Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Chương 34: Sở Du tỉnh lại



Sở Du từ từ bình tĩnh lại, móng tay dài đáng sợ cũng dần dần rụt trở về. Lương Ý động cũng không dám động một cái, chỉ sợ hành động của mìnhquấy rầy đến Sở Du khó khăn lắm mới yên tĩnh lại.

"Đùng!" Tiếng vật cứng va chạm khiến Lương Ý giật mình, thân thể của SởDu đang vùi đầu vào cổ cô bỗng dưng mềm nhũn, sức nặng toàn thân đè hếtlên người cô. Lương Ý thiếu chút nữa bị đè không thở nổi ở trên mặt đất, cũng may quản gia kịp thời tiến lên, đỡ cô dậy.

"Đưa thiếu gia tới phòng tắm đi." Đại sư Cố che vết máu loang lổ ở lồng ngực, đầu đầy mồ hôi nói với quản gia.

Mẹ Sở đi lên phía trước, mặt không thay đổi liếc nhìn Lương Ý, lạnh lùng hỏi, "Đã chuẩn bị người xong chưa?"

"Xong rồi." Quản gia đỡ lấy Sở Du, trả lời.

"Đi thôi!" Mẹ Sở xoay người rời đi.

"Đợi một chút, thiếu phu nhân, cô cũng đi theo đi." Lời nói của Đại sưCố khiến mẹ Sở ở đằng trước dừng lại bước chân. Bà quay đầu, nhìn Đại sư Cố, vẻ mặt không vui, "Hiện giờ tiểu Du đã hôn mê, không còn tạo ra uyhiếp gì đối với chúng ta nữa, không cần thiết phải dẫn con bé lên theo."

"Phu nhân, nếu trong quá trình trị liệu thiếu gia tỉnh lại thì sao đây?Đến lúc đó chỉ sợ chúng ta không được may mắn như lần này thôi." Đại sưCố không đồng ý với mẹ Sở.

Mẹ Sở nhíu mày một cái, nhìn chằm chằm Lương Ý hồi lâu, mới miễn cưỡng nói, "Đi thôi!"

Lương Ý chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ, căn bản không hiểu hai người họ đang tranh chấp cái gì, cho đến quản gia khẽ nói với cô, "Thiếu phu nhân, đi theo thôi." Lúc này cô mới hiểu ra, ý của bọn họ là muốn trong quátrình trị liệu của Sở Du, cho cô ở đó để dự phòng ngộ nhỡ.

Cô liếc nhìn Sở Du đang bị quản gia vác trên vai một cái, thực sự khôngvui, nhưng cô biết cho dù cô không muốn đi thì e là cũng sẽ bị người tadùng sức mạnh ép buộc. Không bằng cứ ngoan ngoãn nghe lời, để da thịt đỡ phải chịu khổ.

Trong phòng tắm.

Vừa bước vào phòng tắm, Lương Ý đã bị một mùi máu tươi nồng nặc sộcthẳng vào mũi. Cô khó chịu bịt chặt mũi lại, tiến tới thùng gỗ lớn phíatrước nhìn một chút. Cả một thùng máu lớn đỏ thẫm đập vào mắt cô.

"Đây là. . . . . ."

"Là máu người, thiếu phu nhân." Đại sư Cố "tốt bụng" trả lời cho cô.

Lương Ý ngạc nhiên mở to hai mắt, "Chỗ máu này. . . . . . các người lấy từ đâu ra?"

Đại sư Cố cùng quản gia liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nháy mắt ra dấu, sau đó quản gia chậm rãi nói, "Mua về từ bệnh viện."

Lương Ý thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải lấy ra từ người sống. Nếu không thì đúng là . . . . . nghiệp chướng!

Mẹ Sở bỗng nhiên lên tiếng, lạnh lùng ra lệnh cho quản gia, "Còn không đưa tiểu Du qua đây!"

Quản gia gật đầu, cởi quần áo cho Sở Du, Lương Ý nhìn thấy, lập tức xoay người lại. Mẹ Sở cười lạnh một tiếng, "Sao thế, không dám nhìn?"

Lương Ý nhìn chằm chằm Mẹ Sở, "Không dám nhìn thì làm sao? Bà có ý kiến?"

Mẹ Sở nhìn cô, trong mắt tràn đầy châm chọc, "Tiểu Ý, lá gan của cháuhình như. . . . . . lại lớn thêm một ít rồi. Xem ra cuộc sống trongphòng ngầm dưới đất không hề khiến tính tình của cháu thu lại chút nào."

Lương Ý bị lời của mẹ Sở kích thích đến muốn cắn nát môi, "Tính tình của tôi chính là như vậy, thu lại không được. Bà có thể giết tôi thì xonghết mọi chuyện, nếu không, vĩnh viễn cũng đừng mơ khiến tôi thu lại."

Mẹ Sở nguy hiểm nheo mắt, hừ lạnh một tiếng, "Cháu đừng tưởng rằng tiểu Du không thể rời khỏi cháu ... thì tự cho mình là đúng."

"Tôi có tự cho mình là đúng thế nào cũng không bằng người nào đó tự cho mình là nhất." Lương Ý không chịu yếu thế.

Đại sư Cố vẫn im lặng đứng ở một bên nhìn hai người đối chọi gay gắt,không khỏi than thở một tiếng cảm thán, "Quan hệ mẹ chồng – nàng dâu từxưa tới nay, quả nhiên là một vấn đề nan giải của thế gian."

"Thần côn, ông vừa nói cái gì?" Lương Ý đột nhiên xoay đầu lại, âm trầm nhìn ông ta.

Đại sư Cố nghẹn họng, không biết nên giảng hòa như thế nào. Sắc mặt quản gia âm u, mở miệng cắt đứt đối thoại giữa bọn họ, “Ngón tay của thiếugia vừa rồi có nhúc nhích, không biết cậu ấy. . . . . ."

Đại sư Cố vội vàng đi lên trước, vươn tay ra thăm dò trán của Sở Du mộtcái, nghiêm nghị nói, "Mấy người ra ngoài đi, để thiếu phu nhân lại!"

"Tại sao cho bọn họ đi ra ngoài, còn để lại mình tôi?" Lương Ý đối với sự sắp xếp này hoàn toàn không hài lòng.

Đại sư Cố cười lạnh nói, "Thiếu phu nhân muốn đi ra ngoài cũng được. Chỉ có điều cô có thể thành công hay không."

Lương Ý nghe vậy, ảo não xoay mặt. Cô biết thần côn này nhất định cóbiện pháp khiến cho cô không thể rời khỏi phòng tắm này. Mà quản giacùng Mẹ Sở thì lập tức ra ngoài.

"Thiếu phu nhân, tới đây." Đại sư Cố móc một lá bùa từ trong túi ra, đưa cho cô. Lương Ý nghi hoặc nhận lấy, "Nó dùng để làm gì? Anh ấy biếnthành cương thi rồi à? Mà sao túi của ông có nhiều thứ vậy, ông làDoraemon chuyển thế sao?"

Đại sư Cố im lặng thở dài một tiếng, "Thiếu phu nhân, xem ra cuộc sốngtrong phòng ngầm dưới đất cô thích ứng cũng không tệ, hiện tại tinh lựctràn đầy thế này cơ mà ."

"Phi! Mấy tên tội phạm bắt cóc các người nói hay thật. Đúng là khôngbiết xấu hổ!" Cái phòng dưới đất chết tiệt kia lạnh muốn chết, nếu không phải Linh Cô len lén mang chăn bông cùng thức ăn đến cho cô, cô khôngchết đói thì cũng chết rét.

"Được rồi, thiếu phu nhân, tôi cũng không muốn già mồm với cô. Tôi đangbị thương, không thể chăm sóc Sở thiếu gia được, cô ở chỗ này chăm sóccho cậu ấy đi!" Đại sư Cố xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng, Lương Ýbước một bước dài níu lấy ống tay áo của ông ta, vội la lên, "Ông địnhđi? Nếu anh ấy bất ngờ tỉnh lại thì tôi làm sao đây?"

"Cậu ấy sẽ không làm cô bị thương. Nhưng đề phòng trường hợp cậu ấytỉnh, cô tuyệt đối không thể để cậu ấy ra khỏi thùng gỗ này. Nếu không,cô sẽ phải cũng Sở thiếu gia giống như con quái vật kia làm vợ chồng cảđời." Đại sư Cố gạt tay của Lương Ý ra, để lại cô một mình gấp gáp rờiđi.

Lương Ý nhìn cửa chính là đóng lại chặt chẽ, trái tim giăng đầy mây đen. Cô sợ hãi nhìn sang Sở Du còn đang nắm chặt hai mắt, sau đó lại vộivàng dời tầm mắt đi, không dám nhìn anh nữa.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô đứng ở cạnh cửa phòng tắmchừng 20 phút, vẫn không đủ dũng khí xoay người lại xem. Bỗng nhiên,Lương Ý nghe loáng thoáng thấy có người gọi mình, cô theo bản năng quayđầu, chỉ thấy Sở Du vừa nãy còn không nhìn rõ ngũ quan, hiện tại đã khôi phục lại bộ dạng anh tuấn lúc đầu. Chỉ có điều màu da đỏ sậm do ánhnắng mặt trời vẫn chưa hồi phục lại màu trắng nõn trước kia.

Lương Ý cau mày, không ngừng tự lẩm bẩm, gương mặt mang theo căng thẳngcùng sợ hãi. Nhưng không biết vì sao, sợ hãi trong lòng Lương Ý đối vớiSở Du dần dần biến mất. Cô dò dẫm đi từng bước tới trước thùng gỗ, ngồichồm hỗm xuống, đem đầu tiến lại gần mặt anh, cẩn thận quan sát.

Đột nhiên, đôi tay dính đầy máu tươi từ trong thùng gỗ vươn ra ngoài,bóp cổ tay cô thật chặt. Mùi máu tươi nồng nặc tràn vào khoang mũi, cảmgiác buồn nôn dâng lên cùng việc mất dưỡng khí khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Khụ khụ khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Cô cố gắng dùng tay kia gỡtay của Sở Du ra nhưng không tài nào gỡ ra nổi, sức lực của cô căn bảncũng không có tác dụng gì. Lương Ý đột nhiên nhớ tới lá bùa Đại sư Cốgiao cho cô trước khi đi, cô lập tức buông tay, run rẩy cầm lá bùa lên,dán thật nhanh vào trán anh.

Lực nắm cổ tay dần dần yếu đi, cuối cùng đôi tay dính đầy máu tươi kiacũng vô lực buông thõng rơi xuống thùng gỗ. Thùng gỗ tràn ra một vũngmáu, vẩy vào mặt cô. Lương Ý chán ghét dùng ống tay áo xoa xoa một chút, cảm thấy vẫn chưa được sạch sẽ, lại vội vàng chạy đến bồn rửa tay, dùng nước sạch rửa đi rửa lại một hồi mới dừng lại.

"Tiểu Ý. . . . . ."

Tiếng gọi yếu ớt khiến Lương Ý quay đầu lại, một đôi mắt đen nhánh nhấtthời hiện lên trước mắt cô. Lương Ý ngạc nhiên há hốc mồm, nhất thờikhông biết nói cái gì.

Sở Du, đã tỉnh lại. . . . . .

Nhà họ Lưu.

"Bác gái, Na Na đã về chưa ạ?" Sau khi tan việc, Tình Phong hùng hùng hổ hổ đi tới nhà họ Lưu, gấp gáp hỏi Lưu Na về nhà hay chưa.

Mẹ Lưu lắc đầu một cái, tò mò hỏi lại, "Tình Phong, đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Na Na nói cô ấy nghi ngờ Hinh Hinh có liên quan đến chuyện tiểu Ý mấttích, cho nên một mình chạy đi tìm cô ta. Cô ấy nói với cháu nếu sau một tiếng mà không gọi điện thoại lại thì giúp cô ấy báo cảnh sát. Nhưngbây giờ đã quá ba tiếng rồi, không những Na Na không gọi lại cho cháu,mà ngay cả khi cháu gọi tới, di động của cô ấy vẫn luôn trong tình trạng tắt máy." Tình Phong gấp gáp đến mức toát hết mồ hôi hột.

Mẹ Lưu nghe xong thì sắc mặt trắng bệch, "Vậy cháu đã đi qua nhà Hinh Hinh tìm nó chưa?"

"Đã tới rồi ạ, nhưng không có ai ra mở cửa." Tình Phong lau mồ hôi, lấy điện thoại di động ra, ngón tay run rẩy ấn bàn phím.

"Cháu gọi cho Hinh Hinh hả?" Mẹ Lưu hỏi.

Tình Phong lắc đầu, "Di động của Hinh Hinh cũng tắt máy, bây giờ cháugọi điện thoại báo cảnh sát." Mặc dù Na Na nói nghi ngờ Hinh Hinh cóliên quan đến việc tiểu Ý mất tích, nhưng lúc đó anh không tin. Lúc nàykhông liên hệ được với Na Na, khiến cho anh không thể không hoài nghi.

"Cảnh sát sẽ chịu để ý sao? Bây giờ còn chưa đến 24 giờ." Mẹ Lưu ngã ngồi xuống ghế sofa, hoảng sợ hỏi.

"Sẽ không đâu, chuyện tiểu Ý mất tích đã khiến cho cảnh sát chú ý, Na Na là vì tiểu Ý mới mất liên lạc. Bọn họ nhất định sẽ nhanh chóng xử lýchuyện này." Tình Phong nói chắc chắn.

Lưu mụ mẹ tâm sự nặng nề gật gật đầu, trong đầu càng không ngừng cầu nguyện, chỉ mong đây chỉ là sợ bóng sợ gió một cuộc.

Một tiếng sau.

Điện thoại của Tình Phong vang lên, anh cuống quýt ấn nút nghe. Đầu bênkia điện thoại cung cấp cho anh một tin tức động trời. Sau khi tắt máy,anh vẫn còn kinh ngạc nhìn chằm chằm di động trên tay, đầu óc vô cùnghỗn loạn.

"Sao vậy?" Mẹ Lưu thận trọng hỏi.

Tình Phong khó khăn nuốt nước miếng một cái, mới lên tiếng, "Cảnh sátnói, nhà Hinh Hinh không có ai, nhưng trong nhà có một vũng máu, họ muốn người thân qua đó làm xét nghiệm ADN."

Mẹ Lưu vừa nghe xong, nhất thời hôn mê bất tỉnh.

"Mẹ, mẹ ngồi đó nhìn gì vậy?" Thiếu nữ nhìn thấy mẹ mình vẫn ngồi imtrên ghế, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm cái bàn, hiếu kỳ liền đi tớihỏi.

Người phụ nữ tên A Phương nghe được tiếng con gái hỏi lập tức thu lại tờ giấy trắng đã mốc meo, thả vào trong ngăn kéo, "Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ lại một chuyện trước kia mà thôi."

"Như vậy sao." Thiếu nữ gật đầu một cái, sau đó cười nói, "Con đã làm xong cơm, chúng ta ăn cơm đi!"

Người phụ nữ cười cười, gật đầu một cái, trước khi đi còn lo lắng nhìn lại ngăn kéo, trái tim một hồi phiền muộn.