Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 31: Lâm phóng



Ngoài cửa sổ, mặt trời ở trong mây từ từ ló ra, bên trong phòng lư hương tỏa ra khói trắng nhẹ nhàng bốc lên.

Lâm Phóng hôm nay một thân khôi giáp mũ sắt sáng loáng, hông đeo bội kiếm, ngồi thẳng vào chủ vị, tựa như một nho tướng. Ánh mắt trong trẻo sâu kín của hắn liếc nhìn một vòng, chậm rãi nói: “Hôm nay, một trận huyết chiến sợ là không thể tránh được.”

Ta, Hoắc Dương, Cầu An, Tam sư huynh, Lục sư đệ và Trầm Yên Chi đều đồng loạt gật đầu.

“Ta đã cùng Cao tướng quân đã bàn bạc kỹ lưỡng. Hắn bố trí binh lực ổn thoả tại ba cửa. Các ngươi dẫn theo người của chúng ta, cùng với các binh lính giỏi mấy ngày nay huấn luyện, hiệp trợ thủ thành.” Lâm Phóng nghiêm nghị nói: “Hai quân giao chiến, binh lực tương đương, cái cần đấu đó là một chữ dũng. Chỉ mong có các ngươi ở đó, quân ta có khả năng sĩ khí đại chấn!”

Chúng ta đều gật đầu, trên mặt ai ai cũng là vẻ mặt nóng lòng muốn thử.

Lâm Phóng lại nói: “Quân Đỗ Tăng một khi tấn công lên, ta cùng Cao tướng quân thật không có khả năng khống chế. Toàn bộ dựa vào chư vị, hiệp trợ quân trong thành, bảo vệ tốt thành trì, đánh lui quân địch! Lâm mỗ sẽ ngồi thẳng ở lầu trên cổng thành, chờ tin lành!”

Chúng ta đồng thanh đáp: “Được!”

Mọi người sau khi được an bài từng vị trí thì tản đi. Ta chầm chậm đi ra sau cùng, ra đến cửa, nhìn lại, Lâm Phóng đã đứng lên, một thân nhung trang, bộ mặt lãnh phách như tuyết.

Hắn là võ Lâm minh chủ, là hi vọng của cả võ lâm Giang Đông. Điểm này ta đã sớm biết.

Ta rốt cục cũng quyết tâm, xoay người rời đi.

Hắn nhìn ta, bất động thanh sắc.

Ta lại đột nhiên dừng lại từ trong ngực lấy ra một bọc quần áo nhỏ: “Văn Tuyền, đây là tơ vàng bảo giáp của nhà ta mà mẹ ta cho, mấy ngày này ngươi lấy mặc đi.”

Hắn tiếp nhận lấy, mở ra, tỉ mỉ đánh giá một phen, bàn tay trắng nõn chỉ bộ quần áo: “Cái lỗ lớn này là lần trước Hoắc Dương đục thủng?”

“Không phải! Lấy công lực của hắn, há có thể đục thủng bảo giáp.” Ta sờ sờ đầu mình, “Là ta lúc nhỏ tìm cách phá hư.”

Lâm Phóng cười cười, đưa trả lại cho ta: “Thanh Hoằng, ngươi phải ở dưới cổng thành giết địch, khi cần thiết có lẽ còn phải ra thành nghênh địch, bảo giáp này ngươi giữ lại thích hợp hơn.”

Ngữ khí hắn tuy rằng bình thản, lại mang theo chút dao động.

Nhưng minh chủ nha, ngươi không hề có võ công, cũng không có nội lực, lầu gác trên cổng thành trống trải, đao kiếm lại không có mắt, nếu ngươi bị thương, đừng nói sư phụ, Tử Tô đến cả hoàng đế cũng sẽ không để ta yên đâu!

Ta hắc hắc cười nói: “Trên thân ta còn có một cái tốt hơn. Cái tồi tệ này, mới cho ngươi.” Thấy hắn không tin, ta dứt khoát nói: “Trên thân đây, ngươi muốn nhìn sao?”

Ta làm bộ mạnh mẽ kéo cổ áo.

Hắn vội vàng quay mặt đi chỗ khác, chỉ thấy hắn nghiêng mặt đường nét uyển mỹ lệ thanh nhuận, lỗ tai trắng tinh tế lại hơi hơi đỏ lên, trông rất đẹp mắt.

Ta lập tức sửng sốt.

Hắn chậm rãi quay đầu, hai con ngươi đen láy chăm chú nhìn ta.

“Hồ nháo!” Hắn mắng, ngữ khí có chút mềm mại, lại mang theo ý cười.

Ta đem bảo giáp ấy vắt lên bờ vai hắn đáp: “Ta đi đây!”

Đi ra khỏi lều lớn của hắn, lại phát hiện ra trên mặt mình cũng có chút nóng rát.

Hoàn toàn tỉnh ngộ: Vừa rồi, ta là vừa trêu chọc Minh Uy tướng quân minh chủ đại nhân máu lạnh giết người không chớp mắt sao?

Nhất thời nghĩ lại mà sợ hãi không thôi.

Trong mấy người, ta cùng Hoắc Dương võ nghệ cao nhất, Cầu An, Tam sư huynh mưu kế sâu nhất. Thế là, ta cùng Tam sư huynh, Trầm Yên Chi ở cửa Tây; Hoắc Dương, Cầu An, Lục sư đệ tại cửa Đông.

Đám người La Vũ tự nhiên là đi theo ta.

Lại một trận tiếng trống dồn dập.

“Giết! Giết! Giết!” Ma trận dưới thành chợt bộc phát ra những tiếng gầm lên giận dữ.

Bọn họ bắt đầu công thành.

Những binh sĩ ngân giáp đen, nặng nề nghiêm túc đẩy về hướng cửa thành. Máy ném đá, xe nỏ liên hoàn, pha lẫn binh lính gầm lên giận dữ, như gió táp mưa rào hướng về cổng thành đánh úp.

Trên lầu cổng thành vang vọng giọng nói của Cao Kiến Hoa: “Bắn tên — bắn tên — ném đá!”

Mưa tên đạn đá càng thêm dầy đặc, hướng về đám người đông đúc trên phía mặt đất đánh tới.

Chiến sự bắt đầu, ngay lập tức tiến vào trạng thái gay cấn. Tiếng rống giận dữ, tiếng kêu đau đớn, tiếng chửi bậy, đan vào cùng một chỗ.

Ta đứng chính giữa đội quân, nhìn bọn họ điên cuồng bắn tên, gầm lên chửi bậy, lại chỉ cảm thấy nôn nóng vạn phần mà không có đất dùng võ — ta không giỏi bắn cung, cũng không thạo sử dụng ám khí, cự ly xa như vậy, quyền cước đao kiếm không có dùng được!

Một bên La Vũ đang nâng một cái cung lớn, khom người, dồn khí lực chín trân hai hổ mà kéo. Mũi tên gào rít bắn ra, một mũi tên bắn ra lại một người ngã xuống!

Hắn giết đến hứng khởi, cực kỳ đắc ý, ha ha cười nói: “Tướng quân nhìn thấy không! Trên chiến trường cùng võ lâm không giống nhau!”

Sáu huynh đệ La Vũ cũng là chém giết rung trời, bọn hắn thủ pháp bắn tên đều chuẩn, lực đạo lại lớn, ở một góc cổng thành hình thành thế phòng thủ mãnh liệt, quân địch bị đánh lui không thể tiến lên phía trước một bước!

Sức mạnh của bọn hắn kéo theo sĩ khí cho những binh lính khác, tuy rằng tên đạn của quân địch vẫn như cũ nhao nhao bắn ra, lầu trên cổng thành lại vui cười một mảnh.

Hơn một canh giờ, đại quân Đỗ Tăng vẫn không thể tiến thêm về phía cổng thành một bước!

Ta nhìn phía sau đội quân tiên phong của địch, một thống soái mặc ngân giáp màu trắng cưỡi ngựa lẳng lặng đứng một bên — không biết người kia có phải là Đỗ Tăng hay không?

Cho dù hắn là ai, thì giờ phút này sắc mặt chắc hẳn cũng rất khó nhìn, ha ha ha!

Nhưng mà đại quân Đỗ Tăng nhiều năm qua quét ngang Tây Bắc Đại Tấn, cũng không phải chỉ có hư danh.

Sau thời gian trì trệ ngắn ngủi, càng nhiều binh sĩ như thủy triều dâng lên, công kích cũng càng lúc càng mãnh liệt, hướng về chúng ta đánh úp lại.

Ngay cả đám người La Vũ, đều có chút kinh hoàng.

Cao Kiến Hoa tức giận mắng mọi người tăng cường phòng ngự.

Sau đó quân địch chiến tuyến, bắt đầu hướng về phía chúng ta đẩy mạnh.

—————-

Buổi trưa qua đi, mặt trời phảng phất cách đỉnh đầu không đến một trượng, chói mắt làm cho người ta hôn mê.

Quân đội màu đen dưới tường thành, lần nữa bạo động tấn công, thang lại một lần nữa đập lên tường thành, bọn hắn lần nữa như thủy triều ập đến. Mà trên cổng, chúng ta sớm đã chém giết đỏ mắt, người người thở hồng hộc, bộ mặt nanh ác.

Trầm Yên Chi trước cũng là giống ta, chỉ có thể ở đứng trên cổng thành quan sát. Lúc này rốt cục cũng có đất dụng võ. Nàng cùng tám vị mỹ nhân từ trong quần áo lấy ra rất nhiều thứ lung tung, toàn bộ trút xuống cổng thành—phía dưới nhất thời vang lên tiếng kêu thảm thiết không ngừng.

Trầm Yên Chi hừ lạnh một tiếng nói: “Bọn họ tới rất nhanh. Chỉ cần đi qua ngày hôm nay, mấy ngày nữa chúng ta lại đi pha nhiều độc một chút, dạy cho bọn hắn không dám tiến lên phía trước một bước.”

Tuy rằng có chất độc ngăn trở thế tấn công của quân địch, nhưng độc vật cũng có thời điểm dùng hết.

Trên tường thành hiện ra một cái đầu mang mũ giáp màu đen, ta một kiếm đâm ra, có tiếng thét chói tai rồi ngã xuống.

Những cái đầu đội mũ sắt nhô lên càng lúc càng nhiều.

Đám người La Vũ đại đao múa đến uy vũ sinh ra gió, một đao giết vài người, nhanh xa so với bảo kiếm của ta.

Ta nhìn Quyết trong tay hàn khí bức người, nhét vào vỏ.

Từ trong giày, lấy ra một đôi dao găm Ôn Hựu tặng, mạnh mẽ chém đến.

Ta chiếm đóng một góc cổng thành, dao găm múa đến hoa mắt, ngay cả chính ta đều không biết mình đã giết bao nhiêu người. Chỉ là không ngừng có người từ thang trèo lên, ta không có cho bất kỳ một ai đạp lên mặt đất ở cổng thành.

Cũng không biết trải qua bao lâu, phía bên ta không có người đi lên nữa. Ta nghiêng đầu, lại thấy đám người La Vũ, Trầm Yên Chi chiếm đóng góc khuất vẫn như trước không ngừng có người leo lên. Ta ngó ra ngoài tường, thấy dưới cổng thành quân địch đã vứt bỏ thang, buông tha cho góc này.

Ta không khỏi có chút đắc ý, hét lớn một tiếng, bổ nhào về phía Trầm Yên Chi, cùng nàng sóng vai.

Nàng quyền cước không tốt lắm nhưng sau khi được ta tương trợ, liền có thể thuận lợi xuất độc, nhất thời uy lực tăng lên nhiều.

Địch không ngừng bị chúng ta chém giết, thế tấn công lần nữa bị ngăn trở.

Ta ngó xuống tường thành thấy trên thang không hề có người, nhét dao găm vào trong giày, khí tụ đan điền, thét dài một tiếng.

“Lên –”

Ta cũng không phải sinh ra mang thần lực, nội lực cũng không thâm hậu bằng Ôn Hựu, nhưng mà tập võ nhiều năm, lúc này dốc hết toàn lực một chưởng đánh ra, cũng có chút uy lực.

Thang kia phía dưới còn hơn mười người, lại không thể ngăn cản thế đổ xuống.

“Phanh –” Một tiếng nổ.

Lầu cổng thành trên dưới, toàn bộ chiến trường, đột nhiên an tĩnh trong khoảng khắc.

“Tốt!” Trên lầu bỗng nhiên vang dậy tiếng khen.

Đám người Trầm Yên Chi, La Vũ nhìn ta, trong mắt đều mang kích động.

An tĩnh chỉ là khoảng khắc. Tiếp tục là âm thanh trống giục, quân địch khôi phục lại tiếp tục tấn công. Chỉ là sát khí không còn được mạnh mẽ như trước.

“Cao tướng quân!”

“Chú ý!” Có tiếng thét lên

“A –”

Chợt nghe thấy trên lầu ở cổng thành kinh hô một mảnh. Ta nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thoáng nhìn thấy một thân ảnh đạm bụi vội vàng rơi xuống cổng thành.

Tuy ta đối với Cao Kiến Hoa ấn tượng không tốt, nhưng hắn dù sao là một vị tướng khó có được trong quân. Mà năng lực hành quân đánh trận, so chúng với chúng ta mạnh hơn rất nhiều.

Không thể cho hắn chết! Không thể cho hắn chết!

Ta nhẩm thầm trong miệng, vội vàng bổ nhào ra khỏi tường thành.

“Chiến tướng quân –” Phía sau có người đồng thanh kinh hô.

Bên tai chỉ có tiếng gió thổi qua, dưới thành, trước mắt là quân địch đông nghìn nghịt, giống như biển đen.

Ta cấp tốc hạ xuống.

—————-

“Chiến sự hôm qua, năm vạn quân đội của Đỗ Tăng vây thành nguy cấp. Vi thần cùng Minh Uy tướng quân thống lĩnh ba vạn quân, đánh lui hơn hai mươi đợt công kích của quân địch, tiêu diệt hơn ba vạn địch. Bên ta hao tổn không đến bốn nghìn, du kích tướng quân Cao Kiến Hoa, chống lại quân địch, ngã xuống cổng thành, sống chết chưa rõ……”

Tuyên Khải cầm tập công thư, hướng về phía Lâm Phóng cười nói: “Minh Uy tướng quân, viết thế này, ngươi thấy sao?”

Ta cùng Hoắc Dương đứng ở một bên, im lặng không nói.

Gặp qua có thể khoác lác, không gặp qua cũng có thể thổi phồng được. Lúc địch công thành, Tuyên Khải trốn tránh ở trong phủ run lẩy bẩy. Khi đã đẩy lui quân địch, hắn lại viết báo cáo lên trên khoe thành tích. Cái gì mà quân địch năm vạn? Cái gì mà diệt chết ba vạn? Đối phương cùng chúng ta đều giống nhau, chết bốn năm nghìn người thôi!

Lâm Phóng khe khẽ mỉm cười, nói: “Tất cả nhờ cậy Tuyên tướng quân dìu dắt! Viết như thế là thích hợp hơn hết.”

Tuyên Khải cười tít mắt gật đầu, lại than thở: “Chỉ đáng tiếc Cao tướng quân vì nước quên mình……”

Trận đánh hôm qua vẫn còn tiếp tục đến tận khi mặt trời lặn.

Ta không thể cứu được Cao Kiến Hoa, tay của ta cách góc áo hắn không đến một tấc. Hoắc Dương đánh lui quân địch vừa mới công kích ở cửa Đông, lại tới cứu ta.

Hắn dường như hơn phân nửa thân thể nghiêng ra khỏi tường thành, đồng loạt bắt được thân dưới của ta. Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Cao Kiến Hoa rơi vào trong quân địch, khó phân biệt tung tích.

Hoắc Dương cùng mọi người tránh đi mưa tên, kéo ta trở về. Hoắc Dương nghiêm nghị mắng: “Ngươi điên rồi sao?”

Ta ngẩng đầu, trông thấy Lâm Phóng lẳng lặng đứng ở chỗ ấy, sắc mặt khẩn trương căng thẳng, ánh mắt trong lại mơ hồ có sát ý.

——————

Nhưng mà quân doanh, sẽ không bởi vì một người tử vong mà tạm dừng nửa bước.

Chúng ta càng thêm khẩn trương chuẩn bị chiến tranh, chuẩn bị chống lần công thành tiếp theo. Phương bắc cũng truyền tới tin tức đại quân đang di chuyển về Kiến Khang.

Tuyên Khải viết xong tấu chương, lệnh người nghĩ tất cả biện pháp dùng ngựa nhanh nhất truyền về kinh. Sau đó chúng ta từ trong lều lớn của hắn đi ra.

Cao Kiến Hoa hy sinh, khiến cho Tuyên Khải không thể không đích thân tới quân doanh — điều này cũng là chuyện tốt.

Đi đến trướng của Lâm Phóng, hắn nhìn Hoắc Dương, nói: “Ngươi đi trước nghỉ tạm.” Hoắc Dương liền quay đầu đi, hắn vốn ngủ bên trong lều của Lâm Phóng, tiện cho việc bảo hộ.

Ta có chút nghi ngờ.

Hắn không nhìn ta, lưng đứng thẳng, thản nhiên nói: “Đi theo ta.”

Chúng ta men theo quân doanh, chậm rãi đi đến dưới cột cờ ngày ấy đám người La Vũ bị trói. Trăng trong như nước, võ trường không không một người.

Lâm Phóng xoay người lại. Ta ngẩn người.

Người này rất thích hợp đứng ở trong màn đêm. Khuôn mặt tuyệt mỹ lại thanh lãnh tuyệt đối, tự nhiên dung nhập vào bóng đêm.

Hai tròng mắt hắn cụp xuống, đột nhiên nói: “Ta đã cùng ngươi nói cái gì?”

“A?” Ta có chút không rất rõ ràng.

Hắn nâng con mắt liếc nhìn ta: “Không cần cậy mạnh. Chiến Thanh Hoằng, ta đã nói qua.”

Trong đầu ta hiện lên lúc tại Quảng Châu, hắn nhẹ giọng dặn bảo –

“Không cần cậy mạnh, Thanh Hoằng.”

“ Vỏn vẹn chỉ một Quảng Châu không thể nào bằng bất kỳ ai nhất là ngươi cùng Tử Tô.”

Trong lòng không khỏi lại dâng lên cảm giác ấm áp cảm động.

Vừa mới muốn mở miệng nói cái gì, hắn lại đột nhiên tiến lên một bước, trên cao nhìn xuống ta, hai con mắt dài nhỏ ngưng đọng lãnh ý, cười lạnh nói: “Thì ra lời của ta, ngươi chỉ coi như gió bên tai sao?”

Biết rõ ràng là hắn quan tâm ta, nhưng giọng nói của hắn, lại như lạnh buốt dao găm, thong thả cắt qua da thịt ta.

Ta chợt rùng mình một cái.