Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Chương 6



Nâng cao cao đồ đệ bảy, tám lần, Mục Thần bất đắc dĩ lá gan của tiểu đồ đệ quá nhỏ, ôm cổ của hắn không buông tay, chỉ có thể buông Cố Vân Quyết ra, dự định sau này từ từ luyện can đảm cho đồ đệ. Đổ đồ vật trong không gian giới chỉ* "Ào ào ào" ra một chỗ, Mục Thần dự định bố trí một cái Tụ Linh trận* trong phòng Cố Vân Quyết, dù nuông chiều cũng không thể để y lười biếng không tu luyện.

(Không gian giới chỉ: không gian giới chỉ, có thể chứa được rất nhiều đồ vật nhưng thường không thể chứa được những vật có sự sống

Tụ Linh trận: trận pháp giúp hội tụ linh khí hỗ trợ cho việc tu luyện.)

Cố Vân Quyết nhìn sư tôn của y đổ vô số linh thạch thượng phẩm hệt như đổ rác thải trên mặt đất, sau đó chọn lựa từ bên trong, lấy ra mười mấy miếng to lớn nhất xếp ở một bên dự trữ, còn lại đều thu vào không gian giới chỉ. Cố Vân Quyết bị động tác này của hắn chọc cười, phong cách làm việc của tiểu sư tôn vẫn đáng yêu như vậy, vừa đơn giản lại bộc trực, làm cho những người đến gần hắn không có cảm giác bị tính kế.

"Sư tôn, những linh thạch này của ngài là từ đâu có?"

Mục Thần suy nghĩ một chút, không biết làm sao mới có thể dùng một câu để giải thích hết.

Kính Minh nhanh chóng giúp hắn giải thích: "Đương nhiên là dùng đan dược đổi lấy, trong nhà kho phía đông chất thành một núi linh thạch, bởi vì quá tốn diện tích, nên không đặt ở Tàng bảo khố, chìa khóa ở trong tay anh của ta, ngươi dùng nhiều ít cũng có thể tìm hắn lấy, nếu không đủ nữa thì lại đến xin cung chủ."

Mục Thần gật đầu, "Trong tay sư phụ còn có mấy cái quặng mỏ linh thạch."

Cố Vân Quyết: "..." Sư tôn có khả năng như thế, y làm sao nuôi hắn? Không biết tại sao, áp lực đột nhiên lớn lên.

Bố trí trận pháp xong, linh khí trong phòng càng thêm nồng nặc, bản thân Viêm Dương cung được xây ở trên linh mạch, gian phòng của Mục Thần lại là nơi linh mạch sung túc nhất, hiện tại có thêm trận pháp, dần dần nơi lòng bàn chân liền có một tầng linh khí ngưng tụ thành sương trắng.

"Nếu như trước mười hai tuổi không thể thành trúc cơ, ta sẽ ném ngươi ra sau núi." Mục Thần ngước mắt nhìn Cố Vân Quyết, hù dọa nói: "Cho ma thú ăn thịt." Tu sĩ được xưng là thiên tài nhất trong gần ngàn năm đạt được trúc cơ chính là vào năm mười hai tuổi, yêu cầu này của Mục Thần có thể nói là hà khắc đến cực điểm. Nhưng là hắn tin tưởng đồ nhi của mình kinh tài tuyệt diễm, chỉ cần cho một cái mục tiêu thì nhất định có thể đạt đến, không có ngoại lệ.

Kính Đình và Kính Minh đứng chờ ở cửa hầu hạ vừa nghe thấy "phía sau núi", biểu tình trên mặt rất là phức tạp. Đồng thời Kính Minh nháy mắt với Cố Vân Quyết, "Phía sau núi có rất nhiều ma thú lắm lông kì dị, chọc-không- được!"

Mục Thần là luyện đan sư, thích chạy đi khắp nơi tìm linh dược, thuận tiện liền tìm vô số linh thú, yêu thú, ma thú kỳ quái, chỉ cần là đồ vật lông xù, hắn đều sẽ đem về ném vào sau núi để nuôi.

Kể đến hàng đầu chính là cái con yêu tu Đại hắc điểu hiện tại đã thành đầu lĩnh của đám linh thú, khi còn bé hình dáng giống quả cầu lông, lớn rồi cũng không biết làm sao liền trở thành một con vịt mập biết bay, tên gọi là Nhạ Bất Đắc*. Chuyện mỗi ngày nó thích làm nhất chính là tán gẫu khoác lác với người khác. Mỗi khi Kính Đình và Kính Minh phạm lỗi, Mục Thần cũng không có thể coi bọn họ như đệ tử ngoại môn mà đuổi đi, bản thân mình lại lười mở miệng giáo huấn, hắn liền giam bọn họ và con vịt kia chung một chỗ, nghe giọng nói khàn khàn của nó không ngủ không ngớt khoác lác mười ngày nửa tháng. Sau mấy lần Mục Thần liền cảm thấy cái phương pháp này hiệu quả đặc biệt tốt, rất nên áp dụng thành thông lệ, cho nên hiện tại toàn bộ Viêm Dương cung trên dưới vừa nghe thấy liền biến sắc!

(Nhạ Bất Đắc: chọc không được – ý của con vịt là không ai dám chọc tới nó)

Cố Vân Quyết đương nhiên biết cái con chim bị tiểu sư tôn của y nhặt được kia, y còn biết chất thịt của con chim kia đặc biệt kém, nướng lên rất là khó ăn. Đương nhiên, y chưa hề làm thịt con vịt kia, mà là do con chim lông tạp kia khoác lác mình là thượng cổ thần thú từ thần giới không cẩn thận rơi xuống, Cố Vân Quyết liền đánh cược với nó, Nhạ Bất Đắc thua cuộc, tự mình rưng rưng chặt bỏ một cái cánh đưa y, đương nhiên là vẫn còn sống.

(Lúc tác giả gọi là chim, lúc gọi là vịt. Chắc nó là chim nhưng mà tại nó mập nên lúc châm biếm thì gọi nó là vịt.)

Lúc đó hắn đem nướng cánh của con chim lông tạp kia, cũng tốt bụng chia cho đối phương một nửa, việc này sau khi bị Mục Thần biết được liền cấm đoán y không cho ra ngoài một năm. Đó là lần đầu tiên sư tôn phạt y, khi y đã chịu qua hết thảy các loại trừng phạt, cái trừng phạt nho nhỏ này thực sự là ôn nhu làm say lòng người.

Bất quá, con chim kia đúng là thượng cổ thần thú, sư tôn của y hình như luôn có thể nhặt được vật có huyết thống kỳ quái, hai người Kính Đình Kính Minh là yêu tu đã hóa thành hình người tạm thời không đề cập tới, ngay cả Thâm Uyên ác ma Tam Túc Kim Ô cũng có thể nhặt được, điều này không khỏi làm cho y hoài nghi, trên người Mục Thần đến cùng có cái gì hấp dẫn những thần thú này tới gần. Một đời trước Mục Thần bị giam trong Trấn Hồn tháp, đơn thuần là vì bị y liên lụy, hay là do có nguyên nhân khác, những chuyện này y cũng không biết, Mục Thần càng sẽ không nói cho y biết, y chỉ có thể chậm rãi đi thăm dò.

Vừa thu lại hồi ức, Cố Vân Quyết một mặt thâm trầm nói, "Năm năm, trong vòng năm năm bảo đảm luyện thành Trúc Cơ."

"Phốc!" Kính Minh nhịn không được, bật cười, trong mắt Mục Thần cũng có ý cười, tiểu đồ đệ mặt bánh bao chắp tay sau lưng giả vờ bộ dáng cao thâm thật là quá đáng yêu.

"Sư tôn ngài nở nụ cười?" Phát hiện biến hóa rất nhỏ này của Mục Thần, Cố Vân Quyết tiện tay ôm lấy đùi hắn, chăm chú nhìn hắn, chân thành tán dương: "Sư tôn cười lên nhất định rất đẹp."

Mục Thần nhíu nhíu mày lại, lần đầu tiên có người dám khen hắn đẹp, nhưng ánh mắt của tiểu đồ đệ trong suốt, trong suốt đến nỗi không hề có tạp chất, Mục Thần bất đắc dĩ sờ sờ đầu Cố Vân Quyết, ôn hòa nói: "Từ này không phải dùng để mô tả nam nhân. Sau này ngoài luyện công và tập viết ra thì mỗi ngày phải học năm mươi thành ngữ, không học được thì bị phạt quỳ."

Cố Vân Quyết cười gật đầu, sư tôn nói cái gì chính là cái đó.

Mục Thần xoa xoa đầu y, cảm thấy hiện tại tiểu đồ đệ thực sự là ngoan ngoãn đến mức khiến người đau lòng. Lại từ trong không gian giới chỉ đổ ra hơn trăm cái không gian giới chỉ, không cần phải nói, cũng đều là dùng đan dược đổi lấy, sau khi ào ào ào chất thành một đống nhỏ, Mục Thần hỏi Cố Vân Quyết: "Ngươi thích cái nào?

"Đồ nhi thích cái nào cũng có thể lấy sao? Hay là đồ nhi thích gì, sư tôn cũng sẽ cho đồ nhi?" Cố Vân Quyết thấy Mục Thần ngồi xuống, lòng không sợ hãi bò lên trên đùi Mục Thần, ngồi trong lòng Mục Thần, áp sát tấm lưng nho nhỏ vào ngực hắn, cảm thụ được nhiệt độ ấm áp sau lưng, đôi môi mỏng nhạt sắc thỏa mãn cong lên, ngoẹo cổ lại nhìn vào tuấn nhan tuyệt sắc của Mục Thần, trong mắt dĩ nhiên mang theo vài phần nghiêm túc.

Không gian giới chỉ vốn không dễ làm, một chiếc nhẫn nho nhỏ có không gian chứa đồ vật to lớn như vậy, cho nên giá trị cũng không nhỏ. Tu sĩ bình thường đều dùng túi không gian hoặc vòng tay không gian, mà nơi này tiểu sư tôn nhà y cứ thế lấy ra nhiều nhẫn không gian phẩm chất cao như vậy, để cho một hài tử năm tuổi mà hắn nuôi chọn lựa, sư tôn đối với tiểu đồ nhi này cũng thật là hết lòng hết dạ.

Mục Thần nhìn đứa bé trong lòng mình, ngược lại cũng không đẩy y xuống, bất quá cái vật nhỏ này khẩu vị cũng thật lớn, muốn cái gì cũng có thể lấy đi? Quả nhiên là do trước đây chịu khổ quá nhiều, sợ nghèo? Nghĩ tới đây Mục Thần gật gật đầu, "Ngươi muốn cái gì cũng có thể nói cho sư phụ, chỉ cần sư phụ có, sư phụ sẽ cho ngươi."

"Sư tôn tại sao lại đối tốt với đồ nhi như vậy?" Cố Vân Quyết nheo mắt lại, hiếu kỳ hỏi.

Ánh mắt Mục Thần lóe lên một chút do dự, hắn thật sự không biết trả lời thế nào, nói là vì không để ngươi lớn lên vặn vẹo? Không muốn để cho thầy trò chúng ta cùng chết? Hiển nhiên chuyện này không thực tế, tiểu hài tử như thế dù có nghe cũng không hiểu.

Cố Vân Quyết thần sắc buồn bã, sau đó y nhếch miệng, cầm lấy một chiếc nhẫn màu đỏ, cảm thấy hứng thú nhíu mày, "Đồ nhi muốn cái này, cái này nhìn đẹp."

Mục Thần thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói được, cầm tay Cố Vân Quyết dạy y nhỏ máu nhận chủ, sau đó đeo vào tay nhỏ của đối phương. Lại không thấy ánh mắt của hài tử trong lồng ngực càng ngày càng tối, sự suy xét càng lúc càng rõ ràng.

"Ngay từ hôm nay, ngươi chính là đệ tử thân truyền của bản tọa." Mục Thần ôm Cố Vân Quyết từ trong lòng xuống, nghiêm túc nói: "Quỳ xuống."

Cố Vân Quyết theo lời quỳ xuống, bộ dáng nghiêm túc nghe dạy dỗ.

Mục Thần lúc này mới nói tiếp: "Sư phụ không cần lòng ngươi chứa cả thiên hạ muôn dân, bởi vì sống như vậy quá mệt mỏi, sư phụ chỉ hy vọng ngươi hiểu rõ vạn vật đều có linh hồn, không được lạm sát kẻ vô tội, gây ra sát nghiệt."

Mục Thần nói xong, liền thấy tiểu đồ đệ ngẩng mặt lên, nghi ngờ hỏi hắn: "Sư tôn, nếu như đồ nhi lạm sát kẻ vô tội thì sao?"

Mục Thần cúi đầu, thần sắc trong mắt có chút phức tạp, "Vậy vi sư liền phụ trách thanh lý môn hộ."

"Thật tốt, đồ nhi chết cũng muốn chết trong tay sư tôn, ta không muốn để cho người khác động thủ." Cố Vân Quyết còn chưa nói hết, đầu liền bị Mục Thần gõ một cái, cái tên đồ đệ vô liêm sỉ này, nói thế là vẫn muốn làm việc xấu sao?

Mục Thần biết tính cách của mình tồn tại khuyết thiếu rất lớn, hoàn cảnh sinh hoạt khi hắn còn bé khiến cho hắn không tin bất luận người nào, cũng dạy cho hắn biết quý trọng mỗi một người ở bên cạnh mình. Trước khi trọng sinh là như thế, nhiều người muốn giết Cố Vân Quyết như vậy, hắn lại nói thanh lý môn hộ chỉ cần hắn tự mình động thủ, những người khác đều không được phép, cái này cũng là mồi lửa dẫn tới việc mấy tên ngụy quân tử ở tiên giới chuyển lửa giận lên đầu hắn.

Hiện tại nhìn thấy một mặt cười xấu xa của tiểu đồ đệ, Mục Thần từ trong không gian giới chỉ lấy ra một cái roi da nhỏ, bạch một tiếng vỗ vào bàn, nghiệt đồ khó dạy, không hảo hảo dạy dỗ tuyệt đối không được, cho nên lúc nãy khi ra ngoài hắn còn chuẩn bị cái này.

Cố Vân Quyết nhìn cái roi da nhỏ kia, nhất thời cảm thấy tình cảnh sau này của mình... Chậc ~

Mục Thần nhìn thấy tiểu đồ đệ lộ ra thần sắc "sợ sệt", theo bản năng ưỡn ưỡn sống lưng, lấy ra tư thế nghiêm sư giáo dục nói: "Ngoại trừ những thứ kể trên, sư phụ còn có hai quy củ: Một, phải tôn sư trọng đạo, phải tuyệt đối nghe lời sư phụ nói, lời sư phụ nói đều đúng; hai, không thể bị người bắt nạt, tu tiên vốn là tranh mệnh với trời, như đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi, phế vật bị người khi dễ mà không biết đánh trả thì tốt nhất là quay về thế tục chăn trâu làm ruộng đi. Mấy cái khác khi nào sư phụ nhớ ra thì nói thêm." Nói trắng ra, những quy củ này đều là do Mục Thần tự đặt.

"Sư tôn, vậy quy củ của Môn phái thì sao?"

"Hừ, những thứ đó ngươi không cần phải để ý đến, nghe sư phụ là đủ rồi." Nghĩa bóng chính là: Hắn chính là quy củ!

Cố Vân Quyết cười híp mắt nhìn Mục Thần, lần đầu tiên phát hiện tiểu sư tôn nhà y thì ra là tùy hứng như vậy, không muốn khen hắn cũng không được.

Mục Thần cũng cúi đầu nhìn tiểu đồ đệ của mình, phát hiện tiểu hài nhi "sùng bái " nhìn mình, đôi mắt đã híp thành một cái khe, lòng thật cao hứng, tiểu đồ đệ nhà hắn thực sự đơn thuần dễ dụ, chỉ cần hắn hảo hảo giáo dục, tuyệt đối lớn lên không vặn vẹo.

Hắn hiện tại đã hoài nghi, trước khi hắn trọng sinh thì tiểu đồ đệ ở chỗ Nhạc Minh Trạch chắc là không có được đãi ngộ tốt, bằng không một đứa nhỏ đáng yêu như thế tại sao lại trở nên vặn vẹo thích giết chóc như vậy? Giáo dục từ nhỏ rất trọng yếu, Nhạc Minh Trạch cũng chỉ là một hằn nhóc, nuôi hài tử tuyệt đối thất bại!

Lúc này, kẻ nuôi hài tử tuyệt đối thất bại – Nhạc chưởng môn lại nhận được một phần bái thiếp, sau khi xem xong lại nghĩ tới gương mặt tuyệt sắc của Mục Thần, một bên run rẩy một bên bấm đầu ngón tay tính, tính nếu như trực tiếp nói cho Mục Thần biết thì tỷ lệ bị đánh là bao nhiêu...

Mục Thần không hề biết chuyện sắp phát sinh, hiện tại tâm tình hắn sung sướng lấy Hộ Hồn Linh ra, nói với tiểu đồ đệ: "Được rồi, quỳ cũng quỳ rồi, bái cũng bái rồi, pháp bảo hộ thân này là vi sư tìm cho ngươi." Nói xong liền nghĩ xem nên cho Cố Vân Quyết mang chỗ nào? Trên tóc? Trên cổ? Trên cổ tay? Trên eo? Hay là trên cẳng chân?

Cố Vân Quyết nhìn thấy cái lục lạc quen thuộc, đồng tử đột nhiên co rụt lại, Hộ Hồn linh, Thương Ly kiếm, là pháp khí đời trước y quen dùng, lúc này chúng nó một cái cần phải ở trong bí cảnh của Sùng Vân môn, một cái ở nơi y được truyền thừa ma công, hiện tại sao lại xuất hiện trong tay sư tôn?

Mục Thần quơ quơ lục lạc, vừa định đeo vào cổ đồ đệ, tay liền bị tiểu đồ đệ bắt được.

"Sư tôn, ngài không cảm thấy treo ở đây không quá thích hợp sao?" Cố Vân Quyết đè xuống tâm lý khiếp sợ, bất đắc dĩ nặn nặn tay Mục Thần, ngón tay dài nhọn nhẵn nhụi trắng nõn, ngay cả khớp xương cũng hoàn mỹ như vậy, nhưng dù có đẹp hơn nữa, chỗ mang lục lạc cũng không đúng!