Mộc Ngọc Thành Ước

Chương 9



Tháng mười một,khi vết thương do kiếm đâm chuyển biến tốt đẹp thì bệnh của hắn lại càng lúccàng nghiêm trọng.

Thời gian mỗi lầnphát điên càng lúc càng dài, khoảng cách mỗi lần cũng càng lúc càng ngắn, rốtcục nàng cũng biết nguyên nhân.

Loại võ công mà nTang luyện là ‘Hạc tường cửu thiên’ thất truyền trong giang hồ đã lâu, ý nghĩacũng như chính tên của nó, có chín tầng, mỗi một tầng võ công sẽ tiến bộ gấpđôi, được xưng là loại võ học mạnh nhất cũng bá đạo nhất thiên hạ. Mà hắn làngười duy nhất luyện đến tầng thứ bảy trước ba mươi tuổi, lúc ấy hắn mới haimươi bốn tuổi.

Sau đó hắn bắtđầu tu luyện tầng thứ tám, khi gặp Tiền Tụy Ngọc, thì hắn đã luyện được mộtnăm, sau đó, bất hạnh liền xảy ra.

Thì ra u Vọng,người sáng chế ra bộ võ công này bản thân cũng chỉ luyện đến tầng thứ bảy, haitầng sau là tự ông ta tưởng tượng ra, còn chưa kịp chứng thực, liền đã buôngtay về Tây thiên. Lại không biết trong mật tịch này, đến tầng thứ tám thì bịphạm sai lầm, nếu cứ tiếp tục tu luyện, sẽ khiến nội lực phản phệ, tẩu hỏa nhậpma, khi bị phát tác, sẽ dẫn đến kinh mạch bị đứt từng khúc mà chết!

Đây cũng lànguyên nhân mà cho tới nay, chưa từng có người nào luyện đến tầng thứ chín!

Chờ đến khi hắnphát hiện điểm này, thì đã không còn kịp nữa.

Vốn hắn đã quyếtđịnh buông tha cho tất cả, an tâm làm bạn với vị hồng nhan tri kỷ tuyệt thế khócầu này, nhưng hạnh phúc lại quá ngắn ngủi, vận mệnh lại lần nữa kéo hắn đến bờsinh tử.

Mới đầu sợ TiềnTụy Ngọc lo lắng, hắn vẫn cố giấu không nói, nhưng việc phát tác lần sau lạikịch liệt hơn lần trước, rốt cục là giấu cũng không được.

Tiền Tụy Ngọcnghe xong, nhất thời không thể nói được gì, chờ đến khi nàng có thể nói lạiđược, thì nàng chỉ nói có một câu: “Ta cùng chàng.”

Hạnh phúc, chàngdành cho ta; khi chàng thống khổ, ta sẽ ở cùng chàng.

Mỗi lần phát tácxong, n Tang đều sẽ mệt lả, thân đầy vết thương ngã xuống đất, Tiền Tụy Ngọcliền yên lặng đi ra từ nơi ẩn thân, giúp hắn băng bó vết thương, ôm lấy thânthể run rẩy của hắn, một lần lại một lần, vô dùng dịu dàng nói: “Cố lên, nhấtđịnh phải cố lên, chàng không thể để cho nó hủy diệt mình, tuyệt đối tuyệt đốikhông thể! Đau đớn rồi sẽ qua, nó sẽ qua đi, đến lúc đó, chàng sẽ không còn đaunữa…

Đúng vậy, rồi hắnsẽ tỉnh lại, đau đớn sẽ qua đi, nhưng mà lần sau nó sẽ đến nữa, hơn nữa, lạicàng thêm kịch liệt, cứ lặp đi lặp lại như vậy, vòng đi vòng lại như vậy, mộtlần hai lần, hắn có thể chịu được, mười lần hai mươi lần, hắn có thể chịu đựngđược, vậy một trăm lần một nghìn lần thì sao?

Mà biết rõ đếncuối cùng kết cục hẳn là chết đi, vậy việc trải qua quá trình đó lại có ý nghĩagì?

Nhưng khi hắnnhìn thấy đôi mắt đen nhánh của nàng, chỉ có thể cắn chặt răng, tiếp tục kiêntrì.

Hắn vuốt tóc nàngbảo: “Ta sẽ không để nàng làm quả phụ, cho nên nàng hãy yên tâm, ta sẽ kiên trìđến khắc cuối cùng.”

Nam nhân này…A,vì sao ngay cả lừa nàng chàng cũng không chịu làm chứ? Khắc cuối cùng, khi nàomới là thời khắc cuối cùng? Bọn họ còn có thể gần nhau bao lâu nữa?

Tiền Tụy Ngọc hônđầu ngón tay hắn, áp mặt vào lòng bàn tay hắn, thấp giọng trả lời: “Được, ta sẽcùng chàng.”

Đúng vậy, là nàngsẽ cùng với hắn. Nếu hắn chết, nàng cũng không muốn sống một mình.

n Tang, nếu ôngtrời muốn diệt chàng, vậy thì thêm cả ta nữa đi. Chúng ta sẽ cùng nhau xuốnghoàng tuyền, đến âm thế cũng sẽ ở bên nhau!

***

Sau ngày đó mộtngày, nàng gặp được Hiên Viên lão nhân.

Ngày đó bệnh n Tanglại phát tác một lần nữa, cuối cùng nhảy vào trong hồ sâu, điên cuồng một trận,mới nổi lên. Tiền Tụy Ngọc vội vàng cầm gậy trúc lôi hắn vào, nhưng làm thế nàocũng không với tới, nàng không biết bơi, gấp đến nỗi mồ hôi đầy đầu, chợt mộtbóng người màu xám tro lướt qua, nước văng lên, ‘bộp’ một tiếng, n Tang đã nằmở dưới chân nàng.

Tiền Tụy Ngọcngồi xổm xuống, phát hiện n Tang làn môi xanh đen, tay chân lạnh ngắt, hơi thởcực kỳ yếu ớt, giống như có thể đứt hơi bất cứ lúc nào, nàng lập tức vừa liềumạng lay hắn vừa hét: “Tỉnh lại, n Tang, đừng ngủ, đừng ngủ! Mau tỉnh lại đi!”

“Ngươi chết tâmđi.” Một âm thanh lạnh lẽo rét buốt vang lên trước mặt.

Tiền Tụy Ngọcngẩng đầu, nhìn thấy một lão nhân mặc áo bào màu tro đứng trước mặt, bộ dángtiên phong đạo cốt, nhưng biểu tình trên mặt, lại rất lạnh lùng.

Là ông ta đã cứun Tang…Mới vừa nghĩ như vậy, lão giả mặc áo bào xám tro lại nói: “Hắn tu luyệntà công, tẩu hỏa nhập ma đã sâu, đây là lần phát tác cuối cùng của hắn, lầnphát tác sau nữa, cũng là lúc kinh mạch toàn thân bị đứt đoạn.”

Thấy ông ta nóikhông sai tý nào, Tiền Tụy Ngọc không khỏi vừa sợ vừa gấp hỏi:

“Ông là ai? Saoông lại đến đây?” Chẳng lẽ ông ta cũng là tay sai mà triều đình phái đến bắtchàng sao?

Lão giả mặc áoxám bước vài bước, lại nhìn n Tang đang hấp hối trên đất, giữa hàng chân màyhiện lên chút do dự. Qua rất đối phương mới nói: “Thật ra, cũng không phải làchết là cái chắc…”

Tiền Tụy Ngọcchấn động, mở to hai mắt.

“Nhưng mà…” Lãogiả mặc áo xám cười lạnh một tiếng, xoay người định rời đi.

Tiền Tụy Ngọc vộivàng tiến tới gọi ông ta: “Đợi đã! Ông ơi, xin ông hãy chỉ cho ta đường sáng!”

Lão giả mặc áoxám quay đầu lại nhìn nàng một cái, lắc đầu nói: “Không thể, không thể…”

Con người có đôikhi rất kỳ lạ, khi đã đến đường cùng thì tuyệt đối sẽ yên lặng xuôi theo sốmệnh chờ chết, nhưng khi có được một cơ hội để sống, thì cả người lại như bốccháy lên, giống như, muốn tĩnh lại cũng không thể được. Thế là Tiền Tụy Ngọclại đuổi theo ông ta, nhìn ông ta chòng chọc đến nửa ngày, cuối cùng khụy haiđầu gối quỳ xuống.

Tuy rằng nàngkhông nói chữ nào, nhưng dụng ý đã rất rõ ràng. Trong mắt lão giả mặc áo xámhiện lên một tia sáng bất đắc dĩ, sau đó chậm rãi nói: “Ngươi chính là Tiền TụyNgọc?”

Sắc mặt Tiền TụyNgọc thay đổi – ông ta nhận ra nàng! Ông ta lại nhận ra nàng!

Lão giả mặc áobào xám lại hỏi: “Ngươi vì hắn đoạn tuyệt quan hệ với Tiền gia, có từng hốihận?”

Tiền Tụy Ngọc lắcđầu.

“Như vậy, takhông thể cứu hắn được.” Nói xong ông ta định bước đi, Tiền Tụy Ngọc vội lalên: “Vì sao?”

Lão giả mặc áoxám trả lời: “Bởi vì nếu muốn cứu hắn, ngươi phải trả một cái giá rất đắt.”

Tiền Tụy Ngọc runtiếng hỏi: “Cái giá…gì?”

Lão giả mặc áoxám nhìn nàng chòng chọc, thật lâu sau mới đáp: “Ví dụ như – từ nay quên nhauhết thảy.”

Tiền Tụy Ngọc lảođảo lui về sau mấy bước chân, dù thế nào cũng không ngờ được cái giá mà ông tanói là thế này.

“Muốn ngăn cảnhắn tiếp tục phát điên, cần phải có nội lực lớn hơn áp chế, nhưng võ công hắnquá cao, thiên hạ hôm nay có thể cao hơn hắn, e rằng chỉ có mình ta. Ta nếumuốn cứu hắn, thì phải đem công lực một đời của mình truyền hết cho hắn…”

Tiền Tụy Ngọclạnh lẽo xen vào lời ông ta: “Ta hiểu được, Tiền Tụy Ngọc này không dám xa cầu.Mời tiên sinh trở về đi.”

Lão giả mặc áoxám lắc đầu thở dài: “Cũng không phải ta không bỏ được tu vi cả đời này, mà là…”Ông ta nhìn chăm chú về phía n Tang, “Lấy hình dạng hiện tại của hắn,không đáng để ta xả thân cứu.”

Một dòng hàn ý dâng lên từ lòng bàn chân, rốt cục Tiền TụyNgọc cũng hiểu được dụng ý của ông ta.

“Hoàng Kim Nhãn làm hại thiên hạ, ta không thể cứu một nhânvật nguy hiểm như thế được, bởi vì không ai có thể cam đoan, dã tâm của hắn lạinổi lên lần nữa hay không. Cho nên, trừ phi hủy bỏ ký ức của hắn, để hắn hoàntoàn sống lại, trở thành người của Thanh Nghiên đài, tiếp tục sự nghiệp củata.” Lão giả mặc áo xám trầm giọng nói, “Đây chính là cái giá mà ngươi và hắnphải trả. Đối với hắn có thể là tốt, nhưng đối với ngươi…”

Tiền Tụy Ngọc hoàn toàn không biết nói gì nữa. Lời dụ hoặcbày ra trước mắt, đoạt hồn như thế, cũng tàn nhẫn như thế! Hai con đường – mộtlà hai người cùng nhau chết, thời gian gần nhau ít đến đáng thương; một là haingười cùng nhau sống, nhưng lại để cho hắn quên hẳn nàng.

Lão giả mặc áo xám nói tiếp: “Cho nên, ta muốn ngươi suy xétrõ ràng. Ta sẽ mang hắn đi, cải tạo lại hắn một lần nữa, cho hắn một cuộc sốngmời, từ nay tạo phúc cho võ lâm, ban đức cho thiên hạ. Nhưng mà ngươi không thểđi cùng. Bởi vì ký ức là một thứ rất huyền diệu, thần kỹ Niết Bàn của ThanhNghiên đài cũng không phải vạn năng, khó đảm bảo một ngày nào đó bởi vì ngươimà hắn nhớ lại chuyện cũ, như vậy tất cả nỗ lực của ta đều là uổng phí.”

Tiền Tụy Ngọc khàn khàn giọng hỏi: “Chỉ có ta… thôi sao?”

“Trước mắt cũng chỉ có ngươi. Hoàng Kim Nhãn đã tan rã, LiễuThư Mi đã chết, người biết thân phận chân thật của n Tang cũng lác đác lơ thơ.Chỉ cần hắn không chủ động nhớ lại thì không ai có thể nhận ra người nối nghiệpcủa Thanh Nghiên Đài, lại từng là thủ lĩnh thần bí của Hoàng Kim Nhãn.” Lão giảmặc áo xám gật đầu nói: “Ta cho ngươi thời gian một ngày để suy xét. Ngày maita lại tới, lựa chọn như thế nào, đều do ngươi.”

Tiếng bước chân dần dần rời đi, mà Tiền Tụy Ngọc vẫn đứngbất động như trước. Toàn bộ thế giới trước mặt nàng như trở nên tăm tối, nhưngtrong sắc tối như thế, lại thoáng hiện lên một tia sáng, làm động lòng người.

n Tang, làm thế nào đây? Nàng nên làm thế nào đây? Chọn cáchnào?

***

Khi n Tang tỉnh lại thì trời đã hoàn toàn tối, ánh sáng củachiếc đèn dầu trên bàn đã nhỏ như hạt đậu, ánh vào mặt Tiền Tụy Ngọc, đôi mắtsâu thẳm, đang nhìn hắn không chớp mắt. Thấy hắn tỉnh, nàng liền nở một nụ cườinói: “Chúng ta lại sống qua một lần nữa.”

n Tang nắm lấy tay nàng, còn chưa mở miệng, Tiền Tụy Ngọclại hỏi: “Có đói không? Ta làm món thịt thỏ xào tỏi và cá kho đậu bóc vỏ màchàng thích ăn nhất đấy.”

Thấy hắn không nói chuyện, nàng như một cô bé kéo hắn dậy,sẵng giọng: “Ta mặc kệ, dù sao ta cũng đã làm, chàng nhất định phải ăn sạchsẽ!” Nói xong đỡ hắn đến cạnh bàn, mở lồng bàn ra, trừ thịt thỏ xào tỏi và cákho đậu bóc vỏ, còn có cả canh suông, màu sắc đẹp mắt, hương thơm xông vào mũi,nhìn là biết ngay nàng đã tốn không ít tâm tư để làm.

n Tang cười cười, “Đưa tay đây.”

Tiền Tụy Ngọc nghe vậy, đem tay giấu ra phía sau một cách vôý thức, n Tang vươn tay, bắt lấy tay nàng đưa ra trước mặt, quả nhiên, mườingón tay sưng đỏ, có nhiều chỗ đã rách da, “Thời tiết lạnh như vậy, đừng đụngvào nước, chờ tỉnh lại ta làm cũng được mà.” Trên người hắn lúc nào cũng mangtheo thuốc mỡ, lúc này liền lấy ra dùng.

Cũng một lần như vậy vào rất nhiều ngày trước, khi nàng đánhđàn đến trầy tay, cũng là hắn, cúi đầu, cẩn thận, dịu dàng, bôi thuốc cho nàngnhư vậy.

Ánh mắt Tiền Tụy Ngọc ướt át. n Tang bôi thuốc mỡ cho nàngxong, ngẩng đầu mỉm cười nói: “Xong rồi, ăn cơm đi.”

Hai người ngồi xuống, đũa đầu tiên là gắp cho đối phương,hai đôi đũa không hẹn cùng giao nhau giữa không trung, nước mắt Tiền Tụy Ngọccứ thế bất ngờ rơi xuống. n Tang vươn tay giúp nàng lau nước mắt, sau đó, ômnàng vào lòng.

Nhất thời trong phòng im ắng, ai cũng không lên tiếng. Đối vớin Tang mà nói, là do sinh mệnh không lâu dài, bởi vậy thời gian bên nhau lạicàng quý báu; nhưng đối với Tiền Tụy Ngọc, là vừa đắng lại vừa chát, cười ởtrên mặt, đau ở trong lòng.

Không biết trải qua bao lâu, Tiền Tụy Ngọc với khẽ gọi: “nTang…”

“Ừ?”

“Nếu có một ngày, người khác bắt ta, muốn chàng hãy kể ramười đặc điểm về ta thì mới thả ta ra, chàng có thể kể được sao?”

n Tang bật cười, “Có phải dễ quá rồi không? Đừng nói mườicái, trăm cái ta cũng kể được.”

Tiền Tụy Ngọc ngẩng đầu nói: “Vậy chàng thử kể xem.”

n Tang không chút nghĩ ngợi liền trả lời: “Nàng ăn cá chỉ ănphần đuôi, dùng cơm không thích ăn rau, nấu ăn không chịu bỏ đường, nét chữviết góc cạnh sắc như dao nhọn, thích cái gì thì cũng đặt tên cho nó, tâm trạngkhông vui thì xé sách đập bình hoa, ngủ dậy việc đầu tiên làm chính là đốthương, việc thứ hai là mở cửa sổ, ba ngày không cầm bút liền khó chịu…” Nói đếnđây hắn ngừng lại.

Tiền Tụy Ngọc giục: “Còn một điều nữa.”

n Tang vén tóc trên trán nàng ra sau tai, dịu dàng nói: “Còncó, nàng là một cô nàng cứng đầu. Thích cái gì, là sẽ thích cả một đời…”

Làn môi Tiền Tụy Ngọc khẽ run, đột nhiên ôm chặt hắn, lẩmbẩm: “Đúng vậy, cả một đời…Thích, liền thích cả một đời… Nhưng, cả một đời làdài bao lâu đây?”

n Tang vuốt tóc nàng, thở dài: “Vô luận ra sao, có thể gặpđược nàng, đã là chuyện may mắn nhất đời này của ta, ta cũng không còn yêu cầuxa vời gì nữa…”

“n Tang, nếu như,ta nói là nếu như…” Tiền Tụy Ngọc thấp giọng nói, “Chàng quên ta, nhưng lạinhìn thấy một nữ tử ăn cá chỉ ăn phần đuôi, dùng cơm không thích ăn rau, nấu ănkhông chịu bỏ đường, nét chữ viết góc cạnh sắc như dao nhọn, thích cái gì thìcũng đặt tên cho nó, tâm trạng không vui thì xé sách đập bình hoa, ngủ dậy việcđầu tiên làm chính là đốt hương, việc thứ hai là mở cửa sổ, ba ngày không cầmbút liền khó chịu thì…thì sẽ nhớ đến ta sao?”

n Tang cười cười,“Đồ ngốc!” Giọng điệu thân thiết triền miên. Hắn lại không biết, trong lòngTiền Tụy Ngọc, đã làm ra lựa chọn.

Vô luận ra sao,còn sống vẫn tốt hơn là chết đi.

Xin tha thứ chosự nhát gan của nàng, nàng không thể trơ mắt nhìn hắn chết đi, chết ở trước mắtmình được.

***

Thế là ngày hômsau khi gặp lại lão giả áo xám kia, Tiền Tụy Ngọc hỏi: “Ông tin không? Vì đểđược ở bên chàng, ta đã trả giá không chỉ là phú quý và thân tình.” Còn có cảtự tôn, trinh tiết, ngạo khí…Tất cả tất cả.

Lão giả mặc áoxám bất động thanh sắc đáp: “Ta tin.”

Tiền Tụy Ngọcnhìn thẳng vào ông ta, nói: “Ta cảm thấy ông là cố ý, ông vẫn ở trong tối chờđợi cơ hội này, sau đó lại xuất hiện vào thời khắc ta tuyệt vọng nhất, để takhông thể không đồng ý, không thể không đồng ý.”

Lão giả mặc áoxám không nói chuyện. Nàng đã nói đúng, thật sự từ rất lâu trước kia ông ta đãbắt đầu chú ý đến n Tang, vẫn nghĩ cách cảm hóa hắn, dẫn dắt hắn lên con đườngchính đạo, nhưng mà thật sự lại để ông ta có cơ duyên như vậy, ông ta vẫn rấtbất ngờ.

Tiền Tụy Ngọc thêlương cười nói: “Nhưng ta không hận ông, cũng không oán ông, bởi vì ông có thểcứu chàng.”

Giọng nói nàng lạnh lẽo, rét buốt: “Nhưng tahận ông trời! Ông ta khiến n Tang vừa ra đời đã mất mẹ, cho chàng lưng mangnhiều tội nghiệt nặng như vậy, cho chàng nhận hết thống khổ nhân thế…”

Lão giả áo xámcắt ngang lời nàng: “Nhưng ngươi có biết hắn làm những chuyện khiến thiên hạbiết bao nhiêu dân chúng trôi giạt khắp nơi, không chốn yên thân không? Ngươikhông thể viện cớ mình bị tổn thương để đi tổn thương người khác, mà hắn nếukhông nóng lòng báo thù, sao có thể rơi vào hoàn cảnh hôm nay được? Cho nên,tất cả chỉ là gây tội thì phải chịu tội mà thôi!”

Tiền Tụy Ngọc runlên, qua rất lâu mới khó khăn nói: “Ta chỉ biết, con người ta có lúc tácnghiệt, cũng là bởi vì bị ép vào đường cùng mà thôi.” Nàng nhớ đến đêm đó tạitrong ngõ sâu dùng gạch đập chết gã ăn mày kia, nếu theo hình phạt dành cho kẻgiết người, chẳng lẽ nàng cũng đáng chết hay sao?

Giống nhau, giốngnhau cả thôi! Hoàng đế muốn n Tang chết, cho nên chàng mới tiên hạ thủ vicường. Nhưng, vì sao người này lại không hiểu được? Vì sao bọn hắn lại còn cóthể bày ra bộ dạng từ bi đại thiện khiển trách chàng làm hại thế gian? Nhấtthời, trong lòng vừa tức vừa khổ, nàng suýt đứng không vững.

Lão giả áo xámthở dài nói: “Hắn là một kỳ tài trăm năm khó gặp, muốn cho hắn có một cuộc sốngthật sự tốt, nếu có thể bỏ ác theo thiện, sẽ là phúc khí của thiên hạ.”

Tiền Tụy Ngọc đờđẫn đứng đó, thật lâu sau mới chậm rãi nói: “Ta đồng ý với ông, muốn cho chàngmột cuộc sống thật tốt, đền bù những thiệt thòi mà trời cao đã mang lại chochàng, sự ấm áp, phong quang và cả hạnh phúc. Có thể làm được sao?”

“Có thể.”

Có được lời hứahẹn, nàng quỳ gối xuống đất, trán vừa chạm vào mặt đất, khí huyết trong lồngngực bỗng cuộn trào, vết thương vốn gần khép lại lần nữa vỡ toan, đau thấu toànthân.

Nàng cắn răng,đợi đau đớn giảm bớt mới ngẩng đầu lên, nhưng mà, đã không còn thấy lão giả áoxám đó đâu cả.

Cùng ông ta biếnmất, còn có n Tang – của nàng, n Tang; của nàng, Mộc tiên sinh.

***

Nghe Tiền TụyNgọc kể lại xong, Tiền Bảo Nhi trầm mặc rất lâu, cuối cùng lại thở dài nói:“Không ngờ Hiên Viên lão nhân lại làm cach này, chỉ đáng tiếc, hảo tâm của ôngấy chỉ sợ đã uổng phí.”

Tiền Tụy Ngọcngạc nhiên hỏi: “Nghĩa là sao?”

“Theo mạch củaCông tử, nội lực mà Hiên Viên lão nhân độ cho hắn vẫn chưa hòa tan võ công banđầu của hắn, chỉ là tạm thời áp chế mà thôi, bây giờ nó đã có dấu hiệu yếu đi,rất có khả năng bị phản phệ.”

Tiền Tụy Ngọckinh ngạc không thôi, run giọng hỏi: “Cũng có nghĩa là…”

“Cũng có nghĩalà, một khi võ công của Công tử khôi phục, ma tính của hắn cũng trở về. Nội lựccủa Hiên Viên lão nhân đã mất, thiên hạ hôm nay, sẽ không còn ai là đối thủ củahắn nữa…”

Tiền Tụy Ngọctiếp lời: “Mà ma tính của chàng cuối cùng rồi sẽ cắn nuốt luôn cả chàng, cóđúng vậy không?”

Tiền Bảo Nhi lặngyên nhìn nàng, không nói chuyện.

Lúc này Tiền TụyNgọc đẩy chăn ngồi dậy, Tiền Bảo Nhi giật nảy mình, vội vàng cản lại: “Nhị tỷ,tỷ muốn làm gì?”

“Ta muốn đi gặp nTang!” Tiền Tụy Ngọc thậm chí không mang cả giày, chân không định xông ra cửa,Tiền Bảo Nhi vội vàng nói: “Công tử uống ‘Mê thần dẫn’ của muội nên vẫn cònđang mê man, giờ này tỷ đi cũng vô dụng……” Lời còn chưa dứt, cửa phòngđột nhiên mở ra, ngoài cửa có một người đang lặng yên đứng.

Tiền Bảo Nhi vừa thấy, liền kinh ngạc hỏi: “Sao ngươi có thểtỉnh lại được?”

Mà chàng, chỉ nhìn Tiền Tụy Ngọc một cách chăm chú, thấpgiọng hỏi: “Là thật sao?”

Tiền Tụy Ngọc sững sờ nhìn chàng, chàng mặc áo trắng, tócthả dài, hai chân đứng thằng, giờ khắc này, chàng thật giống hệt như chàng củabảy năm trước!

Trong phút chốc, mắt nàng liền ngấn lệ.

“Những lời nàng vừa nói, đều là thật sao?” Công tử hỏi lạilần nữa, giọng nói vẫn nhẹ như trước, nhưng lại như một loại mềm nhẹ trước khigiông tố kéo đến. Tiền Tụy Ngọc run lên, lúng ta lúng túng không thể đáp lời.

Công tử đi về phía nàng, Tiền Bảo Nhi vội vàng ngăn trướcngười Tiền Tụy Ngọc: “Vì sao ngươi không về hỏi lão sư phụ tài giỏi của ngươiấy?”

Tiền Tụy Ngọc vội vàng kêu lên: “Bảo Nhi!”

“Nhị tỷ, tỷ cho rằng chuyện đến nước này, giấu hắn còn ýnghĩa gì sao?” Một câu nói của Tiền Bảo Nhi khiến nàng phải ngạt thở, tronglòng Tiền Tụy Ngọc đau xót, những lời nói lúc trước lại hiện về lần nữa –

Sáu năm, nàng vì để chàng có thể sống sót, coi giữ bí mậtlớn nhất giang hồ này, giữ gìn trong sự cô độc và uất ức, nhìn chàng phong sinhthủy khởi, nhìn chàng danh vang thiên hạ, nhìn chàng đính hôn, nhìn tất cả sựtích về chàng…

Kết quả, ông trời lại cho nàng và chàng một trò đùa, kéo dàisáu năm, lại chẳng tránh khỏi được chữ tử! Sớm biết như thế, cần gì phải sốngsáu năm này.

Tiền Tụy Ngọc vừa định thừa nhận, lồng ngực đột nhiên như bịmột cái chùy đập vào, cả người nhất thời đau đến gập người xuống.

Tiền Bảo Nhi đỡ nàng, “Nhị tỷ!” Vươn tay bắt mạch cho nàng,sắc mặt đột biến. Vừa định kinh hô, thì thấy Công tử nhanh như tia chớp, nháymắt liền điểm hơn mười huyệt đạo của Tiền Tụy Ngọc, sau đó duỗi tay, ôm lấynàng đi về phía giường.

Tiền Bảo Nhi vốn đầu óc thông minh, lập tức hiểu rõ chàngđang nghĩ gì, vội vàng nói: “Không thể! Bản thân ngươi lúc này cũng đang nguyhiểm, nếu dùng nội lực để cứu tỷ ấy, sợ rằng…”

Chưa đợi nàng nói hết câu, hai tay Công tử đã dán lên lưngTiền Tụy Ngọc, không ngừng rót nội lực của mình vào cơ thể nàng.

Tiền Bảo Nhi giật mình, thật lâu sau mới cắn răng nói: “Đượclắm, nếu ngươi dám liều mạng vì Nhị tỷ, chẳng lẽ Bảo Nhi ta không làm đượcsao?”

Lập tức vung ống tay áo đi tới, ngồi lên giường, một trướcmột sau, cùng chữa thương cho Tiền Tụy Ngọc.

Cảm giác được nội lực Công tử dịu dàng như nước, không bénnhọn kiêu ngạo như trước kia, Tiền Bảo Nhi rất kinh ngạc, nhưng cũng không tiệnhỏi ra miệng, chỉ có thể phụ sức cho chàng. Vận khí đủ ba canh giờ, sắc mặtTiền Tụy Ngọc từ xám mới chuyển sang trắng, dễ nhìn hơn rất nhiều.

Ngoài cửa sổ trời đã sáng, thị tỳ hầu hạ mang nước tới, thấycảnh tượng kỳ lại trong phòng, liền vội vàng chạy đi bẩm báo cho thiếu trangchủ. Thế là không lâu sau, huynh muội Cố thị vội vàng đuổi tới.

Cố Minh Yên kinh ngạc nói: “Các ngươi --” Vừa mới nói đượchai chữ, Cố Vũ Thành liền nắm lấy tay nàng, lắc đầu, ra hiệu không được quấyrầy. Cố Minh Yên nhìn Công tử, lại nhìn Tiền Tụy Ngọc, tuy không cam lòng,nhưng cũng chỉ có thể tức giận trong im lặng.

Tiền Bảo Nhi thu tay trước, thở ra một hơi, lại đáp vào mạchcủa Tiền Tụy Ngọc, biểu tình trên mặt chẳng những không nhẹ bớt, ngược lại càngthêm ngưng trọng.

Vì sao…vì sao một chút phản ứng cũng không có? Cứu chữa mộtđêm, cũng chỉ có thể duy trì cho tỷ ấy không chết mà thôi, chẳng lẽ nội lựcliên hợp của nàng và n Tang, đều không thể trị hết thương cho tỷ ấy sao?

Trong lòng tuy rằng rất nhụt chí, nhưng nhìn sắc mặt táinhợt của Công tử, vẫn nhẹ nhàng bảo: “Nghỉ ngơi một lát đi. Ta thấy tạm thờiNhị tỷ sẽ không có chuyện gì, sẽ chờ được đến khi sư phụ ta tới…”

Công tử giống như không nghe thấy nàng nói.

Tiền Bảo Nhi mấp máy môi, đột nhiên lạnh lùng nói: “Ngươimuốn hại chết tỷ ấy sao? Nhị tỷ ta không biết võ công, ngươi truyền nhiều nộilực như vậy cho tỷ, ngược lại sẽ hại tỷ ấy!”

Bị lời nàng dọa, Công tử chấn động, chậm rãi thu hồi nộilực, nhất thời cả người Tiền Tụy Ngọc mềm nhũn ngã vào lòng chàng. Trong nháymắt đó, rất nhiều chuyện liền quay trở về trong óc –

Đã từng, chàng cũng trị thương cho nàng như vậy; Đã từng,chàng cũng ôm nàng như vậy; Đã từng, chàng cũng lo âu, bất an chờ nàng tỉnh lạinhư vậy…Một cơn đau dữ dội bất chợt ập vào đầu chàng.

Cố Minh Yên thấy sắc mặt chàng bất thương, vội vàng lao tớihỏi: “Vô Ngân! Chàng sao vậy?”

Công tử nhịn đau đỡ Tiền Tụy Ngọc nằm xuống giường xong, mớichậm rãi xuống giường, bước chân loạng choạng, suýt nữa thì ngã xuống đất. TiềnBảo Nhi ở cạnh chàng, liền thuận tay đỡ chàng, vừa hay đỡ trúng cổ tay.

“Ngươi --” Vừa chạm vào, nàng lại có phần không dám tin, dứtlời trực tiếp kéo tay Công tử qua bắt mạch, kinh ngạc vui sướng nói: “Ngươi!Thật tốt!”

Kỳ tích! Thật sự đó là kỳ tích! Giờ phút này bên trong thânthể Công tử chỉ còn thừa lại một loại nội lực tựa như biển khơi vậy, sâu khônglường được, lại ấm áp bình thản như gió xuân. Tức là không phải nội lực ban đầucủa chàng, cũng không phải nội lực chính thống của Hiên Viên lão nhân, dườngnhư đó là một loại nội lực được hòa tan của cả hai, tùy tâm sở chí, tùy ý lưudẫn.

“Chuyện này là thế nào?” Tiền Bảo Nhi ngẩng đầu hỏi Công tử,sau đó lại vui sướng nói: “Ta hiểu rồi! Ngươi quả nhiên là kỳ tài trăm nămkhông dễ gặp, có thể tự đem hai nội lực hòa tan, hơn nữa lúc đó ta cho ngươi ăn‘Mê thần dẫn’, kiềm chế đau đớn, nâng khả năng chịu kích thích của ngươi đếntận cùng…Trời ạ, nếu Nhị tỷ tỉnh lại mà biết được, không biết vui biết baonhiêu nữa!”

Thật ra…đây chính là khổ tận cam lai đó sao? Ông trời luônbạc đãi bọn họ rốt cục đại phát lòng từ bi, ngay tại thời khắc nguy cấp này lạihóa giải nguy cơ trên người n Tang!

Ai ngờ mặt mày Công tử lúc này cũng không có bao nhiêu vuimừng, chàng nhìn Tiền Tụy Ngọc ở trên giường, đột nhiên xoay người rời đi.

Tiền Bảo Nhi kêu lên: “Ngươi định đi đâu?”

Chàng không trả lời, chỉ tự mình ra khỏi cửa phòng, LiễuDiệp đứng chờ ở ngoài cửa, gặp chàng ra, vội vàng nghênh đón: “Công tử…”

Công tử vòng qua hắn đi về phía chuồng ngựa. Liễu Diệp lạihỏi: “Công tử, ngươi muốn đi đâu?”

Chàng cũng không trả lời, chọn lấy một con ngựa tốt nhất lắpdây cương vào rồi rời đi, Liễu Diệp định đuổi theo, nhưng vừa nhìn thấy mặtchàng, nhất thời liền giật mình –

Đó không phải là Công tử.

Tối thiểu, đó không phải là Công tử mà hắn vẫn biết!

Công tử sao lại có sắc mặc u ám như vậy, ánh mắt lại sắc bénnhư vậy, vẻ mặt khiến người khác sợ hãi như vậy?

Trong thời khắc này, hắn liền giống như hoàn toàn thay đổi,toàn thân tỏa ra khí thế bén nhọn, giống như lưỡi kiếm đã ra khỏi chuôi, sắcbén khôn cùng, khiến người tới gần sẽ bị thương.

“Công tử…” Liễu Diệp thì thào, quay người lại, thì thấy CốMinh Yên lăng lăng đứng dưới gốc cây, mắt ngấn nước, trông rất thê lương.

Nàng hỏi: “Chúng ta đã mất chàng, đúng không?”

Liểu Diệp ngẩn ra, không biết nên hồi đáp ra sao.

Cố Minh Yên lắc đầu tự thì thào: “Ta biết…ta đã mất chàng…tathật…thật sự mất đi chàng…”

Nàng vừa nói vừa xoay người, chậm rãi bước đi. Nắng sớmchiếu lên người nàng, không biết vì sao, Liễu Diệp bỗng nhiên cảm thấy, vị Cốđại tiểu thư vốn được nhân sĩ giang hồ khen ngợi là một viên minh châu này, lậptức trở nên ảm đạm không chút ánh sáng