Mộ Khuynh Cuồng Kiêu

Chương 5



« Chủ tử ! Cô quốc Liên vương lại tới nữa ! Đang ở sau hoa viên chờ ngài ! »

« Cô quốc Liên vương tới ngươi còn không mau tiếp đón, ở chỗ này lèo nhèo cái gì ? »

« Kia nô tỳ không phải là đang tới thông báo… »

« Ân ? »

« Biết rồi, biết rồi ! »

Ta cười nhìn tiểu nha đầu Ngọc Diệp bĩu môi đi ra ngoài, hơi sửa sang lại y phục, chậm rãi đến phía sau hoa viên.

Đi trên đường lát đá, không khỏi nhớ tới một sự tình phát sinh đã nhiều ngày…

Đêm đó sau khi bị thần bí nam tử làm cho hôn mê, tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau, mà người cũng đang nằm trong Hàn Lâm cung.

Sau đó hỏi ra mới biết, ta té xỉu tại lương đình được Liên vương Cô Nguyệt phát hiện mang về.

Buổi trưa hôm đó, Cô Nguyệt cùng Ô Vũ đến thăm ta, tiện thể hỏi tối hôm đó xảy ra chuyện gì, sao lại té xỉu trong đình. Ta cảm giác có chút vấn đề, không nói thẳng ra, mà nói bởi vì thân thể mới khoẻ, lại uống rượu, bị trúng gió mới té xỉu trong lương đình. Mà những người khác cũng không nói thêm gì, chỉ là nhìn thần sắc Ô Vũ lại thoải mái không ít.

Cho đến sau khi cẩn thận hồi tưởng lại, liền may mắn ngày ấy không nói ra chân tướng. Nghĩ rằng « Tuỳ tùng » đêm đó cũng không phải người Cô quốc, bởi vì từ sau hôm đó Cô Nguyệt thường xuyên đến Hàn Lâm cung tìm ta, lấy lí do vấn an, bất quá « vấn an » cũng thật thường xuyên a. Ngẫu nhiên trong lúc trò chuyện hỏi thăm một chút, những người tuỳ tùng này sau bữa tiệc tối hôm đó liền cùng Cô Thần trở về Cô quốc, mà ta cũng không thể hỏi thẳng chuyện quốc gia khác.

Thế nhưng có một điểm có thể khẳng định là, nam tử đêm đó thật sự muốn giết ta. Nhất định muốn trong thời gian Cô Nguyệt ra ngoài tìm ta đem ta giết chết, lợi dụng sự việc « ta » vì Cô Nguyệt suýt chết đem giá hoạ, gặp phải thời kì mẫn cảm giữa Cô quốc và Ô Phương quốc, cho dẫu không thể khiến lưỡng quốc giao tranh, cũng sợ rằng sẽ sản sinh ảnh hưởng không nhỏ.

Nghĩ vậy, ta không khỏi bội phục tư duy linh hoạt của người nọ, e là từ lúc ta đến muộn yến hội trong đại sảnh mà bắt đầu bày ra. Nhưng người nọ nhất định cũng không phải sát thủ bình thường, nếu không tại sao đột nhiên thay đổi không giết ta mà làm cho hôn mê đi ?

Chậc chậc ! Ta cảm thấy hứng thú rồi…

Nghĩ nghĩ, bước đến sau hoa viên, theo một cỗ nhàn nhạt liên hương, một mạt quen thuộc thân ảnh nhất thời đập vào mắt ta, nên hay không cảm tạ một chút nam tử thần bí kia, nhờ hắn quấy rầy lại thuận tiện cho kế hoạch của ta.

« Liên vương » Biết chiêu gì là số một không ? Lạt mềm buộc chặt !

Vẫn duy trì nụ cười nhu hoà nhiều ngày nay, ta hướng đến Cô Nguyệt đang đứng dưới lương đình.

« A, Thất hoàng tử » Âm thanh trong suốt thập phần dễ nghe, lại có một tia cứng ngắc.

Nhìn thấy Cô Nguyệt chào đón, không dấu vết tránh đi đôi tay trắng thuần kia, ta đi vào trong lươn đình.

« Ngọc Diệp, ở đây không có chuyện của ngươi, đi xuống đi »

« Vâng ». Tiểu cô nương này trước mặt người ngoài rất quy củ, đôi mắt to tròn trộm nhìn một chút rồi nhanh chóng rời khỏi.

Xoay người đối diện Cô Nguyệt, cách giữa bàn đá, ta nói : « Liên vương, mời ngồi ». Nói xong ta liền ngồi xuống. « Kỳ thực thân thể ta đã không còn trở ngại, Liên vương không cần mỗi ngày đều đến ».

Thật ghét học cách nói chuyện văn vẻ của cổ nhân.

« Không, chuyện này do ta gây ra, ta lại không thể làm gì khác bồi thường ngươi, cũng chỉ có thể làm vậy ».

Cô Nguyệt không thích gọi « Thất hoàng tử », nhưng ngại lễ tiết, hơn nữa ta cũng khách sáo, đành phải gọi, nhưng miễn được liền miễn.

Cô Nguyệt cúi đầu nói, « Nếu như, nếu như là việc ta có thể làm, ta nhất định sẽ làm ».

« Haha… Liên vương, ta cũng không để trong lòng, ngươi cần gì phải làm khó mình ? ».

Dừng một chút, ta nói tiếp, « Nhớ ngày đó ta nói không ? Quá khứ vĩnh viễn cũng không trở lại, cần gì lo sợ không đâu. Liên vương, ta không nghĩ sẽ có liên hệ gì với quá khứ, cũng không muốn nhớ lại cuộc sống hoang *** trong quá khứ »

« Ta… »

Ta cắt ngang lời Cô Nguyệt, tiếp tục nói : « Liên vương, mong rằng ngươi hiểu ý ta, ta cũng không trách ngươi ».

Cầm lấy chén trà, ta đưa qua, cười nói : « Ngươi không muốn kết giao ta làm bằng hữu sao ? »

Ta nghĩ lời nói của ta cũng không quá mờ mịt.

Cô Nguyệt nghe được ý tứ trong lời nói của ta, gương mặt tối sầm nhất thời hiện lên ánh sáng, mừng rỡ tươi cười.

Đôi tay trắng thuần có chút bối rối tiếp nhận chén trà trong tay ta : « Không, đương nhiên không ! Ý ta là, ta rất vinh hạnh kết giao ngươi làm bằng hữu ».

Cô Nguyệt uống một ngụm trà, chỉnh lại sợi tóc bị gió thổi loại, đôi mắt trong suốt nhìn ta nói : « Chúng ta hiện tại là bằng hữu, đừng gọi ta Liên vương, như trước gọi Cô Nguyệt đi ».

« Cô Nguyệt, đương nhiên có thể ».

Cô Nguyệt cười ôn nhu, dừng một chút lại nói : « Kia Quân Duệ… »

Bị người gọi ôn nhu như vậy có chút vặn vẹo a !

« Cái gì ? »

« Không, không có gì. Chỉ là, chỉ là… » Ánh mắt trong suốt mỉm cười nhìn những chiếc lá rơi xuống bên.

« Như thế nào ? Cô Nguyệt không xem Mộ Quân Duệ là bằng hữu ? Sao lại khách khí như thế ? »

« Không ! Không phải ! ». Cô Nguyệt hoảng hốt quay đầu nhìn ta, trong mắt hơn một tia tình tự không rõ, « Chỉ là, ngươi cùng trước đây không giống nhau, trước đây… A ! Nói chung, ngươi hiện tại giống như thay da đổi thịt, như vậy… khiến người ta không thể dời tầm mắt »

Âm thanh vốn dĩ trong trẻo sau đó lại trở nên ong ong giống muỗi kêu.

Ta không khỏi cười khẽ.

« Ha hả ! Đó là vì ta là Mộ Quân Duệ ! »

« Đúng vậy, bởi vì là ngươi »