Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 47



CHƯƠNG 47



Bầu trời thênh thang, đen như nhuộm mực, đêm khuya dần.

“Oạc — oạc –” tiếng quạ đen khàn đặc thê lương, trong cánh rừng đủ loại đại thụ trụi lũi khác nhau, lơ thơ vài nhành cỏ khô trong khe đất cằn cỗi, quỷ dị cong về một hướng, gió Bắc, thổi bay bụi đất mịt mù, cành cây ngọn cỏ lay động theo gió, gió ngừng, rừng cây vạn vật lại khôi phục như trước, tất thảy chưa từng thay đổi qua, phảng phất như ở nơi đó có một sự tồn tại khiến chúng nó không dám nhìn thẳng.

Mà cái nơi cây cối cỏ dại nhìn về thì bình thường không có gì lạ, chỉ có một cái đầm nước lẻ lơi ở đấy, hoang vu, nhưng lại lộ vài nét thần bí.

Mặt nước không một gợn sóng đột nhiên nổi lên lăn tăn, dần dần tản ra, một cái tay từ trong nước vươn ra, bắt được một rễ cây thấp bên bờ, lại thấy một thiếu niên áo lam từ trong nước bò lên, nằm trên mặt đất hả họng thở hồng hộc, trong miệng không ngừng chửi bới: “Fuck, thật mụ nó gặp quỷ.”

Y phục ướt chèm nhẹp dán trên người, Hoa Tiểu Mạc đánh một cái hắc xì vang dội, sắc mặt khó coi vắt nước trên vạt áo.

Sau khi ba người bọn hắn nhảy vào đầm nước mới phát hiện bên dưới mở ra một địa phương khác, Hoàng lăng dưới lòng đất hết một tầng còn có một tầng khác, đan xen phức tạp một cách tài tình cẩn mật căn bản không giống như được tạo ra từ bàn tay người bình thường, phảng phất như là quá khứ cổ xưa, từ thời khai thiên lập địa mà thành.

Vì để tiết kiệm thời gian, ba người quyết định mỗi người chọn một con đường để thăm dò, sau thời gian một nén hương sẽ trở lại tập hợp, Lan Thất và Lạc Cửu Tiêu nhường con đường duy nhất nhìn ra có rất nhiều dấu vết, rất nhiều người đi qua cho Hoa Tiểu Mạc, họ cho rằng con đường kia an toàn, ngờ đâu thật thật giả giả vốn khó lường.

Chuyện sau đó không có quỷ dị nhất, chỉ có càng quỷ dị, hắn cứ luôn cảm thấy có người dẫn hắn đến đây.

Hoa Tiểu Mạc chán chường thở dài, xách tay áo ướt nhẹp lau nước trên mặt, cảm giác dính ướt thật không dễ chịu.

“A Thất!” Không có đáp lại, tiếp tục la, “Giáo chủ? Lạc Cửu Tiêu?” Vẫn như cũ không có hồi đáp, Hoa Tiểu Mạc nhụt chí ném đi một cục đá.

Cục đá rơi xuống, không có, không có một tiếng vọng “lỏm bỏm” nào, nhìn xuống dưới chỉ sót lại một mảnh hắc ám sâu không thấy đáy.

Từng tia cảm giác quỷ dị bao lấy toàn thân, Hoa Tiểu Mạc run sợ, trong miệng niệm “Phật tổ phù hộ.”

Sau khi tự ép mình tỉnh táo lại, Hoa Tiểu Mạc bắt đầu nhìn khắp bốn phía, rừng cây xa lạ, chỉ có quạ đen kêu to oạc oạc, rất giống cái loại không khí thường thấy trong phim kinh dị.

“Chẳng lẽ lần này xuyên tới một cái thế giới khác rồi?” Hoa Tiểu Mạc nuốt nước miếng, nhìn bầu trời đêm u tối mờ mịt thở dài một tiếng, kiếp trước hoặc là kiếp trước trước nữa của hắn nhất định phạm tội ác nhiều lắm, giờ gặp báo ứng rồi.

Tìm một phương hướng thoạt nhìn tương đối trống trải, Hoa Tiểu Mạc đi được mấy bước lại liếc mắt ra sau nhìn ký hiệu mình lưu lại, một đạo lãnh quang từ chính diện ập tới, thế tới hung mãnh, hắn còn chưa kịp phản ứng, đạo lãnh quang kia đã xẹt qua sát vành tai hắn.

Lỗ tai đau rát, Hoa Tiểu Mạc nghiêng đầu nhìn một cái, lại thấy trên đất một con tiểu xà màu đen, chỗ tấc thứ bảy bị một cành cây ghim trúng, đang quắn quéo co giật, hàm răng sắt nhọn nhe ra chất lỏng đặc sệt.

Hoa Tiểu Mạc không chút nghĩ ngợi ném qua chủy thủ tùy thân, đầu xà bị chém xuống đất, miệng to sắc bén đóng lại cái phập, độc xà bắn ra, rơi vào vị trí Hoa Tiểu Mạc đứng trước đó, trong nháy mắt cỏ dại bốn phía nhanh chóng héo rũ hòa tan thành dịch màu đen, làm mặt đất xung quanh lõm xuống một khối.

Độc thật đáng sợ.

Hoa Tiểu Mạc khiếp đảm hít một hơi, bên tai vang lên một âm thanh trầm thấp: “Không tệ, còn biết cắt đầu rắn.”

Âm thanh này…

Hoa Tiểu Mạc nhất thời cảm thấy hai người lớn cùng một cái đầu*, xa xa có một người đi tới, một bộ y bào đen tuyền, cầm trong tay trường kiếm màu bạc, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt âm trầm, đáy mắt là tối tăm vô ngần. [nguyên văn “nhất cá dầu, lưỡng cá đại liễu”, thứ cho ta ngu muội, không hiểu nổi, nói chung là chém Ọ Ọ ai biết có thể giúp ta không? Ọ Ọ]

Đến gần cùng với người kia, một cổ khí tức giết chóc không dung cho kẻ nào xem nhẹ tràn đến, Hoa Tiểu Mạc ha ha cười gượng: “Vương gia, thật trùng hợp a.”

Mụ nội, trùng hợp tới nổi làm hắn muốn chết cho rồi.

Khí sắc Tần Nghị không tốt lắm, vành môi mơ hồ tím bầm, chỉ hơi ngẩng đầu xem như là đáp trả lại.

“Trễ thế này rồi, đang tản bộ? Vừa nãy đa tạ Vương gia cứu giúp.” Hoa Tiểu Mạc mặt dày cười cười: “Ta vừa mới tới đây, không ngại lập thành một nhóm chứ.”

Lườm thiếu niên toàn thân ướt chèm nhẹp một cái, đường nhìn xẹt qua mái tóc kim sắc nọ, Tần Nghị nhíu mi: “Từ đâu đến?”

“Trong nước.” Chỉ chỉ đầm nước ở phía sau, Hoa Tiểu Mạc ngồi xổm xuống rút chủy thủ ra, cấp tốc lấy từ trong lòng ra một bình nhỏ, rắc chút bột màu trắng lên trên lưỡi đao, lại lấy cỏ khô lau lau mới thu hồi vào trong ống tay áo.

Tần Nghị híp mắt nhìn đầm nước, một lúc lâu sau mới thu hồi tầm mắt, ý vị thâm trường mà liếc Hoa Tiểu Mạc, bí hiểm khó lường.

Trong rừng cây hoang vu trống vắng, vang lên tiếng ùng ục ùng ục và tiếng than thở của thiếu niên.

Hoa Tiểu Mạc nhai cỏ lót dạ, hàm hồ hỏi: “Đây là đâu?”

“Không biết.” Tần Nghị mím mím đôi môi ngày càng phiếm đen.

“Làm sao ngươi đến đây được?” Qua một lúc, Hoa Tiểu Mạc lại hỏi: “Còn đang ở vùng Trung Nguyên chứ?”

Vẫn hai chữ, chỉ là Hoa Tiểu Mạc không phát hiện giọng nói đã có chút trầm thấp hơi khàn: “Không biết.”

“Làm sao chúng ta trở về?”

Tần Nghị nắm chặt kiếm trong tay: “Không biết.”

Phun bã cỏ ra, Hoa Tiểu Mạc tức tới lỗ mũi bốc khói, dừng bước vừa mới muốn nghiêng người phun lên người Tần Nghị vài giọt nước bọt, lại thấy Tần Nghị cứng đơ như một cây cột mà ngã xuống, Hoa Tiểu Mạc trước tiên lắc mình tránh ra, hắn đâu muốn làm đệm thịt người.

Phịch một tiếng, bụi đất bay lên.

Hoa Tiểu Mạc không khỏi mở to mắt, hắn nhấc chân đạp đạp Tần Nghị, không động tĩnh, lại dùng sức đá vài cái, vẫn không chút động tĩnh.

Nuốt ngụm nước bọt, Hoa Tiểu Mạc ngồi xổm xuống lật Tần Nghị lại, trong nháy mắt liền ngớ ra.

Lấy chủy thủ rạch một đường xé xuống một mảnh vạt áo đi lau vết máu trên khóe miệng Tần Nghị, cau mày quơ quơ trước mũi, sắc mặt Hoa Tiểu Mạc biến biến, vươn tay đặt trên cổ tay Tần Nghị, mi mày run run.

Thất nhật túy, không phải kịch độc gì, chỉ là hôn mê bảy ngày, ngoại trừ giải dược, không thứ gì có thể lay tỉnh kẻ trúng độc.

Vương gia, đôi ta đã chú định là không thể kết bạn mà đi, ngài ở đây hảo hảo nằm bảy ngày, ta đi trước nha.

Hoa Tiểu Mạc tìm một ít cành cây khô đắp lên người Tần Nghị, hài lòng nhìn kiệt tác của mình, gật đầu, xoay người nhanh chóng ly khai.

Ngao uuuuuu ——

Chưa đi được bao xa đã nghe từ sâu trong rừng cây mênh mông truyền đến từng trận tiếng tru, da đầu Hoa Tiểu Mạc tê dại, sói… sói tru?! Hắn xoay người nhanh chân chạy, nhanh như chớp chạy trở lại chỗ Tần Nghị.

Cứu hay không cứu? Không cứu, cặp giò của hắn chạy không qua được một con sói, cứu cái kẻ võ công rất cao này, sói thì khỏi sợ nữa, nhưng phần tử nguy hiểm này vĩnh viễn đừng hy vọng dùng lẽ thường để suy đoán.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tiếng tru làm người ta sợ hãi kéo dài liên tục, Hoa Tiểu Mạc nghiến răng, hạ quyết tâm, cuốn tay áo lên nhịn đau rút chủy thủ rạch một đường trên cánh tay, đau đến nhe răng trợn mắt.

Mọe nó chứ, bàn tay vàng của lão tử sao mà bi đát như vậy, quá ngược rồi.

Lúc Tần Nghị tỉnh lại, thì cảm thấy cổ đau đớn nọ trong cơ thể đã tiêu tan thành mây khói, nội lực cả người khôi phục lại trạng thái tốt nhất, bình ổn vững chắc, trong cổ họng là vị đạo máu tươi, ánh mắt vô ý đảo qua trên vết thương ở cánh tay Hoa Tiểu Mạc, nhất thời ngưng lại.

Cúi đầu thoa thuốc lên miệng vết thương trên cánh tay, Hoa Tiểu Mạc lại cầm sợi vải đã chuẩn bị tốt bọc lên, một tay bị phế đi làm mất rất nhiều thời gian mới cột xong hai nút thắt, dùng răng cắn lấy rồi siết chặt.

Biểu tình trên mặt Tần Nghị thay đổi liên tục, cổ quái lại âm trầm nhìn hắn, Hoa Tiểu Mạc không khỏi lệ rơi đầy mặt, Vương gia, xin đừng động não quá nhiều!!

“Ngươi cắt tay cho bổn vương uống máu?”

Cảm giác áp bách quá mạnh mẽ, ánh mắt tối đen quá bén nhọn, Hoa Tiểu Mạc nghiêng đầu, căng cứng thần kinh trả lời: “Phải.”

Âm thanh bên tai trầm xuống mấy phần, bá đạo phun ra: “Nhìn bổn vương.”

Ta biết ngươi rất đẹp trai, Hoa Tiểu Mạc bĩu môi, quay đầu nhìn gương mặt đột nhiên sáp lại gần, hắn bị hù thiếu chút nữa tát tới một cái.

“Bổn vương chưa bao giờ thiếu nợ nhân tình.” Tần Nghị híp híp mắt, rút trường kiếm vung lên trên tay mình, tiếng y phục bị xé rách cùng với tiếng Hoa Tiểu Mạc hít khí.

Bắt ngang cánh tay trước mặt Hoa Tiểu Mạc, Tần Nghị nhướng mày: “Uống.”

Nhìn nhìn dòng máu đỏ tươi phún phún chảy ra từ trong y phục bị rách, lại nhìn nhìn gương mặt tuấn mỹ nghiêm nghị của Tần Nghị, đỉnh đầu Hoa Tiểu Mạc bốc ra từng chuỗi chuỗi dấu chấm hỏi, há to mồm hả một tiếng.

Bộ dáng ngốc lăng trong mắt Tần Nghị, có chút hoang mang, chuyện rõ ràng như vậy người có chút đầu óc đều hiểu rõ đi chứ? Thần sắc y không kiên nhẫn:

“Như vậy liền thanh toán xong.”

Mụ nội chớ, đầu óc tên này bị lõm sao! Thanh… thanh toán xong? Máu của lão tử với máu ngươi giống nhau sao?! Máu của ngươi có thể cứu người chết? Máu của ngươi có thể giải độc? Máu của ngươi thơm lắm hả?

Nội tâm đấm ngực dậm chân phẫn nộ, mặt Hoa Tiểu Mạc lại chỉ nhàn nhạt nhíu mày: “Ta không có sở thích này.”

“Uống.” Niết chặt hàm dưới Hoa Tiểu Mạc, cưỡng bách kéo lại gần, sắc mặt Tần Nghị âm trầm.

Hoa Tiểu Mạc bị đau nhíu nhíu mày nhìn Tần Nghị, nỗ lực tìm ra một kẽ hở từ trên mặt y, kết quả làm hắn thất vọng, tên này không phải đang nói chơi.

Nhất thời, một đoàn thảo nê mã phi nước đại qua nội tâm Hoa Tiểu Mạc, biểu tình lãnh tĩnh duy trì trên mặt bùm bùm vỡ vụn.

“Ngươi trúng độc, ta không muốn một mình bị sói ăn vào bụng ở cái nơi hoang dã này, cho nên mới cho ngươi uống máu.” Hoa Tiểu Mạc nỗ lực đẩy bàn tay đang bóp cằm hắn ra, nhưng không thành công, hắn đen mặt lớn tiếng rít gào: “Mụ nội đầu ngươi bị móp hả? Chỉ bất quá là chút máu mà thôi, ăn chút gan heo là bổ lại biết chưa? Cứng nhắc như thế làm cái gì? Lão tử có để ý đâu.”

“Mẹ nó ngươi buông tay ra cho lão tử.” Hoa Tiểu Mạc trợn tròn mắt, như một chú mèo lớn đang xù lông ác liệt mắng chửi.

Khóe miệng Tần Nghị rút một cái không dễ nhận ra, buông tay đen mặt lau sạch nước miếng trên mặt, đôi mắt ám trầm: “Độc trên người bổn vương dùng máu của ngươi là giải được?”

“Ta đã dùng rất nhiều dược thảo, mỗi ngày ngâm dược thảo, bách độc bất xâm.” Cấp tốc ném ra một cái cớ, nét mặt Hoa Tiểu Mạc bình tĩnh, trong ngực ít nhiều lại cho chút khẩn trương, vạn nhất bị người khác biết máu của hắn so với kỳ trân dị bảo còn hữu hiệu hơn, không chừng hắn sẽ thành đại quốc bảo bị xách ra nghiên cứu nữa.

Thấy Tần Nghị chỉ nhìn chằm chằm hắn một hồi rồi thu hồi tầm mắt, Hoa Tiểu Mạc thở phào một hơi.

Một khắc sau, hai người trầm mặc nhích người ly khai, vừa đi vừa tìm đường xuống núi.

Trời không biết đã sáng từ lúc nào, y phục ướt sũng trên người Hoa Tiểu Mạc được nhiệt độ cơ thể hắn hong khô, hắn cùng Tần Nghị đứng dưới chân núi nhìn đất vàng, trong nhất thời cảm khái muôn vàn.

“Vương gia, ngươi có thể tới thôn trước mặt kiếm chút gì ăn không?” Hoa Tiểu Mạc đau khổ cầu xin: “Chân ta đi hết nổi.”

Tần Nghị trông về cái thôn cách đó không xa, nhíu nhíu mày: “Không có khói bếp.”

Lời vừa ra, Hoa Tiểu Mạc cũng phát hiện chuyện không đúng lắm, lúc này đáng lẽ phải là thời gian nấu cơm sáng, không thể nào không có khói bếp a, lẽ nào là không có người? Hoa Tiểu Mạc một bộ dạng thê thảm, trời muốn diệt ta.

Nhìn thấy Tần Nghị cất bước đi về hướng thôn, Hoa Tiểu Mạc không thể không nuốt ngụm lão huyết bước chân cật lực đi theo.

Chờ đến khi xuất hiện trước cổng thôn, Hoa Tiểu Mạc đã té xuống đất không dậy nổi, mệt mỏi bất kham thở phì phò, ánh mắt rơi lên mấy chữ “Cát Tường thôn” cũ nát, hắn chuyển động tầm mắt nhìn khắp bốn phía, thôn dân hoặc ngồi hoặc nằm, mỗi người quần áo tả tơi, sắc mặt vàng vọt, gầy như củi, đi đường cũng lung lay sắp bay.

Thật đúng là thôn “cát tường”.

Tần Nghị ngăn lại một lão già đi ngang qua, còn chưa mở miệng, cái cổ túc sát*trên người dọa đối phương sợ hãi, y nóng nảy nắm y phục lão nhân, sắp nắm rách ra luôn, Hoa Tiểu Mạc kịp thời kéo gấu quần Tần Nghị, lắc lắc đầu. [túc: nghiêm túc, cứng ngắc | sát: giết, sát khí]

Trầm mặt buông tay ra, Tần Nghị hừ lạnh một tiếng, ngân kiếm rời vỏ, hàn quang lóe lên, chém ngang một cây đại thụ ven đường, vừa nhanh vừa bén.

Lão nhân kia cả người phát run, dưới đáy quần thấm ướt, tản ra một cổ mùi khai.

Hoa Tiểu Mạc thấy một màn như vậy, lê lết bò dậy từ dưới đất, kéo khóe miệng khô nứt lộ ra nụ cười hữu hảo: “Ông ơi, ông đừng giận, bằng hữu con lúc còn nhỏ từng qua một trận bệnh nặng, đầu óc vẫn luôn có vấn đề.”

Răng rắc, lại một cây đại thụ bị chém đứt, ngay sau đó, ầm một tiếng, tảng đá bên chân Hoa Tiểu Mạc chia năm xẻ bảy.

Miết mắt nhìn phần tử nguy hiểm cao độ gây ra tai nạn, Hoa Tiểu Mạc rút rút mặt lánh ra xa.

Lão nhân lộ ra nhãn thần hóa ra là vậy, ánh mắt nhìn Tần Nghị càng thêm khủng bố, run giọng nói: “Tiểu tử, ngươi muốn biết gì?”

“Chuyện là như vầy, con với bằng hữu con nhất thời lạc đường, giờ muốn trở về nhưng không biết phải đi thế nào, ông có thể nói cho con biết đây là địa phương nào không?”

“Nơi đây là Lương Châu Phục Hi sơn.” Lão nhân nói xong liền phát huy tốc độ không thích hợp với tuổi tác mà chạy, cái đó gọi là nhanh một đời.

Hoa Tiểu Mạc đứng tại chỗ trợn trắng mắt, còn tưởng rằng đi tới địa phương thần bí nào, té ra là Lương Châu ở ngay bên Biện Châu, lối ra của cái thông đạo kia nằm ở chỗ này rốt cuộc là xuất phát từ nguyên nhân gì?

“Đi tìm tri huyện Lương Châu là có thể về rồi.”

Hoa Tiểu Mạc đột nhiên la to một tiếng giũ giũ y phục của mình: “Có sâu, mau giúp ta lấy nó ra.” Không có gì đáng sợ hơn so với sâu lông, quả nhiên trừ Đại Bạch, hắn ghét tất cả trùng tử.

Tần Nghị thu hồi kiếm, đi qua nhìn khuôn mặt kinh hách trắng bệch của thiếu niên, thờ ơ một hồi, giương tay một cái, y phục vốn đã bị cành cây cắt rạch trực tiếp xé ra một đường rách dài, áo trong có một khe hở thật nhỏ, mơ hồ có thể thấy được da thịt thiếu niên trắng noãn, cùng với điểm hồng diễm kia. Thu lại thần sắc, bất động thanh sắc dùng vài phần nội lực, áo trong kéo ra hai bên một chút, chỗ đỏ đỏ kia dần dần lộ ra nguyên hình, ánh mắt Tần Nghị ngưng kết trong nháy mắt, dừng lại không chớp mắt, đáy mắt là tình tự lay động mãnh liệt.

“Mau giúp ta bắt nó ra.” Sau lưng chợt lạnh, Hoa Tiểu Mạc gấp đến đầu đầy mồ hôi cũng không nghĩ nhiều, xúc cảm lông lá chạy loạn trên lưng hắn, buồn nôn đến cực điểm.

“Lách cách.” Một giọt máu đỏ tươi rơi đến sau lưng Hoa Tiểu Mạc, không lệch chút nào ngay giữa nụ hoa, chậm rãi tản ra, đẹp đến mê hoặc lòng người.

“Vương gia, có phải ngươi hỉ hỉ mũi không?” Hoa Tiểu Mạc xanh mặt, sát, tên này cư nhiên xì mũi lên lưng hắn.

Sắc mặt Tần Nghị tối sầm, đưa tay lau sạch giọt đỏ kia, nước mũi, coi như là nước mũi đi, lại nhìn nụ hoa đã nở ba cánh kia mấy lần, y mới thu hồi tầm mắt bắn rớt con sâu lông xù màu đen đang bỏ chạy.

Một khắc sau, Hoa Tiểu Mạc lau mồ hôi cứ như đã trút được gánh nặng, lúc này hắn mới phát giác mình đang đối mặt với nguy cơ lộ thịt.

Lúc nãy hắn căn bản chỉ mong Tần Nghị sẽ cởi y phục ra giúp mình, trên người chợt nặng, hắn cúi đầu nhìn một góc áo màu đen, lăng lăng, lập tức lén đưa mắt nhìn Tần Nghị không chút biến hóa tình tự, cấp tốc mặc y phục vào.

Kỳ thực làm một tên nam nhân, lộ chút thịt cũng chả ghê gớm gì, vấn đề là sau lưng hắn có đóa hoa, thực sự là bông hoa rất kỳ lạ.

Biết rõ vị trí đang đứng, Tần Nghị chuyển động một cái nút trên vỏ kiếm, liền thấy một đoàn sương mù màu đen toát ra, tràn ra trong không khí, Hoa Tiểu Mạc đang cúi đầu đá đá cục đá dưới chân không chú ý đến một màn này.

Hai người lại trực tiếp đi dọc theo đường nhỏ, đừng hỏi vì cớ gì Tần Nghị không dùng khinh công, bởi vì Hoa Tiểu Mạc cũng đâu có biết, hắn đã vì cái vấn đề xoắn xuýt này mà đau trứng rất lâu rồi.

“Ha ha ha ha ha.”

Phía sau vang lên tiếng cười to đắc ý, Tần Nghị nhìn lại, thì thấy Hoa Tiểu Mạc đang ôm một cây đại thu to bằng một người lết lết trèo lên, khóe miệng y run một cái, thi triển khinh công bay qua hái xuống hai trái xanh duy nhất trên cây.

Hoa Tiểu Mạc còn đang khổ sở trèo cây vội vàng nhảy xuống chạy tới kêu to: “Đó là của ta.”

Dưới ánh mắt điên cuồng của Hoa Tiểu Mạc, Tần Nghị cầm một quả lau lau rồi ném vào trong miệng chậm rãi nhai nhai.

“Vương gia, quả này nói thế nào cũng là ta phát hiện trước mà.” Hoa Tiểu Mạc liếm liếm môi, mắt phiếm quang.

Tần Nghị nhướng nhướng mày, ném quả còn lại cho Hoa Tiểu Mạc.

Lang thôn hổ yết ăn hết trái cây, đầu lưỡi vét sạch nước còn lưu trong khoang miệng, Hoa Tiểu Mạc chép miệng một cái, chưa thỏa mãn nuốt ngụm nước miếng, một khắc sau đột nhiên con mắt giật giật, thân thể phát nhiệt từng trận, vừa nãy quá đói, căn bản không để ý, bây giờ mới phát hiện cái trái cây này không bình thường.

Hắn vội vàng sờ sờ trong ngực, sau đó sắc mặt tái nhợt, chết rồi, không có giải dược.

Không đúng a, chẳng lẽ hắn không phải bách độc bất xâm? Chân tướng có cần ngược như thế không?

Hoa Tiểu Mạc sắp khóc rồi, hắn cảm giác trong người sốt ruột khôn cùng, cấp thiết muốn tìm người để phát tiết cho đã miệng, con mợ nó, trong núi sao lại có thứ nghịch thiên này, dược tính mạnh đến nỗi làm tim hắn đập bùm bùm lên rồi.

Cái đường cùng này là tiết tấu muốn thăng lên thế giới cực lạc rồi.

Hắn khẽ nhếch khóe môi, ngoại bào màu đen trên người đã sớm bị vứt xuống, hai tay xé rách vạt áo, lửa nóng toàn thân sắp thiêu cháy hắn rồi.

Hắn nghe âm thanh hơi hổn hển của chính mình: “Vương gia, trái kia có… có…”

Tần Nghị nghiêng đầu trông thấy gương mặt vốn trắng nõn của thiếu niên lúc này nhuộm ửng đỏ mê người, đôi mắt sáng sủa mang hơi nước, ánh mắt y trong nháy mắt tối đen sâu hút, phảng phất như vực sâu vạn kiếp bất phục*. [muôn đời muôn kiếp không trở lại được]

Xao động nơi bụng dưới càng rõ ràng, chân mày Tần Nghị căng chặt, liền biết trái cây vừa ăn có vấn đề.

Lý trí không còn lại bao nhiêu bị cổ nóng bỏng hủy diệt kia phá hủy hết thảy trong nháy mắt, một mảnh hỗn độn, Hoa Tiểu Mạc mềm nhũn trong ngực Tần Nghị, thân mình vặn vẹo kịch liệt, cứ như là đang bắt lấy một khúc gỗ trôi nổi.

Phía dưới tiết khố trong nháy mắt hóa cứng, Tần Nghị cúi người ngậm hút lấy hầu kết đang hoạt động của thiếu niên, bên tai là tiếng rên thoải mái do thiếu niên ngưỡng đầu phát ra, y trực tiếp cảm giác trong người có đoàn hỏa diễm thình lình bùng lên, lý trí bảo y không được tiếp tục nữa, nhưng dược tính lại đang mài mòn ý chí y, càng lúc càng mãnh liệt.

Đột nhiên y hừ nhẹ một tiếng, nhược điểm trên người bị thiếu niên nắm trong tay, đại não ầm một tiếng, y trầm mặt ôm lấy thiếu niên biến mất tại chỗ.

Một nơi trên triền núi Phục Hi sơn, y bào hắc sắc trải trên mặt đất nằm đó hai thân ảnh chồng lấy nhau, nam nhân ghé vào trên người thiếu niên, kịch liệt ra vào thân thể ấm áp của thiếu niên.

Gương mặt lạnh lùng của nam nhân nhuộm màu ***, làn tóc đen tản ra dây dưa cùng mái tóc kim sắc của thiếu niên, đôi mắt khép hờ, nhìn không ra tình tự nơi đáy mắt, khoái cảm tiêu hồn kiến y lạc mất bản thân, y luôn luôn lãnh đạm giờ khắc này đã tiến vào trầm luân, chỉ muốn bám lấy nơi cao nhất.

Thân thể tiêm mỹ của thiếu niên phủ một tầng mồ hôi, da thịt trắng nõn ửng đỏ, đôi mắt tan rã mê ly khẽ híp, thủy quang lênh láng, đong đưa vòng eo nghênh hợp động tác của nam nhân, thở dốc thỏa thích.

.

Hứa Mậu và Yến Tiểu Ất sau khi nhận được tín hiệu thì nôn nóng vạn phần, phát mệnh lệnh, những chỗ quân đi qua đều dự phòng sẵn ngựa thượng đẳng.

Hai người mang theo mười mấy tên hộ vệ chạy đến đây thì thấy Vương gia của bọn họ không chút hình tượng bành chân ngồi dưới đất, chỉ mặc áo trong màu trắng, tóc tai tán loạn, còn dính mấy cọng cỏ khô.

Mi mày khóa chặt, như là đang do dự gì đó, ánh mắt xa xăm, đường cong gò má căng cứng.

Hứa Mậu và Yến Tiểu Ất liếc nhau một cái, lẽ nào gia đã biết chuyện Vương phi cắm sừng y?

Hai người lại di chuyển tầm mắt đặt lên một thân ảnh khác ở một bên ngồi chồm hổm trên đất đưa lưng về phía bọn họ, mái tóc kim sắc quá chói mắt, thế cho nên hai người bọn họ đều giật giật mình.

Trong tay người kia cầm một nhánh cây, đang hung hăng chọt chọt đất, cứ như là muốn chọt ra một cái lỗ trên mặt đất.

Tầm nhìn ngừng lại tại y bào hắc sắc trên người người nọ, Hứa Mậu và Yến Tiểu Ất cùng nhau giật giật cơ mặt, đó không phải là y phục của Vương gia sao?

Hứa Mậu phất tay ý bảo bọn thủ hạ lui ra, gã và Yến Tiểu Ất cẩn thận đi qua: “Gia.”

Không có hồi đáp.

Lần này đổi thành Yến Tiểu Ất, gã cẩn cẩn dực dực mở miệng: “Gia, bọn ta tới rồi.”

Tần Nghị đang suy nghĩ không biết bay tới nơi nào hồi thần lại, trầm giọng nói: “Có đồ ăn?”

“Có, có.” Nhanh chóng thu hồi tầm mắt từ mấy dấu răng trên hầu kết đối phương trở về, Yến Tiểu Ất run tay lấy từ trong ngực ra một cái bao giấy, xấu hổ đưa qua: “Chỉ có bánh nướng.”

Hứa Mậu cơ hồ cũng đồng thời thu tầm mắt lại, đè xuống khiếp sợ trong lòng cởi xuống túi nước bên hông: “Gia, lấy.”

Tần Nghị một tay cầm bánh nướng, một tay xách túi nước dưới ánh mắt kinh ngạc của hai thuộc hạ trung thành đứng dậy đi đến chỗ thân ảnh đang ngồi xổm trên đất, âm thanh dù vẫn lãnh ngạnh như cũ, nhưng lại lộ vẻ bất đắc dĩ nhàn nhạt: “Ăn đi.”

Hoa Tiểu Mạc ném cành cây xuống đất, ánh mắt trừng Tần Nghị cứ như muốn ăn tươi y, hắn ra sức cầm bánh nướng hung tợn mà cắn, giống như là đang cắn thịt trên người Tần Nghị.

Mệt không muốn yêu đương, cái thế giới này có thù oán với hắn, quả nhiên không thể ăn bậy bạ cái gì, trả giá quá lớn, đau buồn cho vết thương cúc hoa.

Chỉ cần hắn nhớ lại những mẫu vụn kia trong hồi ức, liền cảm thấy mình phản bội ba tên nam nhân kia, làm sao đây? Chịu đòn nhận tội?

Vừa thất thần lại bị bánh nướng trong miệng làm nghẹn, Hoa Tiểu Mạc đỏ mặt khó chịu mà ho khan, phía sau một bàn tay vỗ vỗ lưng hắn, có thể xuất phát điểm là tốt đó, nhưng mà đừng có dùng lực như vậy được không?

Phun bánh nướng trong cổ họng ra, Hoa Tiểu Mạc nước mắt giàn giụa cầm túi nước uống mấy ngụm, tiếng hít khí sau lưng làm hắn ngốc lăng ra, quay đầu nhìn lại, hai nam tử đang trừng to mắt nhìn hắn như nhìn thấy quỷ, xác thực mà nói là đang nhìn mũi hắn.

Hứa Mậu và Yến Tiểu Ất nguyên bản là chấn kinh Vương gia của bọn họ cư nhiên đi hầu hạ người ta, không khỏi hiếu kỳ người đó là ai, thấy đối phương quay đầu, nhất thời bị dọa sợ luôn, cư nhiên là thiếu niên ở tại Lê viên nọ, sau đó ấy hả, thấy viết cắn trên mũi thiếu niên, ngay cả định lực đã được huấn luyện qua, cũng không nhịn được cười ra tiếng.

Phốc—-

Sau khi hai người cảm nhận được một đường nhìn sắc bén nhất thời sợ tới căng cứng mặt, ưỡn thẳng lưng, cúi đầu.

Hoa Tiểu Mạc hung hăng trừng đầu sỏ gây tội, con mẹ nó, cắn chỗ nào chả được, lại cứ cắn mũi hắn.

Liếc bánh nướng còn đang đặt trước mặt, Hoa Tiểu Mạc chép miệng: “No rồi.”

Chân mày Tần Nghị bỗng nhíu một cái, nắm chặt cằm Hoa Tiểu Mạc, một tay khác nhét bánh nướng vào trong miệng hắn, Hoa Tiểu Mạc bị hành động này của y làm hắn trực tiếp chửi mười tám đời tổ tông nhà y, thấy trong miệng chỉ có thể phát ra tiếng ô ô, nhất thời lão lệ tung hoành*. [nước mắt giàn giụa, ròng ròng…]

“Ăn hết khối này.” Sắc mặt Tần Nghị ám trầm kiên định, không cho cự tuyệt, trên tay thả nhẹ lực đạo, sau khi thấy thiếu niên cắn hết khối bánh thì kịp thời đưa túi nước qua.

Im lặng gặm bánh, Hoa Tiểu Mạc nước mắt ròng ròng, con mẹ nó, đây là tạo cái nghiệt gì hả.

Phía sau Hứa Mậu và Yến Tiểu Ất len lén dùng khóe mắt thấy một màn như vậy, nhất tề trợn trắng mắt, gia, ngươi không biết ôn nhu.

Giờ Thìn ngày thứ hai, đoàn người đến được Biên Châu, đêm hôm đó, Lê viên đột nhiên nổi lên đại hỏa bùng bùng, trong khoảnh khắc hóa thành biển lửa.

Chờ đến khi Tần Nghị chạy đến từ Vương phủ, đối mặt chỉ có một mảnh phế tích, thiếu niên kia sống không thấy người, chết không thấy xác.

.

Năm ngày sau, ngay ranh giới Lan Châu xuất hiện một chiếc xe bò, đánh xe là một người trung niên, chỗ đặt cỏ dại phía sau đang nằm một thiếu niên áo xanh, nằm trên vạt áo là một con phi trùng* bạch sắc, lớn cỡ nửa bàn tay, đường hoa văn màu vàng phiêu lượng hoa lệ cùng với hai cái sừng nhọn cực kỳ kiếm thấy trên đầu không thể không cho thấy con phi trùng này là độc nhất vô nhị. [phi: bay | trùng: sâu, bọ]

“Đại Bạch, mi xác định Bạch Thần ở tại Long Uyên cốc?” Hoa Tiểu Mạc nhìn trời xanh mây trắng, hôm đó khi hắn trở về đã thấy Đại Bạch thức dậy, đồng thời có thêm cái kỹ năng thần kỳ, phun lửa, đơn giản là mệt mỏi thì có gối đầu đưa tới*. [ý nói khi gặp cảnh khó khăn thì có cách giải quyết tới ngay trước mặt, ở đây là nói Tiểu Mạc muốn trốn thì Đại Bạch biết phun lửa ^^~]

Cho nên hắn chỉ đốt đuốc cho mấy cái phòng, rất may mắn, thành công trốn thoát.

Trong mơ hồ, hắn cảm giác được A Thất và Lạc Cửu Tiêu đều không gặp nguy hiểm, nhưng không rõ vị trí cụ thể của bọn y, thế nên hắn quyết định bắt đầu chuyến hành trình tìm vợ của mình. [đúng, là tìm vợ =.= nguyên văn là: tầm thê chi lữ, sau này ẻm còn ảo tưởng cấp độ cao nữa kìa :v]

Về phần Vương gia kia, chỉ là một quả trái cây gây họa thôi.

Phi trùng màu trắng phe phẩy đôi cánh tinh mỹ, sừng nhọn cà cà cần cổ Hoa Tiểu Mạc, mang cảm giác thân mật.

Hoa Tiểu Mạc vươn tay bắt một cái cánh của phi trùng đưa ngón trỏ sờ sờ, đối phương lại hưởng thụ nheo đôi mắt nhỏ, chuyển động thân mình đem cái cánh còn lại hướng gần hơn mấy phần về phía Hoa Tiểu Mạc.

Hoa Tiểu Mạc rút rút khóe miệng, phi trùng thỏa mãn.

“Đại thúc, cám ơn người đưa ta đến đây.” Xe bò dừng lại, Hoa Tiểu Mạc cảm kích ôm quyền với nam nhân trung niên.

Nam nhân trung niên mỉm cười nói: “Tạm biệt tiểu huynh đệ.”

Trên người không mang theo bạc, vậy nên cả đoạn đường hoàn toàn nhờ vào cái mồm để xin quá giang, quả nhiên người có tình trên thế giới còn rất nhiều, cổ đại nhiều cây xanh, quả dại, gà rừng, cá trong sông, những thứ này đều có thể điền no bụng, Hoa Tiểu Mạc cúi đầu nhìn mái tóc màu đen của mình, trán chảy xuống một loạt hắc tuyến, mỗi ngày đều phải quết nước thảo dược một lần, thật sự là rất mệt.

Cùng với phi trùng đứng bên ngoài sơn cốc, Hoa Tiểu Mạc hít sâu một hơi, chỉnh chỉnh y phục trên người, hướng về phía mấy bạch y thanh niên đang đứng yên nói: “Ta tìm Bạch Thần.”

“Tìm đại sư bá?” Mấy thanh niên vẻ mặt đề phòng, đánh giá trên dưới thiếu niên xa lạ so với bọn họ còn nhỏ tuổi hơn không ít này, một người trong đó xem ra trầm ổn một chút mở miệng hỏi: “Ngươi là người phương nào?”

Ta là nam nhân của y, Hoa Tiểu Mạc bĩu bĩu môi: “Bằng hữu.”

Vừa nói xong, mấy tên thanh niên còn chưa kịp mở miệng lần nữa, đã thấy một bạch y nam tử đạp không mà tới, y quyết phiêu động, vẫn thanh lãnh như trăng, sóng mắt hẹp dài không động, nhưng không còn là dung mạo bình phàm nữa, mà là phong hoa* trên đời khó sánh kịp. [phong hoa: tao nhã, hào hoa phong nhã]

47.

Đao:

*thoi thóp* mợ ơi~ chương này nó dài gấp hai ba lần chương thường á~

Tổng kết:

– Vương gia ăn cổ xong ~ hoa nở đủ cánh ~ bảo bảo sắp ra đời :3 :3 :3

– Đại hiệp lòi mặt thật! Mà thú thiệt nhá, ta là con edit mà bấy lâu nay dù nói thế nào cũng thấy đại hiệp rất bảnh! Nếu mặt ảnh bình phàm thiệt ta cũng thấy rất bảnh rất đặp chai :3 :3 :3 có ai giống ta không?? :3 :3 :3

– Chương này dài quá, đáng nhẽ tác giả nên cắt thành hai chương, dài thế này nhiều chi tiết gom vô cùng 1 chương làm ta tám không hết haha!