Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc

Quyển 1 - Chương 15: Có thai



Trạc Thác ngồi nghiêm chỉnh ở đại sảnh Thẩm gia. Vừa rồi bà Thẩm đến tiệm rửa xe tìm anh, nói ông Thẩm có chuyện muốn thương lượng.

Lúc này, một người đàn ông trung niên từ trên lầu bước xuống, đến trước ghế sofa, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn Trạc Thác. Bà Thẩm cười dịu dàng nói: “Để tôi giới thiệu, đây là ba của Tiểu Vũ.”

Bà Thẩm vừa nói xong, Trạc Thác lập tức đứng lên, tôn kính nói: “Xin chào bác Thẩm!”

Thẩm Lạc Chính liếc nhìn Trạc Thác, không thể tưởng tượng được người thật so với ảnh chụp càng suất thần, làm cho người ta chú ý nhất là trên người anh có một khí chất đặc biệt. Vừa nghĩ tới việc anh đang lừa gạt con gái mình, tận đáy lòng Thẩm Lạc Chính dâng lên cảm tình đã bị đè xuống, nghiêm túc nói: “Nghe nói cháu xin nghỉ không dễ, vậy ta cũng không lãng phí thời gian của mọi người. Nói cho cháu hay, rốt cuộc cháu muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời khỏi Tiểu Vũ?”

Trạc Thác sửng sốt, không hiểu hỏi: “Thực xin lỗi, bác Thẩm, cháu không hiểu ý của bác lắm. Bác có thể nói rõ một chút được không?”

“Hừ, thật sự không hiểu ư? Xem ra mày đang giả bộ đứng đắn rồi. Mày tiếp cận Tiểu Vũ không phải vì nó là thiên kim tiểu thư, muốn chiếm tài sản sao?”

Nghe đến đó, Trạc Thác cũng hiểu được ý ông, anh cảm thấy vô cùng tức giận. Hừ, anh đường đường là hoàng tử của Thịnh Trạc hoàng triều, muốn cái gì có cái đó, đâu cần phải chiếm dụng tài sản của người khác chứ? Khó khăn nhất ông lại là bố của Vũ nhi, Trạc Thác cố nén suy nghĩ, nghiêm trang nói: “Bác Thẩm, dù bác xem thường cháu nhưng cháu nói cho bác biết, cháu với Vũ nhi qua lại vì cháu yêu cô ấy không phải vấn đề có tiền hay không.”

“Hừ, đàn ông nào cũng giống như mày vậy, đều nói mình rất thanh cao. Mày nói giá đi, tao nhất định có thể thỏa mãn yêu cầu của mày.”

“Ông!” Lần đầu tiên bị sỉ nhục như vậy, Trạc Thác không kiềm chế được con giận, khi anh chuẩn bị nổi giận thì trong đầu hiện ra đôi mắt ôn nhu của Tư Vũ cùng dung nhan mỹ miều của cô, anh kìm nén cơn giận, nhìn sang hướng khác không nói thêm gì nữa.

“Cậu Trạc, hãy dứt khoát đi, thời gian của tôi rất quý giá.” Thẩm Lạc Chính lên giọng gọi.

“Ông à, mọi người đều là người một nhà, có chuyện gì thì cứ bình tĩnh nói.” Bà Thẩm cuống quít khuyên giải.

“Cái gì mà người một nhà? Bà thật là nông cạn, người như vậy còn không xứng đáng xách giày cho Thẩm Lạc Chính tôi.”

Từ nhỏ đến lớn, mọi người đối với anh không sợ hãi thì là cung kính, đến giờ chưa từng thử qua cảm giác bị sỉ nhục như vậy, Trạc Thác nghe đến đó, không nhịn được nữa, trầm giọng nói: “Bác trai, bác gái, cháu xin phép đi trước.” Không chờ họ phản ứng, anh bước nhanh ra ngoài.

“Tên tiểu tử nhà ngươi, đứng lại cho ta, mọi chuyện còn chưa giải quyết xong!” Thẩm Lạc Chính tức giận hô hào. Đáng tiếc, thân hình cao lớn kia không hề để ý tới, cũng không quay đầu lại mà cứ đi thẳng ra cửa.

“Được rồi, đừng kích động. Có gì từ từ nói. Lần sau để tôi nói cho, ông làm cho người ta tôn trọng mình một chút đi.” Đối với thái độ vừa rồi của ông Thẩm, bà Thẩm cũng cảm thấy bực mình.

“Để bà nói? Vậy thà không nói còn hơn.” Thẩm Lạc Chính gạt tay bà, mặt mũi đầy vẻ giận dữ, nhanh chóng lên lầu.

Nhìn bóng người đang lên lầu, bà Thẩm thở dài một tiếng, không biết phải làm sao cho phải.

-----------

Thức ăn phong phú được bày trên bàn như mọi ngày, nhưng hôm nay không khí lại khác lạ. Tư Vũ phát hiện gần đây mẹ mình mang một bộ mặt buồn rầu, thỉnh thoảng lại nhìn về phía mình; ba thì mặt mũi nghiêm nghị, thậm chí còn mơ hồ có chút tức giận.

“Tiểu Vũ, nghe nói con đang kết bạn với một công nhân rửa xe, có thật không?” Thẩm Lạc Chính hỏi.

“Dạ?” Tư Vũ giật mình, hướng đôi mắt nghi ngờ nhìn về phía bà.

Bà Thẩm đau lòng nhìn con gái: “Tiểu Vũ, ba con cũng biết rồi. Chúng ta nhất định cho rằng chàng trai kia không thích hợp với con. Các con hãy sớm chia tay đi.”

“Con không muốn!” Vừa nghe đến việc họ phản đối chuyện mình với Trạc Thác, sự kiên quyết từ đáy lòng cô dâng lên, “Ba mẹ không phải con, làm sao biết anh ấy có thích hợp với con hay không chứ. Anh ấy yêu con, con cũng vậy, chúng con rất thích hợp.”

“Đùng---“ Thẩm Lạc Chính hung hăng quăng chiếc đũa xuống bàn, phẫn nộ quát: “Con còn nhỏ, lại còn tùy tiện mà nói yêu với chả thương, con biết cái gì là yêu sao? Anh ấy chăm chỉ, thong minh, hiếu học, về sau nhất định sẽ có sự nghiệp riêng mà.”

“Căn bản nó không thật lòng thích con, nó tiếp cận con là có mục đích khác.”

“Không phải, anh ấy thật lòng yêu con!” Tư Vũ lớn tiếng, chẳng những muốn cho họ nghe mà còn cho chính mình nghe.

“Mặc kệ nó như thế nào, tóm lại, ngày mai con lập tức kết thúc với tên tiểu tử kia, ngoan ngoãn đính hôn với A Thụy.”

“Con không muốn! Sao hai người cứ em con đính hôn với A Thụy. Không sai, anh ấy vĩ đại, gia đình lại có điều kiện tốt, nhưng con không yêu anh ấy! Ba mẹ có hiểu không?” Nghĩ đến việc hai người họ chỉ muốn chia rẻ mình vs Trạc Thác, Tư Vũ khóc rống lên, hung hăng đặt chén cơm xuống, nước mắt vòng quanh chạy thẳng lên lầu, về phòng khóa trái cửa.

------------------

Một buổi chiều nọ, Tư Vũ vừa bước vào phòng, đáng ra giờ này ba đang ở công tay làm việc, sao lại xuất hiện ở trong nhà, trong lòng cô cảm thấy khó chịu. Nhưng từ sau bữa cơm đó, cô với ông không còn thân thiết như trước nữa. Cô bình tĩnh chào một tiếng “Ba!” Sau đó lên lầu.

“Tiểu Vũ, con đến đây một chút!” Ông Thẩm gọi cô lại.

Tư Vũ đứng trước mặt ông, im lặng.

Ông Thẩm nhìn cô nói: “Tối nay ba hẹn Tư Đồ bá bá cùng ăn cơm, con chuẩn bị rồi đi cùng nhé.”

“Con không đi!” Tư Vũ lập tức phản đối.

“Con!!” Ông Thẩm tức giận.

“Cha, con lên phòng có việc.” Nói xong, cô xoay người chuẩn bị rời đi.

“Đứng lại!” Ông Thẩm lập tức đứng dậy nắm tay cô, nổi giận quát: “Đây là thái độ gì thế, con nhất định phải đi.”

“Con không đi.” Tư Vũ dùng sức né tránh.

Cứ như vậy, hai người giằng co tới lui, không cẩn thận nên Tư Vũ ngã xuống nền nhà. Cô cảm thấy cực kỳ đau bụng dưới.

Tinh thần ông Thẩm dần bình thường trở lại, ngồi xuống cạnh con gái, ân cần hỏi: “Tiểu Vũ, con làm sao vậy?”

“Ba ơi, đau quá……Bụng con đau quá!” Mặt Tư Vũ toát mồ hôi.

“Bà ơi…..chị Vương….” Ông sợ hãi kêu to.

Bà Thẩm và chị Vương nhanh chóng chạy đến, cả hai người thấy cô ngồi trên đất, thần sắc nhợt nhạt, hoảng sợ hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tư Vũ (tiểu thư) , con làm sao vậy?”

Sắc mặt Tư Vũ ngày càng tái nhợt, cuối cùng thì ngất đi.

Ông Thẩm ôm cô chạy lên lầu, vừa chạy vừa la lớn: “chị Vương, mau gọi điện cho bác sĩ Lưu.”

Bà Thẩm cũng gấp gáp đuổi theo sau.

Trên chiếc giường màu xanh da trời, Tư Vũ nhắm nghiền hai mắt, gương mặt hoàn toàn yên bình. Ông bà Thẩm lo lắng nhìn bác sĩ Lưu chuẩn đoán bệnh. Không lâu sau, bác sĩ Lưu buông dụng cụ, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Thưa ông bà, Tư Vũ tiểu thư, cô ấy……cô ấy đã mang thai bốn tuần.”

“Cái gì?” Ông bà Thẩm như sét đánh ngang tai, bị dọa đến lảo đảo cả người.