Móc Bùn Và Cá Nhỏ

Chương 1



Hôm nay là lễ khai giảng, cô giáo dẫn theo một bạn nhỏ mới đến

“Chào các con!”

“Chào~cô~ạ~”

“Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, cô giới thiệu cho các con một bạn mới nha. Đến đây nào, bảo bối, con giới thiệu về mình đi.”

“X-Xin chào… Mình là Ngu… Y Kiệt, bốn tuổi… Hôm nay, vừa mới bốn tuổi…”

Bạn nhỏ mới tới có chút ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhu thuận đỏ bừng trông ngon lành như một quả táo. Hai tay bé đặt ở trước ngực khẩn trương níu lấy ngón tay. Đối với thật nhiều ánh mắt hiếu kì của người lạ nhìn mình, bé rất khẩn trương, một mực trốn sau lưng cô giáo.

“Y Kiệt đừng sợ, các bạn nhỏ đều rất tốt bụng, sau này chúng ta hãy cùng chơi thật vui nha.”

Cô giáo nhẹ nhàng xoa xoa đầu nhỏ của Ngu Y Kiệt rồi quay người tại trên bảng đen viết tên của bé. Thế này với mấy đứa nhỏ còn chưa biết mấy chữ quả thực quá khó, cô giáo cố gắng đọc thật chậm, thật rõ ràng, cả nửa buổi cả lớp mới đọc được. Sau đó cô giáo vẫy vẫy tay gọi một bạn nhỏ trong lớp tới bên cạnh

“Tonny, con qua đây…” lại quay qua “Y Kiệt, đây là lớp trưởng Lưu Đồng, còn gọi là Tonny, lớn tuổi hơn con, con gọi là ca ca nha. Tonny, Y Kiệt còn chưa quen, con phải giúp đỡ bạn nghe không ?”

“Hi, anh là Tonny… Tên tiếng Anh của em là gì?”

Tonny đưa bàn tay trắng trắng mập mập ra nắm tay Y Kiệt lắc lắc, Y Kiệt cũng nhẹ nhàng cầm lại tay Tonny, rất thật thà trả lời

“Móc Bùn ca ca (*), em không có tên tiếng Anh.”

(*)Tonny- 托尼– Tuōní” đồng âm với “拖泥 – Tuō ní” trong câu thành ngữ “拖泥带水 – Tuōnídàishuǐ – Tha Nê Đái Thuỷ – Móc Bùn Mang Nước – ý chỉ những người hay dài dòng”

“Móc Bùn cái gì… Là Tonny…”

“Hì hì, Móc Bùn ca ca… Em hông biết tiếng Anh!”

Ngu Y Kiệt cười khúc khích, nháy mắt một cái. Mặc dù là đều cỡ tuổi nhau, thế nhưng Lưu Đồng cảm thấy Ngu Y Kiệt so với những người đáng yêu hơn nhiều, không, phải là người đáng yêu nhất trong nhà trẻ mới đúng. Đối diện với khuôn mặt đáng yêu như vậy, Lưu Đồng làm sao cũng không thể tức giận được

“… Vậy anh đặt tên tiếng Anh cho em, Jerry. Thế nào?

“Che… Chi? Che..A?”

“Jerry, Jerry!”

“Ô… Che… Che…”

Ngu Y Kiệt ấp úng, sau đó gãi đầu một cái tiếp tục cười ngây ngô. Mặc dù trông bé cười hơi ngốc, thế nhưng là quá đáng yêu, Lưu Đồng đem hai tay khoanh trước ngực lắc đầu, bó tay.

Cô giáo mang đến một cái bánh gato, ánh mắt các bạn nhỏ trong lớp liền ngay lập tức cố định trên đồ ăn. Cô giáo ngoắc ngoắc Y Kiệt, khuôn mặt nhỏ lại đỏ bừng, thẹn thùng cúi đầu.

Cô giáo nói với cả lớp:

“Hôm nay là khai giảng, cũng là sinh nhật của bạn Y Kiệt. Y Kiệt mời các con ăn bánh gatô, các con có vui không!”

“Dạ vui!”

Các bạn nhỏ đều đồng thanh nhất trí, khai giảng có bánh gatô ăn, thật là tốt.

Cả lớp vây quanh Ngu Y Kiệt hát bài chúc mừng sinh nhật, sau đó cô giáo chia đều bánh gatô cho mọi người, là bánh gato dâu tây. Mỗi bạn nhỏ đều được một miếng bánh kèm một quả dâu, ai ai cũng vui mừng cảm ơn Y Kiệt.

So với những người bạn nhỏ khác, Lưu Đồng ăn rất chậm rãi, Ngu Y Kiệt len lén quan sát Lưu Đồng: có chút mập mạp, mặt tròn tròn, mắt nhỏ một mí, nhưng lại rất đẹp trai rất đáng yêu. Những người bạn nhỏ khác đều ngây thơ như bé, nhưng Lưu Đồng nhìn rất đáng tin, còn đặt tên tiếng Anh cho bé nữa. Hôm nay đi học có nhiều bạn mới, nhưng bé thích nhất là Móc Bùn ca ca nha.

Ngu Y Kiệt ăn ngấu nghiến hết miếng bánh cuối cùng mới đem dâu tây bỏ vào miệng, nước dâu màu đỏ bắn ra bám đầy trên áo, trên môi cũng dính rất nhiều kem. Lưu Đồng nhìn thấy vậy lấy khăn giấy nhẹ nhàng giúp bé lau miệng, một bên lau một bên nói:

“Nhìn em ăn kia, không có chút nào đoan trang.”

“Hả? cái gì?”

Ngu Y Kiệt hỏi lại, sao mà Móc Bùn ca ca nói gì bé cũng không hiểu vầy nè? Lưu Đồng nhìn thoáng qua cô giáo sau đó vẻ mặt thành thật đối với Ngu Y Kiệt nói

“Là đoan trang… Cô giáo dạy chúng ta phải đoan trang, đoan trang chính là… là… Không được ăn ngấu nghiến, không được làm bẩn quần áo… Đó… Là vậy đó.”

Ngu Y Kiệt cái hiểu cái không gật gật đầu. Sau đó bé phát hiện khóe miệng của Lưu Đồng cũng dính chút kem nha, Y Kiệt bật cười, cũng học theo lấy khăn giấy lau lại lên mặt Lưu Đồng.

“Hì hì, Móc Bùn ca ca, ca cũng không đoan trang tí nào hết!”