Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 118: Công chúa mất nước




Ánh nắng giữa trưa hơi quá chói chang với hai vị cú đêm ngày ngủ đêm ra, cũng may là trong rừng rậm đâu đâu cũng có thể tìm được cây cổ thụ che bóng.

Yến Lâu xách theo cây búa nhỏ ngồi dưới cây cổ thụ, bên tay cậu chất một đống vàng bạc châu báu được tìm ra từ phế tích.

Có điều những thứ vàng bạc châu báu này đều là vật phàm, chỉ có một cây đũa phép được khảm đá quý màu xanh nước biển là còn sóng năng lượng hơi yếu, Yến Lâu ve vẩy một lúc thì bắt đầu thấy ghét bỏ.

Nicholas đang xoa mái tóc mát lạnh của cậu thấy vậy thì buồn cười nói: “Hay là chúng ta đi tìm trong di chỉ Vương Cung xem, bên trong hẳn là sẽ có thứ tốt.”

Yến Lâu nói: “Vương Cung không phải đã bị cướp sạch không còn một mống sao?”

“Luôn luôn có thứ bị giấu đi mà.” Nicholas nói: “Em có đi không?”

“Đi!” Yến Lâu nhét chiến lợi phẩm trên mặt đất vào trong không gian bịt lại rồi phủi tay đứng lên: “Đi thôi!”

Nicholas cười nhấc cây búa nhỏ lên rồi đuổi theo bóng lưng sốt sắng của cậu.

Không khó để tìm thấy Vương Cung, về căn bản thì loại thành trì như thế này sẽ được phân chia na ná nhau, vị trí của Vương Cung chắc chắn sẽ phải thể hiện được địa vị cao quý của nó, diện tích cũng không thể nhỏ được.

Vì vật liệu và kết cấu nên tuy Vương Cung bị đánh sập một góc nhưng phần lớn vẫn được bảo tồn tương đối hoàn thiện. Từ xa họ đã có thể nhìn thấy nóc nhà bị rêu xanh và dây leo phủ kín, ngoài ra còn có hình dáng của tầng tầng cung điện, chúng nó đều thấp thoáng dưới cây xanh và bóng lá.

“Bệ hạ.” Yến Lâu kéo ống tay áo của Nicholas, tha thiết mong chờ nhìn y nói: “Hay là ngài dùng kinh nghiệm suy đoán xem kho báu của họ ở nơi nào được không?”

Nicholas: “…”

Y trầm tư một hồi rồi bỗng nhiên ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía một mảnh bóng tối nào đó.

“Có ma thật à?” Nicholas nhíu mày, y chỉ giơ tay đã bắt được con ma đang núp trong bóng tối lại đây.

Con ma này trông có vẻ như là người hầu trong Vương Cung trước kia, sức mạnh của hắn rất yếu, vừa chạm vào ánh mặt trời đã kêu la thảm thiết rồi bốc lên khói xanh rồi.

Nicholas không thể không kéo hắn xuống dưới bóng cây để tránh việc còn chưa hỏi xong thì hắn đã tiêu tán.

Yến Lâu đánh giá con ma này, ma trong Thế giới Ma Thuật được gọi là U Linh, họ bị cho là thuộc về phe hắc ám, tà ác, thường xuyên có người dùng danh nghĩa bảo vệ chính nghĩa tiêu diệt U Linh.

Điểm khác biệt giữa Thế giới Ma Thuật và Thế giới Âm Dương là U Linh ở Thế giới Ma Thuật không chỉ tồn tại dưới hình dạng vong hồn mà còn có cả hình dạng xương khô nữa.

“Ngươi là ai?” Yến Lâu hỏi U Linh này: “Tại sao lại nhìn lén chúng ta?”

U Linh sợ đến phát run, linh thể cũng bị ánh mặt trời tổn thương đến chỉ còn một nắm nhỏ, nhưng nó vẫn là lên gân mà hô lớn: “Lời này là ta hỏi các ngươi mới đúng! Các ngươi là ai mà dám xông vào Vương Cung, còn, còn làm bỏng ta, chờ ta bẩm báo Quốc vương bệ hạ thì các ngươi sẽ biết tay!”

Yến Lâu nhíu mày: “Còn có cả Quốc vương cơ à?”

Cậu đẩy U Linh đang run bần bật một cái rồi nói: “Đi nào, dẫn chúng ta đi gặp Quốc vương của ngươi đi.”

U Linh hoàn toàn không dám cử động, ánh mặt trời bên ngoài mạnh như vậy, ra ngoài một lần nữa thì hắn chết chắc rồi.

Yến Lâu dứt khoát vo tròn hắn thành một quả cầu, sau đó hai người đi vào di chỉ Vương Cung đã đổ nát.



Cung điện rộng lớn ngày xưa đã mất đi ánh hào quang của mình, giờ nó không chỉ bị phủ bụi mà còn bị rêu xanh và dây leo bao trùm kín mít. Một vài cây thân gỗ mọc lên trong cung điện, đội xà nhà, mái ngói trên nóc lên, kéo vết nứt trên vách tường càng lúc càng to ra, cũng khiến cho nơi này trở nên càng đổ nát hơn.

Nhưng ngay khi hai người bước vào thì đột nhiên phế tích đổ nát lại biến thành cung điện nguy nga, binh lính khoác áo giáp xuất hiện hai bên, khí thế hùng hổ bao vây hai người họ.

U Linh bị Yến Lâu bắt mừng rỡ định chạy ra nhưng hắn lại hoàn toàn không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Yến Lâu nên tức giận nói: “Thả ta ra ngay! Nếu không thì thị vệ của ta sẽ băm nát ngươi rồi ném cho chó ăn!”

Yến Lâu không hề bị dao động, cậu tỏa âm khí ra tra xét khu vực cung điện này nhưng chỉ tìm được chừng hai mươi, ba mươi U Linh, số lượng này hoàn toàn không phù hợp với khí thế mà bọn họ thể hiện, xem ra là một đám thùng rỗng kêu to rồi.

Cậu nhìn về phía Nicholas, Nicholas tiến lên bắt lấy đám thị vệ rồi vo toàn bộ thành một quả cầu.

Yến Lâu vừa cười vừa hỏi U Linh: “Quốc vương của các ngươi đâu?”

Ở đây tổng cộng chỉ có hai mươi, ba mươi U Linh mà lại tổn thất một lúc bảy, tám người, vị Quốc vương trốn ở sau lưng kia rốt cuộc cũng ngồi không yên.

Còn tiếp tục như vậy thì hắn ta sẽ chẳng còn ai để chỉ huy nữa mất!

Hai hàng người hầu mở đường, Quốc vương trẻ tuổi mặc trường bào xa xỉ xuất hiện, nhưng thứ đầu tiên mà Yến Lâu chú ý tới không phải vẻ ngoài và khí thế của hắn ta mà là những viên đá quý lớn trên vương miện và ngọc ngà châu báu dát trên áo của hắn ta.

Chậc, nhìn có vẻ đắt ghê, không biết có thể lột chúng ra hay không nhỉ?

Quốc vương ngồi trên ngôi báu xa hoa phú quý rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho người hầu đứng bên cạnh, người hầu hiểu ý cao giọng nói: “Hỗn xược! Nhìn thấy Quốc vương bệ hạ còn không mau hành lễ?”

Yến Lâu mặt không cảm xúc nhìn những người này, cậu chỉ nhẹ nhàng nâng tay lên đã đâm thủng ảo cảnh làm vụng của họ.

Người hầu đều là tiểu quỷ linh hồn phập phù, chỉ cần gió thổi cũng có thể tản mất, hơi hơi ngưng tụ một chút cũng chỉ là bán trong suốt. Ngoại hình của họ thì lại càng te tua, họ đều bị quân địch giết chết nên linh hồn cũng là cụt tay thiếu chân, quần áo rách rách rưới rưới, hoàn toàn không có sự ngăn nắp chỉnh tề như trong ảo cảnh.

Quốc vương có thuận lợi là chủ nhân của Vương Cung nên linh hồn ngưng tụ, cũng không có vết thương, nhưng thực lực cũng chỉ ở trình độ có thể bị Yến Lâu dùng một đầu ngón tay dí chết.

Cậu hơi thất vọng, có lẽ chẳng thể moi ra được cái gì từ mấy con gà này rồi, đồ vật chứa ma thuật là chắc chắn không có, không biết vàng bạc châu báu có còn hay không?

Yến Lâu thả ra một ít âm khí để trói lại tất cả U Linh, cậu hoàn toàn không để ý tới tiếng mắng chửi yếu ớt của đám người hầu mà chỉ hỏi Quốc vương vẫn đang làm màu không mở miệng: “Kho báu của Vương Cung các ngươi chôn ở nơi nào?”

Vị Quốc vương U Linh này hẳn là lần đầu bị người ta đối xử như thế nên tức giận đến mức mặt quỷ xanh đen, hắn ta giận dữ nói: “Ngươi, ngươi làm càn!”

Hắn ta muốn mắng có khí thế một chút nhưng lại đang bị trói buộc không thể động đậy được, xem tình hình này cũng biết mình đang rất bất lợi nên không tự chủ được mà trở nên nhút nhát hơn.

Yến Lâu tiện tay bứt một cánh tay của hắn ta xuống rồi xoa một cái, cánh tay ảo kia lập tức biến thành từng sợi từng sợi âm khí tung bay.

Sắc mặt xanh đen của Quốc vương đã biến thành xanh trắng, thậm chí còn trông như sắp ngất đi đến nơi.

Yến Lâu hỏi lại: “Có tiền không? Chúng ta là kẻ cướp.”

Quốc vương run môi lườm cậu một cái rồi cắn răng gật đầu nói: “Có, thế nhưng không ở chỗ ta.”

“Thế ở đâu?” Yến Lâu nhíu mày nói.

Quốc vương uất ức nói: “Ở chỗ em gái ta, tội nhân hại chúng ta mất nước kia! Nó chiếm cứ phần lớn lãnh địa của Vương Cung rồi đuổi ta đến cái nơi nhỏ xíu này, tiền tài báu vật giấu trong vương cung cũng bị nó cướp đi rồi!”

Rõ ràng là vị Quốc vương có tiếng mà không có miếng này cực kì bất mãn với đứa em gái mạnh mẽ của mình.

“Nếu như các ngươi có thể giết chết nó.” Quốc vương dùng giọng điệu rộng lượng nhưng lại ẩn chứa tiếc nuối nói: “Ta sẽ thưởng một nửa tài bảo của Vương Cung cho các ngươi.”

Yến Lâu hơi nhếch môi, đáy lòng cảm thấy cực kì trào phúng đối với vị Quốc vương không hề có tự giác này, vương quốc có một kẻ thống trị tự đại mà vô năng như thế thì bảo sao không mất nước.



“Ta nghe nói chỗ các ngươi nơi này có một con cốt long?” Yến Lâu chưa quên mục đích chủ yếu của mình khi tới nơi này.

Nghe đến cốt long thì con ngươi của Quốc vương thu nhỏ lại, có vẻ hơi hoảng sợ.

“Cốt long… Cốt long, đương nhiên là có.” Quốc vương nói: “Chờ các ngươi giết chết em gái ta thì ta sẽ nói cho các ngươi biết cốt long ở đâu.”

Yến Lâu nghe xong thì trầm mặc, vừa rồi cậu còn tưởng cái tên này đang giả ngu, không ngờ hóa ra là hắn ta ngu thật.

Cậu không nói gì mà chỉ giơ tay bứt đầu Quốc vương ra. Sức mạnh của đám U Linh vốn cũng không cao, bây giờ bị Yến Lâu bạo lực phá hoại như thế thì linh hồn của Quốc vương giống như là một quả bóng bị xì hơi vậy, âm khí không ngừng thoát ra từ cái cổ đứt.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Quốc vương hoảng sợ kêu lên.

Yến Lâu cầm cái đầu của hắn ta rồi hỏi: “Cốt long ở đâu?”

Quốc vương sốt ruột nói: “Ở chỗ em gái ta, cốt long là thú cưỡi của nó!… Ngươi nhanh trả đầu lại cho ta, sắp xì hết rồi!”

Yến Lâu quăng cái đầu của hắn ta lại rồi nhìn về phía Nicholas: “Bệ hạ, xử lý họ như thế nào đây?”

Nicholas suy nghĩ một chút rồi nói: “Mang theo đi, còn cần họ dẫn đường nữa.”

Yến Lâu gật đầu, cậu cầm dây xích trói họ lại thành một chuỗi dài để họ bay dẫn đường.

Dưới sự đe dọa của cậu, Quốc vương bất đắc dĩ giới thiệu một chút về em gái của hắn ta – công chúa Andrea.

Công chúa Andrea chỉ nhỏ hơn Quốc vương hai tháng tuổi, là đứa con duy nhất của Hoàng Hậu, còn Quốc vương U Linh là do một phi tần được sủng ái sinh.

Vì Hoàng hậu không có con trai nên vị trí người thừa kế mới đến lượt Quốc vương U Linh.

Theo Quốc vương U Linh nói thì vị công chúa Andrea này có võ công rất cao, tính tình mạnh mẽ, thanh niên tài giỏi trong vương quốc đều không muốn cưới một cô gái như vậy.

Mà vương quốc diệt vong là vì nước láng giềng, khi hấp hối tiền quốc vương đã gả công chúa Andrea cho hoàng tử của nước láng giềng nhưng Andrea lại làm loạn lên và từ chối cuộc hôn nhân này, hoàng tử của nước láng giềng cảm thấy mình bị sỉ nhục nên đã phát động chiến tranh.

Yến Lâu không hoàn toàn tin tưởng đánh giá trong miệng Quốc vương U Linh, nhưng cậu tán thành việc công chúa có võ công rất cao.

Ở Thế giới Ma Thuật, rồng là một loại sinh vật cực kì mạnh mẽ, có rất ít người có thể chinh phục chúng nó.

Công chúa Andrea có thể bắt được một con rồng làm thú cưỡi, thậm chí con rồng đó chết rồi mà vẫn hóa thành cốt long làm bạn với cô thì ít nhất ở phương diện vũ lực, Quốc vương U Linh có gắn mô tơ cũng không đuổi kịp.

Thậm chí Yến Lâu còn nghĩ, nếu như thế giới này không có quy định chỉ có con trai mới có quyền thừa kế mà là vị công chúa này lên nắm quyền thì có lẽ quốc gia này sẽ có một kết quả khác.

Có điều đây cũng chỉ là chuyện cậu nghĩ đại mà thôi, dù sao cũng đã qua mấy trăm năm rồi, làm gì còn ‘nếu’ cơ chứ?

Mãi cho đến khi cậu tận mắt nhìn thấy vị công chúa xinh đẹp và mạnh mẽ kia.

Hai cánh của cốt long hơi rũ xuống, lửa lân tinh sâu thăm thẳm thiêu đốt không thôi, sự ngạo mạn và mạnh mẽ mà loài rồng có từ lúc sinh ra kết hợp với sự lạnh lẽo của sinh vật dưới vực sâu hắc ám lộ ra ở trên người cốt long.

Dưới cái bóng khổng lồ của con rồng là một thiếu nữ, cô mặc áo giáp, cầm một thanh kiếm sắc bén trong tay, mùi khói thuốc súng và mùi máu tanh còn chưa nhạt đi, tư thế oai hùng không thua đàn ông.

Nơi cô ở như không phải là phế tích của vương đô mà là chiến trường đẫm máu, mấy trăm năm qua cô vẫn kiên cường bảo hộ quốc gia của mình.

Yến Lâu nhìn Quốc vương nhát xít đang bị cậu trói rồi lại nhìn vị công chúa cao ngạo hung hăng dũng cảm giỏi giang này mà không nhịn được tiếc nuối lắc đầu một cái.

Thực là đáng tiếc!