Minh Tinh PR

Chương 23



Dung Quân Tiện nghe câu nói này, trong lòng cũng khựng lại: Bạch Duy Minh đối xử với mình có tốt không?

Nếu cậu tĩnh tâm suy nghĩ, thì cảm thấy lời này thật sự không vững vàng. Nếu chỉ nhìn Bạch Duy Minh ở vị trí “Quản lý quan hệ công chúng”, anh ấy chưa hề làm không tốt.

Nhưng mà…

Dung Quân Tiện biết trong lòng mình muốn nhiều hơn.

Yêu cầu “Nhiều hơn” này, đừng nói là một người quan hệ công chúng đứng đắn, mà tiếp viên nam ở hộp đêm cũng chưa hẳn có thể hoàn toàn thỏa mãn cậu.

Dung Quân Tiện không nói lời nào, nhăn mặt một cái rồi lên lầu tắm rửa đi ngủ.

Bạch Duy Minh đã quen Dung Quân Tiện nhăn mặt với anh.

Nói thật, đến giờ phút này, cũng chỉ có Dung Quân Tiện sẽ nhiều lần nhăn mặt với Bạch Duy Minh như vậy. Người khác như thế, Bạch Duy Minh không thể khoan dung. Nhưng Dung Quân Tiện như thế, Bạch Duy Minh cũng chỉ có chể chịu đựng.

Bạch Duy Minh đã ký giao ước chết với công ty quản lý của Dung Quân Tiện, Dung Quân Tiện coi như “Bán cho” anh, nhưng hiện tại xem ra, Bạch Duy Minh cảm thấy mình mới là kẻ bị trói chặt, làm công việc cực nhọc.

Song cực nhọc cũng không sao.

Bạch Duy Minh vui vẻ.

Bây giờ đã có rất ít chuyện có thể làm cho Bạch Duy Minh cảm thấy vui.

Có thể gặp được, vậy chỉ có thể quý trọng.

Bạch Duy Minh lên tầng hai, thấy Dung Quân Tiện đã ngủ rồi. Anh cũng không có gì để nói. Bạch Duy Minh vốn nghĩ rằng Dung Quân Tiện không vui, anh muốn tới nói vài lời hay, lại không biết Dung Quân Tiện vừa mới nổi trận lôi đình, bây giờ lại ngủ say sưa.

—— Thế mà ngủ rồi… thực sự phục cậu…

Đối với Dung Quân Tiện, Bạch Duy Minh luôn chịu phục.

Con người thật sự phải sống như Dung Quân Tiện mới là đủ tốt.

Đã vậy, có lẽ không có chuyện gì, Bạch Duy Minh cũng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng đến nửa đêm, Bạch Duy Minh đang mơ mơ màng màng đột nhiên bị lay tỉnh. Bạch Duy Minh giật mình không nhẹ, vừa ngẩng đầu mở mắt, đã thấy mắt Dung Quân Tiện nhìn mình, tay Dung Quân Tiện khoác lên đầu vai mình.

Có là người tốt tính hơn nữa, hơn nửa đêm bị lay tỉnh một cách khó hiểu, cũng khó tránh khỏi hơi muốn nổi giận. Bạch Duy Minh hơi hơi giận, nhưng đối diện với cặp mắt hút hồn của Dung Quân Tiện, lại tức không nổi, chống người lên, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy, ông chủ Dung?”

Dung Quân Tiện nghiêm túc nói: “Tôi muốn xin lỗi anh.”

“Hả?”

“Tôi cảm thấy hôm nay tôi không nên nói anh như vậy, cũng không nên chất vấn anh.” Dung Quân Tiện nói, “Tôi cảm thấy mình không đúng, bởi vậy muốn nói xin lỗi.”

“…” Bạch Duy Minh ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, chỉ thấy kim đồng hồ chỉ hướng hai giờ, bèn cười nói, “Bây giờ gần hai giờ sáng, cậu gọi tôi dậy, chỉ để nói chuyện này?”

Dung Quân Tiện hơn ngẩn ra, hồi lâu mới chậm chạp thở dài: “Ờ nhỉ! Đúng rồi! Tôi làm người kém quá rồi!”

Bạch Duy Minh cười nói: “Cậu cũng biết kiểm điểm bản thân?”

“Tôi…” Dung quân Tiện ngẩn người, lại nói, “Tôi luôn biết mình không hiểu được cách nhìn sắc mặt người khác.”

“Đó là chuyện tốt.” Bạch Duy Minh nói, “Cậu chưa từng hiểu nhìn sắc mặt người khác, chứng tỏ cậu chưa bao giờ phải nhìn sắc mặt người khác.”

Dung Quân Tiện lại lắc đầu: “Tôi lớn từng này, vẫn chưa biết đạo lý đối nhân xử thế…”

“Đó cũng tốt.” Bạch Duy Minh lại nói, “Điều này biểu thị cậu luôn luôn được đối xử tốt.”

Dung Quân Tiện cũng cười: “Nói vậy, khuyết điểm của tôi đều tốt?”

“Phải, cậu ngay cả khuyết điểm cũng tốt.” Bạch Duy Minh chống lên gối đáp.

Khuôn mặt Dung Quân Tiện bỗng nhiên hơi nóng lên, quay mặt đi, hồi lâu lại nói: “Nhưng nửa đêm tôi đánh thức anh, đúng là không tốt.”

“Ừ.” Tuy Bạch Duy Minh bị lay tỉnh vào nửa đêm, cảm thấy đột ngột, nhưng tỉ mỉ suy nghĩ, lại suy đoán, chắc chắn là nửa đêm Dung Quân Tiện ngủ không ngon, trong lòng thấp thỏm, mới đánh thức mình dậy để nói xin lỗi, vậy càng là điểm tốt của Dung Quân Tiện.

Tóm lại, như chính miệng Bạch Duy Minh nói, Dung Quân Tiện cái gì cũng tốt, ngay cả sai lầm cũng tốt.

Dung Quân Tiện lại nói: “Thôi bỏ đi, anh nhanh chóng ngủ lại đi.”

Nói đoạn, Dung Quân Tiện nằm xuống, hơi thở lại không ổn định, có vẻ khó mà vào giấc.

Bạch Duy Minh chống cằm nói: “Không ngủ nữa, thừa dịp hôm nay thời tiết tốt, ra ngoài ngắm hoa và trăng, cậu thấy sao?”

Dung Quân Tiện cười nhẹ nhàng: “Được.”

Dung Quân Tiện vội vàng mặc áo khoác vào, qua loa chải tóc hai lần, đã thấy Bạch Duy Minh tiện tay mặc áo khoác và khăn quàng cổ treo ở gian ngoài. Hai người rời khỏi quán trà, đi dạo trong hoa viên.

Đang là hai giờ sáng, bốn phía đều vắng lặng, chỉ có đèn đuốc ở nơi xa. Dung Quân Tiện nhìn ra xa, nói: “Ở đâu có mua hát ấy?”

Bạch Duy Minh nói: “Lúc nào cũng có người có thể vui chơi thâu đêm suốt sáng.”

Dung Quân Tiện gật đầu: “Có nhiều người như vậy trong giới của chúng ta.”

Bạch Duy Minh đi cùng Dung Quân Tiện, lại nói: “Nhưng cậu không phải người như thế.”

“Ừm, tôi không phải.” Dung Quân Tiện lại nói, “Có lúc tôi còn hâm mộ những ông chú muôn đời vai phụ —— bọn họ cũng không lo không có phim quay, nhưng cũng không cần bận rộn quá, kết hôn sinh con chưa bao giờ chậm trễ. Thi thoảng có sai lầm, truyền thông cũng sẽ không đuổi đánh tới cùng. Đúng là cái kiểu mà tôi muốn, đi làm quay phim, tan làm sinh hoạt, rất tốt.”

Bạch Duy Minh nói: “Nhưng họ không có điều kiện hậu đãi như cậu.”

“Đúng rồi.” Dung Quân Tiện gật đầu, “Dùng cá ướp muối thì chịu được khát[1], Cái nghề này là vậy đấy.”

[1] câu gốc là “thực đắc hàm ngư, tựu để đắc khát” (食得咸鱼, 就抵得渴): ý chỉ dám làm dám chịu

“Nghề nào cũng là vậy.” Bạch Duy Minh đáp.

“Anh nói đúng. Liên Xuân Huyên kia… một tổng giám đốc tập đoàn nở mày nở mặt, bị tôi bắt gặp cúi đầu khom lưng, xu nịnh người khác giống như chó xù.” Dung Quân Tiện cười cười, “Thảo nào anh ta nhìn tôi không vừa mắt.”

Nghĩ đến chuyện này, Dung Quân Tiện lại chợt nhớ tới dự án Liên Xuân Huyên thảo luận với Bạch Duy Minh.

Dung Quân Tiện hỏi Bạch Duy Minh: “Hôm qua Liên Xuân Huyên gặp hội trưởng Tuyên, có dự án rất quan trọng à?”

“Đối với Liên Xuân Huyên mà nói thì rất quan trọng.”

“Còn đối với anh?” Dung Quân Tiện nói, “Anh giúp anh ta như vậy, chắc cũng là lợi ích của anh nhỉ?”. Truyện Lịch Sử

“Đương nhiên. Tôi là kiểu không có lợi không dậy sớm.” Bạch Duy Minh đáp, “Bằng lòng giúp anh ta, vậy chắc chắn có lợi.”

Dung Quân Tiện nhíu mày lại: “Vậy tôi quấy rối việc của anh ta, chẳng phải tương đương với quấy rối việc của anh à?”

“Ừ,” Bạch Duy Minh chậm rãi gật đầu, “Nếu cậu nói thế…”

Dung Quân Tiện cũng hơi đau đầu: “Vậy đúng rồi, nếu không tôi đi tìm hội trưởng Tuyên để giải thích nhá.”

“Tôi thấy không cần. Cùng lắm cậu chỉ tán gẫu một câu thôi, chưa nói tới phá đám.” Bạch Duy Minh nói, “Tôi thấy Tuyên Bất Phàm không ăn bữa cơm của Liên Xuân Huyên. Liên Xuân Huyên không chịu thừa nhận mình thất bại, chỉ có thể trên trách thời tiết, dưới trách cậu.”

Dung Quân Tiện không hỏi nhiều, trong lòng mơ hồ vẫn hơi áy náy. Cậu cúi đầu, hà một hơi vào lòng bàn tay. Bạch Duy Minh thấy vậy hỏi: “Lạnh à?”

Dung Quân Tiện đáp: “Phải, tay hơi lạnh.”

Bạch Duy Minh cởi khăn quàng cổ xuống, nhẹ nhàng quấn chặt tay Dung Quân Tiện. Tay Dung Quân Tiện lạnh, càng cảm nhận được nhiệt độ của Bạch Duy Minh lưu lại trên khăn quàng cổ.

Chắc là Bạch Duy Minh sợ Dung Quân Tiện bị cảm lạnh, bèn nói: “Quay về đi.”

Hai người đi về phòng trà trong gió đêm, Bạch Duy Minh luôn đi ở hướng gió thổi tới, có ít còn hơn không mà cản không khí lạnh cho Dung Quân Tiện. Dung Quân Tiện vẫn quấn khăn quàng cổ của Bạch Duy Minh, xoắn xuýt như tâm tư. Hai người im lặng quay về quán trà, Bạch Duy Minh cởi áo khoác ra treo lên, lại nhìn thấy cây dù che mưa đặt cạnh cửa.

Bạch Duy Minh hỏi: “Cây dù này ở đâu ra?”

Dung Quân Tiện liếc nhìn cây dù màu đen kia một cái, mới chợt nhớ ra, đây là hội trưởng Tuyên cho cậu mượn hôm trời mưa.

Bạch Duy Minh lại nói: “Cán dù bằng gỗ anh đào, mặt dù bằng vải bạt dệt nổi, cả cây dù được làm thủ công.”

Dung Quân Tiện chớp chớp mắt: “Có ý gì?”

“Ý là rất đắt.”

Nếu mượn cây dù đắt như thế, tất nhiên phải trả lại. Hội trưởng Tuyên cũng là khách quý trong sơn trang. Dung Quân Tiện muốn trả cũng dễ, tìm đại một người phục vụ hỏi thăm là được. Cố tình Dung Quân Tiện là người không hiểu chuyện nhất, căn bản không để chuyện này trong lòng.

Dung Quân Tiện lại chớp mắt: “Trời ạ. Tôi lại không biết. Cái này hội trưởng Tuyên cho tôi mượn. Tôi phải đích thân đi trả.”

“Tôi đi trả giúp cậu.” Bạch Duy Minh nói.

Dung Quân Tiện lại bảo: “Sao lại giành đi trả chứ? Có phải anh muốn gặp hội trưởng Tuyên vì chuyện của Liên Xuân Huyên không, đang lo không có cớ?”

Bạch Duy Minh không nói gì, trong lòng lại nghĩ: Tuyên Bất Phàm cố ý cho cậu mượn cây dù quý báu như thế, mới gọi là muốn gặp cậu lần thứ hai, đang lo không có cớ.