Mộ Trung Vô Nhân: Quỷ Trượng Phu

Chương 20: Ở bên hắn



Vừa mới chuẩn bị quay số, ta đột nhiên cảm thấy không thích hợp, dùng di động thật không an toàn. Kể cả khi ta luôn giữ điện thoại bên người, Khương Vũ Bạch luôn có khả năng nhân lúc ta không chú ý kiểm tra điện thoại. Trên thực tế, trước khi ta có mặt ở nơi này, tổ chức của Khương Vũ Bạch giả nhất định đã điều tra toàn bộ thông tin về Khương Vũ Bạch, lấy được rất nhiều tin tức, từ địa chỉ và nội dung những bưu kiện mà biết đến ta, không bài trừ khả năng bọn họ tiếp theo sẽ cho người đi điều tra thông tin về ta. Như vậy, việc Trương Mục Chi cùng ta bí mật liên hệ sẽ bại lộ. Ta chỉ có thể dùng điện thoại công cộng gọi cho hắn.

Kỳ thật tổ chức kia khi biết được hết tất cả lai lịch và thông tin của ta và Khương Vũ Bạch, thật ra đã cho ta một cơ hội, bọn họ nhất định biết ta không có dính líu đến chuyện này, ta cũng chẳng lấy làm cảm kích, chỉ sợ đây cũng là một trong những nguyên nhân luật sư Trương không đề cập đến với ta từ trước. Cái gọi là địch bất động ta bất động, lấy tĩnh chế động, đây mới là thủ đoạn cao tay nhất.

Ta nhanh chóng tắm rửa, dọn dẹp một chút liền ra ngoài mua đồ ăn. Khương Vũ Bạch [ ta không biết nên xưng hô thế nào, vẫn kêu là Khương Vũ Bạch đi ] hắn đứng ở bên kia khẽ vén tấm màn, nhìn ra thế giới bên ngoài. Không biết hắn đang nhìn cái gì, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Không biết hắn là quá tập trung tư tưởng, hay là không thèm đề ý đến ta, ta nói với hắn ra ngoài mua đồ ăn, hắn cũng chẳng thèm quay ra nhìn nữa.

Ta vừa đi vừa quay đầu nhìn, xác định không ai đi theo mình, mới đến chợ bán thức ăn gần đấy tìm bốt điện thoại công cộng.

"Xin chào." Điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của luật sư Trương, trầm thấp mà rất giàu từ tính.

"Luật sư Trương, là tôi." Ta có chút co quắp, ngón tay run run, bấu lấy điện thoại bằng những đầu ngón tay.

"Mạnh tiểu thư?" Hắn ở đầu bên kia cười khẽ, "Tôi biết cô sẽ liên lạc với tôi, nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy. Từ lúc rời đi mới có mấy giờ."

Ta thở dài, nói: "Trươc tôi chỉ là hoài nghi, không hoàn toàn chắc chắn. Từ lúc anh đưa chúng tôi về nhà, tôi có làm một phép thử" Ta đem sự tình trải qua kể lại cho hắn. "Tóm lại hiện tại tôi tin điều anh nói chính là sự thật, nói cho tôi biết, hiện tại nên làm thế nào."

Luật sư Trương ở đầu bên kia điện thoại cười càng hăng say, "Đúng với hình dung của tôi, cô thực sự rất thông minh. Tôi tin tưởng chúng ta hợp tác sẽ rất thuận lợi." Hắn dừng một chút, hình như đang suy nghĩ, hai người chúng ta đều cầm điện thoại nhưng không ai lên tiếng, cảm giác trống trải này thật sự vô cùng quỷ dị. Một lát sau, hắn mới nói tiếp: "Khương Vũ Bạch năm trước cho cô nhẫn, cô để ở nơi nào? Vật kia chính là mấu chốt, không thể để rơi vào tay tổ chức."

Nhẫn...... Có nên nói cho hắn sự thật?

"Nhẫn còn ở bên Mỹ, tôi không có đem nó về. Nó vẫn an toàn, xin anh yên tâm."

Không biết xuất phát từ tâm lí gì, ta lại nói dối. Hiện tại nhớ lại, nếu ngày đó ta nói ra sự thật, mọi chuyện sẽ rất khác, ta cũng sẽ không lâm vào vũng lầy, không có cách nào kiềm chế bản thân.

"An toàn thì tốt rồi. Khương Vũ Bạch giả có hỏi cô về chiếc nhẫn không."

"Có." Ta nhớ rõ ràng ánh mắt của Khương Vũ Bạch khi hỏi ta, "Ngày hôm sau khi tôi về hắn liền hỏi tôi."

"Tốt rồi, vậy cô cũng nói với hắn chiếc nhẫn đang ở bên Mỹ đúng không." Hắn trầm ngâm một chút nói, "Tôi tin tưởng hắn không những sẽ không cản trở cô về Mỹ, còn rất có khả năng cùng cô đến đó."

"Cái gì!" Ta sợ hãi thốt lên, thanh âm cực lớn khiến người qua đường đều quay đầu nhìn ta. Ta vội vàng bé giọng xuống, "Anh bảo tôi giả ngu tiếp tục ở bên người đó? Tôi không biết đâu! Có trời mới biết hắn thật ra là loại người gì, vạn nhất tôi có gặp nguy hiểm......"