Mình Thử Yêu Nhé, Cleo?

Chương 27



Trong tất cả các loại xe, chiếc Bentley Continental mui trần hai cửa màu đỏ đời 1985 là chiếc Cleo thích nhất. Nhưng cô sẽ thích hơn nếu không có hàng triệu mẩu hoa giấy đỏ và bạc rắc khắp nơi trên ghế bọc da màu ngà voi và thảm màu kem.

Nhưng khó có thể cáu được khi người được đón sáng nay đã rất ngạc nhiên và đó là một cô dâu tưởng rằng mình sẽ được chở bằng chiếc xe Mazda của ông chủ. Cô ấy đã bật khóc vì vui mừng, và Cleo phải chớp mắt để ngăn nước mắt của chính mình lại khi chú của cô dâu phải cần thận nhấc cô ấy ra khỏi xe lăn đặt vào phía sau chiếc Bentley. Cô ấy trông rất xinh trong chiếc váy cưới nhung đỏ thẫm.

Rồi sau buổi lễ, cô đã lái xe đưa cô dâu và chú rể quay về căn nhà của ông chú ở Downend để tổ chức tiệc nhẹ và niềm hạnh phúc của họ thật vô bờ bến. Hàng trăm bức hình đã được chụp bên trong, bên ngoài và trước chiếc Bentley và cả mấy cơn bão hoa giấy được tung lên trời để chúc mừng. Cleo được biết là cha mẹ cô dâu đã mất ba năm trước trong một tai nạn khiến cô ấy phải ngồi xe lăn. Ước mơ của cha cô ấy là được đưa con gái yêu quý đến nhà thờ trong lễ cưới trên một chiếc limousine màu đỏ.

Phải là người có trái tim bằng đá thì mới không thấy cảm động với câu chuyện đó, phải không? Một tấm thảm kịch không thể tưởng tượng nổi, nhưng hôm nay cô gái và người chồng trẻ đã chứng minh là họ có thể vượt qua những chuyện đó. Ngồi cạnh nhau, cầm tay nhau nơi ghế sau chiếc xe đầy hoa giấy, cô gái nói, “Chị biết không, em là cô gái may mắn nhất trên đời.” Và Cleo đã tin lời cô ấy.

Nên cô ta không ca thán gì về số hoa giấy đó, ngay cả nếu đó là loại giấy tráng kim sáng loáng có thể tích điện và tung tóe như bỏng ngô, lại còn không dùng máy hút bụi hút đi được. Chỉ cần cố thêm một chút và…

“Chào chị!”

“Ôi!” Giật mình vì cái vỗ vai, Cleo đập đầu vào khung cửa và bị hoa mắt. Cô tắt máy hút bụi, lùi ra khỏi xe và quay lại xem ai đã khiến cô tự gây thương tích thế này.

“Ôi, tôi xin lỗi. Tôi không định làm chị bất ngờ! Chị có sao không?” Cô gái đó cao, đeo mắt kính chữ nhật viền ngọc lục bảo mỹ ký, và cái cơ thể gầy giơ xương kia được bọc trong mớ quần áo màu xám kỳ dị mà có lẽ đắt gấp mười lần giá ta dự đoán.

“Tôi sẽ sống thôi,” Cleo xoa sau đầu. “Tôi giúp gì được cho chị không?”

“Tôi hy vọng là vậy. Chúng tôi có thể mượn xe của chị được không?”

Ánh mặt trời nhợt nhạt xuyên chiếu qua các đám mây còn bãi cỏ trước làng thì vắng tanh vắng ngắt. Nhìn lại để dám chắc là không có ai ở gần đó, Cleo nói, “Chúng tôi là ai?”

Cô gái cười. “Tôi làm việc cho Schofield. Bọn tôi đã nhìn trộm chị! À, là ông ấy, và một khi Schofield đã thích cái gì thì không ai dừng ông ấy được, nên tôi thực sự hy vọng chị sẽ đồng ý. Chúng tôi ở ngay bên kia thôi,” cô nói thêm, chỉ mơ hồ ra đằng sau.

“Nhà Johnny à?” Cleo không hề biết Schofield là ai, nhưng hẳn là cô suy đoán có lý.

“Đúng rồi! Chúng tôi đang chụp ảnh… Tôi là Terri, trợ lý của Schofield… Và ông ấy thấy xe của chị từ cửa sổ tầng trên. Nên ông ấy bảo tôi qua đây xem chị có thể cho chúng tôi mượn được không, chỉ hai tiếng thôi.”

Được rồi, bây giờ là một rưỡi. Cleo nghĩ nhanh. Cô phải đón Casey lúc bốn giờ, nên chính xác ra thì có thể. “Cô muốn tôi đưa đi đâu?”

“À, không đi đâu cả! Chúng tôi chỉ muốn có cái xe trong bức hình, thế thôi.”

“Xe để cho thuê, nên tôi không cho mượn được.” Thực ra cô có thể, nhưng cô sẽ không làm thế. “Một trăm bảng,” Cleo nói.

Terri sốt sắng gật đầu. “Ôi trời, được, tất nhiên, không vấn đề gì!”

Chết tiệt, đáng ra phải đòi giá cao hơn. Đấy chính là lý do cô sẽ không thể bán hàng trong khu chợ ở Ma rốc được.

Schofield trông giống như một ông thần lùn dẻo dai vậy. Ông đội chiếc mũ bóng bầu dục kẻ ô, áo vest đen vài lanh nhàu nhĩ và quần bó màu vàng kem trứng. Ông chào Cleo như người thân lâu ngày gặp lại, cô chỉ còn biết cảm ơn vì sự thật không phải vậy.

“Cô bé, cô đúng là phao cứu sinh. Tôi đang gặp ác mộng đây.” Giọng ông còn giống giọng ông thần lùn nữa. Và cái mũ bóng chày quá to so với ông. Đằng sau, Johnny nhướng mày ra hiệu Schofield không phải người duy nhất gặp ác mộng. Rõ ràng là đang có sự hiện diện của dân Nghệ sĩ.

“Cô bé thấy ý đồ của tôi không? Màu bạc, xám, trắng… chỉ toàn một tông màu.” Schofield đang nhảy từ bên nọ sang bên kia, giơ tay ướm khung hình: Johnny trong chiếc áo trắng và quần hộp màu xám, làm việc trong căn phòng màu trắng khổng lồ với tượng con ngựa đực bằng thép mạ bạc chồm lên trời. Ở đằng xa, qua khung cửa sổ kiểu Pháp, một khu vườn trắng và xám không chút sắc màu phủ đầy…

Đợi một chút.

Là tuyết à?

Nhìn thấy cô ngạc nhiên, Johnny nói bình thản, “Họ mang máy tạo tuyết đến đây lúc trước. Họ xịt cả khu vườn. Đó là giấy bồi đấy.”

“Tớ biết mà.” Thực tình, hắn nghĩ là cô ngốc lắm chắc?

“Trắng… xám… bức tranh một màu, Schofield ngâm nga. “Nhưng khi bắt đầu chụp hình chúng tôi thấy thiếu cái gì đó. Cái gì đó quan trọng… sống còn… và tôi không biết mình cần cái gì cho đến khi tôi nhìn ra ngoài cửa sổ thấy…”

“Chiếc Bentley Continental mui trần màu đỏ hai cửa của tôi.”

“Đúng! Đúng! Cô sẽ đỗ nó ở đây, sau mấy cái cây đó… con ngựa.” - Schofield chỉ con ngựa thép đang chồm lên - “Kề sát với mã lực” - Ông ta vung tay lên chỉ chỗ đỗ xe. “Cô thấy không? Đã thấy nó chưa?” Cãi mũ bóng chày quá khổ tụt xuống che mất một bên tai khi ông hăng hái gật đầu. “Cô thấy không?”

Cleo gật đầu. Ông đang rống lên như điên. “Được.”

Phải mất mười phút nhích lên vài phân, lùi xuống vài phân - “Không, không, lùi lại lần nữa, một chút nữa thôi,” Chiếc Bentley mới đỗ vừa ý Schofield và máy ảnh bắt đầu chụp. Nhận ra mình phải ở lại phòng khi cần di chuyển chiếc xe, Cleo ngầm sung sướng. Cô chưa bao giờ thấy người ta chụp hình. Lần này, để làm bài đinh cho một tạp chí bìa bóng, sẽ phải mất hàng giờ liền và chú ý đến từng chi tiết khiến người ta mệt óc. Ngoài Schofield trông như ông thần lùn quá khích, còn có trợ lý Terri, chuyên gia xây dựng hình ảnh Lorna (với bộ áo liền quần màu cam, mũ màu ngọc lam, áo lưới), chuyên gia trang điểm và làm tóc Mike (đầu trọc, không trang điểm), và nhà báo thực hiện việc phỏng vấn tên là Roz.

Johnny đến bên cô trong giờ nghỉ giải lao và lầm bầm, “Cậu tin được chuyện này không? Tớ tưởng họ chỉ đến chụp vài tấm hình rồi đi trong vòng năm phút.”

“Ôi không không không không.” Cleo giữ vẻ mặt nghiêm túc và chầm chậm lắc đầu, theo kiểu của Schofield. “Phải mất hơn năm phút thì mới tìm được thứ đặt cạnh cho… hợp lý.”

“Cậu đúng đấy. Thế mà tớ chả biết gì. Sao cậu nhìn tớ thế?”

“Cậu xịt tóc đấy à?”

“Không!”

Cô soi gần hơn. “Trang điểm à?”

“Biến đi, tớ không trang điểm.”

“Thế tại sao lại có chuyên gia trang điểm và làm tóc?”

“Tớ làm gì có. Anh ta ở đây để làm cho Roz. Cô ấy muốn được chụp ảnh khi đang phỏng vấn tớ.”

Mike đang sắp xếp lại các hộp đựng mỹ phẩm thì liếc sang thấy hai người đang nhìn anh ta. Lấy cái chổi và một lọ phấn bột, anh ta hỏi đầy hy vọng, “Sẵn sàng trang điểm một chút chưa?”

“Thôi thôi, cảm ơn.” Johnny nói.

“Chắc không? Để không bị bóng thôi.”

“Chắc mà, cảm ơn anh.” Trong lúc Schofield đang leo lên leo xuống cầu thang kiểm tra từng góc độ có thể chụp, Johnny nói với Mike, “Lúc nào ông ấy cũng thế này à?”

“Ôi, vâng. Hôm nay ông ấy còn dễ chịu đấy. Lần chụp trước tôi làm cho ông ấy, cuối cùng chúng tôi phải ra tận công viên Regent với ba siêu mẫu trong y phục sang trọng bị bao vây bởi cả tá các bà say khướt nốc ừng ực mấy chai Tennants Extra.” Môi anh ta run run khi nghĩ đến sự kiện tai họa đó. “Và tất cả bọn họ đều muốn trang điểm.”

“Ha!” Roz ngồi lên cái ghế cạnh Johnny. “Năm ngoái bọn em làm một vụ và ông ấy bắt Terri ra hối lộ một cô cảnh sát giao thông để cô ta vào studio. Thoắt cái Terri đã thấy ông ấy bắt cô ta nằm xuống đất để tay diễn viên đoạt giải Oscar đó cầm tay lái đứng trên đặt một chân lên ngực cô ta. Ông ta còn đặt tên cho bức ảnh đó là Chẹt Qua Cô Daisy.”

“Tôi có nghe nói tới bức ảnh đó!” Cleo nhớ có đọc chuyện này trên báo. “Có phải sau đấy cô cảnh sát bị mất việc không?”

Roz gật đầu. “Kể ra cũng buồn, tất nhiên rồi. Và không công bằng lắm.” Cô ta dừng lại. “Nhưng này, cô ta là cảnh sát giao thông mà, ai thèm quan tâm chứ.”

“Rồi, mọi người quay lại vị trí đi.” Schofield đang đu trên cái thang như một con khỉ. “Johnny, sang bên phải con ngựa nào chàng trai, rồi tôi sẽ bảo cậu phải đi đâu.”

“Chụp ảnh,” Johnny lầm bầm trong họng.

“Chỉ khoảng hai tiếng nữa thôi.” Roz an ủi hắn.

“Mọi người biết không?” Mike vỗ vào cái bụng béo một cái. “Tôi đói quá!”

“Terri, Terri đâu rồi? Mọi người muốn ăn rồi!” Sợ Terri không hiểu, Mike còn bắt chước động tác hoạt hình ăn với dao dĩa.

“Được, không vấn đề gì.” Nhấn một nút trên điện thoại, Terri nói rất ra dáng, “Xin chào, là Terri đây, chúng rôi sẵn sàng rồi.” Cô tắt máy, nhìn qua phía Cleo, “Chị có ăn chay không?”

“Không.”

“Ôi, phù, may quá.”

Cleo cũng nghĩ vậy.

Năm phút sau, chuông cửa reo. Terri đang giữ bảng phản quang cho Schofield gọi lớn, “Đồ ăn tới đó. Ai ra mở cửa được không?”

Cleo đang quan sát việc chụp ảnh, bị mê hoặc bởi cả quá trình chụp. Ánh sáng là thứ quan trọng nhất. Schofield đang hăng say làm việc, nắm bắt từng cú xoay người khi Johnny uốn dây thép. Đúng là rất cuốn hút khi quan sát ông ta nắm bắt các góc độ…

“Ai ra mở cửa đi?” Schofield quát lên khi tiếng chuông cửa lại reo.

Được rồi, Cleo đứng dậy.

“Đợi đã.” Schofield đột nhiên dừng chụp và nheo mắt nhìn cái Bentley qua ô cửa sổ kiểu Pháp. “Ta cần một… một… tài xế.”

“Ý hay đấy,” Terri thở ra.

“Là cô.” Ông ta xoay ngoắt lại phía Cleo. “Cô có mũ tài xế không?”

“À… có, ở nhà.” Aaaaa, ông ấy vừa mời cô vào chụp hình, cô sẽ có thể được làm tóc và trang điểm, những người cô biết sẽ nhìn thấy cô trong quyển tạp chí bóng loáng…

“Cô bé hãy ngoan ngoãn về nhà lấy mũ đi,” Schofield nói.

Cleo mở cửa thì thấy Fia đang đứng bê một khay lớn được đầy kín. Đằng sau là Georgia cũng bê một khay khác.

Fia rõ ràng hơi bất ngờ. “Chị làm gì ở đây thế?”

Ha, cảm giác thật thú vị. “Họ sẽ cho tôi vào ảnh.”

“Ôi trời chị may mắn thế.” Georgia reo lên. “Bọn em ở lại xem được không?”

“Lúc trước Terri sang gọi rất nhiều đồ ăn.” Fia mọi khi ít trang điểm vào ban ngày giờ đang trát cả tấn mỹ phẩm lên mặt. “Họ sẵn sàng rồi; tôi mang đồ vào nhé?”

“Mang vào đi. Tôi chỉ về nhà lấy thứ này thôi.”

“Trông Johnny có nóng bỏng không?”

Cleo ngạc nhiên; Georgia đang hỏi câu đó. “Em nói sao cơ?”

“Fia muốn biết điều đó. Chị ấy chải cả cân mascara cứ như chẳng có ai xung quanh ấy.” Huých Fia một cái, Georgia nói thêm vẻ khêu gợi mỉa mai, “Chị ấy mong người ta đang chụp hình khỏa thân lắm đấy.”