Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 103: Tiên Hoa



Bởi vì cậu sẽ vào phó bản Tiên Hoa trong ba ngày nữa, Yến Lâu phải rời đi ngay sau khi bàn giao một số thứ mà cậu mang về từ Thế giới Âm Dương.

Nicholas nói: “Không vào hoàng cung ngồi một chút sao?”

“Không đâu.” Yến Lâu miễn cưỡng từ chối, một mặt cậu có chính sự phải làm, mặt khác, cậu vẫn không đủ dũng khí để đối mặt với Nicholas. Đặc biệt là khi y nhìn cậu dịu dàng và chăm chú, Yến Lâu kiểu gì cũng sẽ bị ánh mắt như vậy làm cho mê muội, việc này không có lợi cho cậu tập trung làm việc.

Nicholas hơi tiếc, nhưng chưa từng quyết liệt giữ lại.

“Vậy được thôi.” Y dừng lại, hỏi một câu hỏi khác dựa trên kinh nghiệm đọc sách yêu đương của mình: “Em sẽ nhớ ta chứ?”

Yến Lâu:?!

Cậu kinh ngạc nhìn Nicholas, sau đó lao thẳng vào cổng ánh sáng trước khi mặt cậu như bốc cháy.

Nicholas lặng lẽ nhìn cổng ánh sáng trống rỗng, buồn bã nói: “Em ấy như vậy là từ chối sao?”

Brian ở bên cười hỏi: “Ngài có thể cho thần biết trước, hai người tiến đến bước nào rồi không?”

Nicholas cảnh giác: “Có phải ngươi lại muốn nghe bát quái, sau đó ghi lại lịch sử đen tối của ta không?”

Brian nói với sắc mặt không thay đổi: “Không có, thần chỉ đang cố gắng giúp ngài, tất nhiên, việc thêm nhiều nội dung vào tiểu sử của ngài cũng rất tốt.”

Nicholas: “À.”

Vội vàng chạy khỏi cổng ánh sáng, Yến Lâu chỉ vừa kịp thở phào một hơi, một giọng nói êm tai lại vang lên: “Chạy nhanh như vậy làm gì? Em vẫn chưa trả lời ta.”

Yến Lâu đột ngột quay đầu lại, nhìn vào con búp bê đeo mặt nạ màu đen.

Con mẹ nó, quên mất cậu ta!

Cậu hít một hơi thật sâu, cúi người hành lễ: “Bệ hạ.”

Con búp bê kéo cậu lên, nói: “Ta chỉ là một con búp bê, em hông cần phải gò bó như vậy.”

Yến Lâu nhìn y một lúc, thực sự nhận thấy được điều gì đó khác lạ.

Không biết là do con búp bê này do y làm nên giữa hai người có mối liên hệ, hay là do đeo mặt nạ nên không thể nhìn thấy khuôn mặt, cho dù biết thân phận của y, sự sợ hãi của Yến Lâu dành cho búp bê không quá nặng nề.

Tất nhiên, cũng có thể là do con búp bê đã để lại rất nhiều lịch sử đen tối trước mặt cậu, chẳng hạn như con thỏ lớn nhảy nhót lung tung… Nghĩ như thế, hình như Nicholas làm búp bê buông thả hơn, tính cách cũng hoạt bát sôi nổi hơn hẳn.

Bị Yến Lâu nhìn với vẻ nghi ngờ, con búp bê hơi lo lắng: “Em đang nhìn gì đó?”

Yến Lâu lắc đầu, chắc là ảo giác nhỉ.

Búp bê Nicholas nói: “Em vẫn chưa trả lời em hỏi trước đó của ta.”

Yến Lâu: “…”

Ngài đang đứng trước mặt thần, thần còn nhớ cái gì nữa?

Con búp bê khăng khăng muốn biết kết quả, tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu chờ câu trả lời. Yến Lâu bất đắc dĩ cắn răng, nhanh chóng gật đầu, sau đó lại thừa dịp con búp bê không chú ý mà chuồn đi.

Nhưng cửa hàng búp bê lớn như vậy, cậu có thể trốn đi đâu chứ?

Trên bàn ăn, trước mặt con búp bê vẫn còn cái đĩa đựng mứt quả và hai cái bánh gạo hình thỏ, Yến Lâu muốn bảo Đường Cát chuẩn bị đồ ăn cho y nhưng bị từ chối.



Ánh mắt của con búp bê ngay thẳng hơn cả chính Nicholas, Yến Lâu muốn không chú ý ánh nhìn của y cũng rất khó.

Ăn xong bữa ăn gian nan này, Yến Lâu nói: “Bệ hạ, chúng ta đi dạo một chút được không?”

Con búp bê ngay lập tức cất chiếc đĩa đi, đưa tay về phía cậu.

Yến Lâu do dự vài giây, vẫn là giơ tay nắm lấy.

Bàn tay của búp bê hơi lạnh, cũng không mềm mại như người thật, từng chi tiết của bàn tay đều do Yến Lâu làm, nguyên liệu cũng được y lựa chọn rất kỹ lưỡng, nhưng nhìn nó từ một góc nhìn khác thì dường như nó không hề giống.

“Ta cứ nghĩ em sẽ từ chối.” Con búp bê lên tiếng trước.

Yến Lâu sững sờ: “Tại sao?”

Nicholas quay đầu lại nhìn cậu, nói: “Em luôn tránh mặt ta, ta tưởng em không muốn.”

“Không phải.” Yến Lâu thấp giọng nói: “Tôi chỉ là không thể tin được, còn có chút… xấu hổ.”

Nicholas biết Yến Lâu hơi lảng tránh về các vấn đề tình cảm, nhưng y không ngờ mình lại nghe thấy lời “xấu hổ” đó từ miệng của Yến Lâu.

Y ngạc nhiên liếc nhìn Yến Lâu, cười nhẹ: “Ta đã đường đột rồi.”

Yến Lâu lắc đầu: “Không… tôi chỉ cần một chút thời gian thôi.”

Nghĩ tới chuyện cậu đã quyết định lần trước, kết quả lại bị cậu quên mất, cậu cảm thấy có thể sẽ mất nhiều thời gian để chuẩn bị.

“Phải mất bao lâu?” Nicholas hỏi.

Yến Lâu do dự một lúc, nói: “Khi tôi giải quyết xong Beatrice và những phó bản, vấn đề này sẽ kết thúc.”

Nicholas nhướng mày, giải quyết việc của Beatrice thật ra không mất nhiều thời gian, ít nhất là sớm hơn nhiều so với dự đoán của y. Y không định đợi đến khi Yến Lâu chủ động, y đang chuẩn bị một số thứ, muốn đợi đến cuối năm tỏ tình Yến Lâu chính thức hơn.

Y muốn dùng hành động để chứng minh sự chân thành của mình, như vậy có thể mang lại cho Yến Lâu cảm giác an toàn hơn.

“Vậy được.” Nicholas nói: “Ta sẽ cùng em giải quyết những vấn đề này, sau đó cho ta một câu trả lời thỏa đáng.”

Yến Lâu nặng nề gật đầu.

Cậu chắc chắn có thể!

Các Loài Tiên Hoa ban đầu có mười hai búp bê cấp B, hiện tại thì không thể xác định được cấp độ, bởi vì búp bê đã được thổi hồn lần hai nên có khả năng sẽ đột phá cấp độ.

Hơn mười năm trước, Trác Văn Sênh đưa mười hai con búp bê đi thăm thú nhiều nơi khác nhau, tìm một nơi thích hợp để họ an cư lạc nghiệp, cuối cùng hắn chọn một thị trấn nhỏ trong một thế giới nhỏ.

Bối cảnh của thị trấn giống phương Tây cách đây vài thế kỷ, không khí tràn ngập xa hoa của tầng lớp quý tộc thượng lưu. Những người đàn ông và phụ nữ trẻ theo đuổi tình yêu lãng mạn, thích trang sức sang trọng và quần áo lộng lẫy, họ so kè, khoe sắc với nhau, tận hưởng tất cả những vinh dự mà họ có được bằng hết khả năng của mình.

Cho nên khi Trác Văn Sênh đưa các Tiên Hoa đến thị trấn, những con búp bê tinh xảo nhanh chóng được họ săn lùng, trở thành một phương thức mới để họ so bì với nhau.

Trong thị trấn có một lâu đài, thuộc về nhà họ Brown, nhà quý tộc giàu nhất thị trấn, hầu như mỗi tháng, lâu đài đều tổ chức ít nhất một vũ hội, vũ hội lớn thu hút những người đàn ông và phụ nữ quý tộc phóng túng, cũng như những thường dân trẻ khao khát tầng lớp thượng lưu.

Phó bản này chủ yếu xoay quanh 5 gia tộc trong thị trấn: Gia tộc Brown – chủ lâu đài, Gia tộc Parker – mẹ của bà chủ lâu đài, gia tộc Hall – quý tộc lâu đời có địa vị ổn định, gia tộc Pedro đang dần đi xuống dốc, và gia tộc Thompson mới nổi.

Mười hai búp bê Tiên Hoa thường ở với những người này vì họ có những đặc điểm thu hút Tiên Hoa.

Những mối nguy hiểm tiềm ẩn từ lâu đã được chôn giấu trong năm gia tộc, sự xuất hiện của Tiên Hoa đã xúc tác tất cả những điều này.

Sau khi đọc hồ sơ của Tiên Hoa, Yến Lâu đưa sách hướng dẫn cho con búp bê quanh mình.

“Mối quan hệ giữa những người này hơi phức tạp.” Nội dung của sách hướng dẫn khiến Yến Lâu phải đau đầu: “Trác Văn Sênh tìm được một nơi như vậy cũng cực khổ rồi.”

Bối cảnh này thực sự phù hợp với Các Loài Tiên Hoa, khi không có Tiên Hoa và người chơi, mối quan hệ giữa nhóm NPC này đang lâm nguy. Với sự thúc đẩy của Tiên Hoa, dòng chảy ngầm ngày càng trở nên hỗn loạn, ngày càng có nhiều người bị cuốn vào và chết đi.



Các Loài Tiên Hoa ban đầu là những con búp bê cấp B, sở dĩ họ có thể vượt ải thành công, ngoài quân số và thực lực, cũng không thể thiếu công lao của bối cảnh nguy hiểm này.

Bởi vì xác suất chết trong phó bản quá cao, nếu mở phó bản, nhiệm vụ duy nhất của người chơi khi bước vào đó là cứu người.

Theo thời gian đã thỏa thuận, hai người trực tiếp mở cổng ánh sáng đi vào phó bản, bọn họ sẽ cùng Trác Văn Sênh vào phó bản.

Hai người định cư trong một cửa hàng nhỏ ngoài mặt tiền, cửa hàng bán nhiều loại búp bê nhỏ, bao gồm đồ gốm sứ, đồ chạm khắc gỗ và vải bông, tất cả đều nổi lên vì có ngoại hình giống Tiên Hoa, phong cách của chúng cũng giống Tiên Hoa.

Yến Lâu mở cửa sổ nhìn ra ngoài, trời đã tối nhưng bên ngoài vẫn rất sôi động.

Từ đây nhìn lâu đài xa xa, một bóng đen sừng sững uy nghiêm trong màn đêm, ánh đèn trang hoàng cho lâu đài thêm phần lộng lẫy và phong phú, tiếng hát du dương, điệu nhạc dường như được làn gió chiều gửi đến hàng ngàn hộ dân, khiến ai trong phố cũng phải ghen tị.

Yến Lâu nhìn một lúc, sau đó đóng cửa sổ, nói: “Kịch bản có lẽ đã bắt đầu rồi, Tiên Hoa đang ở trong lâu đài, chúng ta phải nhanh chóng đến càng sớm càng tốt.”

“Trác Văn Sênh vẫn chưa đến.” Nicholas hơi cau mày: “Hay là chúng ta tự đi trước đi?”

Ngay khi tiếng nói đó vừa dứt, giọng nói của Trác Văn Sênh vang lên bên ngoài cửa: “Này, sao hai người có thể làm như vậy? Đã nói là cùng nhau rồi, muốn bỏ tôi lại sao?”

Yến Lâu mở cửa, nói: “Anh đến hơi muộn.”

“Không muộn.” Trác Văn Sênh mỉm cười, lấy ra ba tấm thiệp mời: “Nếu không có cái này, chúng ta sẽ khó mà đi vào, phải không?”

“Tôi tưởng cứ đánh thẳng vào chứ.” Yến Lâu nhận thiệp mời, xem xét: “Có cần phải lịch sự như vậy không?”

Trác Văn Sênh vung thiệp mời, nói: “Như vậy sao được chứ? Đánh trực tiếp thì quá bạo lực, nhỡ những cô gái đáng yêu của tôi sợ phát khóc thì sao?”

Yến Lâu: “… Những cô gái đáng yêu, ý anh là Tiên Hoa đó à?”

Trác Văn Sênh gật đầu: “Tất nhiên!”

Hai người: “…”

Với sự tàn bạo của những cô gái nhà anh, chưa chắc đã sợ hãi đến phát khóc!

Nhưng không sao, cầm thiệp mời đi vào khẽ một chút, kẻo Tiên Hoa phát hiện ra điều gì không ổn mà trốn đi.

Trác Văn Sênh lấy ra một đống đồ vật như nhung, thoa lên trên mặt, khuôn mặt lập tức thay đổi.

Anh nháy mắt với hai người đang ngạc nhiên, mỉm cười: “Đây là một chuyến thăm hiếm hoi, nhưng phải vui chơi với những đứa trẻ nghịch ngợm này, nếu kết thúc quá sớm thì thật là quá nhàm chán.”

Yến Lâu: “Tôi cảm thấy các cô gái nhỏ của anh có thể không muốn chơi với anh.”

Trác Văn Sênh mỉm cười vui vẻ: “Vậy cũng không sao đâu, tôi muốn là được rồi.”

Nicholas lắc đầu bất lực, nói: “Được rồi, đừng lắm mồm, đi thôi.”

Lâu đài ở trên sườn đồi, tuy là khoảng cách rất xa, nhưng đối với ba người bọn họ mà nói cũng chỉ là một cái chớp mắt.

Cổng lâu đài vẫn mở như cũ, vô số người đến dự yến tiệc.

Các quý tộc đều ăn mặc chỉnh tề, ánh sáng phản chiếu từ những món đồ trang sức trên người các tiểu thư phu nhân gần như làm lu mờ ánh đèn trước cửa. Mà nhóm nam nữ thường dân giàu có đến đây đọ sức, bọn họ đã chuẩn bị cho ngày này từ lâu, dù có cắn răng gượng chống cũng phải làm cho mình trông càng thêm chói mắt.

Trác Văn Sênh nhìn rồi lắc đầu nhẹ: “Thật sự không thay đổi chút nào.”

Yến Lâu nói: “Trong phó bản, cho dù anh có thay đổi bao nhiêu, anh cũng không thể thoát ra khỏi kịch bản, có thể thay đổi bao nhiêu chứ?”

Trác Văn Sênh định nói, Nicholas đã nói trước: “Đúng là những thay đổi trong phó bản huyễn cảnh không lớn, nhưng một số phó bản huyễn cảnh sẽ liên quan đến thực tế, nếu sau ba đến năm năm nhìn lại nó, phó bản có thể đã bị đảo lộn.”

Trước nay Yến Lâu chưa bao giờ gặp chuyện như thế, cho nên cậu có hơi tò mò.

Trác Văn Sênh há miệng nhìn Nicholas đang kiên nhẫn giải thích, sau vài giây im lặng, anh ý thức được mà lựa chọn im lặng.