Minh Như Thần Tư

Chương 13



Cuộc sống không có bất kỳ trắc trở, liền có vẻ bình thản, nhưng loại bình thản này khiến cho người ta cảm thấy ấm áp, cho dù có đắm chìm trong đó cũng là nắng ấm vô tận.

Ăn cơm tối, sắc trời đã trở nên thâm thúy như màu biển khơi, Minh Tư cùng Sở Khanh Hàm tản bộ trong sân, xung quanh yên tĩnh, chỉ có cây cối bị gió thổi phát ra tiếng xào xạc. Hai người tay nắm tay, đi từ từ, đợi tiêu hóa không sai biệt lắm mới trở vào nhà, nhàn nhã dựa lưng trên ghế sô pha.

Minh Tư đứng dậy mở ti vi, tìm ra một cái đĩa phim, bỏ vào đầu DVD, vì tạo bầu không khí, lại tắt bớt đèn trong nhà, chỉ giữ lại ngọn đèn đêm trong phòng khách, bởi vì bộ phim bọn họ xem tối nay là một bộ phim ma. Chuẩn bị xong xuôi toàn bộ, Minh Tư liền trở về làm ổ trong lòng Sở Khanh Hàm.

Sở Khanh Hàm chưa bao giờ xem cái thể loại gọi là phim, ngay cả tin tức thường ngày cũng không xem nhiều, ngược lại Minh Tư nhân lúc rãnh rỗi sẽ mở ti vi, dùng tiếng ồn ào làm cho không khí náo nhiệt một chút. Đang lúc không có việc gì làm, lại vừa ý mấy bộ phim điện ảnh, Sở Khanh Hàm vốn mang tinh thần Minh Tư đi nơi nào thì hắn sẽ theo tới nơi ấy, cũng liền cùng ngồi xem, bất quá phần lớn thời gian Minh Tư chuyên tâm vào nội dung phim, còn Sở Khanh Hàm thì chuyên tâm vào Minh Tư.

Bộ phim điện ảnh Minh Tư chọn lần này thuộc thể loại kinh dị mà cậu chưa bao giờ xem qua, một chốc giật mình một chốc kinh hãi, cộng thêm thanh âm rùng rợn, khiến cho Minh Tư có chút không chịu nổi, càng xem càng rúc sâu vào trong lồng ngực Sở Khanh Hàm, mặc dù sợ nhưng vẫn không quay đầu đi, vì sợ sẽ bỏ qua tình tiết hấp dẫn, đành phải tiếp tục chống mắt nhìn chằm chằm ti vi.

Sở Khanh Hàm hơi cúi đầu nhìn về phía Thẩm Minh Tư trong lồng ngực, mặc dù trên mặt không có biểu tình gì lớn, nhưng lại lộ ra sự ôn nhu vô hạn, nâng tay lên, ôm lấy Minh Tư càng chặt hơn, tay còn lại vô cùng thân mật mà dây dưa cầm lấy tay Minh Tư.

Lúc phim kết thúc, Minh Tư cơ hồ nằm gọn cả người trong lồng ngực Sở Khanh Hàm, đối với tình cảnh này, Minh Tư ngược lại không có bất kỳ ngượng ngùng gì, bởi vì cậu cảm thấy, nấu cơm dọn dẹp nhà cửa cũng tốt, nhát gan cũng được, đều không phải là độc quyền của phụ nữ, mà là bản tính của một người, cho nên Minh Tư rất thản nhiên ngẩng đầu lên, “Bộ phim này có chút dọa người.” Không khí của bộ phim quá mức kinh dị lại gần gũi với đời sống, có chút giống như ám thị trong lòng, mặc dù biết là giả, nhưng kết hợp với không gian bốn phía tối thui thật đúng là có chút rợn tóc gáy.

Thần sắc cưng chìu lộ ra giữa mi tâm Sở Khanh Hàm, cúi đầu hôn lên đôi môi non mềm phấn hồng của Minh Tư, “Đừng sợ.” Lại hôn lên mái tóc mềm mại của cậu, “Có anh đây.” Nói xong liền ôm ngang lấy cơ thể nhỏ nhắn của Minh Tư, đi về phía phòng ngủ, xung quanh ám trầm, làm cho Minh Tư tối nay có chút lệ thuộc vào Sở Khanh Hàm, chút tình sự này nọ vào buổi tối cũng liền thuận lý thành chương.

Mặt trời mọc, hai người luôn luôn dậy sớm lại tham ngủ hiếm thấy, dẫu sao tới lúc trời tờ mờ sáng thì cái trò quấn quýt đưa đẩy kia mới dừng lại, dù thể lực có tốt, Minh Tư hiện tại cũng dậy không nổi, còn Sở Khanh Hàm thì cơ hồ ôm sát cậu vào trong người mình, mang theo trạng thái sung sướng thỏa mãn mà ngủ say sưa bên cạnh.

Ngủ tới tận trưa, hai người mới lần lượt đứng dậy, cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, Sở Khanh Hàm không cho Minh Tư bước vào phòng bếp nấu cơm, đỡ cậu ngồi xuống ghế sô pha. Minh Tư nhìn nhìn Sở Khanh Hàm cúi đầu hôn cái chóc lên môi cậu, nghi ngờ trong đầu còn chưa tiêu tán, liền thấy nam nhân đi vào phòng bếp.

Minh Tư cười một tiếng, mặc dù hiếu kỳ nhưng cũng không có đứng dậy ngăn cản, ngược lại học theo Sở Khanh Hàm, cầm lên quyển sách trên bàn lật xem, mới vừa nhìn được hai trang, liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Minh Tư giương mắt lên, đúng lúc nhìn thấy Sở Khanh Hàm bưng một vật thể giống như cái nồi đặt lên trên bàn ăn.

“Ăn thôi.” Thanh âm bình tĩnh không gợn sóng, trong mắt đều là ôn nhu vô hạn.

Minh Tư ngồi vào bên bàn cơm, nhìn người nọ đem cháo còn dư ngày hôm qua hâm nóng lại lần nữa, bên trong còn nổi lềnh phềnh một ít vật thể tương tự như mì sợi, mặc dù nấu không được tốt cho lắm, mùi vị cũng có chút gượng gạo, nhưng ở trong lòng Minh Tư, không có bất kỳ món ngon thiên hạ nào có thể so sánh được.

Ăn cơm xong, Sở Khanh Hàm vẫn không để cho Minh Tư rửa chén, mà tự mình đeo vào tạp dề, cầm chén trong bồn, bắt đầu nghiêm túc kì cọ.

Minh Tư bưng chén trà Sở Khanh Hàm pha cho cậu, dựa vào cạnh bồn rửa, nhìn nam nhân đang lau chùi chén dĩa trước mặt, cảm thấy đây mới chính là cuộc sống, mặc dù chỉ là củi gạo dầu muối, nhưng là cuộc sống thật sự.

Cuộc sống có thể gắn bó làm bạn cùng nhau đến già.