Mộc Miên

Chương 10-5



Mẹ từ chối ở lại chơi nên sáng hôm sau Miên đưa mẹ ra ga. Sau đó mấy ngày, Miên có cuộc hẹn với dì An, cô nghĩ cũng tới lúc nên rõ ràng.

Dì hẹn cô ở tiệm áo cưới đợt trước dẫn Miên và anh đi thử đồ. Dì bảo váy cưới vừa mới sửa xong, muốn Miên đến thử xem có vừa không.

Trong lúc Miên thử đồ, bên ngoài hình như có người mới tới, sau khi tấm rèm được kéo ra. Nhìn thấy cô gái vô cùng xinh đẹp ở phía trước mặt, Miên nén sự ngạc nhiên, duy trì nụ cười với dì An.

“Con thấy thế nào Miên? Có thích không? Còn chỗ nào con chưa hài lòng thì bảo mẹ.”

“Dạ vừa lắm mẹ ạ. Con cảm ơn mẹ.”

“Cảm ơn khách sáo gì chứ, con thích là được rồi.” – Dứt lời quay sang cô gái ngồi cạnh – “My thấy sao? À giới thiệu với My đây là con dâu bác.”

“Miên, đây là My trợ lý của Quân.”

Miên nhoẻn miệng “Lại gặp cô rồi.”

Nụ cười trên môi My cứng đờ, nhanh chóng chào lại phối hợp.

“Con quen My à?”

Miên nắm tay dì An, giọng nói vừa đủ nghe “Dạ con có gặp cô ấy vài lần. Vì chuyện công việc thôi ạ. Con với My gặp nhau để trao đổi thông tin đính chính lúc anh Quân và cô ấy vướng phải thông tin hẹn hò đó mẹ”.

“Ra thế, có chuyện đó hả. Đấy, bác lại quên mất, hôm nay bác có chút chuyện đi với Miên. Dẫn Miên ra mắt họ hàng ấy mà. Nên cuộc hẹn bác cháu mình chắc để lần sau My nhé!”

“Dạ không sao đâu ạ.”

“Vậy bác với Miên về trước đây.”

Miên bỏ điện thoại vào túi xách, đứng thẳng người, nụ cười trên môi vẫn tươi tắn nhưng ánh mắt lại lạnh đi một phần “Nếu có chuyện gì liên quan đến thông tin sai cô cứ liên lạc với tôi nhé! Rất vui được gặp lại cô.”

Nói rồi nhanh chóng cùng dì An rời đi.

My nắm chặt tay, móng đâm vào lòng bàn tay đau nhói. Chỉ bằng câu nói đó, ánh mắt mẹ Quân dành cho cô đã thay đổi hoàn toàn. “Mẹ nó, đồ cáo già”, My chửi thầm một tiếng, biểu cảm của cô ta thật khiến My phát điên.

Đến khi chỉ còn lại dì An và cô ở trên xe, Miên hít một hơi sâu trước khi mở lời.

“Mẹ.”

“Ừ, sao con?”

“Con… có chuyện chưa nói cho mẹ biết. Đó thực ra cũng là lý do hôn lễ của con với anh Quân bị lùi lại, hoàn toàn không phải lỗi của anh ấy, chỉ vì con thôi. Hôm nay đây, ngay trước mặt mẹ con biết mình cần phải thành thật. Mẹ rất tốt với con, con không muốn lừa dối mẹ."

“Chuyện người cũ của con có phải không?” – Thấy Miên không phản ứng, An tiếp: “Chuyện đó Quân đã kể cho mẹ rồi.” – Nắm lấy tay cô con dâu nhỏ mắt đang hoen đỏ, bà bình tĩnh động viên – “Người ta nói ‘biết người biết mặt không biết lòng’, ai mà chẳng có sai lầm chứ. Quân bảo mẹ con rất dằn vặt vì đã để chuyện riêng của mình ảnh hưởng đến công ty, con lo sợ và cảm thấy mình không xứng đáng. Mẹ không biết anh ta nắm được điểm yếu gì của con, không biết thứ anh ta muốn trao đổi là gì, Quân không nói cho mẹ nhưng mẹ nghĩ mẹ cũng không cần thiết phải biết. Mẹ tin tưởng vào nhân cách và con người con, mẹ tin chắc con trai mẹ không nhìn nhầm người. Con là một cô gái tốt Miên ạ. Việc để con trở thành con dâu của mẹ là điều khiến mẹ cảm thấy rất hạnh phúc và may mắn. Nhưng sau này, nếu có những chuyện tương tự xảy đến, mẹ mong con không chọn đối mặt mọi thứ một mình nữa, con có gia đình. Nhớ nhé!”

Miên ngơ ngác, muôn vàn cảm xúc đan xen không thể diễn tả thành lời. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để đương đầu với những thứ khó khăn hơn, nhưng anh đã thay cô làm điều đó, kỳ lạ là cách thức cũng y như Miên định làm. Miên nhìn dì An, ngăn chặn thành công cảnh mình nước mắt thành sông, hít một hơi sâu làm người đối diện phì cười nghĩ cô bối rối quá cần trấn tĩnh, sự thật thì nếu không hít vào cô sợ nước mũi sẽ chảy ra.

“Con lau nước mắt đi. Giờ mình về, mẹ sẽ bảo dì Hinh nấu nhiều món ngon cho con. Mọi việc đẩy hết sang Quân rồi nên độ này mẹ rảnh lắm.”

Nhận lấy khăn giấy từ dì An, Miên lại tiếp tục mặt ngơ phần hai “Không đi thăm ai hả mẹ?”

Dì ôm tay Miên, nếp nhăn nơi đuôi mắt khiến cả khuôn mặt trở nên phúc hậu kì lạ “Mẹ chỉ bảo vậy để My về thôi. Mẹ không thích cô gái đó.” – Ngừng một lúc, dì lại nhìn Miên cười, giọng nói hạ xuống một nấc – “Mẹ biết Miên cũng không thích.”

Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng, Miên tự nhận thức được rõ ràng mẹ chồng muốn đối xử tốt với cô vì bà muốn thế, còn chẳng có chuyện gì qua được mắt bà.