Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn

Chương 10



Nghe đến ngủ trên giường, mèo nhỏ ngẩng cổ, đuôi nhếch cao lên, lông xù như muốn nổ tung.

Lê Vân nói: “Giận?”

Mèo nhỏ gật gật đầu, chờ đợi hắn hồi tâm chuyển ý.

“Tức giận cũng phải ngủ.” Hắn ngữ khí không nhẹ không nặng, sau lại tràn ngập uy nghiêm, “Sơ Thất, đây là quy củ.”

Nam Nhứ: “……”

Mèo còn học cái gì quy củ a?

Lê Vân ngươi thật tàn nhẫn!

Mèo nhỏ càng tức giận.

Lỗ tai nó run run, cổ họng phát ra những tiếng gầm nhẹ không vui, hai mắt tròn trịa mà trừng hắn, đồng tử màu kim phảng phất như có ngọn lửa thiêu đốt thoáng qua.

Lê Vân làm giống như không nhìn thấy, trực tiếp bỏ qua nó, cầm quyển sách, mở trang sách, chậm rãi đọc.

Nam Nhứ cúi thấp người, tìm đúng thời cơ, nhân lúc hắn không chú ý, mà nhảy lên trên ——

Sau đó lại bị hắn tùy tay bắt được, tóm lấy gáy.

“Ô ——”

Bốn chân nàng đạp loạn, muốn tránh thoát bàn tay hắn. Nhưng hắn vững vàng mà bắt lấy nàng, sau đó lại đem nàng thả lại lên trên giường mèo.

Nam Nhứ lại thử đánh lén vài lần, mỗi lần đều bị hắn bắt trở về giường mèo.

Thật kỳ quái, hắn rõ ràng đang xem sách, lúc bắt lấy nàng, đôi mắt thậm chí đều không có rời khỏi trang sách, làm sao mà bắt được nàng chuẩn đến như vậy?

Đây, đã từng là kiếm tiên sao?

Chậc.

Khủng bố như vậy.

Được được.

Phương án một, đánh lén, thất bại.

Nam Nhứ vẽ một kế hoạch ở trong lòng, bắt đầu tiến hành phương án hai.

Phương án hai, bán manh.

Nàng không đánh lén, đi đến bên người Lê Vân nằm sắp xuống.

Lê Vân đã nhận ra nó ghé vào bên người hắn, nhưng vẫn không có động tĩnh, liếc mắt nó một cái.

Vừa nhìn qua, liền thấy nàng ngoan ngoãn mà chớp chớp đôi mắt nhìn hắn, thân mật mà hướng hắn củng củng đầu.

Bộ lông vàng óng của mèo nhỏ nhẹ nhàng bay, phảng phất như được phủ lên một tầng ánh sáng mỏng. Khi nhìn người khác, hai mắt nó ánh vàng rực rỡ chuyên chú mà trong suốt, gần như có thể thấy được hình ảnh của hắn trong tròng mắt nó.

Dường như trong thế giới của nó chỉ có một mình hắn.

Ánh mắt Lê Vân hơi ngưng lại, mềm mại đi vài phần.

Thấy Lê Vân buông lỏng, Nam Nhứ lập tức quyết định thừa thắng xông lên.

Làm nàng rải manh nãy giờ!

Tuy rằng nàng lớn tuổi mà lại đi làm nũng đúng là có chút ngượng ngùng.....Nhưng nàng hiện tại là mèo con a!

Mèo con làm nũng, là điều rõ ràng từ xưa cho đến nay!

Nàng làm trò trước mặt Lê Vân, lăn qua lăn lại, đem một thân lông của mình đều lăn đến rối tung, ngây thơ lại vô tội mà nhìn hắn, vươn móng vuốt nhỏ nhỏ đầy lông đi câu hắn…… Không bị cự tuyệt.

Hắc hắc hắc.

Âm mưu được thực hiện, Nam Nhứ nhịn xuống động tác muốn nhào lên, móng vuốt nhỏ câu lấy góc áo hắn, làm bộ làm tịch mà lay góc áo hắn chơi chơi.

Nàng ngửi vài cái.

Góc áo hắn cũng thơm quá nha!

Trừ bỏ cỗ lãnh hương u đạm trên người hắn đi, ở ngoài quần áo hắn cũng mang theo vài phần hơi thở mát lạnh.

Không phải hương vị gì phức tạp, nhưng cũng không thể nói cụ thể gọi là gì. Giống như là đứng ở cánh đồng bát ngát, lúc sau chỉ đơn giản mà hít thở, linh hồn như đều được thấm một luồng gió mát mẻ.

Nam Nhứ nghịch góc áo hắn, chơi đến hăng say.

Thậm chí móng vuốt còn ngo ngoe rục rịch, muốn đem góc áo của hắn xé nát, còn muốn nhào lên cắn mấy cái.

…… Bỗng nhiên nàng cảm giác, hiện tại nàng giống như mèo a, chuẩn tập tính của mèo.

Nam Nhứ chơi đến vui vẻ, không cần đợi Lê Vân thả lỏng cảnh giác, suýt chút nữa tự mình chơi vui đến quên cả trời đất.

Như vậy không được!

Nam Nhứ nhắc nhở chính mình: Nàng không chỉ có là mèo, vẫn là mèo bị bệnh.

Chữa bệnh mới quan trọng!

Vì thế nàng tiếp tục lăn lộn bán manh, chờ Lê Vân quen việc có nàng chơi đùa ở bên canh, nhìn thời mà nhảy lên ——

Khẳng định lúc này có thể thành công!

Nam Nhứ tràn đầy tự tin, chảy nước miếng mà nhìn ngón tay của nam nhân gần ngay trước mắt, thầm nghĩ hôm nay muốn cắn vào đầu ngón tay đương thuốc giảm đau để đi vào giấc ngủ…… Ái?

Bỗng nhiên Nam Nhứ phát hiện trước mắt không thấy ngón tay.

Thuốc giảm đau của nàng cứ như vậy đâu rồi?

Nàng còn chưa phản ứng lai, cổ lập tức đã thấy lạnh.

Đầu ngón tay lạnh lẽo của nam nhân nhẹ nhàng bắt lấy nàng, đem nàng nhấc lên, giơ lên trước mắt hắn, cùng hắn nhìn thẳng.

Hắn đối diện với nàng, ánh mắt thanh lãnh như cũ, lại tựa hồ như mang theo một tia ý cười.

“Sơ Thất,” hắn nói, “Xảo trá cũng không được, quy củ chính là quy củ.”

Nam Nhứ giơ móng vuốt nhỏ, ủy ủy khuất khuất mà nức nở một tiếng, lại bị ném trở về giường.

Nàng hận không thể ghét được, dùng sức cào giường mèo cho hả giận.

…… Cái giường này cào còn không hỏng.

Tức giận.

Càng đáng giận.

Ô ô ô, mèo con bán manh còn có thể nhịn được, ý chí của Lê Vân ngươi thật sắt đá!

Phương án hai bị trì hoãn, Nam Nhứ nhanh chóng khởi động phương án ba.

Phương án ba, bán thảm.

Nều đánh lén cùng bán manh đều thất bại, vậy nàng tự mình chế một cái đao trảm ở trên đầu đi!

Nam Nhứ do dự nửa ngày, cắn răng dậm chân một cái, thúc giục linh lực trong cơ thể.

Tê ——

Gần như ngay lập tức, nàng liền cảm nhận được một cỗ đau đớn như hình với bóng.

Cho dù thuốc giảm đau cũng ở bên cạnh nàng, đau đớn cũng không thể giảm bớt.

Nàng chịu đựng đau đớn, thân mình run rẩy, tiếp tục thúc giục linh lực, nháy mắt, trong cổ họng nảy lên một cỗ tanh ngọt.

…… Đổ máu.

Thân thể của nàng hẳn là cũng đang chảy máu.

Lúc đau đến mức gần như mất thần chí, trong một giây Nam Nhứ còn nghĩ, nàng chảy nhiều máu như vậy......Hẳn là Lê Vân sẽ không lại đem nàng đi tắm rửa đi?

Linh lực bị nàng thúc giục, một khi phát, liền sẽ dữ dằn mà không chịu không chế, phảng phất giống như dung nham đang sôi trào.

Nàng nỗ lực ngửi mấy lần mùi hương trong không khí, lúc này, mùi hương đó lại giống như cốc Coca nước đá được ném vào dung nham, gần như không có chút tác dụng nào.

Xong đời.

Nàng nghĩ thầm, đáng cuộc quá lớn rồi.

Bán thảm bán manh của nàng như vậy coi như là đầu tư một phần đi.

Đều phải đem mạng đặt lên hàng đầu.....

Đến lúc nghĩ như vậy, Nam Nhứ ngược lại không có sức lực tức giận làm nũng cùng Lê Vân.

Nàng ghé vào trong ổ mèo được đặc chế riêng cho nàng, hơi thở mỏng manh, Nàng nỗ lực trợn tròn mắt nhìn xem hắn, lại có chút choáng váng, chỉ nhìn đến một bóng dáng mờ mờ.

Lê Vân xem xong một quyển sách, nhìn sang hướng mèo nhỏ, nhìn đến nó đang suy yếu mà nằm trong vũng máu.

Trong lòng hắn căng chặt lại: “…… Sơ Thất!”

Hắn lập tức bế nó lên, dùng Trảm Phong cắt đầu ngón tay, để trong miệng nó.

Vừa nãy nó còn hoạt bát mà nghịch góc áo hắn, vậy mà giờ phút này mèo nhỏ lại an tĩnh đến không nhúc nhích, bị hắn ôm vào trong ngực, phảng phất như không có hô hấp.

Trong lòng Lê Vân, xông lên một cỗ nôn nóng đã lâu chưa xuất hiện.

Từ khi hắn bắt đầu học kiếm, sư phun liền nói cho hắn, kiếm giả cần thiết phải bình tĩnh.

Cho dù ở dưới hoàn cảnh không khoan nhuwong đối với mình, cũng phải bình tĩnh mà phán đoán thế cực. Như vậy mới có thể bắt được một cơ hội mỏng manh, chuyển bại thành thắng.

Hắn đã từng ở trong rất nhiều trận chiến đấu mà chứng minh qua điểm này.

Hiện tại, hắn bình tĩnh lại có chút mất đi khống chế.

Hắn không chút do dự, vận dụng linh lực, thâm nhập kinh mạch của nàng.

Linh lực hắn có thể vận dụng cũng không nhiều.

Linh lực cuồn cuộn trong cơ thể hắn, đều giống như bị hàn khí đóng băng ngàn năm, tìm người chữa bệnh hỏi thuốc, dùng hết mọi phương pháp, cũng vô phương cứu chữa, mới khiến cho hắn từ Hóa Thần kỳ, ngã xuống thành phàm nhân.

Hiện tại bởi vì sử dụng linh lực, vẫn là đem nơi đêm tối kia mở ra một tia.

Toàn thân kinh mạch vẫn bị đóng băng như cũ, vận dụng một tia linh lực này, làm cho hắn gian nan vô cùng.

Tứ phía phảng phất đều là sông băng sâu không thấy đáy, dùng hết sức lực toàn thân, cũng khó có thể thúc đẩy được mảy may.

Gần như thúc giục, liền khiến cho trán hắn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Nhưng hắn cần thiết phải làm như vậy.

Lâu bệnh thành y.

Trúng hàn độc lâu như vậy, hắn đã hơi hơi hiểu chút y đạo. Hắn muốn biết rõ ràng, trong cơ thể Sơ Thất rốt cuộc là tình trạng gì.

Hắn gian nan đem linh lực thăm dò đi vào, vừa mới tiến vào, một cỗ linh lực nóng bỏng hung ác mà cắn lên hắn.

Nếu là người khác, tất nhiên sẽ bị linh khí này ép tới mức chật vật bỏ chạy, để tránh bị bòng rát.

Nhưng gặp lại là hắn.

Băng hàn trong kinh mạch hắn, gặp cỗ linh lực này, nóng bỏng, cũng chỉ làm hắn cảm thấy ấm áp.

Thậm chí dưới sự phản công của cỗ linh lực, kinh mạch đóng băng của hắn lại được mở ra vài phần.

Hắn vận dụng càng nhiều linh lực đi tra xét trong thân thể của mèo nhỏ, rồi sau đó liền phát hiện ——

Kinh mạch của nó, vỡ nát.

Mỗi một chỗ có miệng vết thương vừa khép lại, mỗi chỗ sẽ lại bị linh lực hỗn loạn va chạm thành vết thương mới.

Hắn nhíu mày, linh lực mang theo hàn ý chậm rãi đảo qua kinh mạch nó.

Theo động tác của hắn, mỗi nơi đi đến, linh lực sôi trào giống như dung nham dần dần bình tĩnh trở lại.

“Ô ——”

Nam Nhứ thoải mái đến nức nở hai tiếng.

Ý thức nàng quay về, dần dần khôi phục vẻ thanh tỉnh.

Nàng không hề nhận ra chính mình vừa đi qua một chuyến tới quỷ môn quan ——

Cái đó còn đau hơn rất nhiều so với ngâm dược trì, nhưng nàng cũng không chết!

Hì hì, hiện tại còn không phải nàng bán thảm thành công, còn được Lê Vân ôm trong lồng ngực?

Còn nói phải lập quy củ cho nàng, hừ hừ.

Nàng liền phải đánh vỡ quy củ của Lê Vân!

Tốt, nàng học xong.

Thậm chí Nam Nhứ còn bắt đầu tổng kết kinh nghiệm thành công lần này.

Còn đường ngàn vạn điều, bán thảm là điều thứ nhất.

Lần này không chết, lần sau còn dám!

Khụ khụ, chính là lần sau không thể đánh cuộc lớn như vậy.

Người phía trước không có phát hiện, bên trong nàng còn cất giấu một cái đánh cuộc.

Bán thảm quả nhiên là pháp tắc từ chương trình truyền hình đến tiểu thuyết tu chân!

Khó trách mỹ cường thảm* không sa sút lâu dài.

*Mỹ cường thảm: chỉ nhân vật được xây dựng nhan sắc, khí chất ngút ngàn, kiên cường nhưng lại có số phận và kết cục bi thảm.

Ý, nói đến mỹ cường thảm.....

Nam nhân trước mắt nàng, cũng coi như là đi?

Kiếm tiên tuyệt thế, anh tuấn phiêu dật, tu vi biến mất hoàn toàn ——

Hả?

Tu vi biến mất hoàn toàn?

Nam Nhứ bông nhiễn phát hiện có chút không thích hợp.

Vậy vừa rồi.....Cái đồ vật gì lạnh lạnh đi trong kinh mạch nàng?

Tuy rằng nàng không có văn hóa, lại chính là người thất học ở Tu Tiên giới, nhưng là.....Àng khẳng định cái kia chính là linh lực!

Nàng đã từng bị Ma Tôn tìm y tu tuần tra qua mấy lần, nàng biết loại linh lực điều tra sẽ bị người khác cực độ kháng cự, cảm thụ cực kì không thoải mái.

Nhưng linh lực của Lê Vân chảy qua kinh mạch nàng, lại không có cho nàng cảm thụ như vậy.

Nàng chỉ cảm thấy thật mát mẻ.

Phảng phất như ngâm mình trong thùng nước đá, thùng lại là khối sắt được nung nóng. Cảm giác kia, woww, kích thích lại cực kỳ sảng khoái!

Nam Nhứ cảm giác như trình độ biến thái của mình lại tăng thêm một bậc.

Hiện tại nàng không chỉ có thèm máu Lê Vân.

Nàng còn thèm linh lực Lê Vân tiến vào kinh mạch nàng.....

Từ từ, chậm đã.

Chủ yếu là.....Một người mất tu vi hoàn toàn thì lấy đâu ra linh lực a?

Nam Nhứ hoang mang ngẩng đầu nhìn phía hắn.

Sau đó nàng liền kinh ngạc phát hiện, sau tai hắn có một sợi tóc không biết từ khi nào đã biến thành màu đen. Hắn giơ tay phất qua bên mái tóc dài, trong khoảnh khắc mái tóc tuyết trắng trở nên đen nhánh.

Hắn.....Cố ý đem đầu tóc nhuộm trắng?

Nàng nhịn không được vươn móng vuốt đi sờ tóc hắn.

Sờ soạng tí trắng, lại câu tí đen. Không chỉ có dùng móng sờ, nàng còn tò mưa đưa mũi lên ngửi ngửi.

Thấy mèo nhỏ khôi phục sức sống, lại có tinh lực chơi đùa, khóe môi Lê Vân khẽ nhếch lên.

Ngay sau đó, một cỗ buồn ngủ quen thuộc khó có thể kháng cự lại như thủy triều vọt tới hắn, mang theo sóng nhiệt nóng bỏng lại ấm áp, một chút lại một chút, hòa tan băng hà đông lạnh đã lâu.

Trước khi lâm vào giấc ngủ, hắn nằm ở trên trường kỷ, đem mèo nhỏ trong ngực ôm chặt hơn nữa.

“Sơ Thất, ta mệt.”

Tiếng hắn thanh lãnh lại mang theo một tia lười biếng, so với hương rượu loại nhất còn say lòng người hơn, “Nghe lời, đừng nháo.”

“Còn có……”

Hắn thấp giọng lẩm bẩm: “Không cần lại làm thương chính mình.”

Nam Nhứ chấn động cả người.

Hắn…… Nhìn ra rồi sao?

Nàng có tật giật mình nhìn phía hắn, lại thấy hắn nhắm mắt lại, hô hấp đều đều mà ngủ rồi.