Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em

Chương 11: Tình cảm thăng hoa



Trên đường đến cục dân chính, An Hạ Dao vẫn trong vẻ bàng hoàng, từtuổi 17 đến 27 tuổi, dường như cô không sao thoát được lời nguyền “DiệpTrí Viễn”, càng cố sức chống lại thì lại càng bị bám riết lấy.

Diệp Trí Viễn nắm vô lăng, mắt liếc nhìn vẻ bàng hoàng của An Hạ Dao, bất giác đập đập vào vô lăng, khiến cô định thần lại: “An Hạ Dao, hômnay dù gì thì cũng là ngày chúng ta đăng ký, là ngày vui của hôn nhân,em có thể bỏ vẻ ảm đạm ấy đi được không? Cứ như là anh đem em đi bánkhông bằng!”

“Anh không đủ bản lĩnh bán tôi đâu.” An Hạ Dao thở dài, khẽ nói: “Là tôi bán mình cho anh, lại còn giúp anh đếm tiền nữa chứ…”

“An Hạ Dao, mặc dù em nói chuyện cười, nhưng chẳng buồn cười chútnào, có điều để phối hợp với em thì anh phải cố gắng cười mà thôi.” Nóixong, Diệp Trí Viễn cười ha hả.

An Hạ Dao: “Nhìn cái vẻ đắc ý như tiểu nhân của anh kìa, chỉ muốn cho một cái tát!”

“Đấy đâu phải là vẻ đắc ý tiểu nhân? Rõ ràng là trạng thái tinh thầncủa người gặp chuyện vui mà!” Mặt của Diệp Trí Viễn đầy vẻ phấn khởi,“Anh là mối tình đầu của em, là người đàn ông trong lần đầu của em, cuối cùng thì nâng lên thành chồng em, đúng là một kết cục hết sức hoàn mỹ.”

“Có thể anh là người đàn ông đầu tiên, người chồng đầu tiên của tôi,nhưng chưa chắc đã là người cuối cùng!” An Hạ Dao không muốn nhìn thấyvẻ đắc ý ấy của Diệp Trí Viễn, không nén được tấn công lại bằng miệnglưỡi cay độc.

Diệp Trí Viễn nghe thấy câu này, mặt sầm xuống: “An Hạ Dao, em không thể nói câu nào cho dễ nghe hơn được à?”

“Anh chắc chắn rằng muốn nghe tôi nói những lời dễ nghe chứ?”

Diệp Trí Viễn nhìn thái độ của An Hạ Dao, nghe giọng nói của cô biếtrằng sẽ không có lời nào dễ nghe, bất giác nói bằng giọng ngượng ngập:“Thôi, anh phải chú ý vào việc lái xe, em mà nói ra những chuyện khiếnanh không vui, anh không dám đảm bảo rằng những kích động mà em gây racho anh có khiến anh nhầm chân phanh với chân ga hay không, đến lúc đó,nếu có chết em cũng đừng trách anh…”

“Hừ!” An Hạ Dao lạnh lùng hừ một tiếng, quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe.

Lúc đó, người đến làm thủ tục đăng ký không đông lắm, do ông Diệp gọi điện đến nhờ trước hoặc cũng có thể là khuôn mặt của Diệp Trí Viễn rấtdễ khiến người khác có cảm tình, vì thế, tóm lại là thuận lợi một cáchđáng ngạc nhiên. Sau khi xem xong tài liệu, nộp chín đồng, rồi chụp mộttấm ảnh chung cỡ lớn đóng hai dấu vào cuốn sổ đỏ, thế là An Hạ Dao vàDiệp Trí Viễn đã trở thành vợ chồng được pháp luật công nhận.

Sau khi ra khỏi chỗ đăng ký kết hôn, An Hạ Dao cảm thấy chắc chắn vìtối hôm qua cô uống nhiều, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh hẳn, nếu không saolại có thể kết hôn một cách ngơ ngẩn như vậy.

Diệp Trí Viễn hôn mạnh vào cuốn sổ đỏ một cái, sau đó ôm An Hạ Daomột cách tự nhiên, và cười nhăn nhở: “Đêm nay sẽ là đêm động phòng hoachúc của chúng ta…”

An Hạ Dao dùng khuỷu tay huých anh một cách không vui rồi lùi xa mấy bước: “Diệp Trí Viễn, anh đừng có tưởng bở.”

“Anh không tưởng bở, mà phải làm được mới là bở!” Diệp Trí Viễn cườitươi rói, rồi kéo dài giọng, khiến cho An Hạ Dao đỏ bừng mặt vì xấu hổ.

“Anh đúng là đồ mặt dày!”

“Em chưa nghe thấy à? Cây không có vỏ, chết là cái chắc, người mà mặt dày, vô địch thiên hạ. An Hạ Dao, bây giờ anh là vô địch thiên hạ, emhãy từ bỏ đấu tranh với anh đi mà ngoan ngoãn ở trong lòng anh!” DiệpTrí Viễn cười một cách vui vẻ. Trêu chọc An Hạ Dao khiến anh thấy rấtthoải mái, dễ chịu.

“Xì!” An Hạ Dao coi thường: “Anh đúng là vô địch mặt dày!”

Diệp Trí Viễn sải bước đuổi kịp An Hạ Dao, đưa tay kéo tay cô nói nghiêm túc: “An Hạ Dao, nói thật đấy, chúng ta hãy thử…”

“Đừng…” Không chờ Diệp Trí Viễn nói hết lời, An Hạ Dao vội cắt ngang: “Anh đừng bao giờ nói là chúng ta hãy thử yêu nhau, tôi sẽ không yêunhau với anh đâu, vì tôi thực sự không thích anh!”

Vẻ mặt của Diệp Trí Viễn có phần tiu nghỉu, rồi đáp lại với vẻ không vui: “Vậy, em hãy nói xem, em thích ai?”

“Tôi thích ai không quan trọng, điều quan trọng là tôi không thích là đúng rồi.” An Hạ Dao nói xa xôi với vẻ rất khó khăn.

Trí Viễn nhìn Hạ Dao bằng đôi mắt sâu thẳm.

An Hạ Dao không dám nhìn vào mắt Diệp Trí Viễn, mà bối rối rời ánhmắt nhìn đi chỗ khác, cố tình nói to: “Diệp Trí Viễn, anh có thôi đikhông? Có muốn về nhà không?”

Diệp Trí Viễn biết là không thể ép An Hạ Dao, vì thế môi khẽ cười:“Vậy thì về nhà trước đã.” Người đã ở nhà mình rồi, Diệp Trí Viễn khôngcòn sợ An Hạ Dao có thể thoát khỏi lòng bàn tay của mình, tình cảm sẽbồi đắp dần, anh có đủ kiên nhẫn để chờ.

Ông bà An và ông bà Diệp dường như đã tìm thấy tiếng nói chung nênnói chuyện rất vui vẻ, liên tiếp đưa ra những ý kiến về kế hoạch đámcưới.

Khi Diệp Trí Viễn và An Hạ Dao cầm tờ đăng ký kết hôn về đến nhà, bốn người đến lập tức cầm ngay lấy rồi chia nhau xem rất kỹ, thậm chí ôngDiệp còn có vẻ rất xúc động, miệng liên tục nói: tốt rồi, nhất là bà An, cảm động đến rơi nước mắt: “Dao Dao, cuối cùng thì con cũng đã lấychồng!”

An Hạ Dao thấy đầu nóng bừng, cứ như lời bà An thì dường như An Hạ Dao là gái ế không bằng!

Bà An cũng cảm thấy là mình đã lỡ miệng, vội đón lấy tờ giấy ăn màDiệp Trí Viễn đưa cho và lau nước mắt, rồi dặn dò với vẻ không yên tâm:“Dao Dao, sau này con đã là người lớn rồi, làm việc gì thì cũng phảithận trọng, chín chắn.”

Có lẽ xúc động trước những giọt nước mắt của mẹ, An Hạ Dao ngồi bêndịu dàng vỗ lưng cho mẹ và an ủi: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con biết rồi!”

“Phải đấy, mẹ, mẹ cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc Dao Dao cẩn thận.” Diệp Trí Viễn tát nước theo mưa, lập tức đổi cách xưng hô với bà An, khiếnbà An rất vui, vội cuống quýt lục tìm trong ví, rồi còn thúc vào ngườiông An: “Ông nó, phong bao chuẩn bị cho Trí Viễn đâu, mau lấy ra đi!”

Ông An vội giúp vợ lấy ra hai phong bao đỏ, đưa cho Diệp Trí Viễn: “Sau này, giao Dao Dao cho con đấy.”

Diệp Trí Viễn đón lấy phong bao, nhìn ông bà An với vẻ rất chân thành: “Cha, mẹ cứ yên tâm! Yên tâm tuyệt đối!”

An Hạ Dao tròn mắt nhìn Diệp Trí Viễn đi đi lại lại, đối đáp một cách rất thuần thục, ngoan ngoãn giữa hai bên bố mẹ, chứng tỏ rất rõ vị trícủa một chàng rể và một người con trai, khiến cả bốn ông bà già vui nhưmở cờ trong bụng…

An Hạ Dao không khỏi thấy nghi ngờ, không biết Diệp Trí Viễn có họcqua khoa nghệ thuật biểu diễn hay không, nếu không thì sao lại diễn tốtđến thế? Hành động và cách nói năng của Diệp Trí Viễn khiến cô cảm thấymình đúng là người vợ danh chính ngôn thuận được anh hết lòng yêu thương chứ không phải là một bên của cuộc giao dịch hôn nhân và tự do lúctrước.

Bữa cơm trưa vì lý do An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn không tới đành hoãnlại và đã được bù bằng bữa tối, đồng thời cũng coi như là sự chúc mừngnhân khi hai người đăng ký kết hôn.

An Hạ Dao hoàn toàn bị điều khiển như con rối, ngoài việc phối hợpvới biểu diễn của Diệp Trí Viễn, cô cứ nhìn cha mẹ hai bên với vẻ hếtsức ngỡ ngàng, sau khi cô và Diệp Trí Viễn nhận chứng nhận đăng ký kếthôn, thoắt một cái mọi người đã trở thành người một nhà.

Trong bữa ăn, bố mẹ Diệp Trí Viễn trở thành nhân vật trung tâm, bố mẹ An Hạ Dao là đại biểu, họ cùng nhau dạy dỗ và chỉ bảo rất nhiều điều về cuộc sống sau hôn nhân cho Diệp Trí Viễn và An Hạ Dao.

Diệp Trí Viễn và An Hạ Dao chỉ được quyền khiêm tốn lắng nghe, rồi liên tiếp gật đầu.

Ông Diệp – người để lại ấn tượng về sự nghiêm khắc cho An Hạ Dao, docó chút hơi men bỗng trở nên gần gũi thân thiết hẳn. Ông cùng cạn chénvới ông An, Diệp Trí Viễn đóng vai trò tham dự, chốc chốc lại nâng chén, nói đủ thứ chuyện trên đời…

Bà Diệp thì gắp thức ăn, mời bà An với vẻ nhiệt tình chu đáo, An HạDao ngồi bên ngoài việc mỉm cười thì chỉ còn biết ngoan ngoãn cúi đầuvào ăn uống. Không phải là cô không muốn làm cho hai bà mẹ vui lòng, màlà khả năng biểu diễn của cô rất kém, với bà An thì không có vấn đề gì,nhưng với bà Diệp, thì chỉ nghĩ đến chuyện phải gọi bà là mẹ giống nhưDiệp Trí Viễn là cô đã cảm thấy rất ngượng rồi!

Bữa cơm trưa mà An Hạ Dao ngồi ăn với tâm trạng hoang mang như ngồi trên đống lửa cuối cùng cũng đã kết thúc tốt đẹp.

Trước khi ra về, ông An nắm tay An Hạ Dao, nói bằng ý tứ xa xôi: “Dao Dao, nếu con và Diệp Trí Viễn đã thật lòng yêu thương nhau, thì chúngta không tự ti nữa, sau này, hãy sống cho vui vẻ, hạnh phúc.”

Bà An cũng gật đầu đồng ý: “May mà nhà họ Diệp không chú trọng mônđăng hộ đối, nhưng con cũng phải ngoan ngoãn một chút, cố gắng sống chohòa thuận.”

An Hạ Dao nghe thấy giọng nói của mẹ ngàn ngạt, nước mắt vòng quanh,vội gật đầu: “Vâng!” Nhưng trong lòng thì thấy vô cùng buồn bã, cô vàDiệp Trí Viễn yêu thương nhau, đúng là giả tạo quá! Nhưng, nếu bị cha mẹ cô phát hiện ra chuyện cô và Diệp Trí Viễn chỉ là giả vờ, thì có lẽ họsẽ tức giận đến mức thành chuyện lớn mất. Vì thế, cô chỉ còn cách nói là họ thực lòng yêu thương nhau, dù là giả vờ thì cô cũng phải giả như rất hạnh phúc để cho cha mẹ suốt đời phải lo lắng cho cô được yên lòng màsống những năm cuối đời.

Ông bà Diệp có lái xe riêng đến đón, Trí Viễn thì không được lái xe vì đã uống rượu, nên anh gọi taxi đưa ông bà An về.

An Hạ Dao giữ một khoảng cách nhất định với Diệp Trí Viễn cho tới khi đi ra khỏi cổng đầu khu, sau đó cô mỉm cười lịch sự: “Được rồi, biểudiễn của ngày hôm nay đến đây kết thúc. Diệp Trí Viễn, chúng ta chia tay thôi.”

Diệp Trí Viễn nhìn An Hạ Dao với ánh mắt sửng sốt: “Chia tay?”

“Đúng thế, anh về nhà anh, tôi về nhà tôi!” An Hạ Dao gật đầu nghiêm túc.

“An Hạ Dao, cha mẹ hai bên đã tán thành chuyện hôn nhân, còn chúng ta thì cũng đã đăng ký kết hôn, pháp luật đã công nhận chúng ta là vợchồng, thế mà em lại nói ai về nhà nấy?” Diệp Trí Viễn cười, châm biếm:“Em không cảm thấy thế là quá ngây thơ sao?”

An Hạ Dao rời ánh mắt, không dám nhìn vào đôi mắt đen đang rừng rựcvẻ phẫn nộ của Diệp Trí Viễn. Mặc dù về lý thuyết những lời của Diệp Trí Viễn hoàn toàn đúng, anh đã là chồng hợp pháp của cô, đồng thời vớiviệc được hưởng các quyền lợi thì cô cũng không được quên nghĩa vụ.Nhưng trên thực tế An Hạ Dao không thể nào chấp nhận được việc biến giảthật, trở thành vợ chồng chung chăn chung gối với Diệp Trí Viễn.

Ít nhất thì về tâm lý, An Hạ Dao không thể chấp nhận!

Diệp Trí Viễn quay người lại, nhìn thẳng vào An Hạ Dao, “Em tự mình 1ựa chọn đi, về nhà em hay về nhà anh?”

An Hạ Dao cúi đầu, cắn môi: “Diệp Trí Viễn, lúc đầu chúng ta đã thỏathuận rồi, chúng ta sẽ không sống đời sống vợ chồng.” Chỉ là kết hôntrên lý thuyết, thực tế thì việc ai người ấy làm, không can thiệp vàocông việc của nhau.

“Anh không chuẩn bị sống cuộc sống vợ chồng với em!” Diệp Trí Viễnchớp đôi mắt đen, nói với vẻ vô tội: “Làm gì có chuyện ngày đầu tiên sau khi kết hôn anh ở nhà anh, tôi ở nhà tôi? Như thế liệu có quá giả tạokhông?”

An Hạ Dao không biết nói gì, trong bụng thầm thừa nhận, những lời của Diệp Trí Viễn cũng có lý, “An Hạ Dao, em đừng có quên, sáng sớm maichúng ta phải đến nhà anh ăn bữa sáng.” Diệp Trí Viễn thấy An Hạ Dao cóvẻ dao động, vội tiến tới, “Em ở nhà em, anh ở nhà anh, nếu lại xảy rachuyện đến muộn, và bị bắt quả tang thì chẳng phải sẽ hỏng chuyện sao?Hay là em đã nghĩ ra được những lời để đối phó với bố mẹ em rồi? Ngàyđầu tiên khi thành vợ chồng phải tránh mặt nhau? Hay là nói thật, ngaytừ đầu đã là giả vờ kết hôn, để rồi khiêu khích xem huyết áp của cha mẹem rút cuộc là có thể tăng đến bao nhiêu…”

Không thể không thừa nhận, mỗi một lời nói của Diệp Trí Viễn đều động chạm đến chỗ đau của An Hạ Dao, cô đành phải đồng ý một cách bất lực:“Thôi được, coi như những lời anh nói là có lý…”

“Những lời anh nói từ trước đến nay đều là chân lý”: Trí Viễn tự nhận một cách không biết xấu hổ, tiếp đó nhìn chằm chằm vào An Hạ Dao: “Vậythì, vợ thân yêu, em đã nghĩ xong chưa? Đến nhà em hay đến nhà anh?”

“Thôi, về nhà anh đi, giường của nhà em bé như vậy, hai người nằm thì chật lắm…” Diệp Trí Viễn không chờ An Hạ Dao trả lời, bèn lẩm bẩm nhưvậy, âm lượng không to, chỉ đủ cho An Hạ Dao nghe rõ.

“Ai bảo giường của tôi bé, hai người ngủ thì chật?” An Hạ Dao vừanghe vậy đã thấy không vui, bèn nhảy lên nói: “Giường của nhà tôi ít rathì cũng rộng 2 mét, được chưa?” Đừng có nói là hai người nằm ngủ, đếnđánh nhau cũng còn được!

“Thôi được, sẽ đến nhà em.” Diệp Trí Viễn quyết định, khẽ cười, trong bụng không khỏi mừng thầm, mặc dù nói rằng giường của nhà cô nhỏ, nhưng lần đầu tiên của hai người đã diễn ra ở đó, đêm đầu tiên sau khi đăngký kết hôn cũng sẽ ở nhà cô ấy, như thế sẽ có cái để mà kỷ niệm! Chờ đến đêm động phòng hoa chúc trong ngày cưới thì sẽ ở nhà anh.

“Tôi…” An Hạ Dao há miệng, nhưng lập tức thôi không nói ra những lờibất mãn, “Đến nhà tôi thì đến, có điều, anh hãy nghe đây, anh không được vượt qua ranh giới của tôi, nếu không…” Đôi lòng đen trong mắt cô đảomột vòng, trong một lúc, An Hạ Dao không nghĩ ra lời gì có thể đe dọaDiệp Trí Viễn, nên đành dừng lại.

“Nếu không thì sao?” Diệp Trí Viễn nhướn đôi lông mày, nhìn An Hạ Dao bằng đôi mắt đen, chờ cô nói tiếp với vẻ thú vị.

“Nếu không thì dù là thần thánh anh cũng phải cút.” An Hạ Dao bĩu môi, cuối cùng cũng nói ra được câu ấy.

“Ha, ha, ha…” Diệp Trí Viễn không nén được cười ha hả, cười xong mới hỏi rất nghiêm túc: “An Hạ Dao, ranh giới của em là gì?”

“Không được động vào người tôi!” An Hạ Dao nhắc lại một lần nữa, “Chúng ta chỉ ngủ cùng. Chỉ là ngủ cùng?”

“Được,” Diệp Trí Viễn gật đầu, và nói: “Nhưng anh thì rất hoan nghênh nếu em động vào anh!”

An Hạ Dao trừng mắt nhìn anh, “Có ma mới muốn động vào anh.”

“Đúng thế, em là ma nữ mà!” Diệp Trí Viễn vẫn liều lĩnh đùa.

“Chết này!” An Hạ Dao giận dữ, huých cùi tay vào Diệp Trí Viễn.

Diệp Trí Viễn nhíu mày, ôm bụng lùi xa mấy bước: “An Hạ Dao, em muốn anh nôn à?”

An Hạ Dao trừng mắt lườm rồi quay người bỏ đi, Diệp Trí Viễn sải bước đuổi theo, rồi cùng lên chiếc taxi mà cô vừa vẫy, rồi nghe An Hạ Daonói địa chỉ nhà mình với vẻ không cam tâm tình nguyện.

Lái xe taxi mở bản nhạc đang thịnh hành, vừa lái xe vừa lắc lư theonhịp với vẻ phấn chấn, và tất nhiên cũng làm cho chiếc xe vì thế mà chồm chồm lên theo. An Hạ Dao nhắc khéo mấy lần, nhưng người lái xe chỉ hơiđiều chỉnh một chút mà thôi. Còn Diệp Trí Viễn thì đầu vốn đã choángváng vì uống say, bây giờ lại ngồi phải chiếc xe xóc như vậy, nên cảmgiác bụng cứ cuộn lên dữ đội, vừa xuống khỏi xe là lập tức chạy về phíathùng rác nôn ồng ộc vào đó.

An Hạ Dao do dự một lúc, định mặc kệ anh, nhưng đôi chân lại không hề nghe theo sự điều khiển mà cứ đi về phía anh: “Này, anh không sao chứ?”

Diệp Trí Viễn lắc đầu, vừa mới nói xong câu: “Không sao”, lập tứcquay người lại tiếp tục ọe ọe, nhưng không nôn ra bất cứ thứ gì. “Em gái nạm răng!”

Trái tim của An Hạ Dao thắt lại, Em gái nạm răng, mặc dù đó khôngphải là một biệt hiệu hay, nhưng có thể khiến cho cô nhớ lại rất rõ hồi17 tuổi, cô và Diệp Trí Viễn đã từng cùng nhau trải qua những tháng ngày đầu tiên của tuổi xuân.

Trước đây, mỗi một lần nghe Diệp Trí Viễn gọi như vậy, cô đều rất cảm động, và thấy xốn xang. Đó là cách thức thể hiện tình yêu rất đặc biệtgiữa hai người. Nhưng, bây giờ nghe tên gọi ấy, tuy cũng thấy xúc độngvà xao xuyến, nhưng phần nhiều vẫn là thấy phiền muộn!

Đúng thế, đó là nỗi phiền muộn mà An Hạ Dao thật sự không biết phải làm gì với Trí Viễn!

Lý trí thì luôn nhắc nhở cô rằng phải biết trân trọng cuộc sống, rờixa tai họa, rời xa Diệp Trí Viễn, không thể vấp ngã hết lần này đến lầnkhác. Nhưng tình cảm thì cô không thể nào chống đỡ lại trước việc DiệpTrí Viễn mỗi ngày một tiến đến gần. Rõ ràng, cô đã nghĩ rằng đến chếtcũng không nên qua lại với anh nữa, nhưng rồi lần nào cũng vậy, nơi sâuthẳm của trái tim cô luôn khao khát được nhìn thấy khuôn mặt đẹp traicủa anh, được cãi cọ, đấu khẩu với anh.

Vì, những khi không có Diệp Trí Viễn, cuộc sống của cô giống như mộtdòng nước chết, chỉ khi Diệp Trí Viễn liên tiếp xuất hiện trước mặt côrồi ném những hòn đá xuống khiến nó gợn sóng lăn tăn, thì mới có thểkhuấy động được cảm giác chậm chạp của cô đối với tình cảm.

Có thể, không chỉ có Diệp Trí Viễn mới là người có khả năng tạo ranhững xao động trong lòng An Hạ Dao, nhưng đến lúc này, người mà cô gặpđầuiên là anh, và người mà cô dành cho những tình cảm chân thành nhấtcũng là anh, vì thế, người mà cô không thể có cách gì từ chối kiên quyết nhất cũng là anh.

Mỗi một lần An Hạ Dao rời xa, cũng đều mang theo cảm giác nặng nề màcô không sao vượt qua được, đó là cuộc đọ sức về trí tuệ với Diệp TríViễn, cũng là một sự mâu thuẫn mà không thể dùng bất cứ lời lẽ nào hìnhdung ra được.

Mặc dù miệng rất không muốn thừa nhận, nhưng An Hạ Dao không thểkhông đối điện với lòng mình một cách thành thật, cô có tình cảm và cócảm giác đối với Diệp Trí Viễn! Vì thế, trong sự kiện thoạt nhìn thì như vở kịch, tưởng như cô bị ép phải kết hôn với Diệp Trí Viễn, thực ra, An Hạ Dao biết rõ, cô hoàn toàn không bị ép buộc.

Ở một số mặt nào đó nhân tài không thể bằng thiên tài, nhưng về mặttình cảm, An Hạ Dao là phụ nữ, mà phụ nữ thì thường nhạy cảm hơn đànông, chưa nói đến việc cô còn là một người viết văn, nên càng nhạy cảmhơn những phụ nữ bình thường! Sở dĩ cô bằng lòng để Diệp Trí Viễn xỏ mũi dắt đi, hoàn toàn không phải vì cô ngốc, mà là vì cô yêu anh, yêu tớimức không thể nào cứu vãn được!

Tình yêu thời niên thiếu của cô đã bị Diệp Trí Viễn làm tổn thươngsâu sắc, nên bây giờ cô đã học được cách che đậy, không còn dễ dàng biểu lộ ra, thậm chí còn cố tình giả như không yêu, vì cô không thể chịuđựng tổn thương được nữa.

Tình yêu đối với thiếu nữ, theo thời gian sẽ ngày càng trở thành thứxa xỉ phẩm, vì khi người ta đã lớn hơn, sẽ không như hồi còn trẻ, cứ lao đầu vào, dù có chảy máu cũng không sao. Khi người ta đã lớn, nhất làvới những cô gái đã lớn lên sau những lần bị tổn thương, thì cho dù đốidiện với tình yêu, họ cũng sẽ không do dự mà che giấu tình cảm của mình, hơn nữa, càng yêu sâu sắc thì lại càng thận trọng tạo ra một cái vỏchắc chắn nhất để bảo vệ mình.

Diệp Trí Viễn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen rất đẹp nhìn An Hạ Dao vớiánh nhìn chan chứa, khẽ gọi với câu đầy tình cảm: “Em gái nạm răng!”

“Được rồi, tôi nghe thấy rồi, anh không sao đấy chứ?” An Hạ Dao đỡanh, cắt ngang với giọng nói có vẻ thiếu kiên nhẫn, dường như cô sợ rằng cái quyết định mà khó khăn lắm cô mới đưa ra được sẽ bị cách xưng hômềm mại ấy làm cho lung lay. Cô cũng cảm thấy rất rõ, lý trí của cô đãkhông thể chế ngự nổi tình cảm, cánh cửa lòng của cô, cánh cửa lòng bịđóng kín lại từ sau năm 17 tuổi sẽ lại bị Diệp Trí Viễn dần dần mở ramột lần nữa.

Chính vì đóng kín cánh cửa lòng, nên cô ra sức bảo vệ mình trước bấtcứ ai, còn một khi cánh cửa ấy bị mở ra thì bên trong vẫn là một tráitim thuần khiết và yếu mềm.

“Em gái nạm răng, em vẫn còn quan tâm đến anh, đúng không?” Diệp Trí Viễn ngẩng đầu, nhìn An Hạ Dao bằng đôi mắt đầy tình cảm.

An Hạ Dao lúng túng rời mắt đi, nhưng tay thì lại không đám buôngDiệp Trí Viễn lúc đó vẫn bước đi loạng choạng và đỡ anh một cách thậntrọng, miệng thì càu nhàu với vẻ bất mãn: “Nếu không uống được thì uốngít thôi, lát nữa về đến nhà mà anh còn nôn nữa là tôi quăng anh ra đường đấy!”

Diệp Trí Viễn chợt dừng chân, nghiêng người, đưa tay ra, xoay ngườiAn Hạ Dao lại, khiến cô phải đối mặt với mình, không cho cô lẩn tránhánh mắt của anh rồi nói: “Em gái nạm răng, anh rất muốn quay trở về cáihồi học lớp mười, rất muốn quay lại với quá khứ.”

“Không thể nào quay trở lại những ngày xưa ấy nữa, những ngày tháng khờ dại ấy đều đã qua rồi.” Hạ Dao trả lời.

Diệp Trí Viễn đưa tay ra, nâng cằm An Hạ Dao lên, khẽ nói: “Vậy cònbây giờ? Liệu có thể cho anh một cơ hội để bắt đầu những tháng ngày hạnh phúc thuộc về chúng ta không?”

An Hạ Dao thấy trong lòng rất bối rối, gạt tay Diệp Trí Viễn ra, mắtnhìn xuống. “Tôi không muốn cho anh cơ hội nữa.” Cô sẽ không cho DiệpTrí Viễn bất cứ cơ hội nào để làm tổn thương mình nữa, vì vậy cô ngẩngkhuôn mặt xinh đẹp lên, bổ sung một câu để ru ngủ mình: “Diệp Trí Viễn,giữa chúng ta thực sự là không thể được nữa rồi.”

“An Hạ Dao, rõ ràng trong lòng em vẫn còn có anh, việc gì mà cứ nhấtđịnh nói ra những điều ngược lại với lòng mình như thế?” Vẻ mặt của Diệp Trí Viễn có vẻ hơi buồn: “Miệng em thì cứ nói là giữa chúng ta khôngthể được nữa, nhưng em đã đi đăng ký kết hôn với anh.”

“Đó chỉ là một cuộc trao đổi!” An Hạ Dao cuống lên, nói, tự dối lòngmình, giữa cô và Diệp Trí Viễn không còn có những tơ vương tình cảm nữa, chỉ là một cuộc trao đổi hôn nhân trên danh nghĩa mà thôi.

“An Hạ Dao, có đúng là một cuộc trao đổi thật không?” Diệp Trí Viễn nói, tay đưa ra vuốt ve lên má An Hạ Dao.

An Hạ Dao nghiêng mặt, tránh theo bản năng, cô thực sự không thể cóbất cứ sự tiếp xúc da thịt thân mật nào với Diệp Trí Viễn, nếu không thì cô không thể nào tiếp tục giả vờ rằng cô không còn yêu Diệp Trí Viễnđược nữa.

Diệp Trí Viễn nhìn bàn tay hẫng lại giữa chừng, trong đôi mắt đen ánh lên vẻ bị tổn thương, rồi anh từ từ thu bàn tay về và nắm lại thành nắm đấm, miệng nhếch lên một nụ cười đau khổ: “An Hạ Dao, em đã thay đổithật rồi!”

An Hạ Dao lập tức thấy trong lòng dậy lên một cảm giác rất phức tạp,cô chợt nhớ đến một câu mà từng đọc thấy: rất ngẫu nhiên anh lại tìm đến tôi, liên hệ với tôi. Sự xuất hiện đột ngột của anh vẫn làm rung độngsợi tơ lòng trong tôi. Chỉ có điều, tôi cũng đã học được cách giả vờ với anh, không lạnh lùng cũng không nồng nhiệt, không ghét cũng chẳng yêu,cười một cách cách vô tư, và không bao giờ rơi những giọt lệ rẻ tiềnnữa. Sau đó nghe anh khẽ nói: em đã thay đổi rồi. Đúng vậy, quá khứ đãqua rồi, không có một thứ tình cảm không thay đổi và cũng không có những con người không thay đổi.

“An Hạ Dao, anh không thay đổi, tại sao em lại thay đổi?” Diệp TríViễn thở dài, rồi nói với vẻ quyết đoán: “Anh sẽ không để cho em thayđổi!” Nói xong, nắm lấy bàn tay của An Hạ Dao.

An Hạ Dao ra sức vùng ra, nhưng Diệp Trí Viễn nắm rất chặt, và tiếptục nói bằng vẻ rất kiên định: “An Hạ Dao, nếu chúng ta đã là vợ chồngrồi thì chuyện tình cảm cần thiết phải vun đắp thật cẩn thận, trước đâyem đã có thể yêu anh, thì bây giờ chắc chắn cũng sẽ yêu anh!”

Có thể vì ánh mắt của Diệp Trí Viễn quá tình cảm, có thể vì cách nóicủa anh quả quyết, có thể vì An Hạ Dao đã bắt đầu thấy dao động, nên côkhẽ thở dài, nói với vẻ bất lực: “Diệp Trí Viễn, sao anh lại có thể độcđoán như vậy?”

“Anh độc đoán như thế đấy!” Diệp Trí Viễn đáp với vẻ trẻ con, “Dù sao thì anh cũng không cần biết, bây giờ em đã là vợ anh rồi, em không chạy thoát được đâu!”

An Hạ Dao bảo Diệp Trí Viễn đi tắm trước và đi ngủ, đến khi cô tắmxong thì Diệp Trí Viễn đã ngáy khò khò trong giấc mơ, cô do dự một chútrồi cũng lên giường, khẽ kéo chăn, nằm nghiêng người, mắt vẫn mở nhưngtim thì đập rất nhanh, th箠kinh lúc nào cũng căng ra, xem Diệp Trí Viễncó hành động nào quá mức hay không.

Trong giấc ngủ say, khuôn mặt điển trai của Diệp Trí Viễn đẹp nhưtượng tạc, lúc này, đôi mắt đen sáng rực của anh đang nhắm chặt, đôihàng mi dày cong cong, chiếc mũi cao, đôi môi đầy gợi cảm, chiếc cằmcương nghị…

An Hạ Dao do dự một lát, nhưng rồi dường như bị khuôn mặt đẹp đẽ đómê hoặc, cô đưa tay ra khẽ lướt nhẹ một lượt đường nét khuôn mặt củaDiệp Trí Viễn, từng chút từng chút một. Một cảm giác mượt mà, mịn màngđược truyền về từ bàn tay, hơn nữa khoảng cách giữa hai người chỉ tronggang tấc, thậm chí cô còn cảm thấy rất rõ hơi thở nồng nàn phả vào mặtmình, điều đó càng khiến cho tim cô đập nhanh hơn, tới mức không kiểmsoát nổi.

Đột nhiên, Diệp Trí Viễn mở bừng mắt, nhìn An Hạ Dao, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: “Vợ ơi, em vẫn chưa ngủ à?”

An Hạ Dao vội rụt ngay bàn tay đang để trên má Diệp Trí Viễn về nhưkẻ trộm bị bắt quả tang, rồi lắp bắp giải thích: “Tôi muốn xem xem anhngủ hay chưa.”

“Ừ” Diệp Trí Viễn khẽ đáp một tiếng bình thản, trong đêm khuya,giọng nói ấy càng khiến người ta cảm thấy gợi cảm hơn, “Sau khi xem xong thì sao?”

“Tất nhiên là ngủ!” An Hạ Dao vội quay người đi, xoay lưng về phíaDiệp Trí Viễn, kéo mạnh chăn trùm lên người, rồi ném lại một câu đầychính nghĩa: “Diệp Trí Viễn, nếu anh không muốn phải cút xéo, thì tốtnhất hãy ngoan ngoãn một chút!”

Diệp Trí Viễn lặng lẽ nhìn thân hình cong cong của An Hạ Dao co sátmép giường, tạo ra một khoảng cách chẳng khác gì “Sở hà, Há giới” giữahai người mà không khỏi cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, một câu ôn tồn:“Chúc ngủ ngon” rồi quay lưng lại, tiếp tục giấc mơ đẹp đang dang dở.

An Hạ Dao nhắm mắt lại, trong lòng càng thấy cảnh giác, tai lắng nghe mọi động tĩnh của người ở nửa giường bên kia, thấy tiếng thở nhè nhẹcủa anh dần dần trở nên đều đều, cô ngáp một cái, mí mắt dính lại vàcũng chìm dần vào giấc ngủ.

Không biết từ lúc nào, thân hình của hai người tiến sát lại với nhau… Sáng sớm hôm sau, An Hạ Dao tỉnh dậy, thấy mình nằm trong lòng Diệp Trí Viễn, cô vội kêu thất thanh: “A…”

Diệp Trí Viễn một tay bịt lấy tai, tay kia bịt miệng cô lại, nói vớivẻ bất lực: “Bà cô ơi, em kêu gì thế? Mới sáng sớm ngày ra, cứ như làxảy ra án mạng không bằng!”

An Hạ Dao gạt bàn tay Diệp Trí Viễn đang đặt trên miệng mình ra, rồi giận dữ hỏi: “Sao anh lại ôm tôi ngủ?”

“Xin thua rồi đấy. Rõ ràng là em ôm anh đấy chứ!” Diệp Trí Viễn nhìnAn Hạ Dao với vẻ của một người vô tội, rồi dẩu môi: “Em tự mình nhìn đi, em tiến lại đấy chứ!”

An Hạ Dao nhìn lại, đúng là cô đã vượt qua ranh giới mà cô tự vạch ra thật, vì thế bèn nói: “Thôi được, lần này không thèm so đo với anhnữa!”

“An Hạ Dao, em không thèm so đo với anh?” Diệp Trí Viễn lên tiếng với vẻ bất mãn: “Là em chiếm phần hơn từ anh đấy chứ, em phải chịu tráchnhiệm với anh mới đúng.”

“Chiếm phần hơn từ anh?” An Hạ Dao ngẩng mặt lên với vẻ đầy lý lẽ: “Đây là giường của tôi.”

“Bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi, chiếc giường này là tài sản chung của vợ chồng, mỗi người một nửa.”

An Hạ Dao ngây người ra, tiếp đó bèn cướp lời: “Diệp Trí Viễn, rút cuộc anh có phải là đàn ông hay không vậy?”

“Anh có phải là đàn ông hay không thì chẳng phải em biết rất rõ còn gì?”

Nghe vậy, An Hạ Dao càng thêm tức giận: “Diệp Trí Viễn, nếu anh làđàn ông thì anh phải biết ưu tiên phụ nữ chứ? Chiếc giường này cứ coi là tài sản chung của vợ chồng đi, thì cũng phải tính theo tỉ lệ mà tôiphân chia, vì tôi là phụ nữ!”

Diệp Trí Viễn bĩu môi: “Em không định nói đó là tỉ lệ bảy/ ba đấy chứ?”

“No, là tám/ hai, sau này anh chỉ được nằm hai phần giường thôi, tôisẽ mua thước đo, rồi đo cụ thể cho anh.” An Hạ Dao nói một mạch, thở hổn hển rồi mới tiếp: “Được rồi, bây giờ tôi không so đo nữa!” Nói xong,rời khỏi người Diệp Trí Viễn với vẻ mặt không thay đổi, rồi đi nhanh vào nhà vệ sinh, chẳng khác gì con thỏ bị người khác giẫm vào đuôi.

Khóe môi Trí Viễn ẩn chứa nụ cười, mắt nhìn theo An Hạ Dao bỏ đi như chạy trốn. Đúng là không muốn cười cũng không được!

Sau khi hai người thu dọn xong, vội đến nhà họ Diệp thì cũng đã 10 giờ, và cũng đến giờ ăn cơm trưa.

Trong lúc ăn cơm cùng với ông bà Diệp, An Hạ Dao không khỏi cảm thấyđôi chút áp lực vô hình, và điều đó khiến cô trở nên mất tự nhiên. Mãicho tới khi ăn xong cơm, rời khỏi nhà họ Diệp cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“An Hạ Dao, anh phát hiện ra rằng mỗi lần em gặp cha anh, em có vẻrất căng thẳng!” Diệp Trí Viễn tra chìa khóa vào ổ khởi động máy, miệngthì nói.

“Phải chịu áp lực gì?”An Hạ Dao nghiến răng, giận dữ nhìn Diệp Trí Viễn.

“Em nhìn anh bằng ánh mắt tình cảm như vậy làm anh hồi hộp và tim đập nhanh hẳn đây này.” Diệp Trí Viễn quay mặt đi mỉm cười nói với An HạDao: “Mà tim anh đập nhanh thì anh khó mà kiềm chế được việc ôm hôn emđấy!”

Nói xong, Diệp Trí Viễn đột ngột tiến sát gần An Hạ Dao ôm ngay cô vào lòng, mặc cho cô cứ trợn mắt, há mồm.

An Hạ Dao nhìn khuôn mặt Diệp Trí Viễn mỗi lúc một áp sát đến, chưakịp phản ứng thì đã thấy một nụ hôn đầy sức mạnh áp xuống môi mình…

Diệp Trí Viễn đưa chiếc lưỡi linh hoạt, lùa qua đôi môi của cô, rồiquấn chặt lấy lưỡi của cô và hôn…. Bàn tay của anh vuốt ve lên chiếc eonhạy cảm của cô không chút kiêng dè…

Cảm giác nóngực ở eo lưng làm cho An Hạ Dao bừng tỉnh cô lập tức cắn mạnh một cái…

Diệp Trí Viễn vội buông An Hạ Dao ra, đưa tay quệt vệt máu ở môi, đôi mày nhíu chặt lại, mũi xộc lên mùi tanh của máu, đáng ghét, cô ấy lạicắn mình!

An Hạ Dao lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn Diệp Trí Viễn, “Diệp TríViễn, anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu, lúc đầu đã nói rõ rồi,anh không được động đến tôi, nếu anh mà còn làm như vậy, tôi sẽ ly hônvới anh!”

Diệp Trí Viễn nhìn điệu bộ của An Hạ Dao, đúng là cô nổi đóa thậtrồi, bèn bất giác cười và nói với giọng nhượng bộ: “Được rồi, anh sai,anh cam đoan lần sau nếu không được sự cho phép của em thì sẽ không hônem, được chưa?”

“Nhớ cho kỹ vào, không có lần sau đâu” An Hạ Dao giận dữ nói xong câu đó, quay mặt đi, định bụng sẽ không để ý đến Diệp Trí Viễn nữa, vì côđang cần thời gian để lấy lại nhịp của trái tim đang đập loạn xạ lên.

Diệp Trí Viễn quay đầu, lái xe ra khỏi nhà để xe, sau đó hỏi với vẻnghiêm túc: “An Hạ Dao, nếu anh không trưng cầu ý kiến của em mà đưa emđi du lịch, thì em sẽ giận dữ hay là thích thú?”

An Hạ Dao im lặng, không nói.

“An Hạ Dao, em không nói gì, thì anh sẽ nghĩ rằng em cảm thấy rấtsửng sốt và vui, không giận, đúng không?” Diệp Trí Viễn phân tích nhưnói với một mình.

An Hạ Dao vẫn không nói gì, mắt nhìn ra ngoài cửa xe.

Diệp Trí Viễn thấy thế cũng không nói gì thêm mà chăm chú vào vệc lái xe.

Một hồi lâu sau, An Hạ Dao thấy cảnh vật bên đường không phải là củađoạn đường trở về nhà, còn xe của Diệp Trí Viễn thì đã đang trên đườngcao tốc chạy về phía ngoại ô, bất giác lo lắng hỏi: “Diệp Trí Viễn, anhđi đâu thế?”

“Ra sân bay!”

“Ra sân bay làm gì?” An Hạ Dao hỏi dồn, trong lòng cảm thấy bất an.

“Đưa em đi du lịch!”

“Này, anh đang đùa đấy à?” An Hạ Dao quay lại nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ vô cùng sửng sốt.

“Anh không đùa, vừa rồi, anh đã đặt hai vé đi Hạ Môn!”

“Tôi không đi!” Thế này mà cũng gọi là đi du lịch sao? Chẳng mang theo bất cứ hành lý nào, cũng không hề có bất cứ kế hoạch nào…

“An Hạ Dao, vé đã đặt rồi, em không đi ư? Lãng phí quá!” Diệp TríViễn lén nhìn thái độ của An Hạ Dao, hơi đắn đo rồi quyết định ra đòn“mạnh” hơn: “vé Vip đấy, thanh toán bằng thẻ của em. Nếu em thực sựkhông muốn đi thì thôi vậy! Chúng ta quay về là được!”

Dùng thẻ của mình? Lại là vé của khoang hạng nhất? Hạ Dao suy nghĩ,Trí Viễn hoàn toàn đủ khả năng để làm việc này, đầu óc cô lập tức đưa ra một mệnh lệnh: “Chờ chút!”

Diệp Trí Viễn nhướn máy, nhìn cô: “Sao vậy?”

“Thôi, chúng ta đi vậy!”

Hai người tới sân bay, đổi thẻ, rồi tới cửa chờ lên máy bay với hai bàn tay không.

Cho tận tới lúc ngồi trên máy bay mà Hạ Dao vẫn còn cảm thấy bàng hoàng như trong mơ, đúng là quá điên rồ.

Dường như, bắt đầu từ khi gặp Diệp Trí Viễn, mỗi bước chân, mỗi việclàm theo anh đều điên rồ như vậy, nhưng đồng thời lại cũng thấy rất xốnxang.

Sự xốn xang ấy khiến cho tuổi xuân của cô như đang bùng cháy chứkhông trôi qua lãng phí như trước và điều mà cô muốn có được chính làcảm giác ấy…

Nhưng Hạ Dao sẽ không nói với Trí Viễn về cảm giác này, cô sẽ giấu nó ở nơi sâu kín trong lòng, nếu tâm trạng vui, cô sẽ viết vào trong những câu chuyện mà cô xây dựng lên.

Vé vip nên dịch vụ khá tốt, khiến cho Hạ Dao hoàn toàn không còn cảmgiác say máy bay như mọi khi, mà mơ màng chìm vào giấc ngủ mãi cho tớikhi đến Hạ Môn.

Hạ Môn là một thành phố ven biển xinh đẹp bên bờ biển phía đông namTrung Quốc, lưng dựa vào bình nguyên Chương Châu, Tuyền Châu, mặt quayra eo biển Đài Loan, đối diện với nhóm đảo Kim Môn, kiến trúc độc đáo. Ở đây có trường Đại học Hạ Môn với phong cảnh đẹp mê hồn từng là giấc mơcủa An Hạ Dao.

Và cũng chính là giấc mơ của Hạ Dao và Trí Viễn ngày nào.

Nhớ hồi đầu khi hai người mới quen nhau, trong lần hẹn hò đầu tiên,Trí Viễn nói, chờ đến kỳ nghỉ hè anh sẽ đưa cô đi du lịch, và hỏi côthích thành phố nào?

An Hạ Dao nở nụ cười rạng rỡ với những chiếc răng bịt, nói: “Hạ Môn”

“Vì sao?”

“Vì ở đó có một trường đại học rất đẹp, nghe nói vừa bước ra khỏicổng trường là tới ngay bãi biển, cậu tưởng tượng mà xem, sau này khitan học, ra khỏi cổng trường là chúng ta đã có thể bước chân lên bãi cát êm dịu, hẹn hò trên bãi biển, nhặt những mảnh sò, ôi, lãng mạn biếtbao!” Khuôn mặt xinh đẹp của An Hạ Dao chìm đắm trong giấc mơ, giấc mơlãng mạn của một cô gái nhỏ.

“Ừ, nghe thì thấy rất tuyệt!”

“Sẽ đón gió biển và ngắm sao trời, sẽ đón ánh nắng mặt trời trên bãicỏ vương đầy lá, nhất định sẽ là một việc rất đẹp.” An Hạ Dao nhắm mắtlại tưởng tượng.

Diệp Trí Viễn dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn: “Được, nghe cậunói đẹp tới mức ấy, vậy nhất định chúng ta sẽ tới đó cùng nhau, sẽ cùngnắm tay nhau đi trong vườn trường, sẽ ôm nhau, hôn nhau ở nơi có phongcảnh đẹp nhất…”

An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn say sưa lên kế hoạch cho chuyến du lịchtrong kỳ nghỉ của hai người, thậm chí trước thời gian thực hiện kế hoạch chừng một tháng, An Hạ Dao còn tra cứu rất nhiều nội dung cho chuyến du lịch như những món ăn ngon của Hạ Môn… Nhưng, kỳ nghỉ hè chưa tới, kếhoạch cũng chưa kịp thực hiện thì hai người đã chia tay theo một cáchquyết liệt nhất.

Ký ức càng đẹp thì càng tàn nhẫn và càng để lại một nỗi đau khuônnguôi. An Hạ Dao thở dài, nhìn Trí Viễn đang nhắm chặt mắt dưỡng thầnbên cạnh, rồi khẽ lau đôi mắt ươn ướt của mình. Hạ Môn, cuối cùng thì cô và Trí Viễn cũng đã đến, dẫu rằng muộn mất 10 năm.

Khi máy bay hạ cánh thì đã là 5 giờ 15, sau khi lên taxi về tới làngcá Tằng Thố An, An Hạ Dao không sao xác định được phương hướng nữa, côđành nén xấu hổ, hỏi: “Trí Viễn, đây là đâu vậy?”

“Tằng Thố An.”

“Tôi biết rồi, trên biển đường có viết như vậy, tôi biết chữ mà! Ýcủa tôi là, đây là điểm phong cảnh nào của Hạ Môn?” An Hạ Dao nghĩ mộtchút, nhìn xung quanh, một hồi lâu mới nói ra câu đó “Nhìn thấy rất hẻolánh, giống như một ngôi làng ấy!”

“Ngốc, Tằng Thố An vốn là một làng chài mà lại!”

“Ồ!” An Hạ Dao thản nhiên đáp, rồi nghe Diệp Trí Viễn tiếp tục càunhà1u: “Tằng Thố An là một làng sinh thái tự nhiên tiêu biểu nhất củaMân Nam .”

Đây là nơi rất tuyệt để người ta làm cho tâm hồn được thư thái.

An Hạ Dao thấy buồn buồn, 10 năm trước, khi xem chỉ nam du lịch, mớichỉ biết đến Đại học Hạ Môn và đảo Cổ Lang, ngoài ra không biết rõ điềugì nữa, huống hồ 10 năm sau mọi thứ đã có quá nhiều đổi thay.

Khi Diệp Trí Viễn dắt cô đến một ngôi nhà trọ có tên là: “Ngôi nhànhỏ màu xanh” sắp xếp mọi thứ xong, An Hạ Dao mới hỏi với vẻ yếu ớt: “Ởđây không có khách sạn nào kha khá một chút à?” Dọc đường, có tới tám,chín mươi phần trăm treo biển là nhà nghỉ.

“Em không cảm thấy ở đây sẽ ý nghĩa hơn nhiều là ở khách sạn trongtrung tâm thành phố à?” Trí Viễn nhướn mày, mỉm cười, mặt mang đầy vẻ mê hoặc, khó tả: “Ở đây chỉ cách biển 20 mét.”

Hạ Dao vừa nghe vậy, liền kéo ngay rèm cửa, quả nhiên, biển bao lahiện ra trước mắt, cô chợt nhớ đến câu thơ: Mặt nhìn biển rộng/ Xuân ấm, hoa nở, và lập tức thấy yêu biển ngay.

Không có hành lý, nên không cần phải sắp xếp, Diệp Trí Viễn và An HạDao đã có một bữa sáng rất ngon lành tại một nhà hàng sang trọng ở đầulàng.

Sau khi ăn xong, Trí Viễn đưa An Hạ Dao dạo qua các cửa hiệu và tiệmcà phê trên đường phố nhỏ hẹp như mê cung ở Tằng Thố An, nhân tiện muamột ít đồ, như quần áo, khăn tắm, sửa rửa mặt…

Khi trở về nhà trọ thì đã hơn 11 giờ, tắm rửa xong lên giường, nhưngvẫn thấy chợ đêm bên ngoài rất tấp nập với đủ âm thanh của tiếng raobán, tiếng trao đổi giữa người mua và người bán.

Mặc dù An Hạ Dao không lạ giường, nhưng cô lại rất nhạy cảm với tiếng ồn, vì vậy mà mặc dù rất mệt và buồn ngủ, cô cứ trằn trọc trên chiếcgiường êm ái, mãi cũng không sao vào giấc được.

Trí Viễn cũng không ngủ được, lên tiếng hỏi: “Dao Dao, em không ngủ được à?”

“Vâng!”

“Vậy chúng ta làm việc gì đó đi?” Diệp Trí Viễn trở người, anh nhìnsang chiếc cổ trắng ngần của An Hạ Dao, tim bỗng đập rộn ràng.

“Được thôi!” An Hạ Dao ngồi dậy, lập tức trả lời.

“Thật chứ?”

“Thật anh đưa điện thoại đây, để tôi mượn chơi game một chút.” An HạDao nhìn vào đôi mắt rừng rực của Trí Viễn giả bộ không biết điều đó,chìa tay về phía anh, điện thoại của cô bị hết pin, đang sạc, nếu khôngcô đã không mượn anh, đúng là ồn quá không thể ngủ được!

“Em muốn mượn điện thoại à?” Giọng của Trí Viễn tỏ ra tiu nghỉu, vẻ hào hứng lúc trước giảm đi chín phần.

“Đừng nhiều lời nữa.” An Hạ Dao đón chiếc Apple của Diệp Trí Viễn, hỏi: “pass là gì?”

“Thơm thơm anh đi!”

“Thơm cái đầu anh!” Hạ Dao giận dữ, đưa chân đá Diệp Trí Viễn: “Có nói không?”

“Em đúng là đồ ngốc, chẳng phải anh đã nói rồi còn gì, thơm thơm anh đi, 7758!” Trí Viễn lườm Hạ Dao với vẻ oán trách.

An Hạ Dao không nói gì, mở khóa, và say sưa với trò chém Dưa hấu. “Hạ Dao, em đúng là lạc hậu, cái trò chém dưa hấu ấy mà cũng chơi say sưađến thế sao?” Nhìn thấy An Hạ Dao lăn lộn trên giường, Diệp Trí Viễnkhông nén được châm chọc.

“Tôi thấy kỷ lục của anh là 299, còn tôi đã chém được 599 điểm, tôiđã vượt qua anh nên thấy rất vui và khoái trí, không được sao?” Nụ cườicủa Hạ Dao rất rạng rỡ, quay mặt lại đáp rồi lại tiếp tục trò chơi, “Trí Viễn, anh ngoan ngoan ngoãn ngủ đi, được không, phiền phức quá!”

Diệp Trí Viễn tự chuốc là vô duyên, tiếp đó đối đáp lại với An Hạ Dao mấy câu.

Mãi cho tới khi An Hạ Dao nổi đóa lên thì anh mới dẩu môi, nói: “Được rồi, không nói chuyện với em nữa, ngủ thôi.”

Diệp Trí Viễn mơ màng ngủ trong tiếng ru của trò chơi chém dưa hấu.Kết quả của việc ngủ muộn tất nhiên là dậy muộn, hơn 12 giờ trưa, Hạ Dao và Trí Viễn mới uể oải ngáp và mở mắt ra, tất nhiên có tiền lệ từtrước, vì thế lần này khi An Hạ Dao tỉnh dậy trong lòng Diệp Trí Viễnthì cô đã tỏ ra bình tĩnh hơn hẳn rồi chào anh một câu với tâm trạng vui vẻ: “Chào buổi sáng!”

“Ừ, chào vợ yêu!” Diệp Trí Viễn ôm lấy An Hạ Dao như đang ôm một viên ngọc quý, đến cử động cũng không muốn.

Hạ Dao gỡ bàn tay Trí Viễn đang đặt trên người cô, rồi điềm tĩnh ngồi dậy, đi vào nhà vệ sinh trước: “Diệp Trí Viễn, chúng ta sẽ ở chơi mấyngày?”

“Không biết, để xem đã.” Khi nào An Hạ Dao chịu từ bỏ cái vỏ củamình, khi nào em chấp nhận anh thì sẽ về, lúc đó chuẩn bị tiệc và cưới!Trong lòng Diệp Trí Viễn đang lên những tính toán rất đẹp.

“Vậy, hôm nay đi chơi đâu?” An Hạ Dao không cần phải đi làm đúng giờ, tự do về thời gian, với cô mấy ngày cũng chẳng hề gì. Còn Hạ Môn thì là một thành phố có nhịp sống nhanh, chỉ cần sống chậm lại một chút sẽ cảm thấy hơi thở của cô một cách thực sự.

“Ăn cơm xong chúng ta tới dạo chơi ở trường Đại học Hạ Môn!”

Khi An Hạ Dao bước chân vào sân trường của ngôi trường xinh đẹp ấy,bất giác hít mấy cái thật sâu, phong cảnh ở đây đẹp như tranh, nắng vàng rực rỡ, đâu đâu cũng rất thơ mộng.

Nếu như An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn không chia tay nhau.

Nếu An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn cùng thi ỗ vào trường đại học này, cólẽ trong trường đã có một đôi tình nhân hạnh phúc, ngày ngày nắm taynhau đi dạo, và sẽ có rất nhiều những cuộc hẹn hò lãng mạn?

Nếu hai người không chia tay mà yêu nhau suốt 10 năm, rồi sau đó đăng ký kết hôn một cách tự nhiên, thì tình cảm giữa hai người có lẽ đãkhông khó xử như bây giờ?

“Cẩn thận!” Cùng với tiếng kêu lên của Trí Viễn, bàn tay của Hạ Daobỗng nóng bừng, cả người cô bị anh kéo về phía sau và ôm vào lòng, mùinước hoa phảng phất tràn vào mũi cô. Một chiếc xe đi sát chỗ mà cô vừa ở đó mấy giây trước.

“Trong trường đại học mà sao lại lái xe nhanh như vậy chứ?” An Hạ Dao lẩm bẩm, trong bụng thầm nghĩ: “nguy hiểm quá” rồi nhận thấy mình vẫnđang ở trong lòng Diệp Trí Viễn, nhìn xuống bàn tay thì đang bị Diệp Trí Viễn nắm rất chặt, bất giác run lên như bị chạm điện, vùng ra theo phản xạ, nhưng Diệp Trí Viễn giữ càng chặt hơn, tiếp đó cả người cô bị kéotrở lại vào lòng anh và áp sát vầng ngực rắn chắc của anh.

Trống ngực cô đập dồn dập, cô vùng ra: “Trí Viễn, anh định làm gì thế?”

“Em không cảm thấy yêu nhau trong một ngôi trường như thế này là mộtviệc rất lãng mạn sao?” Diệp Trí Viễn giữ chặt lấy những ngón tay của An Hạ Dao, nói với vẻ rất tình cảm.

Hạ Dao nhìn những nhóm du khách và học sinh tốp năm tốp ba bên cạnhmình, phần nhiều bọn họ là những đôi yêu nhau, trông ai cũng rất hạnhphúc, cười rạng rỡ, chuyện trò vui vẻ hoặc đang giả vờ cãi nhau… bấtgiác trề môi, đáp cứng cỏi: “Đúng là rất lãng mạn, nhưng chẳng liên quan gì đến chúng ta!”

“Sao lại không liên quan?” Diệp Trí Viễn hỏi lại với vẻ không vừa lòng: “Hạ Dao, chúng ta là vợ chồng đấy!”

“Chỉ là trên danh nghĩa thôi! chẳng liên quan gì đến tình cảm!” An Hạ Dao nói xong, quay người bỏ đi.

Diệp Trí Viễn nhìn theo lưng An Hạ Dao, chau mày vẻ bất lực, rồi đưatay bóp thái dương, thở dài, cách mạng chưa thành công, anh phải tiếptục cố gắng mới được. Anh chạy đuổi theo Hạ Dao: “Em đừng có đi nhanhnhư vậy, cảnh đẹp trong trường thì phải đi chậm, ngắm nghía thì mớithưởng thức hết được chứ!”

An Hạ Dao lườm Diệp Trí Viễn một cái, có điều bước chân thì đã chậm hơn hẳn.

Đại học Hạ Môn rất rộng. Về học thuật nếu so với những trường đại học khác thì không bằng, nhưng cảnh quang của trường thì chẳng khác gì mộtcông viên xinh đẹp, những du khách tới đây để thăm quan, chụp ảnh, tậpthể thao đã tạo ra một nét rất riêng mà chỉ có ngôi trường này mới có.Thỉnh thoảng thấy một vài sinh viên tay cầm sách vội vã đến giảng đườnghoặc thư viện, khiến An Hạ Dao bất giác nhớ đến những năm tháng tuổixuân đã sớm trôi qua.

Trong những năm tháng tuổi xuân dù đã trôi qua rất lâu rồi, Diệp TríViễn vẫn không thay đổi, thậm chí cùng với dòng hồi tưởng rất đậm nétcủa cô, những điểm rất riêng của anh càng ngày càng trở nên đẹp hơn.

Dãy ký túc của trường đại học Hạ Môn xây bằng gạch đỏ và những hàngrào bằng thép tinh xảo, tạo ra nét kiến trúc cổ, dưới tán của những ngọn cây xum xuê, trông chúng càng trở nên yên tĩnh, trầm mặc. Nếu như không phải vì trên các ban công có phơi những bộ quần áo thì An Hạ Dao đãtưởng rằng nơi này hoàn toàn là một điểm du lịch chứ không phải là kýtúc xá của một trường đại học. Trong lòng cô không khỏi ngưỡng mộ nhữngsinh viên được học ở ngôi trường này.

Giữa trường có một chiếc hồ lớn sóng lăn tăn, có lẽ đó là hồ Phù Dung như lời mọi người nói. Diệp Trí Viễn phấn chấn chỉ vào những con vậtđang bơi trên mặt hồ, ngạc nhiên kêu lên: “Em nhìn kìa, trong hồ có nuôi ngỗng kìa?”

Hạ Dao chép miệng, nhìn Diệp Trí Viễn: “Xin thua rồi đấy, anh khôngphân biệt được thì đừng có nói lung tung như thế được không? Kia rõ ràng là uyên ương!”

“Ồ thì ra là uyên ương! Sao trông lại giống như ngỗng nhỉ!” Diệp TríViễn cười thầm trong bụng, anh giả vờ không biết, còn An Hạ Dao thì thực sự là không biết! Rõ ràng đó là thiên nga đen! Hai người tìm một bóngrâm, trên bãi cỏ xinh đẹp ngồi xuống, rồi thốt lên: “Ôi, hối hận quá!”

“Hối hận gì?” An Hạ Dao nhìn mặt hồ yên tĩnh, bình thản hỏi, mắt nhìn quanh, xung quanh hồ có rất nhiều người đang đi dạo, rất nhộn nhịp, cónhững nhóm người mang máy ảnh đang chụp ảnh kỷ niệm, cũng có nhũng người giống như An Hạ Dao, đi dạo mệt rồi, cuối cùng ngồi chắp bằng trên bãicỏ nói chuyện, có những người thoải mái hơn, gối đầu lên cánh tay ngủngon lành, cũng có những đôi tình nhân ngồi sát bên nhau thì thầm tâmsự, càng làm tăng thêm vẻ lãng mạn, sống động cho ngôi trường.

“Hối hận rằng đã không học hành cho chăm chỉ, hối hận rằng đã chiatay với em, hối hận rằng chúng ta đã không thể yêu nhau ở một ngôitrường đẹp như thế này…”. Diệp Trí Viễn nhìn vào tòa kiến trúc đối diệnbên kia hồ, nói với vẻ chậm rãi, giọng mang đầy vẻ nuối tiếc…

Trong lòng Hạ Dao bỗng thấy xốn xang, cô không thể nào giữ vẻ thảnnhiên được nữa, cô đứng bật dậy: “Diệp Trí Viễn, anh đừng ngồi ở đây làm như vị thánh của tình yêu nữa. Tôi biết, bây giờ anh bám chặt lấy tôilà vì muốn trả thù tôi về cái tội đã cắm sừng anh, đúng không? Anh muốnchờ đến khi tôi yêu anh rồi thì anh lại hất ngay tôi đi chứ gì?”

Diệp Trí Viễn không thể tưởng tượng được: “Hạ Dao, em đang nói linh tinh gì thế?”

An Hạ Dao nhìn thẳng vào mắt Diệp Trí Viễn, nói rành từng tiếng:“Diệp Trí Viễn, anh hãy từ bỏ ý định đó đi, vì tôi sẽ không yêu anh, vàcũng không để cho anh có cơ hội bỏ tôi, trả thù tôi!”

Thấy An Hạ Dao nói với vẻ nghiêm chỉnh như vậy, Diệp Trí Viễn từ chỗngạc nhiên mở to mắt nhìn đến cười to nghiêng ngả: “Ha, ha, ha…”

Hạ Dao nghe tiếng cười ấy mà thấy sởn gai, cô giậm chân, tức giận nói: “Cười đủ chưa?”

“Chưa đủ, chưa đủ!” Diệp Trí Viễn lại cuời nghiêng ngả, khiến khôngít khách qua đường quay lại, nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên, và tấtnhiên cũng nhìn sang An Hạ Dao với ánh mắt ấy.

An Hạ Dao tức giận kéo Diệp Trí Viễn, rồi đưa tay bịt miệng anh không chút kiêng dè: “Thôi đi, đừng có cười nữa! Nếu cười nữa người khác sẽnghĩ anh là điên đấy.”

“Điên thì điên chứ sao, anh không quan tâm.” Diệp Trí Viễn nhún vai, khẽ cười.

“Nhưng tôi thì có, tôi không muốn làm vợ của một kẻ điên.” An Hạ Dao nghiến răng, nói.

Diệp Trí Viễn ngây người nhìn An Hạ Dao bằng đôi mắt đen, thở dài một cái, rồi đưa tay búng lên đầu cô, nói với vẻ bất lực: “An Hạ Dao, saotrong đầu em toàn nghĩ đến những chuyện nhăng nhít như vậy nhỉ?”

“Có anh mới nhăng nhít.”

“Ai nói với em là anh theo đuổi em và kết hôn với em là vì muốn trảthù em vì đã cắm sừng cho anh?” Diệp Trí Viễn hỏi với vẻ nghiêm túc.

An Hạ Dao không trả lời, rời ánh mắt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

“Ai nói với em rằng, anh kết hôn với em, chờ khi em yêu anh rồi thìanh sẽ bỏ em?” Diệp Trí Viễn đưa tay véo cằm An Hạ Dao, khiến cô phảingẩng đầu lên và nhìn thẳng vào anh: “An Hạ Dao, rút cuộc thì em làthông minh hay hồ đồ hả? Anh chờ đến khi em yêu anh rồi thì bỏ em, điềuđó có lợi gì cho anh?”

“Để trả thù tôi, khiến tôi buồn và đau lòng.” An Hạ Dao đáp rất thuận miệng. “Em đừng quên, chúng ta đã có đăng ký chứng nhận là vợ chồng,nếu anh bỏ em, anh sẽ phải bỏ ra một khoản phí chăm sóc cho em.” DiệpTrí Viễn nói bằng giọng bình tĩnh: “Cái giá của việc trả thù em, làm emđau lòng quả là không nhỏ.”

An Hạ Dao nghẹo đầu ngẫm nghĩ một lúc, rồi dường như đã hiểu ra:“Đúng thế!” Diệp Trí Viễn bỏ cô thì sẽ phải ly hôn với cô, mà muốn lyhôn thì phải trả tiền chăm sóc nuôi dưỡng!

“Nghĩ ra rồi chứ?” Diệp Trí Viễn nhướn đôi mày.

An Hạ Dao gật đầu: “Vậy thì vì sao anh lại cứ bám riết lấy tôi?” Nói xong, cô bổ sung: “Anh đừng có nói là yêu tôi đấy.”

Trí Viễn không biết phải nói gì: “Đó là vì anh yêu em!”

“Trí Viễn, anh nghĩ rằng tôi là đứa trẻ lên ba à?” An Hạ Dao tỏ ra không tin.

“Anh phát hiện ra rằng, khi em ngốc thì còn ngốc hơn cả đứa trẻ lên ba!”

Diệp Trí Viễn đưa tay ra gí lên trán An Hạ Dao: “Anh không yêu em thì anh bất chấp tất cả theo đuổi em làm gì? Kết hôn với em làm gì?” Nhìnvẻ mặt không tin tuởng của An Hạ Dao, trong lòng anh thấy rất khó chịu:“An Hạ Dao, em sao thế? Em muốn anh phải nói với em bao nhiêu lần rằnganh yêu em thì em mới tin anh?”

“Anh nói bao nhiêu lần cũng không có tác dụng, vì tôi hoàn toàn không tin!”

Lần này thì đến lượt Diệp Trí Viễn tức đến mức hộc ra máu, anh nhìn An Hạ Dao bằng ánh mắt vô tội: “Tại sao?”

An Hạ Dao nhìn đôi mắt đẹp của Diệp Trí Viễn mà thấy mình như đangchìm vào đó, rồi lại thấy Diệp Trí Viễn mỗi lúc một tiến sát đến, bấtgiác lùi về sau một bước: “Không tại sao gì cả, tôi không tin rằng anhsẽ yêu tôi, thế thôi.”

“An Hạ Dao, em không tin mình, hay là không tự tin trước anh?”

“Vấn đề này, tôi không muốn trả lời!” Nói xong, An Hạ Dao để mặc Diệp Trí Viễn, đi nhanh về phía trước. Trống ngực cô đang đập rất dữ, nếuchậm một giây nữa thôi, thì cô sẽ không kìm được và nhào vào lòng DiệpTrí Viễn và ôm anh, hôn anh, thậm chí còn làm nhiều hơn thế nữa ở tạingôi trường xinh đẹp này…

Diệp Trí Viễn thở dài, đuổi theo cô.

Trong thế giới của tình yêu, ai rung động trước, ai khát vọng nhiềuhơn một chút thì nhất định sẽ chủ động nhiều hơn, nếu An Hạ Dao đã đứngyên một chỗ mà không có hành động nào, thì Diệp Trí Viễn sẽ đi đến và kề sát bên cô!

An Hạ Dao tỏ bộ mặt lạnh lùng, toàn thân toát ra vẻ xa cách, cùngDiệp Trí Viễn đón xe trở về Tằng Thố An, vừa xuống xe, thấy Diệp TríViễn thận trọng đi theo cô, trong lòng bất giác cảm thấy một nỗi phiềnmuộn mâu thuẫn rất khó nói. Cô bước nhanh vào làng, rẽ bừa vào một cửahiệu trang trí rất độc đáo có tên là: “Ba năm hai lớp.”

Thì ra, đó là một cửa hiệu chuyên đề, có điều trang trí mang dấu ấnhoài cổ của lớp học hồi nhỏ. Chủ cửa hiệu ở đây gọi là thầy giáo, thựckhách là học sinh, gọi món thì là làm bài tập, tự mình làm món ăn thì là tự ôn…

Nhưng việc nhầm lẫn ấy lại rất thu hút An Hạ Dao. Nhìn đồng hồ mới 5giờ, cô không do dự mà ngồi ngay xuống chiếc bàn cũ, giơ tay vẫy thầygiáo, gọi 4 món và cơm (chân giò thì là vật lý, dậu phụ thái chỉ thì làhóa học, tôm thì là thể dục, đầu cá thì là tư tưởng đạo đức, cơm thì làngữ văn).

Diệp Trí Viễn chau mày, đi theo vào, ngồi xuống bên cạnh An Hạ Dao,khẽ nói câu xin lỗi: “Thôi nào, em đừng giận nữa, coi như là anh sai,được chưa?”

An Hạ Dao quay đầu đi, không thèm để ý đến anh và cũng không tiếp lời.

“An Hạ Dao, em đừng giận nữa, được không?” Diệp Trí Viễn kéo tay AnHạ Dao: “Chúng ta đi du lịch để tìm niềm vui và để cho tâm trạng đượcthoải mái, nếu em cứ giận như vậy thì sẽ bỏ lỡ rất nhiều niềm vui đấy…

“Ai mà thèm giận nhau với anh?” Thấy Diệp Trí Viễn phải xuống nướctrước mình như vậy, An Hạ Dao không thể cứ mặc anh, vì suy cho cùng,đúng như Diệp Trí Viễn nói, đi du lịch là để cho tâm trạng được vui vẻ,thoải mái, hơn nữa lại đến với một thành phố thú vị như thế này, thìphải chơi hết mình mới đúng.

Thực ra Hạ Dao không hề giận Trí Viễn, cô giận mình vì nhận ra là đã không thể kiên định lập trường đối với anh được.

Không lẽ, thất bại thảm hại trong tình yêu năm l7 tuổi lại lặp lại một lần nữa?

Chính An Hạ Dao cũng không biết được rằng liệu mình có thể quên đượcnỗi đau của vết thương mà cô đã phải chịu để rồi cùng với Diệp Trí Viễnlàm lại từ đầu hay không? Tuy cô và Diệp Trí Viễn đã kết hôn, hơn nữagiữa hai người cũng có những hòa hợp nhất định ở một số mặt… Nhưng, cóquá nhiều thứ chưa thể biết khiến cô do dự, khiến cô cứ quẩn quanh màkhông dám tiến tới…

Suốt bữa ăn, An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn không ai nói với ai, cả haiđều cắm cúi ăn, vì thế mà họ đã ăn hết chỗ thức ăn đã gọi. Khi họ thanhtoán tiền, chủ cửa hàng – chủ nhiệm lớp tổng kết “thành tích” đã cười hì hì và chỉ dẫn: “Chúng ta phải tới phòng hiệu trưởng nộp học phí!”

An Hạ Dao lập tức hiểu ra rằng, ở nhà hàng này gọi thanh toán là nộphọc phí. Thấy tò mò, cô và Diệp Trí Viễn mang bảng “thành tích” đếnphòng “hiệu trưởng.”

Tính học phần (tính tiền), nộp học phí (trả tiền), “hiệu trưởng” cười khà khà, tặng cho Diệp Trí Viễn và An Hạ Dao một tấm giấy khen nhỏ:“Hai bạn đã ăn hết sạch, vì thế, cái này dành cho các bạn!”

Còn có cả chuyện này nữa cơ đấy!

Diệp Trí Viễn cũng thấy hứng thú, đón tấm giấy khen, nhìn chiếc bútký bên cạnh, hỏi với vẻ lịch sự: “Hiệu trưởng, cái này có thể dùng đượckhông?”

“Hiệu trưởng” cười gật đầu: “Có thể dùng được, các bạn có thể viếttên lên giấy khen đó, mang về làm kỷ niệm và cũng có thể dán lại trưởnglàm kỷ niệm!”

Diệp Trí Viễn vung tay, ký lên chỗ để trống ở mục tên họ mấy chữ“Ngốc điểm không, Em gái nạm răng”, sau đó cười và trao tấm giấy khen đó lại cho “hiệu trưởng”: “Hãy dán lên tường của các anh đi!”

An Hạ Dao nhìn “hiệu trưởng” cầm tờ giấy khen có ký tên Ngốc điểmkhông và Em gái nạm răng dán lên tờ giấy trên tường đã có vô số những tờ giấy như thế trong khu vực của trường học, trong lòng không khỏi thấyxốn xang.

Sau đó, hai người đi dạo một vòng quanh làng Tằng Thố An nhằng nhịtnhư mê cung, rồi cuối cùng vào ngồi trong một quán rượu cũng theo chủ đề tương tự.

“An Hạ Dao, em có biết đặc điểm của quán rượu này là gì không?”

“Là gì?” An Hạ Dao đưa mắt nhìn bố cục, trang trí của quán rượu rồilại nhìn những tốp thanh niên nam nữ ra vào quán với vẻ chăm chú, sau đó trả lời với vẻ thăm dò: “Có phải là vì quán rượu này vừa có thể uốngrượu lại vừa có thể ăn kem không?”

Diệp Trí Viễn không nén được cười ha hả: “An Hạ Dao sao em lại có thể thú vị đến thế nhỉ? Làm anh không thể không thích em cho được!” Nóixong, đưa mắt nhìn thì thấy ánh mắt của cô đã bớt vẻ thiếu tự nhiên, anh bèn ra sức giảng giải về đặc điểm của quán rượu này: “Quán rượu này cótên là Gặp nhau ngày nắng, ngày mưa không mở cửa, buổi sáng không mởcửa, bán kem ốc quế, rượu ngải đắng, có đàn Ukelele và cả cà phê nữa,hiểu chưa?”

“Mưa thì không mở cửa?” An Hạ Dao chau mày có vẻ không hiểu, buổisáng không mở cửa thì có thể hiểu được, vì các nhân viên của quán thường ngủ dậy muộn, nhưng còn ngày mưa sao lại không mở cửa, vì thế cô hỏimột câu tỏ vẻ thông minh: “Vậy, nếu gặp lúc hạn hán thì chẳng phải ngàynào cũng phải mở cửa sao? Như vậy, nhân viên của quán có mệt chết à?”

Diệp Trí Viễn ngây người ra, rồi lập tức gật đầu đồng ý: “An Hạ Dao,có những lúc em cũng không phải là ngốc đến mức hết thuốc chữa nhỉ!”Thấy Hạ Dao trừng mắt lườm, bèn nói: “Thôi, đùa chút mà, sao em lạitưởng thật nhỉ?

Nào, để anh mua kem cho em ăn nhé!”

“Định lấy lòng tôi bằng một que kem à?”

“Xin thua rồi đấy, em tưởng rằng kem ở đây là loại có thể dùng tiềnmà mua được à?” Diệp Trí Viễn bĩu môi: “Trước khi đi em không chuẩn bị,nhưng đã đến đây rồi thì em cũng nên xem hướng dẫn du lịch, nếu khôngthì cái Apple của em dùng để làm gì?”

“Tôi…” An Hạ Dao bị Diệp Trí Viễn nói cho không biết phải nói gì, lập tức lấy di động ra tra cứu, khi cô tra thấy quán Ba năm hai lớp mà được rất nhiều người giới thiệu, vội xúc động kéo Diệp Trí Viễn, hỏi: “Đâycó phải là chỗ mà chúng ta vừa mới ăn cơm không?”

Diệp Trí Viễn gật đầu: “Để anh đi mua kem cho em.”

An Hạ Dao lại tra thấy Gặp ngày nắng, tra kỹ những phần mà người khác giới thiệu, cuối cùng đã hiểu, thì ra kem ở đây làm ra không đủ bán, vì thế khi nhìn thấy Trí Viễn cười hì hì mang kem về và nói: “Em may mắnđấy, cái cuối cùng, của em đây”, thì lòng cô thấy rất vui, còn có đúnglà cái cuối cùng như lời Diệp Trí Viễn nói hay không thì cô không cầntruy cứu, vui và ở chỗ cô đã được ăn loại kem mà mọi người nói tới.

Trong một quán rượu lãng mạn như vậy, gọi thêm mấy chén rượu ngon, ví dụ như “Người cá đẹp”, “Cây đàn ghi ta nhỏ”, vừa nói chuyện vừa nhâmnhi, khoảng cách giữa An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn dường như đã được rútngắn đi nhiều.

Nhưng loại rượu này rất ngon, nhưng rất dễ say, nhất là lại pha lẫnvới nhau, An Hạ Dao cứ uống mãi cho đến khi đầu óc bắt đầu quay cuồng,“Diệp Trí Viễn chúng ta về đi”, nếu uống nữa, cô sợ rằng sau đó mình sẽcó những hành động khó kiểm soát. Trí Viễn cười, dìu An Hạ Dao ra khỏiquán rượu: “Sao thế?

Không vui à?”

An Hạ Dao gật đầu, bên ngoài quán, sự ồn ào của những người qua lạiđã bớt đi phần nào. Buổi tối, Tằng Thố An rất yên tĩnh, trong các conngõ sâu thấp thoáng ánh đèn, khiến tâm trạng con người dần dần trở nênlắng lại.

Có vẻ nơi đây thích hợp với nhịp sống chậm và đầy cái gọi là vị lãng mạn mang chất văn nghệ.

Diệp Trí Viễn nắm tay An Hạ Dao rất tự nhiên, còn An Hạ Dao khôngvùng ra mà cũng nắm chặt lấy tay anh, đây là lần đầu tiên cô làm nhưvậy. Mười ngón tay của hai người đan chặt lấy nhau, họ cùng chầm chậmbước trên con ngõ nhỏ…

Trong một đêm tối mơ màng, trong một con ngõ tĩnh lặng như vậy, haivợ chồng nắm chặt tay nhau, cùng dựa vào nhau, tình cảm dần thăng hoa,và những chuyện phải xảy ra đã diễn ra hết sức tự nhiên.

Thực ra, An Hạ Dao chưa bao giờ quên Diệp Trí Viễn, chỉ có điều cô giấu ở nơi sâu nhất của trái tim mà thôi.

Trước sự theo đuổi của Diệp Trí Viễn, An Hạ Dao thấy tình cảm và lýtrí của mình vô cùng mâu thuẫn. Cô luôn phải chống chọi với những giằngxé, cố ép mình không đến gần, thậm chí là xa lánh anh, vì cô lo sợ, losợ mình không thể nào chống chọi lại được trước Trí Viễn.

Buổi tối, lắng nghe tiếng ồn ào từ những quán ăn bên ngoài, co mìnháp vào lồng ngực to rộng và rắn chắn của Trí Viễn, nghe nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh, An Hạ Dao rất hiểu trái tim mình, thật ra nó cũng đập nhanh như trái tim của Trí Viễn, máu trong người dường như đang tràodâng lên đầu không do dự nữa, cô ngẩng mặt lên, khẽ hôn lên môi Diệp Trí Viễn.

Đây là việc mà Hạ Dao khao khát mãnh liệt được làm nhất, song vì tựti nên cô đã không dám. Nhưng đêm nay, cuối cùng, mượn men rượu, cô đãdũng cảm một lần. Cảm giác mềm mại, dịu dàng trong phút chốc khiến toànthân Trí Viễn run lên, tim đập dồn đập, bởi vì, đây là lần đầu tiên AnHạ Dao chủ động gần gũi anh, tuy đó chỉ là một nụ hôn lướt nhẹ như chuồn chuồn chạm nước, nhưng lập tức khiến anh xúc động tới mức không sao kìm được. Bởi vì, sự chủ động của cô có nghĩa là cô không từ chối việc anhđến gần nữa, thậm chí là chấp nhận sự theo đuổi của anh, lạc quan hơnthì đó là An Hạ Dao đang dần dần đáp lại anh.

Trí Viễn trở tay ôm chặt Hạ Dao vào lòng, rồi cọ khẽ lên đầu cô vớivẻ yêu thương, dịu dàng cắn lên đôi tai rất nhạy cảm của cô, hỏi vớigiọng đầy ma lực: “Hạ Dao, có phải là em đã chấp nhận anh rồi không?”

Trái tim An Hạ Dao run lên, định dũng cảm để cho sự việc cứ diễn ratheo lẽ tự nhiên, nhưng sau một cái ợ, cô vội chạy ngay vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo vào bồn rửa…

Diệp Trí Viễn cũng bật dậy theo cô, khẽ vỗ lưng cho cô, rồi hỏi vớivẻ quan tâm: “Em không sao chứ?” Xem ra, hôm nay cô đã uống hơi nhiều,hành động vừa rồi hoàn toàn là ngoài ý muốn, Diệp Trí Viễn hơi buồn khinghĩ như vậy.

An Hạ Dao nôn một lúc rồi vặn vòi vả nước lên mặt, lấy lại tinh thần, nhìn Trí Viễn với vẻ ngượng nghịu: “Vâng, không sao đâu.”

Diệp Trí Viễn lấy khăn mặt, lau lên khuôn mặt xinh đẹp giúp cho An Hạ Dao: “Không còn sớm nữa, đi ngủ đi. Ngày mai chúng ta sẽ đi Cổ LangDữ.”

An Hạ Dao gật đầu ngoan ngoãn, khi quay trở lại giường, cô không cónhiều cử động, mà chỉ bỏ đi sự đề phòng, ôm chặt lấy Diệp Trí Viễn,giống như con gấu không đuôi áp sát lấy người anh và chìm vào giấc ngủvới tâm trạng nhẹ nhõm.

Diệp Trí Viễn nằm ngay đơ, trong bụng như có một đám lửa cứ cháy lên gần hết nửa đêm mới mơ màng thiếp đi.

Mặc dù không để đồng hồ báo thức, nhưng sáng sớm hôm sau, khi ánhnắng đầu tiên tràn vào phòng, An Hạ Dao phấn chấn mở mắt ra, nhân tiệnđánh thức Diệp Trí Viễn dậy, chuẩn bị đi thẳng đến Cổ Lăng Dữ!

Nơi được gọi là “Đảo dương cầm” theo những lời truyền tụng thì sựlãng mạn của nó có thể hình dung bằng hai từ “chạy trốn”. Vừa mới lênđảo, An Hạ Dao lập tức thấy mê mẩn trước đủ các loại cửa hiệu lớn nhỏ vô cùng đặc sắc…

Trí Viễn thì bình tĩnh đi theo sau An Hạ Dao, đi qua hết cửa hiệu này đến cửa hiệu khác, thỉnh thoảng lại mua cho cô trà sữa, bánh rán vànhiều món ăn vặt đặc sản khác, An Hạ Dao ăn không hết thì anh lại giúpcô giải quyết giống như tất cả những người con trai trai khác khi đichơi với bạn gái.

An Hạ Dao luôn nở nụ cười rạng rỡ, đi rồi lại dừng, dừng rồi lại đi,hết ăn thì lại lấy máy ảnh ra chụp, thỉnh thoảng cô lén chụp Diệp TríViễn, nếu bị anh vô tình phát hiện ra thì cô lại giả bộ cười ngốcnghếch.

Nhìn vẻ thể hiện như trẻ con của cô, Diệp Trí Viễn thấy lòng dịu vô cùng, nên anh cũng luôn nở nụ cười rất đáng yêu!

Cổ Lăng Dữ thực sự là một hòn đảo rất xinh đẹp, An Hạ Dao rất thíchnơi này vì đồng thời với vẻ bận rộn, nó còn mang đến cho du khách cảmgiác thư thái, nhàn tản trong mỗi bước chân dạo bộ. Mỗi một lần bướcchân vào một cửa hiệu đều khiến cho An Hạ Dao những thể nghiệm khácnhau, ngỡ ngàng và vui thích.

Buổi trưa, sau khi ăn cơm trong một nhà hàng hải sản đặc sắc, An HạDao và Diệp Trí Viễn nắm tay nhau đi trong làn gió biển mặn mòi và ánhnắng buổi trưa ấm áp như bao đôi lứa yêu nhau khác, len lỏi qua các cửahiệu, chụp ảnh lưu niệm.

Khi tới một quán cà phê rất lãng mạn, An Hạ Dao viết ra hai câu: “nắm tay anh, cùng đi tới khi đầu bạc” và đỏ bừng mặt, nhìn về phía Diệp Trí Viễn, thì Diệp Trí Viễn đã viết ra những câu thẳng thẳn hơn rất nhiều:“Tôi yêu An Hạ Dao, đời này không thay đổi!” Phía dưới còn thêm chữ ký“Diệp Trí Viễn” rất bay bướm.

Giây phút ấy, tuyến phòng ngự trong lòng An Hạ Dao sụp đổ hoàn toàn,cái vỏ cứng cỏi bề ngoài của cô cuối cùng đã bị Trí Viễn lột bỏ, ngaysau đó, trái tim ấm áp và dịu đàng của cô một lần nữa lại dâng trọn choanh.

Khi xuyên qua khu phố buôn bán sầm uất tới con ngõ nhỏ yên tĩnh,trước mắt An Hạ Dao hiện ra một tòa kiến trúc cũ mang dáng dấp lãng mạnkhác lạ. Bức tường bao quanh ngôi biệt thự cổ với hàng lan can, hàng rào bao quanh khu vườn với những tán cây rậm rạp và những phiến lá vàngrơi… khiến cô không khỏi sửng sốt bịt miệng để khỏi thốt lên tiếng kêungạc nhiên.

“Em đừng xúc động quá, anh đã đặt phòng buổi tối trong ngôi biệt thự cổ này, em sẽ thoải mái mà nghiên cứu!”

Diệp Trí Viễn vừa dứt lời, An Hạ Dao đã nhào vào ngực anh nhanh nhưmũi tên rồi ghé sát mặt anh, hôn mạnh lên đó: “Ôi, em xúc động quá!”

Diệp Trí Viễn ôm An Hạ Dao lúc đó vẫn đang không ngừng nhảy nhótmiệng nở nụ cười hạnh phúc, tiếp đó cúi người xuống, hôn lên đôi môi đỏthắm đầy vẻ quyến rũ của Hạ Dao.

Hạ Dao hơi ngây người trong giây lát, rồi lập tức kiếng chân lên,vòng tay qua cổ Diệp Trí Viễn, thận trọng đáp lại, khiến nụ hôn của haingười càng thêm sâu, thêm dài…

Trong giây phút ấy, tất thảy mọi lý trí đều bay lên tận chín tầngmây, cô chỉ muốn cùng với Diệp Trí Viễn chìm đắm trong tình yêu khônghối tiếc một lần nữa trên hòn đảo vô cùng lãng mạn này.

Việc liệu rằng có bị tổn thương hay không giờ đây đã trở nên không còn đáng sợ nữa.

Việc liệu có bị phụ bạc hay không cũng trở nên không còn quan trọng nữa.

Điều quan trọng là, An Hạ Dao của bây giờ muốn cùng Diệp Trí Viễn trao gửi trái tim cho nhau.

Ánh nắng buổi chiều chiếu qua kẽ lá, vương trên thân hình của haingười đang ôm nhau thắm thiết và tỏa thành một vầng rất đẹp. Trái timcủa Diệp Trí Viễn và An Hạ Dao đã vượt qua khoảng trống của 10 năm, nốiliền với nhau.

Nguyện cho tới khi đầu bạc cũng không bao giờ xa cách nữa!

Cổ Lăng Dữ vào buổi sáng sớm rất thanh bình và yên tĩnh. Ánh nắng rọi vào căn phòng trong biệt thự với những luồng ánh sáng nhảy nhót rấtđáng yêu. An Hạ Dao ngắm nhìn Diệp Trí Viễn đang trong trạng thái rấtphấn chấn, bất giác không khỏi thắc mắc, sao anh lại có thể phấn chấn và phong độ đến thế sau khi đã trải qua một đêm “dạt dào” như đêm qua được nhỉ? Còn cô thì khác hẳn, sau một đêm bị “nghiến ngấu”, lưng đau ngườimỏi, khắp người thấy rã rời.

Diệp Trí Viễn cúi người, dịu dàng hôn An Hạ Dao, hỏi: “Vợ ơi, hôm nay chúng ta sẽ đi ngắm biển và hóng gió biển, sau đó thì đi dạo đâu đó,được không?”

Trong lòng An Hạ Dao bây giờ chỉ toàn vị ngọt ngào, cô đáp: “Vâng” một tiếng đúng như của một người vợ hiền thục.

Ngọn lửa tình yêu của An Hạ Dao bị chôn vùi trong suốt 10 năm, mộtkhi được nhóm lên thì sẽ bùng lên rất mãnh liệt, tình cảm của cô dànhcho Diệp Trí Viễn mỗi ngày một thêm ngọt ngào và nồng thắm.

Diệp Trí Viễn đã đưa An Hạ Dao tới viện bảo tàng Đàn Gió, vườn hoaThúc Trang, Hạo Minh Viên, sau đó thấy cô có vẻ mệt anh bèn cõng cô vềphòng nghỉ, rồi gọi người mang thức ăn đến và ăn trong phòng. Ăn xong,anh lại chuẩn bị nước nóng để cô tắm và giúp cô mát xa toàn thân, mộtlần nữa lại cùng cô trải qua những giây phút ngọt ngào!

Sáng ngày hôm sau, anh lôi cô dậy từ rất sớm, sau đó cùng nhau tới ngắm mặt trời mọc ở Nhật Quang Nham.

Buổi chiều muộn, Diệp Trí Viễn và An Hạ Dao rời đảo trở về Tằng ThốAn, thuê một chiếc xe đạp hai người đi vòng quanh làng, vừa đi vừa ngắmphong cảnh.

Từng làn gió biển ùa vào mơn man trên má, giữa phong cảnh bao la đầysức cám dỗ của một vùng bán nhiệt đới và dưới tán của những rặng câydừa, An Hạ Dao ngồi phía sau, tay ôm lấy thân hình rắn chắc của Diệp Trí Viễn, mặt áp vào lưng anh, dù là chỉ đi trên xe đạp nhưng cô vẫn cườirất vui và cảm thấy rằng, cuộc đời này chẳng có điều gì phải hối tiếcnữa.

Nếu tình yêu là một trạng thái, thì lúc này An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn đã đang ở trong trạng thái này.

Nếu lãng mạn là một cảm giác, thì lúc này An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn đã tìm thấy được cảm giác cần thiết đó.

Nếu tình yêu là một kiểu thăng hoa, thì lúc này An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn đã thăng hoa đến mức cao nhất.

Trong các bước của lý thuyết thực tế, thì với họ, lúc đầu là kết hôn hồ đồ, sau đó thì mới là tình yêu điên cuồng.

Nhưng, trong các bước tình cảm thực tế, thì họ từ chỗ không hề quênnhau, đến chỗ chỉ khẽ khơi dậy là lập tức bùng lên mãnh liệt, còn tấmgiấy chứng nhận kết hôn chẳng qua chỉ là ngòi nổ cho tình yêu giữa họ mà thôi. An Hạ Dao nắm tay Diệp Trí Viễn cùng đi dạo dưới tán cây dừa trên bãi cát với những làn gió biển dịu dàng, cô vẫn thấy mình như đangtrong giấc mộng. Hạnh phúc đến quá bất ngờ, nhưng lại cảm thấy dường như cô đã phải chờ đợi điều đó quá lâu rồ i .

Trên bãi biển, các du khách người thì đang đùa nhau, người thì nhặtvỏ sò, người thì chụp ảnh…, nhưng trên mặt ai cũng mang vẻ thư thái vàmột nụ cười rạng rỡ.

An Hạ Dao dựa vào ngực của Diệp Trí Viễn, hai người đều cười hạnhphúc, lặng lẽ ngồi trên bãi biển, kiên nhẫn ngắm nhìn ánh nắng chiềukhuất dần ở phía tây.

Nếu như có thể được, anh thật sự muốn được cùng em dần dần già đi ởthành phố lãng mạn này…”, Diệp Trí Viễn cúi đầu nhìn An Hạ Dao như đangnói một mình, “Mặc dù chúng ta sẽ rời xa thành phố này, nhưng anh sẽcùng em già đi trong sự lãng mạn!”

Diệp Trí Viễn nói những câu này, chẳng khác nào cho An Hạ Dao nếmnhững giọt mật ngọt ngào, khiến cô rất vui. “Diệp Trí Viễn, em chưa nóivới anh, em yêu anh, đúng không?”

Diệp Trí Viễn nâng khuôn mặt cô lên, khẽ đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô: “Chẳng phải bây giờ em đang nói với anh đó ư?”

Mặt An Hạ Dao thoắt đỏ bừng, không giấu nổi vẻ thẹn thùng.

“An Hạ Dao, anh cũng yêu em!” Diệp Trí Viễn nhìn cô với ánh mắt chanchứa tình cảm, nói rõ rành từng tiếng, tiếp đó, anh hướng về phía biển,hét rất to: “Tôi yêu An Hạ Dao, rất rất yêu!”

Những người khác trên bãi biển quay lại nhìn anh với ánh mắt tò mò,sau đó lại tiếp tục công việc đang dang dở, như thể đã quen với cách bày tỏ tình cảm kiểu này. Cũng chỉ bởi vì đây là thành phố lãng mạn.

An Hạ Dao cảm động tới mức rưng rưng nước mắt, ôm chặt lấy Diệp TríViễn, không thể tìm được lời nào có thể tả hết những xốn xang, rung động trong lòng cô lúc này.

Yêu một ngưởi, sẽ bất chấp tất cả và có những hành động điên rồ, Diệp Trí Viễn yêu rất thẳng thắn và mãnh liệt, vì thế anh không ngại ngầncho cả thế giới biết điều đó.

Trong khi chờ Diệp Trí Viễn đổi thẻ để lên máy bay thì An Hạ Dao nhận được điện thoại của Thất Hề với những lời ca cẩm: “Dao Dao, mình khôngcòn chỗ dựa nữa, mình cho Cố Xuyên đi tàu suốt rồi!”

“Cái gì? Sao lại vậy?” An Hạ Dao hỏi với vẻ quan tâm, vừa mới đây còn thấy Thất Hề với Cố Xuyên rất tốt với nhau, cô đã định khi nào có thờigian rỗi thì sẽ hỏi Thất Hề xem hai người đã phát triển đến mức nào rồi, có chính thức yêu nhau hay không.

“Mình phát hiện ra rằng, trong khi theo đuổi mình, thì anh ta có quan hệ rất thân thiết với đối tượng xem mặt, vì thế mình đã cho anh ta đitàu suốt!” Thất Hề hít một hơi thở sâu: “Mình cần phải tìm cậu để tâmsự, sao số mình lại khổ đến thế! Cậu có ở nhà không?”

“Mình đang ở Hạ Môn.”

“Sao? Sao cậu lại đi Hạ Môn?” Thất Hề kêu lên sửng sốt trong điệnthoại, “Mình chưa hề nghe thấy cậu nói rằng sẽ đi du lịch ở Hạ Môn?”

An Hạ Dao nói vắn tắt về việc quyết định nhanh chóng của Diệp Trí Viễn cho Thất Hề nghe.

“Hai người các cậu điên quá rồi đấy!” Thất Hề nghe xong, bèn tổng kết: “Đúng là điên rồ quá!”

“Đúng thế, mình cũng cảm thấy có phần điên rồ!” Nghĩ tới sự thăng hoa trong tình cảm đối với Diệp Trí Viễn mấy ngày vừa qua, khuôn mặt của An Hạ Dao bất giác đỏ bừng lên.

“Rút cuộc là thế nào?” Thất Hề tò mò hỏi.

An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn miệng nở nụ cười, tay cầm vé máy bay đitới, giọng nói chợt trở nên dịu dàng hẳn: “Mình và Diệp Trí Viễn đãchính thức yêu nhau rồi!”

“Sao cơ?” Thất Hề một lần nữa lại tròn xoe mắt: “Mới chỉ có mấy ngàykhông liên lạc với cậu, thế mà các cậu đã phát triển nhanh thế sao? Đúng là nhanh như Thần Châu 9!”

An Hạ Dao cảm thấy không biết phải nói gì trước lời nói đùa của ThấtHề, bèn biện hộ một cách yếu ớt. “Dù sao thì bọn mình cũng đã đăng kýkết hôn rồi, có yêu hay không thì cũng đã là vợ chồng, thế thì chi bằngcứ yêu nhau đi, ít nhất thì mình cũng là yêu trong hôn nhân, nếu có tanvỡ thì cũng được đảm bảo hơn!”

Thất Hề trợn mắt, “Dao Dao, mình chợt phát hiện ra, cậu trở nên thông minh rồi đấy, đến cả việc yêu trong hôn nhân có đảm bảo hơn mà cũng đãtổng kết ra được, thế thì được, mình cũng sẽ tóm lấy một người rồi kếthôn!”

“Đừng như thế!” An Hạ Dao vội nói: “Thất Hề, tình hình của cậu khônggiống với mình, mình và Diệp Trí Viễn đã yêu nhau từ 10 năm trước, bâygiờ là khơi lại tình xưa.”

“Ồ, thế là cậu cũng đã thừa nhận rồi? Trong lòng cậu luôn cất giấumột người, người đó là Diệp Trí Viễn!” Thất Hề cười, nói đùa xong thìhỏi: “Vậy, khi nào thì hai người về? Mình đang chờ để ăn cỗ cưới của hai người đấy!”

“Bây giờ đã tới sân bay rồi, chuyến bay buổi tối,” An Hạ Dao mỉm cười ngọt ngào với Diệp Trí Viễn: “Còn cỗ cưới thì phải chờ hai bên giađình. Có điều, nói nhỏ, mình và Diệp Trí Viễn có thể mời cậu đi ănriêng, ở đâu, lúc nào, mấy bữa cũng được.”

“Được rồi, ngày mai mình sẽ tới nhà cậu để ăn.” Thất Hề cười, kếtthúc cuộc nói chuyện: “Dọc đường cẩn thận nhé, mình chờ cậu về để mờimình đi ăn cơm.

Byebye!”

Diệp Trí Viễn cũng đã nghe được bảy, tám phần câu chuyện giữa An HạDao và Thất Hề, nên tươi tỉnh nói: “Phải mời Thất Hề một bữa thật ngon,cô ấy là bà mối lớn của chúng ta!” Diệp Trí Viễn ôm An Hạ Dao vào lòngvẻ hạnh phúc, may sao, may sao cô đã gặp được anh.

An Hạ Dao có hơi bẽn lẽn nhưng vẫn gật đầu, đồng ý với Diệp Trí Viễn.

Nếu không phải là vì Thất Hề lôi An Hạ Dao đi uống rượu để tìm mộtđêm tình và vô tình gặp Diệp Trí Viễn, rồi sau đó xảy ra một loạt nhữngsự việc sau đó, thì e rằng đến lúc này Diệp Trí Viễn vẫn không có tâmtrạng nào mà yêu, còn An Hạ Dao thì vẫn cứ phải tới những cuộc xem mặtkhông đầu không cuối.

Chú thích: 1 Chỉ khu vực phía nam Phúc Kiến.