Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 93: Thôn thỏ



Yến Lâu tàng hình mà lại bị kỹ năng gian dối của Tề Kỳ phát hiện, không tránh được rắc rối, cậu vội kéo Nicholas đi mất, để đứa bé kia coi là bug hệ thống đi!

Hai người chạy vào nhà trưởng thôn, trưởng thôn nằm vắt chân trên giường gặm cà rốt, thỏ mẹ chải lông trước gương, quyển sách thuốc để mở phía trước mặt bác sĩ, bác sĩ giả vờ như đang đọc sách nhưng thật ra là đang ngủ say.

“A, chào buổi sáng nha đại nhân!” Thỏ mẹ đứng dậy chào hỏi cậu.

Yến Lâu đáp lại một câu “chào buổi sáng”, sau đó hỏi tình hình tối qua của chúng nó, thỏ mẹ báo cáo tất cả kết quả tiếp xúc với người chơi. Có vài người chơi vốn định nhân lúc trời tối thì lên núi hoặc là thăm dò tình hình của trưởng thôn, bác sĩ và cư dân, ai ngờ bị đám thỏ hợp lực đuổi về.

Chỉ trong chốc lát, Glan và Vivian cũng hào hứng chạy đến. Tối qua hai người bọn họ còn chú ý đến tình hình phó bản, đi ngủ hơi muộn nên khi vào nhà, Glan ngáp rất to.

“Ngủ bù vào ban ngày đi.” Yến Lâu nói.

Glan lắc đầu như trống bỏi: “Không được không được, hôm nay chắc chắn có rất nhiều việc, tôi phải quan sát kỹ.”

Hai cô bé lần đầu làm chuyện lớn, đứa nào cũng rất căng thẳng, Yến Lâu biết là không khuyên được, cậu bèn nói: “Vậy hai người tranh thủ bây giờ ngủ chút đi, lát nữa tôi gọi dậy cho.”

Vivian gật đầu gà gật, mắt hơi mơ hồ.

Khi bọn họ leo lên giường nhỏ, Yến Lâu chú ý trong túi Vivian có gì đó, cậu giơ tay lấy ra, thế mà lại là hai bình thuốc nhỏ.

“Chuyện gì thế này?”

Hai cô bé ngơ ngác, Yến Lâu đặt bình thuốc lên bàn, cười cười báo cho hai cô bé và đám thỏ: “Đừng xem thường người chơi, lơ là là điều kiêng kị nhất.”

Glan trợn mắt to, gật đầu cái rụp.

Ai da, tên đàn ông thúi kia lén lút tiếp cận bé thiên sứ Vivian mà mình còn không biết, tức quá!

Yến Lâu nghĩ ngợi một lát, cậu nói: “Thật ra giải quyết chuyện này không khó, có lẽ còn có thể làm cho bọn họ mâu thuẫn càng lớn hơn nữa.”

Mọi người đồng loạt nhìn cậu chờ nghe biện pháp.

Yến Lâu bảo người đem búp bê thỏ đất sét nhỏ nhất đến, nó là búp bê đất sét cấp C mà tự tay cậu làm, trên người nó được sơn nước sơn tàng hình đến từ thế giới Công Nghệ. Chú thỏ mà mọi người không nhìn thấy đụng vào giày Yến Lâu, được cậu nâng lên.

“Mi biết người chơi đó phải không?’ Yến Lâu hỏi.

Thỏ nhỏ gật đầu.

Yến Lâu cầm hai bình nước thuốc, nói: “Mi đặt nó vào người người chơi nào cũng được, để Bạch Liêm hoặc là người khác phát hiện ra xong, mi lén lấy chúng nó đi, lại nhét vào người khác. Chờ bọn họ gây gổ với nhau, mi bèn đặt bình thuốc lên người Bạch Liêm, để người khác nhìn thấy, mi làm được không?”

Thỏ nhỏ rất thông minh, ngẫm nghĩ một lát là gật đầu tỏ vẻ không thành vấn đề.



Yến Lâu nói với trưởng thôn và những con thỏ khác: “Sau này bọn mi cũng có thể sử dụng cách này, người chơi không mâu thuẫn với nhau, bọn mi nghĩ cách tạo ra mâu thuẫn, bọn họ gây gổ với nhau mới có cơ hội.”

Đám thỏ gật đầu ra vẻ đã hiểu rồi. Vì suýt bị người chơi hại thêm lần nữa, Glan kéo Vivian muốn ra ngoài quan sát, trước khi đi, Yến Lâu hỏi bọn họ một câu: “Khi hai đứa gặp mấy người chơi kia, bọn họ có nói gì kỳ lạ không?”

Glan ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Không có ạ.”

Yến Lâu im lặng liếc nhìn thỏ đen khổng lồ, dời mắt đi rất nhanh: “Hai đứa đi đi, chú ý an toàn.”

Nicholas mơ hồ nhìn ra ngoài phòng, lại liếc Yến Lâu một cái. Câu mà Yến Lâu vừa hỏi Glan, có phải cậu đã phát hiện thân phận của y hay không? Nhưng nhìn cậu trông chẳng có gì đáng ngờ, Nicholas cực kỳ rầu rĩ. Hẳn nên sớm nói thật để nhận được sự khoan hồng?

Lúc này, những người chơi sắp xuất phát, Bạch Liêm tìm khắp nơi không phát hiện được người hạ độc, anh ta bắt đầu lo lắng.

Anh ta nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy bốn người Tề Kỳ có khả năng nhất, một là vì thái độ sáng nay của bọn họ rất kỳ cục, dĩ nhiên trong này cũng có nguyên nhân do bản thân anh ta, hai là thỏ chọn tìm đến anh ta, còn nói người hạ độc ở gần anh ta lắm, có thể người này đang ở cùng nhóm người hái thuốc với anh ta. Hà Tư Minh và Khổng Kiệt không đề phòng anh ta, sáng nay anh ta đã tiếp cận hai người bọn họ, bọn họ không phải là người hạ độc.

Bạch Liêm nhìn bốn người kia đứng cùng nhau, càng nghĩ chỗ đột phá hợp lý nhất là Tề Kỳ, tên nhóc này được đồng đội bảo vệ rất chặt chẽ, lòng đề phòng thấp. Anh ta có một kỹ năng là “vầng sáng vạn người mê”, nếu sử dụng kỹ năng, anh ta sẽ nhận được thiện cảm của người xung quanh, cũng có thể làm cho người được chọn yêu thương anh ta cuồng nhiệt trong nháy mắt. Sử dụng cho số đông thì có thể xoay chuyển tình hình, nhưng nếu sử dụng, hiệu quả sẽ giảm dần theo thời gian, chỉ là người trúng kỹ năng này vẫn vô thức có thiện cảm với anh ta.

Bạch Liêm cẩn thận tiếp cận bọn họ, đợi một lát lâu mới đợi được đến lúc Tề Kỳ đi một mình, anh ta vội vàng gọi Tề Kỳ lại. Tề Kỳ khó hiểu quay đầu, thấy là anh ta thì hơi cảnh giác: “Có chuyện gì à?”

Bạch Liêm sử dụng kỹ năng, trong nháy mắt, như có một vầng sáng êm dịu quanh người anh ta, đôi mắt kia cũng trở nên sâu thẳm một cách kỳ lạ.

“Tề Kỳ, cậu có thấy hai bình thuốc không? Bình thuốc chứa độc ấy.” Bạch Liêm nhìn thẳng vào mắt cậu ta, dịu dàng hỏi.

Tề Kỳ lập tức đề phòng, đệch, đúng là người này có vấn đề!

“Không biết, tôi chưa thấy, đừng hỏi tôi!” Tề Kỳ phủ nhận ngay, sau đó nhanh chóng quay người đi tìm đồng đội. Bạch Liêm khẽ nhíu mày, anh ta cảm thấy thái độ của Tề Kỳ hơi kỳ quặc, nhưng anh ta tin vào kỹ năng của mình cho nên chỉ tạm thời ngừng nghi ngờ. Số lần sử dụng kỹ năng trong một ngày có giới hạn, anh ta phải tìm một người thích hợp trong nhóm khác để sử dụng.

Tề Kỳ quay người chạy đi, lôi khóa trường mệnh ra từ trong áo, phồng má cố sức thổi: “Ôi, nóng quá…”

“Sao thế?” Tần Trạch Giang liếc Bạch Liêm đứng ở xa xa, thì thầm hỏi: “Anh ta tìm em làm gì?”

Tề Kỳ lắc chiếc khóa trường mệnh, căng thẳng nói: “Anh ta hỏi em có thấy thuốc độc không, anh ta biết rồi, em phải làm sao đây?”

Tần Trạch Giang nhíu mày: “Anh ta hỏi là em thừa nhận ngay à?”

Tề Kỳ trợn mắt: “Dĩ nhiên là không!”

“Thế không phải là được rồi?” Tần Trạch Giang nói: “Chúng ta đã ném bình thuốc đi, em cũng phủ nhận, anh ta không có chứng cớ thì làm gì được em?”

“Cũng đúng.” Tề Kỳ an tâm.

“Em đang làm gì thế?” Tần Trạch Giang tò mò đụng vào khóa trường mệnh của cậu ta: “Cái này ở đâu ra?”

“Cậu cả của em cho.” Tề Kỳ nói: “Ban nãy cũng chẳng biết thế nào, bỗng dưng nó nóng lên.”

“Nóng?” Tần Trạch Giang hiếu kỳ sờ sờ một lát: “Không nóng, lạnh mà.”

Tề Kỳ cũng sờ thử, đúng là không nóng, chẳng lẽ vừa rồi cậu ta gặp ảo giác?



“Kỳ quá!” Tề Kỳ xốc khóa trường mệnh qua lại quan sát một lúc lâu, không tìm được lý do đột nhiên nó nóng lên. Tần Trạch Giang đẩy Tề Kỳ đang hoang mang đi tìm đám người Đường Ngọc Thư, Bạch Liêm là một tên phiền phức, bọn họ phải cảnh giác nhiều.

Khi bọn họ đang bàn bạc làm sao đề phòng Bạch Liêm, Bạch Liêm đã tìm đến Tương Đồng – người ở một nhóm hái thuốc khác. Tương Đồng là đồng đội của bé mập Trương Nguyên, cũng là người chơi cao cấp như anh mình, lần này anh ta dẫn người qua cửa.

Không thể không nói, số của Bạch Liêm không được may lắm, người anh ta chọn cũng không dễ đối phó. Tình hình của Tề Kỳ đặc biệt nên không nói đến, nhưng thực lực của Tương Đồng cao hơn Bạch Liêm nhiều, lòng cảnh giác cũng cao, kiến thức rộng rãi, anh ta phát hiện Bạch Liêm sử dụng kỹ năng với mình trước.

Tương Đồng nhếch môi, không tránh ánh mắt Bạch Liêm: “Bình thuốc? Tôi chưa từng thấy, cậu đã thấy chưa?”

Ánh sáng trên người Bạch Liêm từ từ tan ra, mắt anh ta dần trở nên mông lung, kỹ năng mà anh ta sử dụng lên người Tương Đồng bị phản tác dụng bắn ngược về.

“Tôi… tôi chưa từng thấy, tôi đang tìm.”

Tương Đồng nói: “Tại sao cậu lại muốn tìm bình thuốc, nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì đi nào.”

Bạch Liêm hoảng hốt nói cho Tương Đồng nghe những gì thỏ nói, cũng nói kết quả mình thử Tề Kỳ cho anh ta nghe.

Nghe được tin tức, Tương Đồng hài lòng bỏ đi, Bạch Liêm nhìn bóng lưng anh ta, lòng đầy vẻ kinh hoàng.

Bị kỹ năng khống chế không có nghĩa là Bạch Liêm không có ký ức, anh ta trơ mắt nhìn bản thân nói hết mọi chuyện ra, hoàn toàn không thể ngừng được. Anh ta biết rõ đầu đuôi câu chuyện, kỹ năng này là chỗ dựa lớn nhất của anh ta, bây giờ không phải lúc hối hận, anh ta phải nhân lúc những người khác còn chưa đi, đổi sang khống chế người khác.

Bạch Liêm không dám đụng đến đám người của Tương Đồng, bèn tìm một người chơi tên là Ngô Hạo, Ngô Hạo còn nhỏ, dễ khống chế hơn một chút. Lần này anh ta thành công thấy được sự ái mộ cuồng nhiệt trong mắt Ngô Hạo, anh ta mỉm cười, rốt cuộc cũng lấy lại niềm tin cho bản thân rồi.

Ngô Hạo không nói được chuyện gì có ích, nhưng bị kỹ năng ảnh hưởng liên tục, Ngô Hạo sẽ tìm ra người đó giúp anh ta mà không tiếc phải trả bất kỳ giá nào.

Hai nhóm người hái thuốc lại xuất phát, Yến Lâu và Nicholas ung dung đến muộn, bọn họ vẫn đi theo Tề Kỳ như trước. Vốn dĩ tưởng rằng hôm nay bên bọn họ sẽ có chuyện, dù gì cũng có Bạch Liêm quấy rối kia mà, ai biết bên này sóng yên gió lặng, ngược lại chỗ có chuyện là nhóm người Tương Đồng.

Người gây sự không phải đám người Tương Đồng là mà Ngô Hạo đã bị Bạch Liêm ảnh hưởng.

Ngô Hạo cùng nhóm với người chơi tên Hướng Duy Viễn, Hướng Duy Viễn lớn tuổi hơn một tí, nghe Ngô Hạo xưng hô thì có vẻ hai người là bạn bè thật ở thế giới bên ngoài. Nhưng hôm nay, dọc đường Ngô Hạo chợt kéo áo Hướng Duy Viễn, muốn dẫn anh ta đi gặp Bạch Liêm.

Hướng Duy Viễn hất tay cậu ta ra, nhíu mày nói: “Tiểu Hạo, hôm nay cậu làm sao thế? Nói chuyện kỳ lạ quá!”

“Cậu bớt nói nhảm đi!” Ngô Hạo cố chấp lao lên bắt anh ta: “Trên người cậu có thuốc độc, cậu chính là người hạ độc, cậu đi gặp anh ấy với tôi!”

Hướng Duy Viễn túm tay Ngô Hạo lôi về sau, khống chế Ngô Hạo rất nhanh.

Người khác cũng đi đến hỏi có chuyện gì xảy ra.

Sau khi nghe xong, mặt Tương Đồng có vẻ trầm ngâm, anh ta đã biết được chuyện gì xảy ra, bèn nói: “Đồng đội của cậu chắc chắn như thế, hay là cậu để bọn tôi điều tra, thuốc độc là cái tên được game gán cho chúng ta, có lẽ trong đó sẽ có manh mối.”

Hướng Duy viễn không đồng ý ra mặt, nhưng cũng không từ chối. Tương Đồng bước lên lục soát người rất nhanh nhưng không tìm được gì, trên người Hướng Duy Viễn không hề có thuốc độc.

Ngô Hạo giãy dụa, hô to: “Không thể nào, tận mắt tôi thấy, chắc chắn là cậu giấu rồi!”

Bất kể là Hướng Duy Viễn giải thích hay là Tương Đồng chứng minh, Ngô Hạo vẫn không tin, cậu ta cố ý muốn dẫn Hướng Duy Viễn gặp Bạch Liêm, vì cậu ta gây rối nên tiến trình hái thuốc bị trì hoãn.

Hướng Duy Viễn bình tĩnh gật đầu.