Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 59: Horace



Edit: Teade

Beta: Hạ Y

______

Kẹo Dẻo và Kẹo Mềm theo Yến Lâu đến phòng nghỉ của cậu, nhất là Kẹo Dẻo, suốt dọc đường cứ dính chặt cậu, gần như không chịu bỏ móng ra, nếu cậu có ý để nó đi, nó sẽ bắt đầu kêu “meo meo”, giọng vừa ấm ức vừa đáng thương.

Trước mặt hai tên nhóc như kẹo kia, Yến Lâu luôn dễ dàng mềm lòng, không cẩn thận là để chúng nó làm tổ trên gối mình luôn.

Thị nữ dẫn cậu đến chỗ là phải đi ngay, Yến Lâu gọi cô ta lại hỏi: “Cần đưa chúng nó về cạnh bệ hạ không?”

Thị nữ nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ đã dặn dò là đại nhân có thể giữ chúng lại ạ.”

Yến Lâu gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Kẹo Mềm có quyền tạm thời ở lại một cách suôn sẻ, bèn nhảy lên giường lớn mềm mại, giẫm chăn bò lên gối. Kẹo Dẻo ngồi trên sàn nhà, nhìn chằm chằm mép giường bằng đôi mắt ngọc bích, chân trước mập mạp giẫm giẫm lên thảm trải sàn, sau một lúc lâu vẫn đang kiềm chế xúc động nhảy lên.

Yến Lâu phát hiện ánh mắt nóng bỏng của nó nhanh lắm, mặc dù nó không nói gì, trên mặt béo như bánh to cũng chẳng có biểu cảm đặc biệt gì, nhưng như thể Yến Lâu hiểu được suy nghĩ của nó, nó muốn một cái ôm lấy lại tôn nghiêm của nó.

“Suýt thì quên mày rồi.”

Yến Lâu cười mà hai mắt cong cong, cậu cúi người ẵm Kẹo Dẻo lên, đặt lên gối với Kẹo Mềm, hai cục màu cam một lớn một nhỏ đối lập rất mãnh liệt, bấy giờ dáng người gầy gầy của Kẹo Mềm có vẻ nhỏ yếu bất lực.

Cậu lần lượt xoa đầu hai đứa chúng nó, nhẹ nhàng nói: “Ngủ ngon, mơ đẹp nhé.”

“Meo!”

Yến Lâu vừa ngủ là say giấc, nhưng không nằm mơ một giấc mơ đẹp.

Cảnh trong mơ hơi mơ hồ, khu nhà cấp cao trong trí nhớ đắm chìm dưới ánh mặt trời, ánh sáng phản chiếu từ bọt nước của suối phun hơi chói mắt.

Cậu ngồi nghiêm chỉnh trước một chiếc đàn piano màu đen, hai bàn tay gầy yếu non nớt lướt trên phím đàn đen trắng, âm thanh hài hòa quanh quẩn bên tai, nhưng không giấu được băn khoăn ở đáy lòng.

Cho dù không ngẩng đầu, cậu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng ở cách đó không xa, chứa đầy soi mói và nặng nề áp lực, gần như khiến cậu không giữ bình tĩnh được.

Sau khi đàn xong một bản, cậu từ từ rút tay về, cẩn thận ngẩng đầu nhìn về phía bên cạnh. Những cảnh trong mơ rất mông lung, mặt mũi người phụ nữ kia cũng không rõ ràng, chỉ có cặp mắt đen kịt là rất rõ, khắc sâu vẻ lạnh buốt hờ hững dưới đáy mắt.

Cậu có thể nhớ lại dáng vẻ lúc đó của người phụ nữ này, chắc chắn người đó mặc một chiếc váy tây sang quý phẳng phiu, trang điểm tỉ mỉ che đi sự tiều tụy nơi đáy mắt, ngay cả tóc ở thái dương cũng được chải cẩn thận, như thể người này không ở nhà mà đang ngồi ở phòng họp trong công ty, đối mặt với đối thủ trên thương trường.

Thật ra cũng chẳng khác là bao, sự đề phòng của bà ta với Yến Lâu không khác gì đề phòng đối thủ trên thương trường, thậm chí vì cậu non nớt mà còn khinh thường cậu. Từ đầu đến cuối, bà ta vẫn giữ nguyên tư thế cũ, cho đến khi cậu đàn xong mới lạnh lùng bình luận: “Không hề tiến bộ.”

Bàn tay đặt lên bàn phím của Yến Lâu hơi cong lại, mân môi thẳng một đường.

Người phụ nữ đứng lên, ánh mắt sắc bén như đao quét qua người cậu: “Còn chẳng bằng một phần mười Mộ Mộ, sao cậu ngồi đây được thế?”

Trong mắt bà ta lóe lên vẻ ghen ghét, nhưng bà ta không mắng cũng không đánh, chỉ quay người cho cậu xem bóng lưng lạnh như băng. 

Trong cuộc sống hơn hai mươi năm, Yến Lâu gặp nhiều bóng lưng như thế lắm rồi, sự lạnh lùng khinh miệt của bà ta với cậu rất nặng nề, nặng như ngọn núi khổng lồ đè cậu không thở được.

Yến Lâu mở mắt ra thật mạnh, sự nặng nề kia còn ở trong ngực. Cậu chớp mắt, từ từ tỉnh lại rồi không nói gì mà nhìn Kẹo Dẻo nằm trên ngực mình ngủ say.

May rằng cậu là quỷ, nếu không thì đúng là không thở được với sức nặng này. Cậu dở khóc dở cười sờ bụng nhỏ phập phồng của nó, nhẹ giọng hờn dỗi: “Mày đúng là… không biết mình nặng thế nào sao?”

Yến Lâu vừa ngủ là thấy hơi say giấc, nếu ngủ say thì tư thế ngủ kỳ lạ lắm, lần này không rơi xuống giường là nhờ công lao của Kẹo Dẻo, Yến Lâu cũng không biết mình có nên cảm ơn nó hay không. Kẹo Mềm cũng tỉnh, thấy Yến Lâu nằm bất động trên giường, bèn tốt bụng đi đến nhắc cậu tỉnh lại đi thôi.

“Meo!”

Yến Lâu ôm Kẹo Dẻo bằng một tay để nó không bị lăn xuống, một tay vuốt từ đầu đến đuôi Kẹo Mềm, sáng sớm mà đã bận thế, đúng là hạnh phúc mà vô số quan hốt phân khao khát.

Hút mèo khiến người ta sung sướng, khiến người ta đê mê, xóa tan phiền não.

Quan hốt phân hạnh phúc hôn nhẹ hai vị hoàng thượng, Kẹo Mềm lại cọ lên mặt cậu, Kẹo Dẻo rụt rè ngồi trên chăn, mắt to ngọc bích cẩn thận liếc nhìn cậu, móng thịt cào cào trên chăn.

Yến Lâu hiểu được, ôm lấy nó ngay, hôn cái mặt chủ nhân không tự nhiên của nó, sau đó thuận thế vùi đầu vào bụng mềm ấm áp rồi nâng lên!

Thị nữ đến gõ cửa, Yến Lâu chuẩn bị xong bèn đi đến phòng ăn với cô ta, còn ôm hai chủ nhân nặng trịch trong ngực. Cậu đến phòng ăn không bao lâu, Nicholas cũng đến, vừa thấy đại kim chủ cho ăn cho uống, hai chủ nhân nhảy ra khỏi lồng ngực cậu chạy về phía Nicholas.

Yến Lâu đau khổ bị vứt bỏ: “…”

“Cậu thấy khỏe chưa?”

Nicholas thoải mái ôm hai đứa lên, hai đứa ngoan ngoãn nằm trên khuỷu tay y, Kẹo Mềm ỷ vào thân thể linh hoạt, leo lên vai y, mặt lông xù xù cọ lên mặt Nicholas.

“Khỏe, thần khỏe rồi…” Yến Lâu trả lời mà nghẹn, vì cậu nhớ ra mình vừa hút mèo cách đây không lâu, mặt của Kẹo Mềm hay bị cậu hôn.

Yến Lâu vẫn cảm thấy da mặt mình rất dày, dù gì cậu cũng là người đấu với đám cáo già trên thương trường rất lâu, cho dù không làm sập được Thái Sơn cũng không hề gì, ít nhất là chưa từng thẹn thùng đỏ mặt gì đó, nhưng bây giờ lại khác, cậu cảm giác mặt hơi nóng ran.

May là Nicholas không biết gì cả.

Ngoài ra, Kẹo Mềm đúng là bé ngoan, không uổng công cậu yêu thương.

Chậc, mình đúng là một tên biến thái.

“Bệ hạ, cậu Yến, chào buổi sáng.” Brian mỉm cười đi vào, sau lưng là người hầu đẩy xe ăn.

Nicholas cúi đầu nhìn đĩa ăn trên bàn trước mặt mình, cà rốt sợi cam trộn với cơm rau, màu sắc tươi tắn bắt mắt nhưng bệ hạ kiêng ăn lại mất đi nửa hứng thú ăn uống. Y ngẩng đầu nhìn Brian, Brian vẫn cười tủm tỉm như trước, hoàn toàn không hề thấy khủng hoảng vì bị uy hiếp.

Nicholas nhìn Yến Lâu ngồi đối diện bên chiếc bàn dài, lần nào Yến Lâu ăn uống cũng rất ngon, rõ ràng số lượng đồ ăn gấp hai, gấp ba lần Nicholas, nhưng có hai cái chén đĩa không rồi.

Bệ hạ cũng sĩ diện, y không thể kiêng ăn tùy ý trước mặt cấp dưới được, hành vi ngây thơ đó không hề “bệ hạ” tí nào, cho nên y nhẫn nhịn múc muỗng cơm cà rốt, sau đó mặt không cảm xúc đẩy đĩa ăn ra ngoài.

Brian vẫn cười tủm tỉm như trước, bệ hạ đáng thương, hoàn toàn không biết Brian đã bán y đi từ lâu…

Theo như đã bàn bạc tốt trong cuộc họp lần trước, hôm nay đám người Kosselin và giáo đồ của Quang Minh Thần Giáo bị bắt sẽ bị thẩm quyết công khai ở bên ngoài Vương Thành, thời gian được định là trăng lên giữa trời, tương đương với giữa trưa của thế giới Âm Dương.

Quan thẩm quyết bên ngoài là một lão quan viên của Vương Thành, binh lính trông coi là Phan Sâm và Cách Tang, hai người này là thành chủ của thành Budden và Parker. 

Thủ lĩnh Dicas của thành Budden nổi tiếng là dân cờ bạc điên cuồng, làm việc kiêu căng kỳ quái, thường xuyên có hành vi không hợp lẽ thường, so với danh tiếng của anh ta, thành chủ Phan Sâm lại rất kín tiếng. Thành Parker cũng thế, trong thành Parker thịnh hành võ phong, giác đấu sĩ là người nhiệt huyết không chú ý và rất liều mạng, bây giờ thủ lĩnh thành Parker – Arnold là một kẻ điên cuồng bảo vệ danh hiệu của mình ba lần liên tục.

Xét về mặt nào đó, Phan Sâm và Cách Tang có chỗ giống nhau, hai người đều rất khiêm tốn làm việc dưới trướng của thủ lĩnh kiêu căng bệ vệ, nhưng đó không đồng nghĩa với việc bọn họ bị đè ép, rơi vào hoàn cảnh xấu. Hoàn toàn ngược lại, trong bảng xếp hạng các thành phố, thành Budden chỉ kém Vương Thành, Parker thì ở vị trí số ba hoặc bốn. Xây dựng thành phố đến quy mô như thế trên tay hai kẻ điên, hai thành chủ khiêm tốn này mới là người làm việc lớn.

Chức năng của thủ lĩnh và thành chủ không giống nhau, thủ lĩnh nhờ vào giá trị vũ lực hoặc là tài nghệ riêng của bản thân. Ví dụ như Cyril là người leo lên đỉnh bằng mặt, Lawrence là người có vị trí cao. Mà thành chủ thì càng chú ý đến năng lực tổng hợp và độ trung thành, cho dù là Cassido trông có vẻ thở ra thì nhiều hít vào thì ít trong cuộc họp lần trước, khi anh ta ngồi thẳng người, vẫn có thể khiến một nửa người trong phòng họp đứng ngồi không yên.

Hệt như những gì Soy kể cho cậu nghe lúc trước, càng là người khiêm tốn thì càng đáng sợ, còn về một mình Cassido đấu khẩu với một đám người… coi như anh ta là một loại khiêm tốn khác.

Cậu đang ngẫm nghĩ, vừa đi ra khỏi phòng ăn là đã thấy Cassido đang đến, còn tại sao không nói là đi đến, vì anh ta đang ngồi trên xe lăn, được người hầu đẩy đi, còn đặt cục gì đó đen sì trên chiếc thảm phủ lên đùi.

“Ồ… Chủ tiệm Yến cũng ở đây à?” Cassido lười biếng kéo dài câu chào hỏi.

Da đầu Yến Lâu tê tái, thầm nghĩ phải đi, không phải gì mà là do tư thế oai hùng một mình đấu khẩu với một đám người đúng là khiến người ta ấn tượng khó phai. Cục đen sì trên đùi Cassido ngẩng đầu, tròn mắt tò mò nhìn Yến Lâu.

Bấy giờ cậu mới thấy rõ, cục đen sì từ đầu đến chân này là một sinh vật sống, ngoại hình hơi giống rồng phương tây, giáp lân khắp người, có bốn chân, đuôi dài, hai cánh, nói hoa mỹ là hung tợn oai phong, nói thẳng ra là một bé xấu xí đáng yêu to bằng bàn tay.

Nhiều sinh vật kỳ lạ xuất hiện cùng với thành chủ thành Philo – Cassido, rất nhanh sau đó, Yến Lâu liên tưởng đến truyền thuyết về thành chủ thành Philo.

Một nửa diện tích thành Philo là mê cung không người ở, chủ nhân của mê cung là Horace – thủ lĩnh mà gần như không ai nhìn thấy. Nghe nói Horace không có hình người, anh ta là thú cưỡi của bệ hạ Nicholas, được bệ hạ ban cho sức mạnh và nguyệt huy, sức chiến đấu đứng thứ ba trong thế giới Hắc Ám.

Từ lời người khác, Yến Lâu nghe nói chiến tích của anh ta rồi, cậu cứ tưởng Horace là một con thú khổng lồ che trời che mặt trời oai hùng khí phách, nhưng nhìn cục đen sì suýt lăn xuống từ trên đùi Cassido thì…

Thế thôi à?

Cậu tưởng mình đoán sai, nhưng Cassido đã ôm cục đen sì lên giới thiệu với cậu: “Đây Horace đại nhân, là thủ lĩnh của thành Philo bọn tôi, thú cưỡi của bệ hạ.”

Thật đúng là…

Yến Lâu bình tĩnh ân cần thăm hỏi bọn họ, Horace rụt rè gật đầu với cậu, mắt đậu tròn xoe nhìn lướt qua sau cậu.

Bệ hạ đến. 

Còn có hai con mèo trong ngực bệ hạ.

Horace luôn được chủ nhân nuôi ở bên ngoài, khó khăn lắm mới sung sướng quay về thăm hỏi chủ nhân, ai ngờ vừa gặp mặt là phát hiện chủ nhân nuôi vật cưng khác! Còn ôm tới ôm lui, còn sờ! Đãi ngộ này còn thơm hơn anh ta!

Horace cảm giác bị chủ nhân phản bội sâu sắc, tức đến mức trợn tròn mắt đậu, há mồm giận dữ gầm lên một tiếng kinh thiên động địa: “Gào!!!”