt, Hoa Tiểu Mạc liền chiến bại, gục gặc đầu mếu máo: “Vừa đói vừa khát, ta một không nội lực hai không khinh công, không cách nào so với ngươi.”

Tiếng bước chân tới gần, đỉnh đầu truyền đến thanh âm thanh lãnh: “Ở đây ngồi nghỉ.”

“Có phải muốn đi lên núi săn thú hay không?” Hoa Tiểu Mạc ngẩng gương mặt tràn trề tươi cười: “Đại hiệp, ta cầm tinh con thỏ, cho nên có thể buông tha con thỏ hay không, gà rừng lợn rừng đều được.”

Bạch Thần liếc xéo hắn một cái, con ngươi bình tĩnh vô ba lóe lóe, ngay sau đó liền biến mất tại chỗ.

“Vừa rồi hình như y lộ ra biểu tình bất đắc dĩ?” Hoa Tiểu Mạc bất khả tư nghị thì thào.

Đói bụng đến nỗi ngực dán vào lưng Hoa Tiểu Mạc ở phụ cận tùy tiện nhặt một ít củi khô gom thành một đống, vuốt cằm trầm tư: “Làm sao nhóm lửa nhỉ?”

“Phía tây có sông.” Theo thanh âm truyền tới chính là Bạch Thần một tay xách theo hai con cá đã xử lý, tay kia cầm hai quả dại trở về.

“Úc.” Tròng mắt Hoa Tiểu Mạc thẳng tắp nhìn chằm chằm quả dại trong tay Bạch Thần.

Bạch Thần đem hai quả kia đưa hết cho Hoa Tiểu Mạc: “Xa năm trượng.”

Hả miệng cắn một mồm to quả dại, nước quả chua chua ngọt ngọt từ khoang miệng tràn vào yết hầu, Hoa Tiểu Mạc thoải mái chép chép miệng: “Ừa.”

Liếc liếc thiếu niên mặt bẩn hề hề một cái, Bạch Thần khẽ nhíu mi tiêm: “Trên mặt, bẩn.”

Hoa Tiểu Mạc nuốt xuống thịt quả trong miệng, trong lòng nhịn không được thổ tào*, té ra là chê hắn, tức tối đem quả dại cuối cùng giải quyết sạch. [thổ tào: chửi bới trong lòng dữ lắm, chứ ngoài mặt không dám]

Chờ khi Hoa Tiểu Mạc rửa sạch mặt trở về, Bạch Thần đã xiên cá xong nướng trên lửa.

Mùi hương cá tản ra trong không khí, Hoa Tiểu Mạc dịch mông tới gần Bạch Thần.

Không mất bao lâu cá liền nướng chín, không muối không gia vị, nhưng Hoa Tiểu Mạc vẫn là thiếu chút nữa chảy nước miếng, hắn không kịp chờ đợi được lấy đi phần thuộc về mình kia, nếu miệng đang ăn là thịt heo mà không phải thịt cá, chỉ sợ hắn đã sớm ăn sạch .

Sau khi lấy tốc độ nhanh nhất giải quyết gọn đuôi cá Hoa Tiểu Mạc liền ngoắc ngoắc nhìn cá trong tay  Bạch Thần, hai mắt theo động tác của Bạch Thần di động lên xuống, y hệt chó con dòm miệng, thỉnh thoảng nuốt một ngụm nước miếng.

“Đại hiệp, con cá này thật tươi.”

“Xương cá nhiều quá, đại hiệp, ăn vào chắc hơi phiền phức ha.”

Bạch Thần thản nhiên nhìn về phía thiếu niên lải nhải bên người, đem hai phần ba cá còn lại đưa qua, người nọ cấp tốc tiếp nhận, nét mặt biểu lộ đại đại tươi cười, không chút thành ý nào nói câu cảm ơn.

Liếc mắt một cái nhìn thiếu niên sung sướng tiếp nhận đồ vật mình đã ăn qua mà còn ăn thực vui vẻ, hắc mâu rũ xuống xẹt qua vẻ phức tạp.

Hoa Tiểu Mạc hoàn toàn không biết hắn đem nước miếng của Bạch Thần ăn hết.

Chờ sau khi ăn xong, hắn mới thỏa mãn ợ một cái, Hoa Tiểu Mạc cười tủm tỉm hỏi thăm: “Đây là cá gì vậy?”

Hơi nhướng mày, môi mỏng Bạch Thần khẽ mở: “Cá sông.”

“Ta biết là cá trong sông.” Hít sâu một hơi áp chế điểm hoả khí trong lòng, Hoa Tiểu Mạc kiên nhẫn hỏi: “Nhưng mà là loại cá gì hả?”

“Cá sông.” Vẫn câu trả lời không ôn không hỏa.

Hoa Tiểu Mạc: …

Trên mũi có chút ngứa, Hoa Tiểu Mạc vươn tay đi gãi, Đại Hắc tiêu thất một ngày trở về vỗ cánh nhỏ bổ nhào vào trong tóc Hoa Tiểu Mạc quay cuồng một vòng mới bay đến trước mặt Bạch Thần.

Chỉ thấy Bạch Thần từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ, Đại Hắc bay qua dừng tại bên trên cái bình, một giọt dịch thể màu đen từ phần đuôi nhỏ vào trong bình.

Thấy một màn như vậy, Hoa Tiểu Mạc há to miệng đến nỗi có thể nhét vào một cái trứng gà, ngộ phắc, Đại Hắc thật sự là một tiểu ong mật biết hút mật sao?

“Có người.” Hoa Tiểu Mạc đang miên man suy nghĩ thì nghe được thanh âm bình tĩnh bên tai, hắn thuần thục bắt lấy vạt áo Bạch Thần, vững vàng ngồi trên đại thụ.

Từ đàng xa chạy tới chính là một đôi nam nữ trẻ tuổi, nhìn ăn diện hẳn không phải là hộ gia đình trong thôn phụ cận, ngược lại giống như là con cháu thế gia vọng tộc.

“Nguyệt nhi, ta rất nhớ nàng.” Nam tử diện mạo nhã nhã nhặn nhặn nói xong liền tiến tới cấp thiết hôn cổ nữ tử, bàn tay cách lớp y phục bắt lấy phong nhũ* không ngừng xoa nắn, một tay khác ở trên mông tròn của nữ tử tùy ý nắn bóp. [phong nhũ: nhũ hoa đầy đặn, chắc hiểu òy hen?! @@||]

Nữ tử mặt ửng đỏ, miệng phát ra một tiếng thở gấp: “Ta… ta cũng nhớ chàng.”

Khóe miệng Hoa Tiểu Mạc giật một cái, yêu đương vụng trộm.

Mắt mở trừng trừng nhìn hai người y phục bán lỏa dây dưa cùng một chỗ dưới gốc cây, Hoa Tiểu Mạc nghiêng đầu liếc mắt nhìn Bạch Thần một cái, đối phương cũng nghiêng đầu nhìn hắn, tầm mắt giao nhau, Hoa Tiểu Mạc liền hoảng hốt ngoảnh sang một bên.

Hai người nhiệt tình ôm hôn, nước bọt giao hòa phát ra tiếng chép chép làm ban đêm yên tĩnh càng nhuộm đẫm tình sắc.

Nam tử vươn tay vén lên làn váy đến eo nữ tử, tại một tiếng gầm nhẹ cùng tiếng rên rỉ vang dội trong trình diễn có tiết tấu, tiếng ba ba của dịch thể xuất ra lại bị đánh sâu vào từ từ rõ ràng.

Nhìn đến huyết mạch căng cứng, Hoa Tiểu Mạc cảm thấy cúc hoa có chút ngứa đáng xấu hổ, muốn vươn tay đi gãi gãi, nhưng hắn quên là đang ngồi trên cây, thân mình trợt một cái liền vội vàng dùng tay vịn thân cây, kết quả hảo tử bất tử* trực tiếp đặt tại nơi nào đó ngay khố Bạch Thần, rụt tay về, mặt hắn đỏ lên ánh mắt mơ màng bất định. [hảo tử bất tử: chết tử tế không chết, nghĩa là ai biết lại, ai dè lại]

Con ngươi Bạch Thần tối đen như mực, trên mặt nhìn không ra bất luận cảm xúc gì, chỉ có đáy mắt nhiều thêm vài phần ám trầm khó phát giác.

Trên cây an tĩnh cổ quái, dưới cây khí thế ngất trời.

Hô hấp từ từ nặng hơn, Hoa Tiểu Mạc thu hồi tầm mắt ngửa đầu nhìn thẳng gương mặt không chút gợn sóng của Bạch Thần, ánh mắt dừng trên đôi môi mỏng thiển sắc* khẽ nhếch của y, ý niệm muốn hôn xuống càng phát ra mãnh liệt. [thiển sắc: nhợt nhạt]

Tiếng rên rỉ dồn dập vẫn còn duy trì liên tục, luồng nhiệt trồi lên từ hạ thân thâm nhập vào tứ chi bách hài, Hoa Tiểu Mạc mềm nhũn trong lòng Bạch Thần, một cỗ cảm giác khó tả bừng lên kêu gào đòi hỏi, hắn len lén dùng tay che lấy khố đang* dở khóc dở cười. [khố đang: đũng quần]

Cứng rồi!

==================

Tác giả: đã sửa, đoạn yêu đương vụng trộm này không sửa là không post lên được, nguyên bản có hơn hai trăm chữ, tui post phía dưới, thử xem có thể bị khóa hay không, ngao ngao ngao

Mặt hoài nghi, đôi yêu đương vụng trộm này về sau còn đất diễn ở Thương Mang sơn.

Có chê nội dung truyện chậm hay không, tha thứ tui, anh anh anh, còn hai chương nữa giáo chủ đại nhân sẽ ra sân.