Mộ Phần Trái Tim

Quyển 2 - Chương 20



Gần đây bận rất nhiều việc. Mới đi vào hoạt động chưa được bao lâu, công việc đọng thành đống lớn, việc cần xử lý và thực hiện cũng rất nhiều.

Hạ Nghị làm việc đến kiệt sức, lại luôn vô tình nhìn ra văn phòng giám đốc đã trống trơn ở đối diện qua lớp kính cửa sổ. Hạ phu nhân vẫn không đến đi làm.

Anh bận rộn như thế, Hạ phu nhân lại rất nhàn nhã nhé! Nghĩđến gã hôm qua đến đón cô và con gái, anh thật khó chịu. Gã kia thoạtnhìn cổ hủ mà lại thiếu muối, chắc chắn không thể hấp dẫn cô rồi? Chắclà kẻ bám đuôi bình thường thôi đúng không?

“Tổng giám đốc Hạ, có điện thoại.” Thư ký báo cho anh.

Anh nhấc máy.

“Một thời gian không gặp ông rồi, bận lắm à?” Là A Lôi bạn anh.

“Ừ, bận lắm.” Anh nói qua loa.

Nhưng.

“Bận yêu hả!” Ông bạn khó hiểu cười nói.

Yêu đương? Anh vừa nghe, cảm thấy khác thường.

“Ít vòng vo đi, có gì thì nói!” Anh thật mất kiên nhẫn.

Từ ngày hôm qua đến bây giờ, anh vẫn mất bình tĩnh. Nếu anh dứt khoát như thế, vậy thì, A Lôi cũng bắt đầu không khách khí.

“Ê Nghị, nghe nói ông ly hôn với vợ rồi à?”

“Ai nói?” Vừa nghe anh đã kinh ngạc.

“Hì hì, không ai bảo, nhưng chúng tôi đoán mà. Bởi vì chúng tôi nghe nói,chỉ là nghe nói thôi nhớ…” Ông bạn cười mỉa, “Nghe nói, vài ngày trướcông vô cùng hoành tráng đi cướp cô dâu đó!”

Anh càng kinh ngạc. Saohọ lại biết? Ngày đó anh đến thẳng nhà Đỗ Hiểu Văn, không hề đến tiệccưới, đội ngũ đón dâu còn chưa đến, làm sao ngay cả bạn bè anh cũng biết được?

“Ngày đó, có một phù dâu là em họ của ông chủ tiệm XX, còn có một phù dâu là bạn bè của chị họ Tiểu Hoa, cho nên chúng tôi có tin tức cũng phải qua mấy vòng đấy.” Không cần anh hỏi, A Lôi chủ động giảithích nghi ngờ.

Ôn Thành lớn như thế, khắp nơi đều là người quen, nếu có một chuyện “khác người” chắc chắn sẽ truyền đông truyền tây, đừng ai hòng trốn thoát.

“Cho nên, bây giờ sao rồi? Vợ ông chắc biết rồichứ? Hai người có đánh nhau không? Ông thắng hay cô ta thắng? Tống DưVấn đồng ý cho ông nuôi vợ bé không? Hay là cô ta muốn làm đơn ly hôn?”Ông bạn tiếp tục truy hỏi.

Bởi vì, chuyện này đã sớm ầm lên, Tống Dư Vấn không thể không biết, mọi người cũng hưng phấn bừng bừng chờ tin tiếp theo.

Nhóm bạn vui vẻ vì được xem kịch khiến anh rất khó chịu, “Liên quan đến các người à!” Giọng anh cao lên.

“Ầy, là anh em tôi mới nói nhé, chuyện này ông làm hơi quá đấy, vài người chúng tôi cũng không có cách cho ông rồi!”

Sắc mặt anh trầm xuống, anh biết cách của mình là không đúng, nhưng mà… anh nào có cách khác!

“Dáng người Đỗ Hiểu Văn có phải rất đẹp không? Đáng để ông làm thế à?” Nhóm bạn cảm thấy hứng thú.

“Bình thường, nhưng vừa mắt tôi.” Anh không tình nguyện trả lời. Anh quen rất nhiều phụ nữ còn đẹp hơn cả Hiểu Văn, nhưng chỉ là anh thích tính tìnhnhu hòa của cô mà thôi.

“Như thế hả?…” Đó chính là tình yêu trong truyền thuyết.

“Nhưng, nghe nói cô ta và giám đốc Hoàng của trang sức Hồng Lan…” A Lôi cười mỉa.

“Câm miệng! Chuyện của tôi không cần các người lắm miệng!” Anh lập tức ngănhọ nói tiếp, bởi vì miệng chó nhất định không thể phun ra ngà voi.

“Được được được, chúng tôi không lắm chuyện, chúng tôi mặc kệ!” A Lôinhún nhún vai, “Nhưng mà, tôi khuyên ông đừng đùa với lửa, Tống Dư Vấnsớm sẽ nhận ra sai lầm.”

Nhận ra sai lầm… Anh day trán, cảm thấy rất phiền.

“Còn nữa, nếu bọn ông ly hôn ầm ĩ, tài chính công ty sẽ ảnh hưởng, ông cũngbiết, vợ ông rất lợi hại rồi, chẳng phải ngồi không đâu!” Bạn nhắc nhởanh, “Nếu cô ta nói đùa, chỉ sợ sẽ đùa chết ông! Đương nhiên cũng khôngphải ông ăn chay mà lớn!” Ông bạn cười hắc hắc an ủi anh.

“Tôi biết rồi!” Anh không kiên nhẫn muốn ngắt điện thoại.

Anh hiểu ý họ, nhưng anh căn bản không để ý điều này. Đấu với Hạ phu nhânnăm năm, đây là lần đầu tiên anh tuyệt không muốn “đấu”.

“Tổng giám đốc Hạ, có một số việc muốn nói với ông.” Tài vụ bộ kế toán đến gõ cửa.

“Ngồi đi.” Anh chỉ vào chỗ ngồi trước bàn làm việc.

“Là thế này, chúng tôi không liên lạc được với giám đốc Tống, nhưng lại phát hiện động thái tài chính rất không ổn định…”

Anh ngạc nhiên.

“Cậu nói đi.”

“Mấy ngày hôm trước tiền mặt của công ty đã bị giám đốc Tống chuyển đi mấytrăm vạn.” Kế toán rất khó xử, “Công ty chúng ta bây giờ đang gặp khókhăn về tiền mặt, tuy chúng ta có thể nâng thêm tài khoản cho công ty,không đến mức ảnh hưởng đến kinh doanh của công ty, nhưng vài nét bút mà biến mất một khối lượng tiền lớn thì nên xử lý thế nào?”

Tiền mặt của công ty, tất cả đều ở trên người Tống Dư Vấn. Mật mã cũng chỉ có một mình cô biết.

Anh im lặng vài giây, “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ bàn bạc với phu nhân của tôi, xem chi vào khoản mục nào sẽ thích hợp.”

Đuổi kế toán đi rồi, lòng anh lại chùng xuống, nụ cười trên mặt cũng biếnmất. Tựa lưng vào ghế ngồi, tim anh đập mạnh và loạn nhịp mở mắt nhìn về phía trước hồi lâu, ánh mắt phức tạp. Mãi cho đến khi, điện thoại củaanh vang lên.

“Anh Nghị, có… phiền đến anh không?” Ở đầu kia di động truyền đến một giọng nói dịu dàng.

“Không.” Anh thay đổi sắc mặt giả vờ thoải mái, “Hiểu Văn, có chuyện gì không?”

“Em, em muốn hỏi anh, hôm nay muốn ăn món gì?” Cô ngập ngừng, nhẹ giọng nói.

Anh sửng sốt một chút, “Anh nói rồi, mấy ngày nay anh bận nhiều việc, chỉsợ sẽ không qua được.” Sáng hôm qua, anh vẫn để cho cô chăm sóc mình.

“Không, anh đưa Thụy Thụy lại đây?” Cô nhẹ giọng yêu cầu.

Đưa Thụy Thụy qua? Lúc này, anh hoàn toàn kinh ngạc.

“Em biết Thụy Thụy rất quan trọng với anh, em sẽ cố gắng làm tốt.” Cô dịu dàng cam đoan với anh.

Nhưng da đầu anh run lên một trận.

“Nói sau được không? Thụy Thụy còn chưa chuẩn bị tâm lý.” Anh từ chối.

“…” Đầu kia di động truyền đến im lặng rất dài rất dài, sau một lúc lâu, cô mới run rẩy hỏi, “Vậy canh có tới ăn cơm không?”

“Hiểu Văn, em đang mang thai, anh sẽ mời bảo mẫu cho em, em đừng làm chuyện nguy hiểm như nấu cơm nữa.” Anh thở dài.

Anh đã nói rất nghiêm túc, mấy ngày nay anh sẽ không qua được. Anh vốn muốn chăm sóc Thụy Thụy, còn nữa… chờ Hạ phu nhân đi công tác trở về.

Cô chỉ im lặng.

“Hôm nay có buồn nôn nữa không?” Suy nghĩ một chút, anh vẫn chủ động hỏi.

Mấy ngày nay thấy cô nôn nhiều như thế, cảm thấy phụ nữ mang thai rất vất vả.

Nhớ lại cẩn thận mà nghiêm túc, khi Hạ phu nhân mang thai Thụy Thụy là tình hình thế nào, có điều, trí nhớ chỉ trống rỗng. Khi đó anh không thườngvề nhà, cho dù về nhà cũng là sớm đi trễ về, chung dưới một mái hiênnhưng lại gần như chẳng thấy mặt Hạ phu nhân bao giờ.

“Em nấu canh thịt bò cho anh, còn có bầu dục xào mà anh thích ăn nhất.” Cô vẫn nói một đằng, kiên trì không thôi.

Thật ra, anh đã sớm không thích ăn canh thịt bò và bầu dục xào nữa.

Hiểu Văn làm canh thịt bò quá cay, bầu dục xào lại rất ngọt, anh thừa nhận,rất nhiều năm trước, khẩu vị của mình rất nặng, vừa cay lại vừa ngọt,nhưng mấy năm nay, dưới sự ảnh hưởng của Hạ phu nhân, khẩu vị của anh đã nhẹ đi rất nhiều, hơn nữa, trong miệng Hạ phu nhân luôn gì mà ký sinhtrùng, bệnh khuẩn, trùng trứng, làm hại anh bây giờ không dám chạm đếnnội tạng động vật nữa.

“Được rồi, nếu tan làm sớm anh sẽ qua.” Anh thỏa hiệp.

Nhưng khi cúp điện thoại, cảm xúc của anh lại rơi xuống đáy cốc, nhìn thoángqua văn phòng đối diện, anh lại cảm thấy càng khó chịu.



“Cây cối ở đây rất đẹp, không khí thật trong lành.” Sau một ngày bận rộn, khiTriệu Sĩ Thành tới thăm cô, thuận tiện đi một vòng bốn phía sau đó quaylại bên cô, “Khung cảnh thanh nhã, rất thích hợp để an dưỡng sức khỏe,điều trị tâm lý.”

Thấy không ai trả lời, vừa ngước mắt, anh nhìn thấy Tống Dư Vấn đang truyền nước biển đầu giường, gương mặt xinh đẹp cườinhư không. Không hiểu sao tai anh lại đỏ lên.

Anh lấy nhiệt kế từmiệng cô ra, xem nhiệt độ. May mà không sốt. Bình dần vơi, anh chuyêntâm nhìn chăm chú, không nhìn đến mặt cô.

“Bác sĩ Triệu, thật ra tôi không muốn anh phải yếu ớt như thế, tôi hứa, giai đoạn này tôi sẽ không có triệu chứng uất ức đâu.” Còn điều trị tâm lý nữa, nói cứ như cô làoán phụ ý.

Anh nghẹn lại. Đã nhiều ngày không gặp cô, lòng luôn bấtan, khi nhìn thấy mặt lòng bình tĩnh, nhưng rất nhiều lúc lại ngốcnghếch chẳng biết nên nói gì.

“Anh bận nhiều việc, thật ra không cần mỗi ngày đến thăm tôi.” Cô cười nói.

Thật vất vả mới bình tĩnh lại, bên tai anh lại có chút đỏ mất tự nhiên. Rấtnhiều lúc, ngay cả chính anh cũng không biết mình làm sao.

“Sức khỏe khôi phục thế nào rồi?” Anh xấu hổ nói sang chuyện khác.

“Cũng được, tuy thỉnh thoảng thường choáng đầu.” Cô nhẹ giọng trả lời.

Vốn nên ra ngoài làm vài việc, ví dụ như đưa Thụy Thụy đi học, ví dụ nhưnạp thẻ điện thoại, lại ví dụ như liên lạc với thư ký, nhưng thể lực của cô lại không thể chống đỡ được, thật lo mình lại ngất xỉu.

Anh đặtmiếng bông lên tay cô, nhanh nhẹn rút ống tiêm. Mạch máu của cô rất nhỏ, mà các y tá không thông thạo kỹ thuật thường làm tay cô chảy máu, biếncánh tay cô thành một mảnh bầm tím, mà anh đã quen tiêm cho trẻ nhỏ, dùlà kỹ thuật tiêm hay rút kim cũng vô cùng tốt.

Khi còn ở bệnh viện,bác sĩ phụ trách biết được nghề nghiệp của anh rồi, liền đề nghị anhthay y tá tiêm giúp cô, để tránh lãng phí những giọt máu trân quý. Bâygiờ khi cô xuất viện rồi, vẫn còn phải tiêm thuốc vài ngày, nên tự nhiên anh đến giúp.

Có điều, khi tiêm anh không cảm thấy gì, nhưng mạchmáu của cô rất nhỏ, mắt thường không nhìn rõ, phải “sờ” mới có thể tìmđược vị trí chính xác. Điều này làm cho anh rất xấu hổ. May mà cô tựnhiên hơn anh nhiều.

“Tốt lắm, nhiệm vụ hoàn thành, ngày mai tôi lại đến.” Anh dọn hòm thuốc, chuẩn bị đứng dậy.

“Bác sĩ Triệu, thế này, cùng ăn cơm chiều đi.” Cô gọi anh, đề nghị.

Nghe vậy, anh lắc đầu, “Không, tôi về nhà ăn.” Bình thường ngoài ít quan hệvới phụ nữ, anh chưa bao giờ ăn cơm ở nhà người khác.

Thụy Thụy ở bên tò mò nhìn mẹ một cái, lại nhìn chú Triệu, đột nhiên nhảy xuống giường, thật nhiệt tình: “Chú Triệu, chú ở lại ăn cơm đi, cháu mời chú ăn hảisản lớn nhé!”

A? Triệu Sĩ Thành có chút lúng túng. Mà Dư Vấn cũngsửng sốt một chút. Tủ lạnh trong nhà trống trơn, cho dù mời Triệu SĩThành ăn cơm, cô cũng chỉ tính làm vài món thôi.

“Cháu gọi ba đi mua hải sản về!” Thụy Thụy tự ra chủ trương.

“Thụy Thụy!” Cô vội ngăn lại, nào biết, Thụy Thụy chạy còn nhanh hơn thỏ, chạy thẳng về phòng.

Nó đã phát hiện ba mẹ cãi nhau, tuyệt không thể để chú Triệu được lợi!