Mối Hận

Chương 2: Khả năng



Khi anh có thể cử động, đi lại được, bọn chúng đưa anh đi tắm. Ở trong phòng tắm, anh đứng trước gương và nhìn mình rất lâu bởi anh không rõ người ở trong gương là ai nữa. Là anh hay một xác chết đang phân hủy thì bị người ta đào từ dưới mồ lên. Anh chọn phương án thứ hai bởi anh nhớ dáng vẻ của mình không như thế này. Cơ thể của Erik có lẽ không dùng được nữa. Chúng lôi bộ não của anh ra và lắp tạm vào một xác chết vừa đào lên để giữ anh được sống. Anh nghĩ như vậy.

“Mình vẫn sống. Sau mọi chuyện mình vẫn sống. Ông trời không để mình chết là có lý do. Mình sẽ sống, bằng mọi giá và tìm cách rời khỏi đây. Mình phải đi tìm Emma, Jack và Rose. Mình phải tìm thấy ba mẹ con họ”

Anh nhìn vào gương hồi lâu và tự nói với bản thân như vậy. Anh phải tìm cách thoát khỏi nơi này và đi tìm vợ con của mình. Ông trời không để anh chết có lẽ bởi ông muốn anh có thể đoạn tụ cùng với gia đình.

Anh phải sống.

Bằng mọi giá.

Sau khi chắc chắn Erik đã hồi phục, anh bị đám người đó ném về cái máng lợn của mình. Cái máng lợn là cách anh gọi căn buồng mình vẫn bị giam giữ. Một căn buồng chật hẹp, tối tăm làm bằng xi măng có duy nhất một cánh cửa bằng sắt. Đang từ căn phòng sạch sẽ, đầy đủ tiện nghi bỗng nhiên phải quay về nơi ở khổ sở nhưng Erik lại thấy dễ chịu hơn. Ít ra ở chỗ này anh không bị hàng chục chiếc máy quay giám sát. Ở đây anh còn có thể cảm nhận được mình còn chút xíu tự do. Cuộc sống trong cái máng lợn trôi qua đều đều và ảm đạm. Bọn lính canh mang đồ ăn đến cho anh một ngày hai lần, anh được ra ngoài mỗi ngày một lần mỗi lần không quá mười năm phút, cứ cách hai hôm anh lại bị đưa đến khu thí nghiệm để kiểm tra. Anh không rõ bọn chúng còn muốn kiểm tra gì ở mình nữa. Anh có thể là kẻ may mắn sống sót sau ba cuộc thử nghiệm nhưng dường như anh không có được kết quả mà chúng mong muốn. Cứ mỗi lần đến kiểm tra xong anh đều đọc được sự thất vọng trên mắt hai người đàn ông kia. Và cứ mỗi lần đến anh lại biết thêm đôi chút về lý do chúng thí nghiệm huyết thanh vào người mình. Bọn chúng- những nhà khoa học điên rồ của một tổ chức khủng bố đang nghiên cứu một loại huyết thanh khiến cho cơ thể con người trở nên khỏe mạnh, nhanh nhẹn hơn. Nếu thành công, chúng sẽ xây dựng một đội quân hung hãn, nguy hiểm để đối đấu với quân đội các nước đang làm nhiệm vụ tiêu diệt chúng. Và chúng vẫn đang thất bại. Bốn trăm người bị sử dụng làm vật thí nghiệm đều chết. Người duy nhất sống sót là Erik thì sức khỏe đang ở mức cực kỳ xấu. Bây giờ anh cầm một đồ vật năm cân còn thấy mệt chứ đừng nói là thành một siêu chiến binh hung hãn như chúng mong ước. Nhưng từ sự thất bại này anh hiểu rằng sẽ có rất nhiều người như mình, bị chia cắt khỏi gia đình, bị hành hạ sống không bằng chết và kết cục có lẽ là bị chôn cùng hàng chục người khác trong một hố chôn tập thể đào vội ở bìa rừng.

Mùa khô cuối cùng đã kết thúc để nhường chỗ cho những ngày u ám, những cơn mưa rả rích đêm ngày. Sự thay đổi thời tiết khiến xương cốt của Erik luôn ở trong tình trạng nhức mỏi, anh hay sốt nhẹ về chiều và ăn không thấy vị gì nữa.

Cánh cửa sắt nặng nề mở ra, một tên lính mang khay đồ ăn đặt trước mặt Erik rồi đi ra. Anh mệt mỏi ngồi dậy cầm lấy khay thức ăn lên. Trong khay là một ít cơm trắng, vài ngọn rau luộc, mấy miếng thịt mỡ cùng một chiếc thìa kim loại. Anh nhìn đám đồ ăn trước mắt, thở dài một tiếng rồi cầm chiếc thìa kim loại lên. Khi ngón tay anh còn cách chiếc thìa chừng hai phân thì đột nhiên chiếc thìa di chuyển và gắn vào đầu ngón tay anh. Erik giật mình hoảng sợ, ngay lập tức anh hất mạnh tay để chiếc thìa rơi xuống đất.

“Cái quái gì vừa xảy ra vậy?”


Anh nhìn trân trân vào chiếc thìa kim loại cách đấy vài bước chân. Mọi chuyện vừa xảy ra kì lạ đến mức anh nghĩ đó chỉ là ảo giác của mình. Sao có thể có chuyện tay anh dính được chiếc thìa kim loại cơ chứ. Sau vài phút hoàn hồn, Erik tiến lại gần chiếc thìa. Anh hít một hơi thật sau rồi xòe bàn tay ra và đặt song song với chiếc thìa. Không có chuyện gì xảy ra. Anh từ từ hạ bàn tay thấp xuống và khi còn cách đó chừng bốn phân chiếc thìa ngay lập tức bị hút vào lòng bàn tay anh.

“Không phải ảo giác, là thật”

Erik nắm chặt chiếc thìa trong tay. Anh quay ngoắt đầu về phía cửa để xem có ai ở ngoài đó không. Không một bóng người. Anh ngồi thụp xuống và lấy tay vuốt mồ hôi đang đầm đìa trên trán của mình, cảm giác như vừa trút được một gánh nặng. Nếu cảnh tượng vừa rồi mà bị ai đó trông thấy, Erik biết kết cục của mình sẽ như thế nào. Và ông trời vừa đứng về phía anh.

Nửa tiếng sau tên lính vào thu khay đồ ăn của anh. Anh nhìn con dao găm đeo ở bên hông của hắn. Ở khoảng cách chừng ba bước chân Erik có thể cảm nhận được sức nặng lẫn độ sắc bén của con dao. Anh nhìn tên lính một chút rồi hơi xòe bàn tay ra hướng về phía con dao. Lưỡi dao hơi nhúc nhích một chút. Tên lính không biết gì. Erik thu tay lại và nén một tiếng thở phào. Tên lính đi ra và khóa chặt cửa. Khi chắc chắn là không có ai bên ngoài, Erik bắt đầu tiến về phía cánh cửa. Đó là một cách cửa lớn bằng sắt và mỗi lần mở ra đều tốn kha khá sức. Anh đưa bàn tay hướng về phía cánh cửa, anh cảm nhận được sức nặng của nó, anh cũng có cảm giác như đầu ngón tay của mình và cánh cửa đang được liên kết với nhau bằng một sợi dây vô hình. Anh kéo dịch tay lại để xem cánh cửa có phản ứng gì không nhưng không, dường như sợi dây kia vừa bị đứt. Anh chìa tay lại gần, sợi dây xuất hiện, anh đưa tay ra xa sợi dây biến mất. Liên kết giữa anh và cánh cửa rất mỏng manh. Có lẽ do cánh cửa quá nặng trong khi khả năng của anh có hạn. Erik rời khỏi cánh cửa và quay về góc phòng. Anh suy nghĩ. Thí nghiệm của bọn chúng không biến anh thánh siêu chiến binh mà thay vào đó lại tạo ra một mối liên kết giữa anh và những vật thể bằng kim loại. Mối liên kết bây giờ còn khá mỏng manh nhưng có lẽ nó sẽ được cải thiện dần dần.

Từ khi phát hiện ra được năng lực đặc biệt Erik liền lên kế hoạch để thoát khỏi nơi này. Anh không thể chịu chết ở đây được. Anh phải đi tìm vợ con mình, phải đoàn tụ với họ. Mỗi ngày anh có mười năm phút hiếm hoi được ra ngoài hít thở khí trời. Erik tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi đó để ghi nhớ đặc điểm của nơi đang giam giữ anh, ghi nhớ vị trí có lính canh và cố gắng tìm ra nơi bị canh phòng ít nhất để từ đó làm chỗ thoát thân. Sau hai tháng quan sát cuối cùng anh cũng tìm ra chỗ đó. Một cách tình cờ. Hôm ấy anh như mọi lần được cho ra ngoài. Khi đang đi thì đột nhiên có hai con chó săn lao về phía anh. Vì đã có lần chứng kiến một lũ chó săn tấn công một người nên phản ứng đầu tiên của anh là co giò bỏ chạy mặc tiếng la hét của đám lính canh. Tuy nhiên sức lực của anh có hạn, chỉ vài phút sau anh đã bị hai con chó xô ngã dúi dụi vào một hàng rào thép gai . Thật may mắn trước khi chúng định cắn anh thì hai tên lính kịp xuất hiện để kéo chúng ra ngoài. Erik khó nhọc ngồi dậy, anh phủi phủi đất đá dính trên người, hai cánh tay của anh có vài vết xước do bị hàng rào thép quệt vào.

“Đứng dậy”

Một tên lính khác ra lệnh cho anh. Khi Erik đứng lên, anh phát hiện ra phía dưới hàng rào thép gai mình vừa ngã vào có một lỗ hổng nhỏ và nó bị che mất một phần bởi bụi cây phía sau. Erik nhanh chóng được đưa về căn phòng của mình. Khi quay lại phòng, việc đầu tiên Erik làm là nhớ lại kích cỡ của lỗ hổng trên hàng rào dây thép gai. Nó không lớn lắm, chỉ đủ để một con chó cỡ nhỡ chui qua. Erik giơ cánh tay khẳng khiu của mình lên và nhìn một lúc lâu. Anh tự hỏi với thân hình da bọc xương này của mình liệu có chui vừa qua chỗ đó không và anh phải làm gì để thoát ra khỏi căn phòng này được.

Erik đi về phía cửa, anh đặt tay lên cánh cửa để cảm nhận nó. Mắt anh nhắm chặt lại, hai bàn tay ấn chặt vào cánh cửa. Cánh cửa hơi rung lên khiến Erik bất ngờ và thả tay ra. Anh lùi lại phía sau một bước, hít một hơi dài rồi lại tiến về phía cánh cửa và làm lại y như ban nãy. Lần này cánh cửa rung mạnh hơn. Khi đang định thử thêm lần nữa thì anh nghe thấy tiếng động cơ ô tô từ phía xa vọng lại mỗi lúc một gần hơn. Erik vội lui về phía sau rồi nằm co mình xuống góc phòng, hai cánh tay ôm lấy đầu như thể anh đang mệt mỏi. Tiếng động cơ mỗi lúc một gần hơn và dừng lại cách phòng giam của Erik chừng ba mét (anh có thể cảm nhận được vật thể kim loại này nặng chừng bao nhiêu và ở vị trí nào). Một chiếc ô tô cỡ lớn, bên trong đựng khá nhiều thiết bị. Có vẻ như bọn chúng vừa vung tiền trang bị thêm máy móc hiện đại để tiến hành các thí nghiệm. Khoảng bốn người- trong đó có tên lính phụ trách canh phòng Erik đừng từ bên ngoài nhìn vào. Anh vẫn giữ nguyên tư thế cũ để chúng nghĩ là mình đang ngủ.

“Đây là người duy nhất sống sót sau ba cuộc thử nghiệm”

“Đúng vậy”

“Có biểu hiện gì lạ không?”

“Các xét nghiệm gần đây chưa cho thấy biểu hiện khác lạ gì cả. Sức khỏe của cậu ta thậm chí còn đang ở mức suy kiệt nặng”

“Vậy sao?”

“Có nên dùng cậu ta cho thử nghiệm lần thứ tư không?”

“Không! Cứ để cậu ta ở đây. Sau khi chuẩn bị xong công việc cho lần thử nghiệm thứ tư, đích thân tôi sẽ tiến hành các xét nghiệm nghiên cứu người này. Tôi không tin người duy nhất sống sót sau ba đợt thử nghiệm lại không có thay đổi gì. Chuyển toàn bộ giấy tờ về người này đến văn phòng của tôi”

Nghe tới đây mồ hôi Erik vã ra như tắm. Cơ thể anh thay đổi và nếu kiểm tra chắc chắn bọn chúng sẽ biết được điều đó. Erik không dám nghĩ đến những điều sẽ xảy ra sau đó nữa bởi anh biết nó sẽ vô cùng kinh khủng. Anh có thể sẽ chết vì những thử nghiệm và xác của anh thay vì chôn vội trong một hố chôn tập thể sẽ bị ướp hóa chất bảo quản, sẽ bị cắt xẻ thành từng mảnh để bọn chúng nghiên cứu.

Khi chắc chắn rằng bọn chúng đã đi xa, Erik ngồi bật dậy. Anh chạy ra cửa và nhìn qua song sắt. Trước mắt anh chỉ là một màu tối đen.

Anh sẽ phải trốn khỏi đây càng nhanh càng tốt trước khi bị đem đi xét nghiệm. ~ Hết~