Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 11



CHƯƠNG 11



Kiều Dịch khép cửa lại cước bộ nhẹ nhàng đi qua, cười sáng lạn, mặt mày tề tề phi dương*: “Bạch Thần, dọc đường đi có phải xuân phong mấy độ hay không ha?” [tề tề: nhất tề | phi dương: hào hứng, phấn khởi]

Hoa Tiểu Mạc đang gội đầu nghe được thanh âm, động tác trong tay chậm rãi phóng nhẹ cuối cùng không còn tiếng động.

Bạch Thần đạm đạm nói: “Muội ấy ở đâu?”

“Ngươi nói Kim Vân hả.” Kiều Dịch kéo dài thanh âm ái muội cười nói: “Ra cửa quẹo trái, đi thẳng về trước, gian cuối cùng chính là phòng của nàng ta.”

Hoa Tiểu Mạc sau bình phong quyệt miệng, mới mấy ngày không gặp đã nhớ rồi, trong lòng không khỏi buồn bực, khăn tắm trong tay bị hắn ném vào trong mộc dũng làm bắn nước tung toé.

Bạch Thần nghe được động tĩnh mở miệng phun ra một chữ: “Lạnh?” [Đao: ta mà tiết kiệm tiền như cha này tiết kiệm chữ chắc giàu sụ từ lâu nhỉ? =.=]

“Không lạnh, thực ấm áp.” Hoa Tiểu Mạc vội vàng xối nước.

Phe phẩy chiết phiến*, Kiều Dịch khoa trương lộ ra biểu tình kinh ngạc: “Yêu a, thì ra tiểu đệ đệ ở bên trong tắm rửa a.” [chiết phiến: quạt giấy, quạt xếp]

“Kiều Dịch.” Bạch Thần thanh âm lạnh lùng vang lên.

“Nói một chút thôi mà, đều là nam tử, có cái gì có thể nhìn chứ.” Kiều Dịch chống lại, tầm mắt lại liếc một cái về phía bình phong nơi đó.

Bạch Thần đạm thanh nói: “Thăm dò chưa?”

“Trên núi có thiết lập ảo trận, người ngoài căn bản không lên đỉnh núi được, đêm qua ta thiếu chút nữa bị kẹt trong núi.” Kiều Dịch cắn răng, chiết phiến trong tay bị gã bóp vang kẽo kẹt: “Bạch Thần, ta nói ta thiếu chút nữa bị kẹt ở bên trong đó!”

Bạch Thần gật đầu: “Ừ.”

Kiều Dịch lấy tay đỡ trán, giả bộ ngữ khí đau xót nói: “Chúng ta tốt xấu gì cũng quen biết hơn mười năm, Bạch Thần, ta cũng chưa thấy ngươi cười qua.”

Bạch Thần giương khóe môi chậm rãi toét ra một độ cung cực nhỏ, rồi sau đó lại biến mất tăm.

“Ta không hiểu Kim Vân sao cứ coi trọng ngươi chứ.” Kiều Dịch cười nhạt: “Trừ bỏ đẹp mắt hơn ta một chút, võ công mạnh hơn một chút, những điểm khác so ra đều kém ta.”

Bạch Thần chỉ ngẩng đầu liếc gã một cái, lại cúi đầu nhấp một ngụm nước trà.

Hoa Tiểu Mạc đang xối nước lên người không nghe rõ nửa câu sau của Kiều Dịch, nếu không nhất định sẽ kích động mà trần truồng chạy ra hỏi cho rõ.

Kiều Dịch vung chiết phiến lên, rất phong độ nhẹ nhàng cười hỏi: “Ngươi mang thiếu niên kia theo bên người, có từng tra qua lai lịch của hắn?”

Trầm ngâm một hồi, Bạch Thần đáp: “Tên, Hoa Tiểu Mạc.”

Kiều Dịch nhướng mày: “Còn có?”

Bạch Thần mím môi trầm mặc.

Ánh mắt nhìn Bạch Thần giống như nhìn quái vật, Kiều Dịch không dám tin lắc đầu, gã hướng về nơi bình phong hỏi: “Hoa Tiểu Mạc, ngươi bao tuổi rồi?”

“Chắc là mười ba mười bốn.” Hoa Tiểu Mạc xoắn khăn tắm một hồi, không xác định trả lời: “Cũng có có thể là mười lăm.”

Khóe miệng Kiều Dịch bắt đầu rút gân.

Môi mỏng Bạch Thần mím chặt vài phần.

“Nhà ở đâu, còn có huynh đệ tỷ muội hay không?”

“Cô nhi.”

Động tác ma sát mép chung trà của Bạch Thần hơi trì hoãn, nhãn mâu đen nhánh tựa hồ so với bình thường càng thêm thâm thúy.

“Ngươi có thích Bạch Thần không?” Kiều Dịch liếc liếc Bạch Thần diện vô biểu tình một cái, trong lòng cười nhạo, giả bộ đi.

Phía sau bình phong không có thanh âm, sau đó lại truyền tới một tiếng kinh hô.

Kiều Dịch liền cảm giác có gió thổi qua, người trước mắt không còn bóng dáng, gã khép chiết phiến lại dùng sức gõ trán.

Bạch Thần vòng qua bình phong liền nhìn thấy thiếu niên áo không đủ che thân nằm rạp trên mặt đất, lấy ánh mắt ướt sũng đáng thương mà dòm y.

Lần thứ hai nhìn thấy nụ hoa hồng diễm kia, Bạch Thần trong lúc nhất thời quên mất nên làm cái gì, theo bản năng dùng tay che ngực, mãi đến khi bên tai vang lên thanh âm ai oán của thiếu niên: “Có thể đỡ ta đứng lên trước hay không?”

Bạch Thần ngồi xổm xuống ôm lấy thiếu niên, lòng bàn tay chạm vào mềm mại tinh tế khiến thân thể y chấn động, cảm giác xa lạ xông vào trong ngực, y khó phát giác căng thẳng vài phần.

“Lạnh chết luôn.” Hoa Tiểu Mạc run run bắt đầu mặc y phục trước mặt Bạch Thần, lúc ở trong mộc dũng không biết là lạnh, vừa bước ra, ghê thật, có lẽ tối thiểu âm hơn mười độ.

Cho nên hắn mới có thể bị đông đến đánh rùng mình, không đứng vững một cái liền trượt ngã.

Bọc mấy tầng y phục trên người xong xuôi, Hoa Tiểu Mạc lúc này mới cảm thấy ấm áp một chút, lấy khăn khô lau lau tóc, quay đầu nhìn đến cái bản mặt gần trong gang tấc, hắn kỳ quái hỏi: “Di, sao ngươi còn ở đây?” Căn bản không nghĩ qua mình không mảnh vải che thân đứng trước mặt Bạch Thần có gì không ổn.

Bạch Thần mím khoé môi, ngẩng đầu nhìn thiếu niên một cái, ánh mắt đảo qua gò má đỏ bừng của thiếu niên, cuối cùng dừng lại tại đôi mắt sáng đang phủ một tầng sương mù.

Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt vẫn luôn thanh lãnh của Bạch Thần, không biết sao, tim bỗng đập nhanh mấy nhịp, Hoa Tiểu Mạc theo bản năng liếm môi: “Ngươi nhìn ta làm gì?”

Bạch Thần như trước tầm mắt chỉ là khẽ lướt qua Hoa Tiểu Mạc một cái, đi thẳng ra ngoài.

“Có gì thì cứ nói đại đi, ta cũng không phải tâm thủy tinh.” Hoa Tiểu Mạc lảm nhảm theo sau.

Kiều Dịch nhìn thấy thiếu niên theo sau Bạch Thần đi tới, nhãn tình sáng lên: “Tiểu Mạc nhi, không ngại ta gọi ngươi như vậy chứ?”

“Tùy ngươi.” Hoa Tiểu Mạc hào phóng xua tay, xưng hô mà thôi.

“Ta nói nhìn sao cũng thấy không đúng.” Kiều Dịch đột nhiên vỗ chiết phiến một cái, sáng tỏ nói: “Tiểu Mạc nhi, ngươi trở nên xinh đẹp.”

Mắt Hoa Tiểu Mạc trợn trắng, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, ngoài miệng vẫn cứ duy trì tươi cười nhàn nhạt: “Ha hả, có sao?” Hắn cũng không phải yêu tinh, thời gian vài ngày có thể trở nên xinh đẹp, giỡn ai vậy!

Bạch Thần thêm nước trà vào chung đưa đến bên miệng Hoa Tiểu Mạc, hai tay Hoa Tiểu Mạc rút trong tay áo cũng lười lấy ra liền cúi đầu xuống từ mép chung uống một hớp.

Một màn này nhượng Kiều Dịch kinh động tới nỗi cằm thiếu chút nữa cũng rớt xuống đất, khó trách Kim Vân kia nói Đại sư huynh của nàng ta đã thay đổi rồi…

Vừa uống vài hớp trà nóng, Hoa Tiểu Mạc chà chà mặt ngồi ở ghế trên bên người Bạch Thần, rung chân đánh giá Kiều Dịch.

Kiều Dịch cũng đang đánh giá hắn, hai người mắt to nhìn mắt nhỏ.

“Tiểu Mạc nhi, vấn đề hỏi ngươi hồi nãy ngươi còn chưa trả lời đấy.” Kiều Dịch trêu chọc cười nói: “Ngươi đối với Bạch Thần có tồn tại phần tâm tư kia hay không?”

Trước mặt hai đương sự hỏi ra trắng ra như vậy, chắc Kiều Dịch là loại người não thiếu gân mới có thể hỏi ra.

Thân mình Hoa Tiểu Mạc cứng đờ, gân cổ phản bác: “Nói bậy, đều là nam tử, làm sao có thể…” Nửa câu sau trực tiếp bị một ánh mắt của Bạch Thần ném tới làm ngoẻo mất.

Tuy rằng vẫn là mặt than, nhưng hắn tổng cảm thấy vừa rồi ở trên mặt Bạch Thần đã nhận ra một tia không vui.

Bản năng, không muốn nhìn thấy biểu tình kia trên mặt Bạch Thần, Hoa Tiểu Mạc cam chịu nhắm mắt lại: “Ta thích đi ngủ cùng y.” Ngủ bên người một đại BOSS ẩn tàng, trời có sập xuống hắn cũng có thể tránh ở phía sau.

Phạch

Chiết phiến trong tay Kiều Dịch rơi trên mặt đất, chỉa chỉa Bạch Thần lại chỉa chỉa Hoa Tiểu Mạc, khiếp sợ đến nỗi ngay cả miệng cũng không thể khép lại, gã nắm rõ con người Bạch Thần, tính tình đạm bạc, ngay cả đại mỹ nhân Kim Vân cũng không nhìn tới, gã một lần hoài nghi Bạch Thần có nan ngôn chi ẩn*, bởi vậy câu nói trước kia thuần túy là vui đùa thôi. [nan ngôn chi ẩn: lời khó nói]

Nghĩ đến đây, ánh mắt Kiều Dịch nhìn Bạch Thần tràn ngập kính nể, té ra là có khẩu vị này, không động thì thôi, hễ động chính là long trời lỡ đất.

Khi Hoa Tiểu Mạc nói ra câu kia trong con ngươi mang theo tín nhiệm cùng ỷ lại mà ngay cả bản thân hắn cũng không biết.

Mà Bạch Thần thủy chung luôn có một phần lực chú ý đặt trên người hắn lại thấy rõ, biết rõ lời nói kia không có gì ám muội, lại vẫn cứ cảm thấy khoang ngực được một dòng nước ấm mạc danh tràn vào.

Cảm giác xa lạ, y không có bài xích.

Địa phương y cư trú hơn hai mươi năm là một ngôi nhà tranh ở chỗ sâu trong Long Uyên cốc, cả ngày cùng hoa hoa thảo thảo, tiếp xúc độc trùng xà kiến, cực ít lui tới cùng ngoại nhân, chỉ có một cây sáo ngọc làm bạn.

Năm tháng qua đi sắc màu cộng lại cũng không sánh kịp phong phú của những ngày ở chung với thiếu niên này, tâm tư ngày xưa bình tĩnh không chút gợn sóng phảng phất có gì đó đang từng chút một phá vỡ toang mà ra.

Ngón tay phủ trên sáo ngọc hơi hơi gấp khúc, dừng một chút mới lấy sáo ngọc ra, tiếng sáo từ bên môi trầm bổng vang lên, giai điệu trầm thấp ưu mỹ cao sơn lưu thuỷ toát lên, thẩm thấu ra một loại ý nhị từ xa xưa.

Người trên đường đi ngang qua nghe được tiếng sáo đều không khống chế được phóng chậm cước bộ, quên mất việc trên người, chỉ ngẩng đầu nhìn hướng về phiến cửa sổ khép hờ kia, vẻ mặt chìm đắm si mê.

Hoa Tiểu Mạc nghe có chút ngây ngốc, tiếng sáo bên tai giống như một phiến lông vũ vuốt ve tâm hồn, nhè nhẹ từng đợt từng đợt xông vào nội tâm, hết thảy trải qua đều bị phác thảo ra, vứt bỏ, xin xỏ, ăn đói mặc rách, chịu nhục…

Trong hoảng hốt cảm thấy chỗ nào đó là lạ, song mệt mỏi dâng lên, không chút kháng cự nào, hắn nằm úp sấp trên bàn nhắm mắt lại ngủ thật say.

Tiêu rồi, Bạch Thần tên tiểu tử này vậy mà vận dụng “Trần mộng”, Kiều Dịch một bên sắc mặt xanh mét, tập trung nội lực giống như nắm cát đang xói mòn rất nhanh, trong mắt gã hiện lên vài tia giãy dụa cùng ảo não, sau đó liền dần dần trống rỗng, cũng tựa lưng vào ghế ngồi ngủ mất.

Tiếng sáo dừng lại, Bạch Thần vươn ra ngón trỏ đặt ở ấn đường Hoa Tiểu Mạc, thanh âm thanh lãnh phảng phất từ nơi xa xôi kéo tới, hư huyễn phiêu miểu*: [hư ảo lúc ẩn lúc hiện]

“Ngươi… rốt cuộc là từ đâu mà đến?”