Mộ Dung Thế Gia Chi Hoa Sự

Chương 13



Ta trốn ở trên một nhánh cây gần đó, che miệng cười trộm.

Lúc ong vò vẽ ngoan ngoãn về tổ, A Thát có vài lần nhìn về phía nhánh cây nơi ta đang trốn, rồi nhanh chóng chỉ huy mấy binh sĩ khiêng tên Cái nắp chỉ còn sót lại một hơi thở kia đi, Thác Nhã phu nhân lòng đau như cắt khóc lóc đi theo. Những người khác lát sau cũng đều tự tản đi, trong vườn lại khôi phục sự yên tĩnh như lúc đầu.

Ta thấy bốn bề vắng lặng, khẽ nhảy xuống đất, vui vẻ đi về. Bỗng nhiên, có một người đi ra từ phía sau bụi hoa chặn đường ta.

Là một ca ca khác của A Thát – Dã Tiên caca, chính là người lần đầu tiên ta đến đây đã nhìn ta cười trộm. Không biết hắn trốn ở đây bao lâu rồi, đã nhìn thấy những gì rồi?

Hắn lạnh lùng nhìn ta, dùng tiếng Hán hỏi ta: ” Vừa rồi là ngươi giở trò quỷ?”

Ta ngây thơ vô tội nhìn hắn, nhãn tình vụt sáng: ” Tiểu nữ không hiểu ý tứ của ngài.”

Hắn vẫn lạnh lùng: “Ta đều đã trông thấy tất cả. Ngươi và Cáp Nhật Tra Cái cùng nhau nói vài lời gì đó, hắn vốn không biết nói tiếng Hán, cho nên có thể suy ra là ngươi có thể hiểu lời nói của chúng ta? Ta còn trông thấy ngươi quấy nhiễu tổ ong vò vẽ, ngươi biết võ công? Vì sao ngươi phải hại hắn? Ngươi đang che dấu bản thân là có mục đích gì?”

Vừa rồi là do đàn ong vò vẽ kêu ong ong cho nên ta không chú ý bên cạnh có người, cho nên mới để hắn nhìn thấy sơ hở.

Ta khinh thường nhìn hắn: “Đại nam nhân nhà ngươi thật nhàm chán! Ở nhà của mình mà phải lẽn lút đi rình rập. Không phải ngươi cũng rất chán ghét hắn sao? Núp ở một bên xem hắn bị ta chỉnh, trong lòng khỏi phải nói chắc là cũng rất cao hứng? Vậy mà lúc này ở trước mặt ta lại giả vờ làm người tốt?”

Dã Tiên cảnh giác trừng mắt nhìn ta: “Ai bảo ngươi ta chán ghét hắn?”

Ta lườm hắn một cái: “Hừ, ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc sao? Tước vị của Phụ thân ngươi chỉ có một cái nhưng lại có tới 18 đứa con trai chờ kế thừa, có thể không ganh ghét nhau sao? Những huynh đệ khác của ngươi đều nhận định ngươi là người có khả năng nhất, chỉ có tên Cái nắp kia tự kỷ cuồng vọng không hiểu rõ tình thế, ỷ vào việc mẫu thân của hắn là nữ nhân mà phụ thân ngươi sủng ái nhất, đi đâu cũng muốn đối nghịch với ngươi, ý đồ muốn cướp đoạt địa vị của ngươi. Nếu ngươi có thể ưa thích hắn ta mới thấy lạ. Ngươi tỏ vẻ khoan hồng độ lượng, tất cả chỉ là giả bộ để cho người ta xem mà thôi. Người Hán chúng ta đã thực hiện âm mưu quỷ kế mấy ngàn năm nay, mấy cái tiểu kỹ xảo này của các ngươi thì hù dọa được ai?!”

Dã Tiên càng cảnh giác hơn: “Ngươi rốt cuộc là ai? Đến đây với mục đích gì?”

Ta không thèm để ý đến hắn, liếc xéo hắn một cái: “Ta là ai, ta có mục đích gì cũng không liên quan đến ngươi. Ngươi đừng có chọc ta, nếu được vậy thì ta cũng để yên cho ngươi. Ngươi khôn hồn thì mau tránh ra, chó ngoan không nên chắn đường, có biết không?”

“Ngươi! Ngươi là nha đầu không biết trời cao đất rộng!” Hắn tức giận, thân thủ như muốn rút đao, nhưng lập tức thân thể cứng đờ, vừa sợ vừa giận hỏi ta: “Đáng chết! Ngươi đã làm gì với ta?”

Ta làm mặt quỷ blêu nhìn hắn: “Hiện tại ngươi có biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu không?” Nói xong, ta xoay người bước đi.

Hắn trúng cương thi phấn của ta, thân thể không động đậy được, chỉ có đầu lưỡi là có thể động đậy. Hắn nhìn về phía ta phẫn nộ nói: “Ngươi dám hạ độc với ta? Ngươi có biết làm như vậy sẽ có kết cục gì?”

Ta đầu cũng không thèm quay lại, duyên dáng lượn lờ tiếp tục đi, khẽ phất tay nhẹ tay về phía sau, “Ngươi đừng sợ, không chết được đâu. Hôm nay tâm tình của bổn tiểu thư rất tốt cho nên lười biếng, không có muốn chỉnh ngươi, cương thi phấn chẳng qua thì khoảng một canh giờ nữa sẽ mất đi hiệu lực. Ngươi cứ ở đây từ từ mà hứng gió lạnh để thanh tỉnh một chút đi. Còn nữa, đừng có mơ tính toán làm sao để trả thù ta, cái khác ta không có khả năng nhưng mà làm cho người khác sống cũng như chết thì có thể.”

Hắn ở phía sau nghiến răng nghiến lợi: ” Ngươi là tiểu yêu nữ…”

Ta không thèm qua tâm, nói: “Ngươi có cảm thấy ngươi như bây giờ rất có mặt mũi không? Ngươi cứ tiếp tục kêu to lên đi, để tất cả mọi người đến xem.”

Hắn lập tức ngậm miệng.

Cước bộ của ta nhẹ nhàng đi qua cái sân nhỏ trở lại chỗ ở. Một lúc sau A Thát cũng về tới.

Ta liếc xéo hắn: ” Chữa xong rồi?”

Hắn gật gật đầu, ý muốn trách cứ ta: ” Ai, Liễu Liễu, nàng…”

Ta ngắt lời hắn, làm người ác đi cáo trạng trước, trừng mắt lên nổi giận: ” Hừ, việc ta trừng trị người khác chàng cũng dám quản?”

A Thát nhanh chóng nuốt trở lại những lời muốn nói, xoay qua trấn an ta: “Liễu Liễu, nàng đừng có nóng giận. Ta chữa cho hắn không phải là muốn làm cho nàng tức giận, chỉ là ta sợ mẫu thân quá thương tâm. Nhưng hắn rốt cuộc đã làm gì khiến nàng giận như vậy?”

Ta nhếch miệng: “Ta đã biết hết mọi chuyện, trước kia chính là hắn đã hại chàng phải làm nô lệ.”

A Thát vừa nghe xong đã cười híp mắt, ôm lấy ta: “Tốt quá, thì ra là vì ta. Kỳ thật, hiện tại ta một chút cũng không hận hắn, nếu không nhờ hắn, ta sẽ không gặp được nàng. Chính xác thì ta còn phải cám ơn hắn.”

Ta hừ lạnh một tiếng: ” Cảm tạ cái khỉ gì? Chàng có biết hắn xấu xa như thế nào không? Hắn lại chuẩn bị hại chàng, còn dám có ý xấu với ta.”

A Thát biến sắc: ” Cái gì? Hắn dám có ý đồ xấu với nàng? Tên hỗn đản này, đáng lẽ ta phải để ong vò vẽ cắn chết hắn.”

“Đúng vậy, chàng nghĩ ta là người không hiểu đạo lý, vô duyên vô cớ hại người khác sao?” Ta chớp mắt nhìn A Thát dối lòng lắc đầu, ta giả vờ giận hắn: “Vẻ mặt kia của chàng là có ý gì? Chẳng lẽ chàng cảm thấy ta là người không hiểu đạo lý?”

A Thát chỉ cười, ôm lấy ta: “Sao lại thế được? Liễu Liễu của ta là cô nương tốt nhất tốt nhất trong thiên hạ.”

“Cái này nghe còn được. Có điều…. ” ta tiến sát vào trong lồng ngực hắn, tạm dừng một chút, nói tiếp: “Sau này ta còn phải thuận tay chỉnh vị ca ca có quyền thế kia của ngươi.”

” Ai? Là Dã Tiên ca ca sao? Sao hắn lại chọc đến nàng nữa rồi?”

” Ai bảo hắn núp ở bên cạnh nhìn lén? Ta liền hạ cương thi phấn lên người hắn, lúc này chắc hắn đang đứng đó hứng gió.”

” Aizz, Liễu Liễu, nể mặt mũi của ta mà tha cho hắn một lần đi. Trước đây, trong tất cả các ca ca thì hắn là người đối xử với ta tốt nhất. Huống hồ, hiện giờ ở Ngõa Thứ, quyền thế của hắn gần với cha ta nhất, nếu thật sự chọc giận hắn thì rất là phiền toái. Chúng ta ở trên thảo nguyên rộng lớn này nếu muốn tự do hành tẩu thì phải dựa vào hắn, nói không chừng còn có thể liên lụy Cửu biểu ca. Nghe lời ta, tha cho hắn đi.”

Ta ngẫm lại thấy cũng có đạo lý, những tên Thát tử này đầu óc ngu si suy nghĩ đơn giản lại dễ xúc động, vạn nhất vì chuyện này mà ảnh hưởng đến toàn cục thì không đáng, vì thế ta liền gật đầu: “Được rồi, vậy ta đi thôi. Hắn là loại người thà chịu khổ còn hơn mất thể diện, nhất định không muốn có nhiều người biết việc này. Chàng cứ coi như không biết đi.”

Nói xong ta lại đi ra cửa, đi đến cái sân nhỏ kia, cương thi vẫn ở nơi đó, bộ mặt dữ tợn. Nghe thấy có tiếng bước chân, sắc mặt hắn lập tức dịu đi, giả bộ đang nhàn nhã nhìn ngắm phong cảnh.

Thấy hắn vất vả như vậy, ta nhịn không được bật cười, bước ra khỏi góc khuất. Hắn thấy ta, bộ mặt liền chuyển sang vẻ dữ tợn, phẫn nộ quát: “Tiểu yêu nữ, mau đưa giải dược cho ta, ngươi là đồ tâm địa rắn rết…”

Ta nhàn nhã đứng trước mặt hắn, lấy trong túi thuốc của mình ra một bao dược: “ừ thì…., nơi này còn có câm điếc phấn, nếu ai đó nếu muốn ngay cả đầu lưỡi cũng không động đậy không mắng người được thì cứ nói.”

Hắn lập tức ngậm miệng, nghẹn đỏ mặt căm tức nhìn ta.

Ta đưa một đầu ngón tay lên ngúc ngoắc: ” Đừng trừng mắt thế, trong lòng cũng đừng có vụng trộm mắng ta. Tuy rằng ta không điều khiển được thiên quân vạn mã nhưng cũng không có sợ ngươi đâu. Nếu ngươi còn có dã tâm, chỉ cần ta lấy một loại thuốc từ túi của mình ra thì ngay lập tức đã có thể làm nó tan thành mây khói, cho nên, ngươi đối với ta nên khách khí một chút. Còn nữa, việc buôn bán không được gây khó dễ Cửu ca của ta. Bằng không, mấy chục sư huynh đệ nhà ta sẽ đánh cho ngươi khó lòng phòng bị. Nhớ cho kĩ, có biết không?”

Nói xong, ta đưa giải dược cho hắn, xoay người rời đi: “Được rồi, ngươi có thể cử động. Không cần ôm ý định ở sau lưng đánh lén ta, thiên kì bách quái dược quí hiếm nào ta cũng đều có, nếu muốn ở trước mặt công chúng bị bêu xấu thì cứ việc, cũng đừng trách ta không cảnh cáo ngươi trước.”

Ta thong thả đi ở phía trước, người phía sau cũng không lên tiếng, giữ một khoảng cách nhất định đi ở phía sau ta.

Ta cảm giác ánh mắt của hắn vẫn đang nhìn chằm chằm trên lưng ta, phỏng chừng vẫn đang đấu tranh tư tưởng có nên đánh lén ta hay không. Ta mặc kệ hắn, ra khỏi hoa viên ta quẹo trái, hắn quẹo phải, như vậy mỗi người đi một ngả.

Sau này hắn cũng không có gây phiền toái cho ta, chỉ dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, đứng ở một nơi bí mật gần đó quan sát ta. Ta vẫn như cũ giả bộ yếu đuối. Nếu có người không biết sống chết ở sau lưng ta dùng tiếng Mông Cổ bình luận lung tung về khuôn mặt của ta, lập tức đều sẽ trúng tà, hoặc là cười cười điên điên, hoặc là mắt miệng từ từ méo xẹo. Trong lòng hắn đương nhiên biết rõ là ta làm nhưng lại không có vạch trần.

Sau một thời gia, ta ở trong phủ gây sức ép, mọi người đều xem ta là tiên nữ ra sức cúng bái, không ai dám bất kính với ta. Người không phạm ta, ta cũng không chủ động đi hại người, ta bắt đầu cảm thấy không còn thú vị nữa nên nhẹ nhàng bảo A Thát thương lượng để chúng ta dời đi. Thoát Hoan vẫn cứ ngăn cản, ta băn khoăn không biết có nên kiên quyết rời đi hay không?

Có một ngày, ở trong vườn ta gặp lại Dã Tiên, ta liền nhìn hắn ngoắc ngoắc ngón tay, hắn hiểu ý, bảo hạ nhân lui ra, sau đó nở nụ cười trìu mến yếu ớt đi về phía ta.

Ta bất giác ngây ngốc tại chỗ. Cái kiểu tươi cười của hắn thoạt nhìn rất quen thuộc, đã từng vô số lần xuất hiện trên mặt của Hoàng đế ca ca.

Hoàng đế ca ca tuy rằng nhân đức vang danh thiên hạ, nhưng người ngồi vào vị trí kia làm sao có thể nhân từ? Lúc người vẫn còn là Hoàng thái tôn, Hán vương Chu Cao Hú là uy hiếp lớn nhất cho việc người kế thừa ngôi vị Hoàng đế, lúc đó người thật sự không nắm chắc tuyệt đối khả năng đánh bại Chu Cao Hú, cho nên khi đối mặt với Chu Cao Hú, người thường mang theo vẻ mặt tươi cười này.

Rất nhiều lần, người dùng nụ cười đó, cố gắng chịu đựng sự ương ngạnh của Chu Cao Hú, sau khi xong việ, lúc nào người cũng đều cắn răng nói với ta: ” Liễu Liễu, đây là bí mật của hai chúng ta, ngươi không được nói cho người khác biết. Ngươi phải dùng tâm mà nhớ kỹ, chung quy sẽ có một ngày, ta sẽ khiến hắn quỳ gối dưới chân ta cầu xin tha thứ.”

Khi đó ta còn nhỏ nên không hiểu lắm cho lắm, chỉ biết rằng người không vui, ta ôm cổ rồi hôn nhẹ 1 cái, trịnh trọng gật đầu. Về sau ta, thật sự không có nói cho người khác biết.

Quả nhiên có một ngày, Chu Cao Hú thành tù nhân, bị Hoàng đế ca ca dùng biện pháp thực sự tàn khốc đem hắn đi xử tử.

Cho nên mỗi lần Hoàng đế ca ca mỉm cười như thế với bất kì kẻ nào, thì kẻ đó sẽ có kết cục rất thê thảm. Có đôi khi, khó tránh khỏi có người chết oan.

Hoàng đế ca ca cũng từng có ý nghĩ hối hận hỏi ta: “Liễu Liễu, ngươi có cảm thấy Trẫm quá ngoan độc hay không?”

Ta kiên định lắc đầu: “Không, Hoàng đế ca ca là người tốt nhất, ai bảo bọn họ khiến Hoàng đế ca ca mất hứng, bọn họ bị như vậy là xứng đáng!”

Lúc đó khuôn mặt của Hoàng đế ca ca sẽ giãn ra, nói: “Aizz, tuy rằng biết ngươi thị phi bất phân nhưng nhìn ngươi một lòng tôn thờ Trẫm như vậy, lòng Trẫm rất an ủi a.”

Ta gật gật đầu: “Đúng, ta mặc kệ người khác chết thiên thiên vạn vạn, ta chỉ cần Hoàng đế ca ca cao hứng.”

Hoàng đế ca ca vì thế rất cao hứng, ôm ta, đặt ta ngồi trên đầu gối của hắn, nhẹ nhàng phe phẩy đung đưa ta, nói: ” Thật không hổ là tri kĩ Liễu Liễu của Trẫm.”