Minh Vương Bá Đạo - Vương Phi Lãnh Huyết

Chương 4: Lựa chọn



- “ Tôi chọn tất cả !!!” Chỉ một câu thôi làm cả bốn ngây ra nửa ngày.

Cả bọn còn chưa kịp phản ứng thì Băng Di đã nói tiếp : “ Bọn tôi chọn tất cả!” Cách Băng Di nói tức là trong thâm tâm cô đã chấp nhận họ, để cho họ biết bí mật của cô. Cô thực sự cảm thấy họ thật lòng với cô, cô rất vui…

-“ Bọn tôi ???” Tất cả cùng đồng thanh, nhưng tất nhiên là chừa lại Bạch Băng Ngọc rồi, nhưng nàng vẫn nghi hoặc nhìn về phía Băng Di.

-“ Oh, tất nhiên rồi bọn tôi” Nói xong còn nhếch mép nhìn về phía họ…

- “ Á, Tiểu Di Di….ngươi…ngươi..." Đột nhiên Bạch Lan Ngọc hét lên, làm mọi người đều nhìn hết về phía Băng Di .Vừa nhìn qua thì thấy tóc của Băng Di dần truyển thành màu lam nhạt nhè nhẹ bay trong gió như đám mây giữa trời. Đôi mắt từ màu hổ phách chuyển sang màu lam trắng, không gợn sóng, chỉ có sự ôn nhu nhẹ nhàng thanh thoát, phẳng lặng như mặt hồ.

Một tiếng nói đầm ấm, làm cho người nghe thoải mái vang lên: “ Xin chào, tôi tên là Trần Thảo Di” Nói xong còn cười nhẹ,làm cho người khác cảm thấy nhìn thấy tiên nữ mà cũng cảm thấy quái dị.Chỉ vì khuôn mặt của cô gái kia giống hệt Băng Di, mà Băng Di cười đầm ấm thì sao, rất quái dị đúng không. Phải rất đúng.

- “ Ngươi là ai, A Di đâu”Mọi người còn đang ngớ người trước Thảo Di thì Bạch Băng Ngọc đã lên tiếng. Chắc hẳn chỉ có nàng là nguời bình tĩnh nhất.

-“ Hỏi rất hay…!!!” Dừng một lát , đảo mắt nhìn bốn người trước mặt, nhẹ nhàng nói: -“ Tôi chính là Trần Băng Di, nói cách khác tôi chính là nhân cách khác của Băng Di.”cười nhẹ nhìn về phía bốn người, như là đợi trờ câu hỏi tiếp theo không gian lại trở lên yên tĩnh .

-“ Nhân cách ???” Đợi một lát, thì có một tiếng nói vang lên, tiếng nói trầm ấm , nhẹ nhàng. Còn ai khác ngoài Bạch Ngọc Đường.

-“ Nhân cách, giải thích đơn giản tức là tính cách khác của một người, như kiểu người hai mặt nhưng ở đây nhân cách này, chẳng hạn như tôi thì sẽ có suy nghĩ riêng không phụ thuộc vào một thân chủ như người hai mặt. ( ta chém đấy, nhưng so vs hiểu bt của ta thì nó gần như thế) Nói cách khác ta chính là tính cách khác của Băng Di .”

Dừng lại một lát, Thảo Di lại nhẹ nhàng uyển chuyển đi xunh quanh bốn người trước mặt. Vừa đi vừa gật đầu như là vừa ra một quyết định nào đó, nàng đi tới trước mặt cả bốn, song lại chậm rãi nói, không khác con nhà quyền quý:

-“ Nếu Băng Di đã gọi ta ra, tức là nàng đã tin tưởng các ngươi,cũng rất vinh dự cho các ngươi vì đã được Băng Di tin tưởng.Nàng ta tính tình cổ quái rất ít tin tưởng người khác.Nhưng nói đi cũng phải nói lại ta cũng hiểu vì sao nàng chọn tin tưởng các ngươi. Cũng chỉ vì chọn sư phụ, thôi cũng được vậy thì ta chọn nàng ta." Nói xong Thảo Di còn chỉ tay về phía Bạch Lan Ngọc.

Bạch Lan Ngọc vừa nãy còn ngớ người trước câu nói, sự biến đổi của Băng Di bây giờ thấy hành động của Thảo Di thìnàng hoàn toàn tỉnh lạo. : -“ Hả sao lại là ta??”

Thảo Di cười ôn nhu làm người khác nhìn thấy mà cảm giác quái dị : -“ Vì ta thích ngươi. Mới lại có phải ngươi biết dùng âm công, ta cũng rất muốn lĩnh hội.”

-“ Ách... vậy thì cũng được, từ nay trờ về sau ngươi sẽ trở thành đồ đệ của ta ..ha ha ha” Bạch Lan Ngọc thấy Thảo Di nói vậy cũng ngước mặt lên trời cười to mấy tiếng , cũng không quan tâm sự biến đổi vừa nãy của Băng Di.

-“ Vậy thì, đồ nhi xin bái kiến sư phụ." Vừa nói Thảo Di vừa gập người hành lễ.

Thấy Bạch Lan Ngọc mỉm cười hài lòng Thảo Di lại nói tiếp : “ Vậy thì tạm biệt”

Bạch Lan Ngọc chưa kịp phản ứng lại thấy hình ảnh như vừa nãy, nhưng đổi lại bây giờ Thảo Di lại đổi màu tóc thành màu tím nhạt vương một chút màu bạc, đôi ngươi chuyển thành màu tím trong suốt như pha lê.

Biến hóa nhanh như thế làm bọn học chưa kịp tiêu hóa chuyện trước đã có chuyện mới để nhìn .

Đôi ngươi màu tím liếc nhìn bốn xung quanh. Tinh nghịch chào bốn người:
-“ Xin chào ta tên là Trần Phong Di, Mấy vị có thể gọi ta là Tiểu Phong cho nó thân mật nghe." Nói xong còn cười mấy tiếng rồi nhảy tới trước mặt Bạch Ngọc Kỳ, chỉ vào mặt hắn nói : -“ Ta muốn ngươi là sư phụ, được không ???” Bộ dáng còn bày ra vẻ ủy khuất làm người khác không khỏi động lòng. Bạch Ngọc Kỳ còn chưa kịp nói gì thì Phong Di đã nói : " Vậy nhé, Sư phụ”
Nói xong còn nghiêng đầu, đôi mắt màu tím còn mở to , ai nhìn vào cũng không khỏi cảm thấy đáng yêu không chịu được mà đến bên vẹo vào cái má phúng phính kia một cái.

-“ À ,à được thôi ...” Thế là bạn trẻ Bạch Ngọc Kỳ bị mỗ nữ nào đó thành công trong việc dụ dỗ.

Nhí nhảnh làm lại bộ dạng vừa nãy của Thảo Di, Phong Di cũng đi nhanh như lúc đến.

Sự chuyển hóa mới ai cũng mong chờ cái gọi là “ nhân cách” tiếp theo, thì lần này hiện ra là Băng Di a, không có gì bất ngờ cả… Hazz cả bọn thờ dài.

Băng Di chẳng nhẽ không biết bọn hộ nghĩ gì, lên tiếng : Còn một người,…” thành công làm mọi người tò mò, Băng Di lại nói tiếp: “ Nhưng bây giờ đến lượt tôi chọn, cũng không cần phải nói nhiều, tôi chọn Đường thúc.”

-“ À được thôi, đồ đệ ngoan ha” Bạch Ngọc Đường cười như thấy vàng, điệu bộ hài không chịu được, miệng ngoác đến ngang tai. Chứng tỏ ông quả thật rất hưng phấn đi .

-“ Như mọi người đã thấy, Thảo Di và Phong Di là nhân cách của con ( tôi => con ) nói chính xác thì con cũng là một nhân cách, và còn một nhân cách nữa là đại tỷ của con Trần Hỏa Di, hiện tại nàng và tiểu thư đang ngủ nói theo ý khác giống như ngủ đông. Nàng chọn Đại tỷ của mọi người.”

Thở một hơi bất đắc dĩ, Băng Di lại trở về mặt lạnh nói : “ Mỗi lần dạy chúng con cái gì thì chỉ cần nói thì các nàng ấy sẽ ra, tùy theo cảm xúc mỗi ngày mà bọn con sẽ thay nhau hoạt động.Còn bây giờ con muốn đi ngủ.”

Nói xong, liếc mắt với Bạch Ngọc Đường.Bạch Ngọc Đường đang vui vẻ thấy ánh mắt của Băng Di thì hiểu ý, kéo nàng về phòng sáng nay nàng ở.

Phía kia ba tỷ muội họ Bạch cũng về phòng mình nghỉ ngơi. Ai cũng mang một tâm trạng về phòng. Nhưng vừa lên giường cái ai cũng đều nhắm mắt đi ngủ luôn. Đúng là một ngày mệt mỏi a .Ngoài trời, tuyết rơi trắng xóa cả một mảng, bầu trời đêm yên bình, nhẹ nhàng , tiết trời lành lạnh làm người khác thư thái chìm vào giấc ngủ trong chăn ấm… mà không biết sự việc hôm nay là nguyên nhân sau này có một vị cao nhân được người đời noi theo, kính trọng, một người tạo nên bão tác trong lịch sử của họ …