Mối Lương Duyên Trời Đánh

Chương 1: Chương mở đầu



Tiết trời đầu thu, không khí vẫn còn khá nóng nực, oi bức khiến người ta chẳng thể nào ngăn nổi phiền muộn, buồn chán trong lòng.

Viên Nhuận Chi cầm chắc trong tay một đồng tiền xu. Kể từ khi đi từ trên tòa nhà kí túc xá xuống, trong đầu cô không ngừng đắn đo về chuyện nên dùng một đồng này để ăn bát sủi cảo hay tào phớ?

Bụng cô lúc này thật sự đói meo, nhưng suy tính đến tận nhà ăn trường học cô vẫn chẳng thể nào tìm ra được đáp án thích hợp. Cho nên, cô quyết định dùng cách thức cổ xưa nhất mà cũng là thịnh hành nhất, tung đồng xu để quyết định xem bữa sáng hôm nay nên ăn thứ gì. Nếu là mặt trước thì cô sẽ đi ăn sủi cảo, còn là mặt sau, cô sẽ ăn tào phớ.

Suy nghĩ không bằng hành động.

Cô tung đồng xu lên, ngẩng mặt xác định vị trí đồng xu rơi xuống rồi chờ đợi mong mỏi khoảnh khắc nó rơi xuống. Thế nhưng điều không may chính là, ánh mặt trời gay gắt đang chiếu rọi vào đôi mắt, khiến cô bất giác nheo lại. Cô dự định nheo mắt để bắt trúng lấy đồng xu, ai ngờ nó không hề chịu phối hợp mà rơi ra khỏi bàn tay, đập lên bàn chân đánh “cộp” một tiếng, nhảy xuống đất rồi lăn về phía trước.

“Đừng có như vậy chứ …”. Cô ảo não nhìn đồng xu không ngừng “phấn đấu” tiến thẳng về phía trước, càng lăn lại càng nhanh, nếu như không chặn kịp, nó sẽ rơi thẳng xuống hố cống phía trước.

Không được, đồng xu một nhân dân tệ này sẽ quyết định xem sáng nay liệu cô có phải ôm bụng đói lên giảng đường hay không. Vậy nên, dù cho nó có rơi xuống hố cống, cô cũng sẽ móc lên cho bằng được.

Ai bảo cô lại yêu quý nhân dân tệ đến thế chứ!

Dì cô đã từng nói, có tiền mới là vương giả.

Lấy lại tinh thần, cô tăng hết tốc độ đuổi theo đồng xu đó.

Mắt cô nhìn đồng xu sắp sửa lăn vào hố cống có nắp sắt đậy trước mặt! Vô cùng may mắn, đồng xu đã dừng lại cách hố cống đó khoảng mười centimet.

Viên Nhuận Chi giảm tốc độ, đúng lúc đang hứng khởi ngời ngời định nhặt đồng xu lên thì một đôi giày nam màu đen bóng lộn phản chiếu ánh mặt trời vừa hay dẫm trúng lên đồng xu đó.

Mẹ kiếp! Giữa thanh thiên bạch nhật thế này, không ngờ lại có người định cướp đoạt mất “bữa sáng” của cô, thật sự là quá đáng vô cùng!

Cô liền xông tới ôm chặt bắp chân của người đó, định nhấc chân của người này ra thế nhưng hắn như thể mọc rễ ở đó, không động đậy chút nào hết.

Mẹ kiếp! Không ngờ hắn lại thật sự muốn chiếm đoạt tài sản của cô!

Cô vận hết mọi sức lực cố gắng tấn công chiếc chân đó thêm lần nữa.

“Kỷ Ngôn Tắc, em thật sự rất thích anh!” Giọng nói kích động của một cô gái bỗng vang lên.

Bỗng nhiên, Viên Nhuận Chi tạm dừng hành động chuyển dịch chiếc chân kia, khí nóng toàn thân bắt đầu bốc lên ngùn ngụt.

Chẳng qua cô chỉ muốn nhặt một đồng xu thôi, không ngờ có thể bắt gặp màn kịch tỏ tình của người khác nữa. Tại sao ông trời lại có thể sủng ái cô đến mức độ này? Ngay cả trong lúc cô đang nhặt đồng xu cũng thỏa mãn sở thích hóng hớt, nghe chuyện của cô. Thật là quá đỗi kích thích! Cô làm sao có thể phụ bạc tình yêu sâu đậm của ông trời dành cho mình mà bỏ qua màn tỏ tình kịch tính này được?

“Kỷ Ngôn Tắc, nếu như anh cảm thấy em có điều gì chưa tốt, vì anh, em sẽ bằng lòng thay đổi tất cả!” Giọng nói kích động của nữ sinh kia lại vang lên rất hay, tràn trề sức sống, hơn nữa còn rất quen tai.

Người xưa đã bảo, con trai theo đuổi con gái như cách một dãy núi, con gái theo đuổi con trai như cách một tấm rèm. Dì đã từng nói với cô rằng, dưới trời đất này những người con gái tự mình tìm đến con trai thì không có người con trai nào bỏ qua hết.

Dựa theo kinh nghiệm tám chuyện lâu nay, mọi việc quan trọng vẫn ở kết quả.

Cho nên, Viên Nhuận Chi lại càng háo hức muốn nghe xem người con trai tên Kỷ Ngôn Tắc kia sẽ trả lời như thế nào.

“Vậy thì hãy sửa lại cả khuôn mặt đi!”

Đúng vào lúc Viên Nhuận Chi đang chìm đắm trong trí tưởng tượng bay cao bay xa của bản thân, câu nói đủ sức nặng để hủy hoại tất cả mọi tôn nghiêm của một người con gái vang lên trên đầu cô.

“Anh …”. Người con gái tỏ tình kinh ngạc đến mức nói không thành lời.

Muốn nhìn xem người con gái tỏ tình kia trông “khủng bố” đến mức độ nào, để đến mức phải nhận được câu nói khiến người và thần cùng phẫn nộ, Viên Nhuận Chi quay đầu lại không chút do dự.

Sau khi quay đầu, cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Thật không thể ngờ nổi, người nữ sinh kia trông lại trắng trẻo, thanh mảnh, yêu kiều với lối trang điểm, ăn mặc vô cùng thời thượng: một chiếc áo phông bó cùng chiếc quần soóc bò, thân hình thì hoàn mỹ không chê vào đâu được. Trời đã vào thu, ăn mặc như vậy mà không sợ lạnh, quả nhiên theo đúng tinh thần, thời tiết thua thời trang. Hả? Đây không phải là hoa khôi Khoa Ngoại ngữ được mệnh danh là đệ nhị mỹ nữ của trường đại học H sao?

Cô nghi ngờ vị nhân huynh có tên Kỷ Ngôn Tắc kia phải chăng đầu óc đã hỏng hoàn toàn. Một mỹ nữ yêu kiều nhường này mà lại yêu cầu người ta sửa lại mặt. Nếu như đổi lại là cô tỏ tình, chắc hẳn sẽ bị hắn yêu cầu cải tạo toàn thể từ trên xuống dưới hay sao?

“Sau này nhớ mặc quần áo cho tử tế rồi hãy ra ngoài, mặc áo để lộ nội y không phù hợp với những người ngực lép”.

Trên đầu cô vang lên giọng nói bình thản như không có chuyện gì, thế nhưng hiệu quả lại vô cùng to lớn, chẳng khác nào tia sét đánh ngang tai của Viên Nhuận Chi.

Tại sao vị nhân huynh này lại ăn nói độc mồm độc miệng như vậy chứ? Viên Nhuận Chi cô cũng là người ngực lép, ngực lép thì đã sao chứ? Ít nhất là khi bị người khác truy đuổi cũng tiện lợi, dễ chịu hơn những người ngực to.

Ngực lép? Cô gái đó là hoa khôi, thân hình tuyệt hảo như vậy, làm sao có thể gọi là ngực lép được?

Viên Nhuận Chi đang ngồi trên mặt đất liền quay đầu lại xác nhận. Quả nhiên không sai, phần vai tiếp cận với ngực của hoa khôi dường như đang lộ ra thứ gì đó không nên lộ. Không ngờ lại chính là chiếc độn ngực trong suốt …

Đôi mắt của vị Kỷ huynh này đúng là sắc bén!

Còn nữa, Viên Nhuận Chi cô không ngờ lại may mắn như vậy! Không những tận mắt chứng kiến một hoa khôi tỏ tình cùng nam sinh bị từ chối, lại còn bất cẩn biết được cô hoa khôi đó cũng ngực lép giống như mình. Ha ha, đây quả là một tin tức làm chấn động lòng người, thật quá sảng khoái, khiến cho lòng tự tin về bộ ngực lép của cô cùng lúc tiến lên cao.

“Kỷ Ngôn Tắc, anh thật sự là quá đáng …”. Hoa khôi ôm lấy mặt, bật khóc thành tiếng rồi chạy đi mất.

Cùng là con gái, Viên Nhuận Chi đột nhiên cảm thấy bi ai thay cho cô hoa khôi ngoại ngữ kia, đặc biệt là vào đúng tiết trời thu khiến người ta phải sầu muộn, bi ai thế này. Trong vô thức, đôi tay cô càng dồn thêm lực ôm chặt lấy chiếc chân kia.

Tiếp đó, giọng nói ác độc lại vang vọng trên đầu cô, nghe ra đúng thật là của kẻ lười nhác: “Này, rốt cuộc cô còn định ôm đùi tôi đến lúc nào đây?”

Viên Nhuận Chi nhanh chóng định thần, lúc này mới phản ứng lại, ôm đùi? Rõ ràng cô đang ôm phần bắp chân chứ!

“Đừng có huyễn hoặc về bản thân quá, về nhà soi lại gương đi. Ai có thời gian rảnh rỗi ôm đùi anh chứ, chẳng qua là cái chân thối tha của anh đang dẫm lên bữa sáng của tôi thôi!” Cô không chịu lép vế, đáp lại ngay tức khắc.

Hôm nay cô phải xem tên Kỷ Ngôn Tắc này rốt cuộc là thần thánh phương nào, tại sao lại có thể độc mồm độc miệng đến vậy?

Cô ngẩng mặt lên, mở to mắt. Ánh mặt trời chiếu từ trên xuống, trông hình dáng anh vô cùng cao lớn, nhưng cũng vì mặt trời chói lọi quá nên cô không thể nhìn rõ khuôn mặt, chỉ mơ mơ hồ hồ nhìn thấy phần mũi và cằm của anh mà thôi.

Vốn dĩ cô cho rằng người đàn ông độc mồm độc miệng sẽ có những lời nói ác độc gì thêm nữa, thật không ngờ, đôi chân dài của hắn nhanh chóng tiến về phía trước, cốc lên đầu cô một cái rồi nhanh chóng thoát khỏi đôi tay của cô.

“Á …”. Trọng tâm cơ thể cô theo chuyển động của anh hướng về phía trước, cô chẳng thể nào chịu đựng được nữa phát cáu hét lên: “Con người của anh sao như thế chứ?”

Cho dù cô hét lớn thế nào cũng chỉ có thể nhìn thấy chiếc lưng của anh với thân hình cao to, rắn chắc.

Cô nghiến răng nghiến lợi, thật đúng là gặp quỷ dữ, vừa mới sáng sớm đã gặp phải tên xui xẻo tự coi mình là nhất, lại còn hại cô ngồi phịch xuống đất, quần bẩn còn phải giặt nữa, muốn giặt quần thì cần phải có bột giặt, muốn có bột giặt thì cần phải có tiền!

Tiền!

“Bữa sáng” của cô! Tại sao lại không nhìn thấy đâu nữa?

Đầu óc của cô lúc này chẳng thể nào suy nghĩ được gì khác, tất cả đều bị “tiền” chiếm lĩnh! Cô bò trên mặt đất, tìm cặn kẽ đồng xu kia, sau cùng phát hiện ra nó đang kẹp giữa khe nắp đậy hố cống.

Cô đưa bàn tay trắng trẻo mịn màng của mình, thận trọng lấy đồng xu đó ra, xót xa thổi đến vài lần, cứ như thể nó là “kì chân dị bảo” hiếm có trên thế gian vậy.

Cô nắm chặt đồng xu đó vào trong lòng bàn tay, nỗ lực nguyền rủa tên khốn kiếp mang tên Kỷ Ngôn Tắc.