Mỗi Ngày Đều Bị Biến Thái Dụ Dỗ Làm Chuyện Xấu

Chương 14: Mai Như



"Không sao, chị sẽ trả lại Mai Như cho em." Cô không nhìn uy hiếp của Viên San San, cũng không để ý đến khuôn mặt cầu xin của Viên Tâm Tâm, dần dần tiến về phía kẻ bắt cóc.

"Ah..." Mai Như điên cuồng giãy giụa, còn Nguyễn Đắc Lư thì cười to phấn khích.

Khoảng cách giữa cô và hắn dần dần thu nhỏ, 2 m... 1m...

Đột ngột, dưới cái nhìn trợn trừng của Viên Tâm Tâm, tay của cô bị Nguyễn Đắc Lư nắm lấy, lôi thẳng về phía hắn. Đồng thời với nụ cười dữ tợn thỏa mãn của hắn ta, bước chân của hắn lùi dần về phía sau.

"Mai Như!" Viên San San vội vàng chạy đến nắm lấy Mai Như được Nguyễn Đắc Lư ném về phía cô.

"Không!" Trái ngược với em gái, cơ thể Viên Tâm Tâm run như bị nhấn chìm xuống hồ nước lạnh, trái tim cùng máu tươi trong huyết quản đông cứng lại.

Một khi cô gái trước mắt cô chết đi, đồng nghĩa với việc, thế giới của Viên Tâm Tâm cô đây sẽ sụp đổ!

"Rắc!"

Trong phút chốc, giống như hết thảy gông xích kìm nén bị sụp đổ, Viên Tâm Tâm lấy ra toàn bộ năng lượng còn sót lại trong cơ thể lao đến, cánh tay điên cuồng hướng về bóng lưng cô gái trước mắt.

Ai cho phép em chết trước mắt tôi!

Ai cho phép!!!

Ngày đó là tôi không đủ sức mạnh che chở em, chẳng lẽ ngày hôm nay lại một lần nữa...

Tiếng thét của Viên Tâm Tâm cũng không khiến cho đầu óc của cô trở nên hỗn loạn, nụ cười điên cuồng của kẻ biến thái cũng chẳng khiến cô nhíu mày.

Giống như, khái niệm về cái chết chưa bao giờ có thể làm sợ hãi cô ấy.

Không kịp... Viên Tâm Tâm trơ mắt nhìn, nước mắt run rẩy theo khóe mắt rơi xuống.

"Mai Như!!!"

Tiếng thét của Viên San San kêu ré lên đột ngột khiến tất cả đều giật mình.

"Cái gì...?"

Một cơ thể nhỏ bé đột ngột xông thẳng đến ôm lấy eo kẻ bắt cóc, dùng lực đẩy hắn xuống phía hố sâu.

Nguyễn Đắc Lư lung lay thân mình, cơ thể mất trọng tâm ngã xuống, cánh tay cố gắng với lấy bóng dáng trước mắt, nhưng lại bất lực không thành. Tầm mắt hắn dần mờ mịt mất đi tiêu cự, cơ thể lạnh như băng.

Hắn, vậy mà... chết...

Lại không kịp mang theo thiên thần cùng rời đi thế giới này...

Tiếc nuối...

Thật tiếc nuối a...

Dưới mặt đất lạnh băng, hắn vặn vẹo mỉm cười, ánh mắt mang theo tiếc nuối.

Mà thôi, đem theo đứa bé này cùng chết, chắc chắn thiên thần, sẽ mãi mãi nhớ rõ bản thân hắn, ha ha...

"Ah... Mai Như... Mai Như... Mai Như!!!"

Trước mắt Viên San San tối sầm, cơ thể nhỏ bé của con bé ngất xỉu, được Viên Tâm Tâm đỡ lấy. Cô giằng mình ra khỏi Viên Tâm Tâm, cúi đầu lặng lẽ nhìn xuống phía dưới.

Cô bé ấy nằm giữa vũng máu tươi, ánh mắt ở to nhìn về phía cô, đôi môi hé mở cho một nụ cười thật... hắc ám?

Một cảm giác buồn nôn khó chịu trào lên trong dạ dày, cô nhăn mày không khắc chế được phun ra, từng cơn chua xót tanh nồng lan tràn trong khoang miệng.

Không phải vì sợ hãi, cũng không phải là ghê tởm.

Chỉ là thực buồn nôn.

"Chúng ta trở về thôi." Viên Tâm Tâm dùng tay lau miệng cho cô, một tay vác theo Viên San San, một bên đem cô trở ra.

...

Mất đi một người, hay chết đi một người, mãi mãi chẳng thể nào thay đổi được nếp sống của thành phố này.

Có hay chăng, chỉ là một người bố mất đi đứa con gái duy nhất.

Có hay chăng, chỉ là những đứa trẻ mất đi một người bạn.

Có hay chăng, là một cái tên biến mất trong danh sách lớp học.

Một người sinh ra, một kẻ chết đi, chỉ đơn giản như một hòn đá liệng xuống mặt hồ, khiến cho mặt hồ nhấp nhô dập dềnh vài giây, sau đó lại trở về yên tĩnh và bình lặng như thế.

Thế nhưng có lẽ...

"Anh thật là vô dụng! Tại sao anh lại vô dụng như thế? Trả lại con gái cho em! Trả lại nó đây! 

"Anh đã hứa nó sẽ an toàn khi ở lại đây cơ mà!!? Tại sao lại cướp nó khỏi em!"

"Mai Chấn Thiên! Rốt cuộc là con gái của chúng ta đâu rồi!"

Người mẹ mặc áo tang, nước mắt nhòe đi lớp son phấn xinh đẹp, từng nắm đấm nện lên ngực người đàn ông.

Chỉ một cái chớp mắt thôi, một người mẹ mất đi đứa con gái duy nhất của mình.

Rồi không chỉ là gia đình...

"Chủ nhân, tại sao lại là lúc này, vây cánh của chúng ta vẫn chưa đủ để đối đầu với gia chủ!"

"Chủ nhân, rốt cuộc là người đã xảy ra chuyện gì"

Cô bé vuốt ve con búp bê trên tay, bóng tối bao quanh một phần nửa khuôn mặt.

"Giết chết vị cha kính yêu đó sớm, ta mới có thể trở thành gia chủ Viên gia sớm. Như vậy..."

Ta mới có thể, đem những kẻ kia...

Trên môi đứa bé nở ra một nụ cười thực thiên chân.

Không trả lại Mai Như cho ta, vậy thì để ta tiễn tất cả xuống địa ngục cùng làm bạn với Mai Như đi a!

===

Kết thúc phần mở đầu về Mai Như, kế tiếp:

Cuộc hẹn hò ở công viên đầy "kích thích" và "thú vị".

"Rượt đuổi" và "bị rượt đuổi", ai là "con mồi", ai là "thợ săn"?

Lần này, là ai sẽ chết đây?

Hay là không ai chết?

Hay tất cả đều sẽ chết?