Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 57: Căn cứ nghiên cứu



Edit: Teade

Beta: Hạ Y

____________

Trong lòng mọi người rất hoang mang, nhưng vì ngại thân phận của Yến Lâu nên bọn họ chỉ đành nghe tiếp.

Yến Lâu nói với David: “Không phải tôi bảo anh viết Quang Minh Thần Giáo chân chính ở thế giới Ma Thuật, anh có thể tạo ra một thế giới hoàn toàn không tồn tại, nhưng lấy tên của Quang Minh Thần Giáo thôi. Nhân vật chính là ai cũng được, quý tộc, người bình thường, thiên tài, cô nhi, kẻ tàn phế, tất cả những nhân vật chính mà anh am hiểu, nhưng tôi hy vọng trong tác phẩm của anh sẽ có Quang Minh Thần Giáo.”

David cảnh giác hỏi: “Cậu hy vọng nhân vật chính là một giáo đồ ư?”

Yến Lâu lắc đầu, hơi nhíu mày: “Hẳn là anh biết chuyện xảy ra vài ngày trước ở thành Sevidro đúng không?”

David nói: “Dĩ nhiên rồi, ai cũng biết mà.”

“Tôi biết nhiều hơn anh một chút, vì tôi trải qua chuyện này.” Yến Lâu nói: “Đây là một ác mộng đáng sợ đã ám ảnh tôi.”

David vội nói: “Ngại quá cậu Yến, tôi không nên nhắc đến chuyện này…”

“Không sao cả.” Yến Lâu ôn hòa đáp: “Chuyện đó và anh không liên quan, nhưng vì chuyện đó nên tôi không có thiện cảm với Quang Minh Thần Giáo.”

Cậu hơi cụp mắt, giấu ánh sáng lạnh lẽo dưới đáy mắt: “Anh coi đó, một giáo phái giả nhân giả nghĩa lừa quần chúng, còn hãm hại người vô tội, chẳng lẽ không nên bị mắng trong sách à? Có lẽ anh có thể thử miêu tả một giáo phái mạnh mẽ tranh đoạt quyền thống trị với quốc vương, cổ suý lừa gạt tín đồ tập kích khủng bố, bên trong đen tối thối nát, bên ngoài lại khoác lớp vỏ nhân từ sáng rọi.”

David há miệng thở dốc, mặt mày hơi hoảng.

Yến Lâu nói tiếp: “Còn nhân vật chính thì sao? Người đó có thể là một người bình thường bị Quang Minh Thần Giáo hãm hại, có thể là người nhà và bạn bè của anh ta bị hại, vì vậy anh ta mới đứng lên từ vũng bùn, vạch trần bộ mặt thật của Quang Minh Thần Giáo, dẫn dắt mọi người phủ định sự thống trị của Quang Minh Thần Giáo. Cũng có thể anh ta là người bị Quang Minh Thần Giáo tẩy não đi lầm đường, phạm sai lầm trong mệnh lệnh của Quang Minh Thần Giáo, lương tri khiến cho anh ta hoàn toàn tỉnh ngộ…”

Vẻ mặt của David vốn là hoang mang mông lung, giờ đã bị thay bởi sự vui sướng, anh ta nghe Yến Lâu nói, mắt càng lúc càng sáng. Thật ra Yến Lâu chỉ nói đến vài chiêu trò phổ biến ở thế giới Âm Dương, nhưng trong mắt nhân dân có nền giải trí thiếu thốn như thế giới Hắc Ám, những gì cậu nói rất mới lạ, rất độc đáo.

Yến Lâu lại bàn về chiêu trò với những người khác, yêu cầu duy nhất là phải viết Quang Minh Thần Giáo thành nhân vật phản diện làm mọi chuyện ác, hoặc là tô đậm sự nhân đạo và sáng suốt của bệ hạ.

Cô bé nhỏ tuổi nhất lắp bắp nói: “Chuyện này, đại nhân, bọn tôi có thể viết bệ hạ vào sách được à? Không ổn lắm đâu?”

Bọn họ đều là người bản xứ ở thế giới Hắc Ám, vừa sùng bái vừa kính sợ bệ hạ Nicholas rất nhiều, làm sao dám viết bệ hạ vào!

Yến Lâu: “Dĩ nhiên không thể mô tả bệ hạ như nhân vật chính, thậm chí không để bệ lên tiếng trong sách, chỉ cần thể hiện qua miệng của nhân vật hoặc sự kiện trong sách là được. Ví dụ như nhân vật chính gặp cảnh khốn cùng dưới ngòi bút các người, vì một mệnh lệnh nào đó của bệ hạ để dân chúng có lợi, cũng nhờ đó mà nhân vật chính thoát khỏi cảnh khốn cùng.”

“Lấy ví dụ thực tế nhất, hơn trăm năm trước có một số người ôm đầy hoài bão đến thế giới Khoa học Kỹ thuật học tập, trên đường về lại bị lạc ở không gian hỗn loạn. Nếu anh coi bọn họ là nhân vật chính, anh có thể miêu tả sự giãy dụa muốn sống trong cảnh khốn cùng của bọn họ, có thể viết đến sự tỉnh ngộ và sa đọa của nhân tính, cũng có thể cấu tứ một tình yêu đẹp đẽ, kết cục cuối cùng của câu chuyện là bệ hạ cho người cứu viện, khiến người thấy được hy vọng trong cảnh khốn cùng.”

Yến Lâu nói lâu quá nên hơi khô miệng, cậu bưng tách trà lên nhấp một ngụm, cho bọn họ thời gian tiêu hóa.

“Thấy được không?”

Hai tay David run nhẹ: “Tôi hiểu ý của cậu, xin hãy cho tôi chút thời gian, tôi sẽ trả lời cậu dứt khoát!”

Yến Lâu gật đầu hài lòng, nói tiếp: “Vừa rồi những gì tôi chỉ cho mọi người là rất bình thường ở thế giới Âm Dương, thời gian trước bệ hạ nói cho tôi biết ngài ấy muốn đưa một nhóm người đến thế giới Âm Dương học tập, nếu câu trả lời của mọi người khiến tôi hài lòng, tôi có thể giành vài suất giúp mọi người.”

Nghe xong, mắt những người kia càng sáng, nhất là David, người đầy nhiệt tình.

Tiễn bọn họ đi rồi, Lam vẫn luôn im lặng bỗng nói: “Tôi ngẫm nghĩ nhiều lần trước đó rồi, không ngờ mục đích của đại nhân là chuyện này… do tôi nông cạn, không nhìn xa trông rộng bằng cậu.”

Yến Lâu cười: “Chẳng phải nhìn xa trông rộng gì đâu, chỉ là tôi gặp nhiều, có kinh nghiệm ứng đối thôi.”

Lam cười nói: “Nếu đại nhân có gì cần làm cứ dặn dò, mặc dù thứ hạng của gia tộc bọn tôi không bằng ai trong thế giới Hắc Ám nhưng trong nhà có nhiều người, chạy vặt vẫn được.”

“Anh rất khiêm tốn.” Yến Lâu biết anh ta làm tốt, không thể để anh ta chạy vặt được: “Gia tộc của anh Lam có người tài xuất hiện lớp lớp, tôi nghĩ là muốn làm tốt chuyện này cần càng nhiều người có năng lực, hy vọng anh Lam có thể xem xét giúp tôi một tí.”

Lam nhanh chóng rà quét đám người rảnh rỗi trong gia tộc mình, là đứa em trai ngốc nghếch cạnh nhà và chú ruột yêu sách như mạng, nhân cơ hội này, anh ta phải đóng gói tống ra ngoài, lợi dụng như kẻ vô dụng!

Hai người bàn tán rất hớn hở về kế hoạch hợp tác, Lam hài lòng rời đi.

Yến Lâu ngồi ở vườn hoa một lát, sau khi uống xong tách trà chuyển lạnh, cậu nói với búp bê bên cạnh: “Mi nói với Hughes là ta muốn đến Vương Thành bàn chuyện, có chuyện gì thì chờ ta về giải quyết.”

“Vâng!”

Lần này nơi cậu cần đến không phải hoàng cung mà Vương Thành.

Vương Thành có căn cứ nghiên cứu mà bệ hạ xây dựng, đây là nơi duy nhất nghiên cứu khoa học kỹ thuật ở thế giới Hắc Ám, dĩ nhiên là có thành quả nhưng không thể mở rộng ra.

Lần này Yến Lâu đến căn cứ nghiên cứu xem thành quả của bọn họ, tìm thứ thích hợp trong đó. Cậu đã đến hoàng cung mấy lần rồi, nhưng chưa từng nhìn thấy một Vương Thành đầy đủ.

Tường thành của Vương Thành vừa cao vừa dài vòng quanh, dưới bóng đêm mịt mù, ngọn đèn dầu của vạn gia đình lộ vẻ phồn hoa, trên con đường rộng lớn lát đá có xe ngựa chạy qua, người qua kẻ lại trên phố cũng không ồn ào, nơi đây là Vương Thành có trật tự nhất, cũng là trung tâm của thế giới Hắc Ám.

Sau khi rời khỏi truyền tống trận, Yến Lâu liếc mắt nhìn hoàng cung ở xa xa, cung điện trang nghiêm lẳng lặng dưới ánh trăng cực kỳ giống bóng dáng chín chắn lạnh lùng của Nicholas.

Căn cứ nghiên cứu ở phía tây nam của Vương Thành, rất xa truyền tống trận, Yến Lâu bắt “taxi” của thế giới Hắc Ám.

Tạo hình chiếc xe này rất kỳ lạ, nhìn hơi giống xe ngựa dạo phố, bốn trụ đỡ mái hình vòng cung, rèm cửa mỗi bên đều có thể hạ xuống. Nhưng thứ ở phía trước kéo chiếc xe không phải là gia súc mà là thứ tương tự như đầu máy hơi nước, chắc chắn là sản phẩm thuật giả kim của thế giới Ma Thuật.

Yến Lâu hứng thú cảm nhận, tốc độ xe này không hề kém tốc độ xe ở thế giới Âm Dương, ngồi vững vàng thoải mái, không đến nửa tiếng là cậu đã tới trước cổng căn cứ nghiên cứu rồi.

Hình dạng của căn cứ nghiên cứu khác xa với phong cách thường thấy ở thế giới Hắc Ám, vật liệu chính là thủy tinh và kim loại tràn ngập cảm giác khoa học kỹ thuật nên không được nhiều người thích. Thế nhưng nó lại khiến Yến Lâu hơi hoài niệm.

Căn cứ được chia làm hai bộ phận, phía sau là phòng thí nghiệm để nghiên cứu, bốn phía có lính gác, ra vào thì cần phải kiểm tra đối chiếu đăng ký. Phía trước thì dùng để triển lãm nửa thành quả, bầu không khí thoải mái hơi nhiều.

Sản phẩm khoa học không phải xu hướng của thế giới Hắc Ám, trước đây luôn bị dân chúng bài xích, vì kết hợp với thuật giả kim nên tình hình mấy năm này mới được cải thiện một tí, nhưng sau khi vào căn cứ, Yến Lâu vẫn cảm giác rất vắng vẻ, cả một hội trường chỉ có vài người, đa số là nhân viên công tác.

Một cô gái trẻ mặc đồng phục lão luyện chào đón, mỉm cười ngọt ngào hỏi: “Xin chào quý ngài, cần tôi giúp gì không nào?”

Yến Lâu nhìn lướt qua hội trường, có rất nhiều thứ, nếu muốn xem hết thì phải tốn nhiều thời gian. 

Trong cuộc nói chuyện lúc trước ở thành Sevidro, Yến Lâu chỉ biết Nicholas có ý tiến cử khoa học kỹ thuật để thay đổi cuộc sống của cư dân thế giới Hắc Ám, dĩ nhiên trong đó phải thay đổi cách giải trí, dư luận là cần thiết đối với sự phát triển của nền giải trí.

Mở dân trí, mở dân tâm là chuyện tốt, nhưng dư luận phát triển cũng là con dao hai lưỡi. Quần chúng dễ bị bịt mắt dắt mũi, có một thế lực xấu xa như Quang Minh Thần Giáo tồn tại, cho dù sự thống trị của Nicholas đã là rễ ăn sâu vào đất nhưng Yến Lâu cũng không hết lo. Cho nên cậu chuẩn bị dẫn hướng gió dư luận trước, nếu mọi người đã hình thành quan niệm rồi thì sẽ rất khó thay đổi.

Nếu tác động đến nhận thức của mọi người một cách tinh thế thì chỉ sách thôi chưa đủ, phải nghĩ về âm nhạc, khiêu vũ, trò chơi, phim truyền hình, cuộc thi và những cách giải trí khác, cái tốt nhất mà cậu nghĩ đến là điện ảnh và truyền hình.

Cậu biết căn cứ nghiên cứu vẫn chưa làm ra công cụ liên lạc như điện thoại, nhưng bọn họ từng chế tạo sản phẩm chiếu hình, là thứ mà cậu trông thấy ở thành Sevidro. Nhưng chiếu hình thôi thì không đủ, cho dù bọn họ có thể trình bày mùi, tiếng động ra cả cũng không được, cái Yến Lâu muốn là ghi lại và phát đi phát lại nhiều lần, để truyền bá khắp nơi.

Sau khi cậu nói yêu cầu xong, mặt cô gái kia lộ vẻ khó xử.

“Đúng là căn cứ có nghiên cứu những gì anh muốn, ngay nửa tháng trước ấy, nhưng chúng nó chưa được bán, tôi không có cách giải quyết.”

Yến Lâu giương mắt, chưa được bán cũng chả sao, chỉ cần nghiên cứu ra được là được rồi.

“Tôi có thể gặp người phụ trách của mọi người không?” Yến Lâu hỏi.

Cô gái chần chừ một lát rồi nói: “Anh chờ chút.”

Cô ta dẫn Yến Lâu đến ngồi ở khu nghỉ ngơi, sau đó nhanh chóng đi tìm người, một lát sau, cô ta dẫn một người đàn ông hơi hói.

Yến Lâu nhìn cái trán sáng bóng của ông ta một lát, sau đó lén thở dài trong lòng, đúng là người có áp lực lớn, phí não như như nhân viên lập trình, nghiên cứu ở bất kỳ thế giới nào cũng đều dễ hói đầu!

Cậu nhớ đến con búp bê được yêu thích nhất, đứa có thể giúp tập trung và ngủ ngon, có lẽ bọn họ sẽ cần một món quà như thế.

“Xin chào cậu, tôi là Baish, người phụ trách của căn cứ này.” Người kia lau mồ hôi trên trán: “Cậu có yêu cầu gì thì cứ nói với tôi, nếu làm được thì tôi sẽ cố gắng nghĩ cách.”

Yến Lâu lại nói yêu cầu lúc nãy lần nữa, rõ ràng là Baish hiểu rõ, có lẽ bản thân ông ta cũng là một nhân viên nghiên cứu.

“Cậu có có thiết bị ghi hình?” Baish khẽ nhíu mày: “Đúng là bọn tôi có nghiên cứu thành công về dụng cụ ghi hình, nhưng vẫn chưa qua kiểm tra, sau khi kiểm tra xong còn cần sự đồng ý của bệ hạ mới có thể đưa vào sản xuất.”

Yến Lâu chẳng thấy bất ngờ, chỉ cần xác định có thứ đó là cậu có thể tìm bệ hạ bàn bạc chuyện này.

Ngoài điện ảnh và truyền hình ra, Yến Lâu còn hy vọng có càng nhiều công cụ quảng bá sức ảnh hưởng, vì vậy bèn hỏi Baish cái khác, ví dụ như thông báo truyền tin, hình chiếu lập thể, và truyền tín hiệu.

Baish thấy cậu hiểu biết nhiều, cũng có hứng tán gẫu.

“Trước mắt, vấn đề khó của bọn tôi là truyền tín hiệu.” Baish nói: “Ở thế giới Hắc Ám của chúng ta có một từ trường đặc biệt tồn tại, cách mà thế giới Khoa học Kỹ thuật và thế giới Âm Dương sử dụng không hợp với nơi này, bọn tôi không thể thành lập điểm truyền tín hiệu ổn định được.”

Không có tín hiệu ổn định bao phủ, suy nghĩ của Yến Lâu khó mà thực hiện được.

Cậu hơi thất vọng, nhưng cũng không vì thế mà bỏ qua kế hoạch của mình, sớm muộn gì cũng sẽ giải quyết được vấn đề khó, cậu có thể làm vài chuyện trước, ví dụ như báo cáo cho bệ hạ biết một tí?