Minh Vương Bá Đạo - Vương Phi Lãnh Huyết

Chương 14: Phát bệnh



-“ vương gia, vương gia, người về rồi,...” hộc hộc. Lộc Dĩnh thấy Lãnh Thiên Minh đi tới cửa phủ thì, hớt hả chạy đến. Vì chạy quá nhanh mà mặt hắn đỏ hết lên, thở ra từng ngụm khó khăn.

Hắn là Lộc Dĩnh cận vệ bên cạnh Lãnh Thiên Minh.Lúc trước, hắn là được Lãnh Thiên Minh cứu về từ cõi chết, thế nên hắn đã hứa với trời, với đất là dù có chết hắn cũng bảo vệ người, vị chủ tử đáng kính của hắn.

Lần này, vì quận chúa mắc bệnh lạ đến cả thần y Đinh Ẩn cũng không có cách cứu chữa,nên Lãnh Thiên Minh mới phải cùng Đinh Ẩn đi tìm Bách Bạch Tiên Nhân xin giúp đỡ. Mà lần này, hắn lại phải ở lại, quả thật hắn rất thương tâm a. Hazzzz

-“ có chuyện gì” Hình như giọng của Lãnh Thiên MinH chỉ có thể ấm lên khi nói chuyện với cô (BD,TD [ còn lại chưa ns chuyện bao giờ]) hay sao đó mà cái giọng bây giờ của hắn cực lạnh luôn, đối với người xunh quanh là muốn đóng băng mà lăn ra đất, còn đối với Lộc Dĩnh và Đinh Ẩn thì đã quen rồi a…Ngày nảo cũng như ngày nào.

Riêng với Thảo Di, thì tâm của nàng còn lạnh hơn cả hắn chứ nói gì giọng nói của hắn bây giờ, vẫn chịu được (Muỗi) thường thôi.Hazzz Đinh Ẩn và Lộc Dĩnh đều chịu được cái giọng kia thì làm sao Khinh Tâm và Tư Điệp không chịu được, các nàng còn có tiểu thư a … Chẹp chẹp hai vị chủ tử này giống nhau ghê người…

-“ vương gia, không xong rồi, ngày trước quận chúa… quận chúa lại phát bệnh” Lộc Dĩnh lưng chảy một mảng mồ hôi.Lo lắng bẩm báo Lãnh Thiên Minh. Hắn biết rằng vị Quận chúa này là điểm hiểm của vương gia và hoàng thượng, hazzz ai bảo nàng ta là em út cơ chứ..

-“ ngươi nói lại là làm sao???” Lãnh Thiên Minh tâm tình khẩn trương không thôi. Diệu Nhi của hắn, không xảy ra chuyện gì chứ. Căn bệnh của muội muội hắn thật oái oăm, đến nỗi Đinh Ẩn còn không có cách nào chữa thế nên hắn mới đi tìm Bách Bạch Tiên Nhân.

Thật là cái bệnh oái oăm, buộc người mắc phải đau lên đau xuống, quằn quại qua lại như hàng ngàn con kiến đang cắn, cắn rách ruột ra đáng lẽ không phải ở trên người Lãnh Diệu Liên mà là ở trên người Lãnh Thiên Minh nhưng lần ám sát đó Lãnh Diệu Liên lại chạy ra đỡ cho ca ca mình lên mới mắc phải. Vì lẽ đó Lãnh Thiên Minh quả thật đau lòng không thôi.

Lãnh Diệu Liên là muội muội ruột của hắn và Lãnh Thiên Kì. Cùng một mẫu thân là hoàng hậu Liễu Lan Vũ sinh ra. Hắn và Lãnh Thiên Kì yêu quý vị muội muội này không hết, còn chưa nói đối với việc Lãnh Thiên Kì được an toàn lên ngôi là Lãnh Diệu Liên giúp đỡ. Bọn họ lại càng hận không thể đưa Lãnh Diệu Liên lên tận trời.

-“ thưa vương gia, từ lúc ngài đi đến bây giờ, quận chúa đã tái phát bệnh 3 lần” Lộc Dĩnh cung kính nói. Nói xong, vừa ngẩng lên cái đập vào mắt hắn là ba vị cô nương, xinh đẹp tuyệt trần.Hai cô gái có khuôn mặt giống hệt nhau, một cô mặc thanh y ôn nhu lạnh nhạt , một cô mặc tử y tinh nghịch đáng yêu , nhưng đặc biệt nhất vẫn là cô gái mặc lam y đứng giữa, nhìn qua nàng như một tiên nữ chỉ hơn chứ không kém.

Khuôn mặt trái xoan trắng hồng, mắt phương tĩnh lặng như mặt hồ, nhẹ nhàng thanh thoát, còn hơn khuê nữ danh môn. Đôi môi anh đào chúm chím đỏ hồng đáng yêu, sinh động không thôi. Mái tóc màu lam bạc đổ dài xuống ngang hông như một dòng thác lấp lánh ánh bạc. Nàng kì ảo, lung linh, còn hơn một nàng tiên, làm cho người xung quanh không khỏi ngắm mãi không thôi.

-“ ẹ hèm” Lãnh Thiên Minh tối xầm mặt lại, tiểu nương tử của hắn bao giờ được người khác ngắm nhìn tự nhiên như thế này.Chậc , nàng xinh đẹp thế này thì phải giấu đi mới được, chứ cứ để tình trạng này là hắn sẽ có rất nhiều tình địch a . Bây giờ thì chưa có nhưng người đời có câu phòng bệnh còn hơn chữa bệnh a.

Ây za không khí hôm nay sao lại nặng mùi dấm chua a. Đinh Ẩn bên cạnh thấy cái cảnh tượng kia thì không khỏi cầu phúc cho Lộc Dĩnh.Hazz đây là vương phi a. Mặc dù nàng xinh đẹp tuyệt trần nhưng mà Đinh Ẩn là đã miện dịch, ÂY za chỉ cần nhìn cái thủ pháp giết người của nàng thôi thì hắn đã không dám tiến đến gần chứ chưa nói gì đến nhìn chằm chằm …

Nghe được sự ho khan nhắc nhở từ Lãnh Thiên Minh, Lộc Dinh hoàn hồn lại trong cơn ảo giác (ATSM). Hắn là đang nhìn thấy tiên nữ a…( -_-””)

-“ ách, vương gia mấy vị này là???” Lộc Dinh ngại ngùng lên tiếng…ngước mắt nhìn về phía vương gia, đôi mắt đen của hắn ánh lên vẻ nghi ngờ. Bao giờ mà vương gia nhà hắn bắt đầu gần nữ sắc vậy…

-“ chuẩn bị đồ” Lãnh Thiên Minh bỏ ngang câu hỏi của Lộc Dĩnh nói vẻn vẹn ba từ lạnh lùng đến thấu xương, Thảo Di ở đằng sau chỉ cười nhẹ bất đắc dĩ lắc đầu. Ây za hắn thật kì quái a .

Trán Lộc Dĩnh tràn đầy hắc tuyến, vương gia thật khiến cho thuộc hạ thương tâm đi, ngài nỡ nòng nào bỏ ngoài tai câu nói của hắn vậy chứ vừa nghĩ hắn lại bắt trước bộ dáng u buồn của Đinh Ẩn nhìn về phía trân trời.

Còn chưa thương tâm được bao lâu thì đã nghe được một tiếng nói còn lạnh hơn gió bắc cực tràn về :

-“ mai đi linh tấn” chỉ có bốn từ phát vang lên thôi đã thành công làm cho Lộc Dĩnh ngất ngay tại chỗ, ông trời ơi ta đã làm gì.

À có bạn hỏi Linh Tấn là gì thì minh xin tự làm hướng dẫn viên cho các bạn. Linh Tấn có thể được gọi là Ngục Linh tấn. Là một trận địa rộng lớn vô cùng, chuyên giam giữ các trọng tội, toàn bộ diện tích được căn phòng cẩn mật đến con kiến cũng không qua được. Trận địa này giăng rất nhiều bẫy và cao thủ, được bao bọc bới năm lớp binh lính hùng mạnh nhất, có đến tận một trăm ám vệ bao quanh để theo dõi.mà bao quanh cái ngục này còn là núi rừng chứa đựng rất nhiều thú ăn thịt,có trốn thì còn lâu mới sống sốt đến lúc bước được ra khỏi rừng.

Nhưng đó là bề ngoài, ây za còn bề trong không nói thì tho chứ đã nói đến đây thì phải kể đến cai ngục bên trong đấy. Có tất cả 10 tầng, mỗi tầng có đến tận hai trăm phòng và hai cai ngục. chắc chắn ai cũng thắc mắc là có đến tận hai trăm phòng làm sao cai 2 cai ngục có thể quản được. Thế là bạn nhầm chán, hai cai ngục của mỗi tầng đều có năng lực phải nói không tưởng tượng được, mà mỗi tầng đều có mỗi cao thủ khác nhau, cang lên cao tội phạm càng mạnh thì cai ngục càng cường đại, quản hai trăm còn là ít…

Mà khổ nhất là ở trong đấy mấy tội phạm chỉ có việc là làm việc khổ cực đủ thứ “ làm công chuộc tội”, thử độc dược, đấu kiếm ,luyện đao với cai ngục hùng mạnh,,, ây za toàn mấy việc” nhẹ nhàng”. Chỉ vì lẽ đó Lộc Dĩnh không cần Lãnh Thiên Minh nói hết câu hắn đã ngã vật ra đất rồi…

-“ Đinh Ẩn chúng ta vào cung” Đinh Ẩn đang xem chuyện vui nghe thấy Lãnh Thiên Minh gọi, đang định chạy đi cùng thì nghe thấy tiếng nói nhàn nhạt lười biếng vang lên :

-“ ta cũng muốn đi” Từ lúc nào Băng DI đã xuất hiện. Mái tóc đen trắng buông xã, thái độ thì lười biếng đến không thể tin người ôn nhu, thanh thoát, như hoàng tộc kia chính là nàng. Chưa đợi Lãnh Thiên Minh nói Băng Di đã lên tiếng:

-“ không cần nói nhiều, ta chỉ cần xem xem, bệnh gì khiến cho sư huynh của Băng Di ta đây không chữa được” Vẫn cử chỉ nhàn nhàn lười biếng đến cực điểm đấy, nhưng từng hành động của nàng đều làm cho trái tim của Lãnh Thiên Minh nhảy lên từng nhịp.

[ ai có hỏi Băng DI suất hiện lúc nào thì ta nói nek, trong lúc thánh Lộc Dĩnh đang u buồn nhìn trời, Lãnh Thiên Minh đang bận chỉnh gia nhân nhà mình, còn Đinh Ẩn thấy chết không cứu đang ở bên chủ nhân mình xem kịch. Thảo Di quả thật chỉ muốn chạy đi đánh bạc ( bệnh nghề nghiệp), nhưng mà mới đến đây không biết đi đâu chơi nên đành gọi nhị tỷ ra còn mình đi ‘ngủ’ ,The end ]

-“ vậy thì khi vào cung nhớ theo sát ta” Lãnh Thiên Minh mặt dày vô liêm sỉ mượn cớ ăn đậu hũ người khác, mồm thì vào cung theo sát ta,, bây giờ chưa vào cung đã tranh thủ bước tới ôm eo nàng rồi.Cái hành động thật nếu là Hỏa Di thì giết, Thảo Di làm cho nhà tên ấy sập tiệm,Phọng DI “nhẹ nhàng” chỉnh người ây za còn bây giờ là Băng Di nàng ấy chỉ là lười biếng đưa chân đạp cho tên ấy bay đi thôi. Thế nên bây giờ Lãnh Thiên Minh đang chật vật đứng lên. Còn đâu là phóng thái thường ngày của hắn nữa. Nhưng mà mỗ nam mặt dày vẫn cứ ung dung tiếp tục công việc ăn đậu hũ nương tử tương lai.Băng Di quả thật lười không muốn nói.

Nhưng nàng cũng không tránh né cái ôm từ Lãnh Thiên Minh, thật ra nàng cảm thấy thật yên tâm khi bên hắn. Được hắn trở thành cái gối ấm di động của mình.

-“ à trong cung không cho nô tì vào!!!” nói xong hắn còn nhìn Băng Di, chậc đối với hắn chuyện cho nô tì vào công thật đơn giản nhưng mà hắn đang muốn xây dựng tình cảm với Băng Di nhà hắn a . (VLS)

-“ Tiểu thư” Khinh Tâm Tư Điệp đồng thanh lên tiếng. Các nàng phải nghe theo lời tiểu thư a .

-“ Đi tìm, Cảnh lãng quán đi, rồi lấy cái này cho chưởng quầy xem hắn sé biết làm gì” Băng DI nói xong còn đưa cho Khinh Tâm Tư Điệp một tờ giấy.Rồi cùng Lãnh Thiên Minh hướng phía hoàng cung mà đi.

Khinh Tâm và Tư Điệp nhận đồ Băng DI cho cũng nhanh chóng đi tìm Cảnh Lãng quán.

-“ hoàng thượng, hoàng thượng, không xong rồi quận chúa lại phát bệnh” Một công công chạy vào bộ mặt lo lắng hớt hải.

Lãnh Thiên Kì, đang đọc tấu chương nghe thấy công công kia nói thì tối cả mặt lại. Không nói lời nào, bỏ lại vị công kia hướng tới Cung của Lãnh Diệu Liên. Liên Nhi muội đừng xảy ra chuyện gì…

Hắn vừa bước đến trước tẩm cung của Lãnh DIệu Liên thì thấy cung nữ thái giám ngự y đi lại nhiều vô kể mặt ai cũng lo lắng không thôi… Đây là quận chúa đáng kính của họ a họ phải bảo vệ thật tốt…. lòng ai cũng đau không thôi chứng tỏ vị quận chúa này đối với họ rất tốt . Mấy ai sống trong hoàng cùng mang thân phận hoàng tộc mà đối xử tốt với hạ nhân đâu…

-“ Sao rồi thế nào” Lãnh thiên Kì thấy một đám ngự y đi ra thì bước nhanh đến hỏi.

Mọi người thấy Lãnh Thiên Kì đang chuẩn bị hành lễ thì tiếng của Lãnh Thiên Kì vang lên:

-“ miễn lễ, ta hỏi Diệu Nhi thế nào” hắn đang mất bình tĩnh.

-“ tạ hoàng thượng !!! bệnh của quận chúa đã được áp chế, nhưng vẫn còn , điều này sẽ ảnh hưởng không tốt đến thân thể quận chúa, chúng thần vẫn chỉ bất lực kiềm hãm nó được một thời gian thôi, xin bệ hạ bớt đau buồn.”

Lãnh Thiên Kì nghe đến đây trong mắt đã bị khoét một khoảng trống, hắn thật không muốn muội muội hắn bị làm sao. Mậu hậu đã căn dản phải bảo vệ nàng mà hắn lại không làm được. Hắn là vua để làm gì, hắn là đại ca để làm gì.

-“ Các ngươi lui đi” Lãnh Thiên Kì bất lực lên tiếng , trong giọng nói tràn đầy sự đau lòng không thôi…

Nói xong cũng không đợi đám ngự y lên tiếng cáo lui, hắn đã đi thẳng vào phòng, nhìn con người nằm trên giường mặt trắng bệch không còn một giọt máu, nếu mà không nhìn thấy ngực nàng còn phập phồng chậm chậm thì còn tưởng kia chỉ là một cái xác. Hán chỉ đứng đấy đau lòng nhìn nàng. Hắn không xứng làm ca ca nàng.