Mờ Ám

Chương 2: Cách xa anh thì sẽ không đau



Cũng may mà cô chạy nhanh, cơn điên của Vu Lâm cũngchỉ giới hạn trong nhà. Đêm ấy, đến cơm Vu Tiệp cũng không ăn mà chạy thẳng vềtrường.

Trước khi rời nhà, cô vẫn thấy tên sói háo sắc Tân Tuyên đứng ở một góc nhếchmôi cười trộm. Nếu ánh mắt có thể giết người thì có lẽ ánh mắt của Vu Tiệp đãkhiến anh chết tới hơn năm trăm lần rồi.

Đáng căm hận là cái vẻ đắc ý, hoan hỷ kia giống như một đứa trẻ nghịch ngợm,cuối cùng đã có được đồ vật mà người lớn đã cấm không được đụng đến trong tayvậy. Ánh mắt anh toát lên vẻ khoái chí khi thấy sự phẫn nộ của cô.

Vu Tiệp bỗng cảm thấy vô vị, tại sao lại phải tức giân cơ chứ, đối với anh tamà nói thì nụ hôn ấy còn bình thường hơn cả ăn cơm. Có lẽ anh ta đã chán chênhững thứ dâng lên tận miệng nên mới muốn chơi thử trò cưỡng ép kiểu này. Nếucô tức giận thì chẳng phải đã thỏa mạn sự ham muốn chinh phục biến thái của anhta hay sao.

Nghĩ đến vậy, Vu Tiệp nhìn về phía anh cười nhã nhặn, một nụ hôn thôi mà, cũngchả phải nụ hôn đầu của cô nên cũng có tổn thất gì đâu. Miệng anh ta bây giờvẫn ngoạc ra, cô hơi nheo mắt, mép cũng nhếch lên, quy đầu rồi bỏ đi.

Nhớ tới bóng dáng anh lúc đó, đột nhiên cô thấy tâm trạng tốt hẳn lên.

Tấn Tuyên, anh không phải thần thánh, càng không phải vị thần hiểu rõ phụ nữ.Anh chỉ biết dùng vũ lực để chinh phục con gái thì mãi mãi chỉ làm cho người tathêm căm ghét mình mà thôi. Những thứ anh đoạt được đã quá nhiều rồi, đừng thamlam chọc giận những người không nên chóc giận nữa.

Mặc kệ Vu Lâm kêu thét ở phía sau, Vu Tiệp thong thả rời khỏi nhà.

Vừa về đến ký túc xá, nhìn căn phòng tối om, các bạn cùng phòng đều chưa trởvề.

Hôm nay là cuối tuần, ai lại ở trong ký túc xá cơ chứ. Người thì về nhà, kẻ thìlo yêu đương, chắc chỉ có người lập dị như cô mới nằm lại trong ký túc xá vàocuối tuần thôi.

Cô đặt túi xuống, lấy vài quyển sách, định đi tự học, nếu cứ ngồi lỳ trongphòng ủ rũ thì chi bằng chăm chỉ học hành còn hơn.

cô xuống dưới lầu nhân tiện ăn một bát mỳ bò, sau đó đi về phái giảng đường.

Hôm nay khá vắng vể nên rất nhiều phòng học còn trống.

Vu Tiệp chọn vị trí cuối phòng rồi ngồi xuống, đeo tai nghe MP3 vào, lật sáchra rồi bắt đầu đọc chăm chú.

Nhưng rồi, cố gắng đọc được 15 phút cô ngẩng đầu lên vẻ bất lực, dựa vào lưngghế thở dài, đọc không vào, đến ba dòng thôi cũng không xong, đầu óc hoàn toànkhông nhớ được mình đã xem thứ gì.

Cô lắc lắc đầu. lôi quyển trắc nghiệm ta, định làm bài tập để tìm chút hứngthú.

Nhưng rồi mãi một lúc lâu vẫn không đặt nổi bút xuống, những đề bài tưởng nhưquen thuộc này nhưng sao hôm nay cô lại cảm thấy xa lạ quá?

Trong lòng Vu Tiệp đang rất hỗn loạn, cô không thể bình tĩnh được.

Vu tiệp thu dọn sách vở và nài trập trong tâm trạng bực bội, bước ra khỏi phònghọc. Nếu đã không học được thì chẳng nên ép bản thân nữa.

Dều do con sói háo sắc kia, vô duyên vô cớ chạy đến khuấy đảo trái tim cô. Côluôn thầm nhủ rằng, đó chẳng qua chỉ là một trò đùa của anh ta mà thôi, khôngcó khác gì với lúc còn nhỏ nhưng cứ nhớ đến mỗi lưỡi nóng bỏng của anh là tráitim cô không kiềm chết được, rồi cả cảm giác bất lực khi bị cuốn vào vòng taymạnh mẽ ấy, cô không thích cái cảm giác nặng nề này chút nào, nó giống như thếgiới đang yên tĩnh bỗng bị khuấy tung lên vậy.

Vu Tiệp ôm sách, chầm chậm hướng về phía rạp chiều phim của trường. Đến nơi, côđã thấy trước cửa bán bé có hai ba hàng dàu các đôi tình nhân đứng chờ mua vé.Cô liếc thấy tấm poster bên cạnh viết Tân Tây du ký, lại chiếu bộ này, năm nào cũng vậy.

Cô cười khẽ, bước đến, cũng mua một vé.

Bộ phim năm nào cũng chiếu, năm nào cô cũng xem.

Chẳng ai biết được vì sai Tân tây du ký lại nổi tiếng như thế trong các trường. Cô còn nhớ nămấy, khi lần đầu phát sóng, bộ phim này của Châu Tinh Trì đã vấp phải phản ứnglạnh nhạt, bị người trong giới chê bai, cho rằng đó là tác phẩm thất bại củaChâu Tinh Trì, nhưng đâu ai biết rằng, hai năm sau, bộ Tân tâydu ký gồm hai phần NguyệtQuang Bảo Hạp và ĐạiThánh cưới vợ hợp lại lại trở nên thịnhhành, nổi tiếng trong các trường.

Đặc biệt là ca từ bài Vô Ly Đầu trong bộ phim đã trơt thành nhạc hiệu trong các trường.

Trước nay, Vu Tiệp không thích xem phim hài, nhưng lần nào xem cũng không nhịnđược mà cười lăn lộn. Đó là phương thuốc thần chữa lành nỗi buồn của cô.

Hôm nay, Vu Tiệp phải cố gắng hết sức mình cười từ đầu đến cuối bộ phim.

Nhưng, tại sao trong bóng đêm, cô lại cảm thấy cười càng lớn thì tim càng đau,nụ cười lại mang đến nỗi đau lớn khiến trái tim cô như tê dại.

Tấn Tuyên không phải Chí Tôn Ngọc, chẳng ai lưu lại được một giọt lệ nào trongtim anh ta, cũng chẳng ai cho anh ta Nguyệt Quang Bảo Hạp. Vậy nên, anh ta mới có thể du ngoạn nhân gian mà khôngphải kiêng kỵ gì, kại không cần lo lắng sẽ phải chịu trách nhiệm vì những giọtnước mắt của ai đó.

Anh ta sẽ mãi mãi không thể hiểu rõ ca từ "đã từng có một mối tình chânthành" của Chí Tôn Ngọc là gì.

Sau khi đã tìm lại được chút ý thức của mình, Vu Tiệp rời rạp chiếu phim.

Sự bất ổn hôm nay đã bị Vô Ly Đầu của Chí Tôn Ngọc đẩy lùi. Cô nhìn đồng hồ, đã chín giờrưỡi, cô liền ôm sách quay lại phòng học.

Cuối cùng, cô đã có thể chuyên tâm đọc sách một cách vô tư rồi.

Trên bàn cô bỗng xuất hiện một mảnh giấy, sự cảnh giác trong mắt cô dần dần dịulại. Trịnh Phong quả là một chàng trai chăm chỉ, cuối tuần mà cũng gặp được cậuấy.

Co nhìn mảnh giấy: "Xem xong chưa, về chung nhé".

Cô gật đầu, dọn dẹp sách vở rồi theo cậu ra ngoài.

"Hôm nay không về nhà à?", Trinh Phong thắc mắc.

"Về rồi nhưng buổi tối vừa quay lại." Cô ngẩng đầu lên nhưng chỉ caođến vai cậu, thân hình cao 1m83 ấy lúc nào cũng khiến Vu Tiệp cảm thấy rất áplực. Cô không thích mỗi lần nói chuyện đều phải ngước lên, nhưng không nhìnthấy mặt người khác cô lại càng ghét.

"Không vui hà?" Trịnh Phong là một chàng trai nhạy cảm.

Vu Tiệp cười tjaafm trong bụng, cô thích gọi cậu ấy là nhóc. Cậu nhỏ hơn cô nửanăm nên tuy cao lớn hơn cô nhiều nhưng trong lòng cô, cậu vẫn luôn là một cậunhóc trong sáng. Sau n lần cự nự, cuối cùng cô đã sửa lại cách gọi "nhócngốc" thành "nhóc Trịnh". Mái tóc bóng mượt, mềm mại ép hai bêntai, gương mặt thanh tú, trắng đến mức người ta sẽ tưởng nhẫm cậu là người yếuớt, lúc nào cũng có một nét cười rạng rỡ, mang đến một cảm giác vừa thân thiệnvừa tinh tế.

"Đâu có, vừa nãy xem Tân tây du ký, buồn cười chết đi được!" Vu Tiệp nhìn cậu chămchú, kỳ lạ thật, sao lúc nào cậu ấy cũng có thể nhìn thấu vẻ không vui tronglòng cô nhỉ? Cô luôn tò mò rằng một chàng trai nhạy cảm như vậy, tại sao khônghề u buồn mà ngược lại luôn ấm áp như vầng dương.

"Ừ!" Trịnh Phong tuy không truy hỏi nhưng ánh mặt cậu lóe lên một vẻkhông thể tin được.

"Tôi lại thấy cậu cứ lờ đờ thì có, sao vậy? Có cô gái nào tỏ tìnhà?", Vu Tiệp cười khẽ, chọc cậu.

Trịnh Phong mở to mắt, nhìn cô chằm chằm, gương mặt đầy vẻ hoài nghi. Sao cô ấybiết được nhỉ?

"Không phải thế chứ, thật á?" Cô vốn chỉ nói bưag thôi mà, làm gì cóchàng trai nào lại thấy phiền lòng vì được tỏ tình đâu?

"Thật mà, hôm nay có một cô bé lớp dưới đưa thư tình cho tôi, hẹn tối cùngđi xem phim, vé đã kẹp trong thư rồi." Trịnh Phong nhăn nhó vẻ phiền não.

Vu tiệp bật cười, sao lại có những người khác nhau đến thế? Một số người chưatừng từ chối những người ăn đón ân cần từ các cô gái, số khác lại khổ sở cả vớinhững lời tỏ tình giản dị nhất.

"Đừng lãng phí vé chứ." Vu Tiệp chớp mắt, trong trường không thểthiếu đuxojc chuyện yêu và bị yêu.

Con gái bây giờ đều rất chủ động, không còn cái lệ nam theo đuổi nữ nữa, vớicon gái đã biết thịnh hành câu nói thế này: yêu anh thì phải nói cho anh biết.Phải, nữ sinh không còn là những người chờ đợi trong bị động nữa, họ bạo dạnhơn, thẳng thắn hơn, kiên trì yêu anh là quyền của tôi, có yêu tôi hay không làlựa chọn của anh.

Vu tiệp không thể tập trung học hành.

Bạn cùng phòng Châu Cẩn đã từng khuyên cô nên cởi mở hơn để hưởng thụ cuộc sốngsinh viên, cô bạn ấy nói nếu thời đại học chưa từng yêu đương thì xem như phícông học đại học rồi. Nhưng cô lại không tán đồng nữa, đại học chẳng phải nênlo học sao? Xem tình yêu như một yếu tố của học hành thì có thể đổi được baonhiêu học phần?

Hơn nữa, tình yêu trong mắt Vu tiệp chỉ là chuyện lãng phí thời gian, hao mòntinh lực.

Cô thấy rất phiền toái khi những người xung quanh lúc thì khóc, lúc lại cười,chỉ vì một chữ "yêu" mà họ vẫn chưa hiểu rõ.

Có lẽ cô không có quyền cười nhạc hành vi điên cuồng say đắm vì yêu của họ,nhưng cô không thể để mình rơi vào vòng xoáy của tình yêu.

Nếu đem so với tình yêu thì cô thích những việc mà mình có thể điều khiển đượcnhư sách vở và học hành hơn. Trong nhà đã có một cô nàng điên cuồng, ngây dạivì tình yêu rồi thì cô hà tất phải làm kẻ thứ hai?

"Cậu muốn đi xem không?", Trịnh Phong nhìn cô mỉm cười hỏi.

Vu Tiệp mở to mắt nhìn, chẳng lẽ cậu ấy muốn mời cô xem phim bằng vé của ngườikhác? Chắc là ấm đầu quá rồi, cho dù cô không điên đến nỗi đi xem phim cùng cậunhưng cũng không thể đảm bảo rằng cô sẽ không bị cô nàng kia đánh ghen ở rạp.

"Nhó Trịnh, không muốn đón nhận tình cảm của người ta thì gặp nhau nói chorõ đi." Cô hừ khẽ rồi nghiễng đầu nhìn sang một bên, cô khinh thường nhữngtên con trai lờ đờ nước hến với tình cảm của con gái.

"Tôi sẽ tự mua vé", khóe môi Trịnh Phong hơi nhướn lên, "tôi sẽtrả vé lại cho cô ấy".

"Nếu ngày mai cậu không thích đi xem phim thì chúng ta đi đánh tennis đượckhông?", Trịnh Phong hỏi. Vu Tiệp thấy rất vui, khi nào cô cần có người ởbên thì luôn có nhóc Trịnh. Đôi lúc cô cũng lo rằng, có khi nào sẽ khiến cậu ấyhiểu nhầm quan hệ giữa hai người sẽ...? Tuy cô đã nhấn mạnh rất nhiều lần rằngmình không bao giờ hứng thú với những cậu chàng nhỏ tuổi hơn nhưng cô vẫn rấtlo nhóc Trịnh sẽ hiểu lầm.

Nhưng nhóc Trịnh không để tâm, mà cô thì rất vui khi có người ở cạnh. Hai ngườiở bên nhau lúc nào cũng tốt hơn là cô đơn một mình, cô cũng không phản đối khicậu ấy kè kè thao bên cạnh.

Dù gì, cậu ấy cũng được nhiều nữ sinh yêu thích, chỉ cần cậu mở miệng thì lúcnào cũng có thể yêu thương được.

"Được thôi, đi buôi tối nhé?", nhóc Trịnh tán thành.

"Ừ, ban ngày tôi phải học rồi." Đánh tennis buổi tối cũng rất hay,mỗi lần chơi xong, về nhà tắm nước nóng, bảo đảm sẽ ngủ rất ngon.

"Cũng được như vậy đỡ phiền phức." Trịnh Phong cúi đầu nhìn ngón chânmình. Cậu đứng rất gần cô, gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi bạc hà phảngphất trên người cậu, nhưng nó không khiến người khác nghẹn thở, lúc nào nhóTrịnh cũng nhẹ nhàng như thế, không hề giống với người nào đó.

Tối chủ nhật, ăn cơm xong, Vu Tiệp thay bộ quần áo thể thao thoải mái hơn rồivui vẻ đến sân bóng.

Trịnh Phong đã đứng đợi ở đó từ khi nào rồi.

Hôm nay khá vắng người, tốt lắm, yên tĩnh rộng rãi. Thường ngày nếu sân bóngđông nghẹt, thể nào bên ngoài cũng có một đám nữ sinh la hét. Trường học luônlà thế, cho dù bạn chơi môn thể thao nào thì cũng đều có thể gom được một độicổ động, mà những cô nữ sinh kia có hứng thú với người chơi hơn chính bản thânmôn thể thao đó nhiều. Tiếng gào thét ấy cũng chỉ để kêu gọi các anh chàng đẹptrai.

Mà Vũ Tiệp thì không thể chịu nổi tiếng kêu gào đó làm ảnh hưởng đến việc giảitrí của cô.

Thể thao chỉ là một môn giải trí, sao lại phải làm ra vẻ trịnh trọng khácthường, nhưng rõ ràng các nam sinh luôn rất yêu thích cảm giác được tâng bốckhen ngợi như vậy.

"Hôm nay đẹp trai lắm, nhóc Trịnh." Vu Tiệp không kìm được sự tánthưởng. Quả thật bộ quần áo màu trắng đã làm nổi bật vóc dáng cao ráo của cậuấy.

"Cậu cũng xinh lắm." Trịnh Phong mỉn cười gật đầu, đôi mắt cong conghệt như trăng non.

Xinh đẹp? Vu Tiệp cười khẽ, từ này dùng cho cô thì có vẻ lãng phí, cô thíchnghe người khác tán thưởng về tài trí của mình hơn là khen ngợi ngoại hình củacô.

Thu lại những lời khen, họ bắt đầu chơi bóng nghiêm túc.

Cậu bên này, tôi bên kia, hai bên đánh bóng đỡ bóng, Trịnh Phong tay dài chândài nên chiếm thế thượng phong. Vu Tiệp nhún vai, chẳng sao cả, thắng thuakhông phải là tất cả, luyện tập mới là cái thu hoạch được.

Đúng lúc họ đang đấu với nhau thì bên ngoài sân bóng bỗng vang lên một tiếnggọi quen thuộc:"Vu Tiệp!".

Vu Tiệp giật mình nên không đón trúng trái bóng đang lao tới, may mà cô nghiêngngười kịp thời mới không bị bóng đập vào ngực.

Cô buông vợt xuống, quay ra nhìn. Sắc mặt dần dần tối lại, đôi mắt khẽ nheolại, hoàn toàn không có chút biểu cảm.

Đúng là âm hồn không tan!

Tấn Tuyên xuất hiện ở đây thì chỉ có thể một khả năng là anh ta thấy quá chánchường nên mới đến đây tìm thú vui!

Tấn Tuyên kéo theo một cô gái mảnh dẻ vòng qua cửa tiến vào sân. Thì ra đến đâylà để cưa gái, không biết anh ta có hứng thú với sinh viên từ khi nào vậy. VuTiệp lạnh lùng lườm một cái, cô không hề muốn vô tình gặp gỡ anh ta chút nào/

"Kia là bạn trai em hà?" Tấn Tuyên trợn mắt vẻ khoa trương, nói tiếp:"Sao chưa nghe Tiểu Lâm nhắc đến nhỉ, thì ra em lén lút yêu đươngnhé".

Tấn Tuyên, anh đủ chưa hả! Ánh mắt Vu Tiệp càng lạnh hơn: "Bạn tôi, TrịnhPhong".

"Tuyên!" Người đẹp đứng cạnh lên tiếng cự nự vẻ không chịu được khibị bỏ rơi.

"Đây là Phương Chi Mẫn, bạn của Tiểu Lâm, vừa hay cô ấy chung trường vớiem, có duyên với nhau thật." Tấn Tuyên cười toe toét, vui vẻ giới thiệunhưng mắt vẫn quan sát Vu Tiệp. Hôm nay, cô ấy thật trong sáng giản dị, bộ quầnáo thể thao trắng, đôi chân thon dài lộ ra dưới chiếc váy siêu ngắn. Bìnhthường đều được bao bọc kỹ lưỡng, sao trong trường lại dám để lộ ra thế này?Đôi mắt Tấn Tuyên khẽ nheo lại, khóe môi hiện ra nét cười bí ẩn.

Vu Tiệp bị nhìn toàn thân đến ngứa ngáy liền kéo Trịnh Phong đi: "Chúng tachơi tiếp đi".

Tấn Tuyên đưa tay kéo cô lại: "Tiểu Tiệp, sao mà nóng nảy thế? Khó khănlắm hôm nay mới gặp được nhau, chúng ta cỏ thể đấu đôi nam nữ mà".

Vu Tiệp khẽ vùng ra, muốn hất tay anh đi nhưng anh lại tươi cười nhìn về phíaTrịnh Phong mà tay lại không hề có ý buông cô ra.

"Tùy Vu Tiệp thôi." Trịnh Phong mỉm cười, gật đầu với Vu Tiệp.

Tay cô đang bị nắm chặt lại, rồi dần lỏng ra, nụ cười trên mặt Tấn Tuyên khôngđổi, anh quay lại nhìn Vu Tiệp, dù trong lòng cô lúc này chẳng vui vẻ chút nàonhưng cũng không thể nổi điên được, đành phải gật đầu.

Vu Tiệp hất tay Tấn Tuyên ra, kéo Trịnh Phong về một bên của sân.

Trịnh Phong và Vu Tiệp đấu với Tấn Tuyên và Phương Chi Mẫn.

Bắt tay xong, Vu Tiệp mới phát hiện thấy Tấn Tuyên đánh tennis cũng rất cừ,không thua kém Trịnh Phong là mấy.

Thật không nhìn ta, anh ta suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, sao lại có thời gianluyện tập, chắc có lẽ tập từ hồi học đại học, bây giờ chơi khá như vậy chẳngqua là do chưa quên kỹ thuật thôi.

Trình độ của Vu Tiệp cũng khá, còn Phương Chi Mẫn thì hơi kém. Hơn nữa TrịnhPhong không hề thương hoa tiếc ngọc, cứ phát bóng hết trái lại phải, hại ngườiđẹp Phương chạy ngược chạy xuôi, tuy bóng hầu hết do Tấn Tuyên đón nhưng dướisự phối hợp của Vu Tiệp và Trịnh Phong, vẫn khiến cho người đẹp phải luốngcuống chạy khăp sân.

Mà người đẹp Phương cũng rất biết nắm cơ hội tỏ ra là mình yếu đuối, đángthương để có được sự thương xót của Tấn Tuyên.

Tấn Tuyên choàng lấy người đẹp, nhìn thấy Vu Tiệp và Trịnh Phong vui sướng đậptay vào nhau mừng thắng lợi nên bắt đầu phản kích.

Anh phát mạnh bóng chỉ nhắm vào Vu Tiệp, đường bóng ngắn dài, đến nỗi cô đuốisức không đón nổi, để hụt mất mấy quả.

Vu Tiệp trừng mắt nhìn, sao anh ta cứ nhắm vào cô mãi thế. Trịnh Phong bước lạian ủi, không sao, chúng ta đứng trên dưới, chỉ cần bóng vụt đến phía sau thìcậu sẽ phụ trách đón, cô chỉ phải đứng phía trước tìm cơ hội điều chỉnh đườngbóng của Tấn Tuyên thôi.

Tấn Tuyên mỉm cười nhìn hai người đứng sát lại, đầu cũng kề nhau, nụ cười bênkhóa môi càng rõ ràng, quan hệ giữa hai người này xem ra rất tốt đây.

Một thắng một thua, hai bên đang hòa nhau.

Thấy người đẹp Phương mồ hôi mồ kê đầm đùa, Vu Tiệp biết cô nàng sắo không chạynổi nữa rồi, ván thứ ba Tấn Tuyên thua chắc rồi.

Cô và Trịnh Phong nhìn nhau cười, càng tích cực đón và phát bóng hơn.

Tấn Tuyên cũng biết Phương Chi Mẫn sắp gục, chỉ còn lại mình anh di chuyển trênsân bóng, anh càng chuyên tâm thì đường bóng cũng trở nên linh hoạt, tốc độcũng nhanh hơn nhiều.

Tấn Tuyên từ vị trí phía sau vụt lên phía trước, chỉ thấy cánh tay anh khẽ nânglên, đập một đường bóng rất ngắn ngay trước lưới.

Vu Tiệp nhìn thấy anh đột ngột tay đổi thế tay thì vội vàng nhào đến phía trướcđón bóng, khó khăn lắm mới cứu được, nhưng do trả bóng quá yếu nên đã cho TấnTuyên một cơ hội tốt để phản kích.

Anh đột ngột đập bóng thật mạnh, vụt bóng bề phía bên kia sân.

Vu Tiệp cuống cuồng chạy lên, liều mình đỡ bóng. Tuy bóng đã được đánh lại quabên kia lưới nhưng theo quán tính, cô không dừng lại kịp nên đã bị ngã sõngsoài trên mặt đất. Đầu gối đập xuống, một cơn đau buốt nhói lên, rách cả da,máu dần dần chạy ra, nhuộm đỏ cả một khoảng chân.

"Vu Tiệp."

"Vu Tiệp."

Trịnh Phong và Tấn Tuyên cùng lúc nhào đến trước mặt cô.

Trịnh Phong chạy đến trước đỡ cô, ngồi xuống hỏi: "Có sao không?".Thấy máu loang lổ trên đầu gối cô, ánh mắt Trịnh Phong đầy vẻ lo âu.

Vu Tiệp cố gắng cười: "Không sao". Vết thương nhỏ thôi mà, vẫn ổn,cũng lâu quá rồi không bị ngã xước đầu gối, lần cuối cùng cô bị thương hình nhưcũng thừ tời trung học rồi.

Tấn Tuyên nắm chặt cây vợt đứng một bên nhìn Vu Tiệp nằm dựa vào lòng TrịnhPhong.

"Ôi chao, chảy máu rồi." Phương Chi Mẫn cũng chạy đến, nhìn thấy máuchảy trên chân Vu Tiệp, kêu lên.

"Bệnh viện ở đâu?" Tấn Tuyên quỳ xuống, khẽ chạm vào đầu gối Vu Tiệp,cẩn thận phủi những hạt cát dính xung quanh vết thương. Không biết do vếtthương quá đau, hay do tay anh quá lạnh mà cảm giác tiếp xúc kỳ lạ ấy khiến VuTiệp giật mfinh khẽ rút chân lại, cử chỉ đột ngột của Tấn Tuyên khiến cô thấyrất khó chịu.

Trịnh Phong đã bế bổng Vu Tiệp lên rồi nói: "Tôi đưa cô ấy đi bệnh việnđã". Vứt vợt tennis sang một bên, Tấn Tuyên đưa tay ra định ngăn lại nhưngthấy mình không có lý do gì để làm thế đành buông tay xuống.

Anh nhặt vợt lên đi theo, Phương Chi Mẫn cũng vội vã nối gót.

Bác sĩ xử lý nhiễm trùng cho Vu Tiệp, kê một số thuốc, dán băng cá nhân lên đórồi nói không có gì đáng lo cả, chỉ cần cẩn thận đừng để nước vào trong vòngvài ngày là ổn.

Chỉ còn Tấn Tuyên đang đứng dựa tường nhìn cô chăm chú.

Cô cúi nhìn vết băng dán trên đầu gối, đánh tennis mà cũng bị thương, từ khinào cô đã trở nên yếu đến không chống nổi gió thế này?

Tấn Tuyên bước lại, ngồi xuống bên cạnh, khẽ nhấc chân bị thương của cô đặt lênđùi anh.

Vu Tiệp ngượng ngùng định rụt chân lại, nhưng bị anh giữ chặt.

Bàn tay Tấn Tuyên khẽ vuốt ve quanh vùng bầm tím, chậm rãi, nhẹ nhàng, Vu Tiệpkhông thể quen được với sự yên tình đột ngột ngày của anh nên cứ muốn rụt chânvề.

"Đau mà cũng không kêu." Ánh mắt anh thoáng vẻ trách móc, Vu Tiệp hơingẩn ra, anh đang giận ư? Chứ không phải do anh đánh bóng quá mạnh khiến cô bịthương sao? Cô giận dỗi đẩy tay anh ra: "Đau thì sao nào?"

Tay Tấn Tuyên giữ chặt chân cô lại, khẽ ấn vào vùng bầm tím, cơn đau buốt ậpđến khiến cô khẽ kêu lên, tay đập mạnh vào tay anh rồi chầm chậm rút chân lại:"Anh tránh xa tôi ta thì tôi sẽ không đau nữa".

Cô ngước lên giận dữ, trừng mắt nhìn anh thì thấy Trịnh Phong đã quay lại, đangđứng gần đó nhìn hai người.

Vu Tiệp kìm nén cơn giận, mỉm cười nhìn Trịnh Phong: "Lấy thuốc chưa? Đỡtôi về".

Trịnh Phong bước nhanh đến, giữ lấy cô đang định đứng lên, sau đó bỏ thuốc vàotúi áo, khoác hai chiếc vợt ra sau lưng rồi ôm eo cô bế bổng lên.

Vu Tiệp ngẩn ngơ nhưng không chống cự, để mặc cậu bế xuống lầu.

Qua vai Trịnh Phong, cô nhìn thấy Tấn Tuyên vẫn ngồi ghế nhìn theo bóng họ.

Tại sao cơn đau trên đầu gối bỗng trở nên rõ nét khiến trong lòng cô cũng cảmthấy nghẹn đắng như thế?

Thật sự rất đau, đau đến lạ lùng!