Minh Chứng Tình Yêu Của Giám Đốc Bá Đạo

Chương 60



Tô Tuệ Kỳ che miệng cười thầm, đừng nói cô độc ác, cô đây chỉ là giúp Hàn Phiêu tạo cơ hội. Cô quay người, thu lại nụ cười nham hiểm trên mặt rồi quay lại phòng ngủ.

“Nhanh thế đã xong rồi à?”

Tô Tuệ Anh không khỏi kinh ngạc, Tuệ Kỳ vừa mới ra ngoài một lúc mà!

Tuệ Kỳ cười cười “Tớ giao cho Hàn Phiêu làm rồi”

“Hả? Không phải cậu nói cho Hàn Phiêu biết chuyện vừa nãy tớ kể với cậu rồi đấy chứ?”

Tô Tuệ Anh kinh động, ngồi bật dậy, tấm chăn mỏng trước ngực tụt xuống đến eo, hai nhũ hoa lại nảy ra, Tô Tuệ Anh xấu hổ vội vàng kéo chăn lên che trước ngực.

Tuy trong phòng chỉ có Tuệ Kỳ nhưng bên ngoài kia còn có một người đàn ông là Hàn Phiêu thế nên cô có chút xấu hổ.

Tô Tuệ Kỳ làm ra vẻ không hề nhìn thấy thấy bộ dạng hốt hoảng của Tuệ Anh, cười ranh mãnh: “Cậu yên tâm đi, tớ không phải là đứa nhiều lời, điểm này cậu còn không hiểu tớ à? Tớ chỉ nói với Hàn Phiêu là chân cậu hơi sưng, kêu cậu ấy đun chút nước nóng rồi nhúng khăn ấm để chườm thôi.”

Tô Tuệ Anh nghe vậy thì mới yên tâm.

Không lâu sau đó, Hàn Phiêu đun xong nước nóng, nhúng khăn ấm bê tới gõ cửa.

Tô Tuệ Kỳ đỡ Tô Tuệ Anh đến ngồi sau cánh cửa rồi hé mở cửa, đón lấy khăn ấy từ bên ngoài rồi đóng cửa lại, chườm khăn ấm lên ngực Tuệ Anh.

Độ nóng của khăn truyền tới lập tức giảm bớt sự đau nhức trên ngực Tô Tuệ Anh, nhưng lại nghĩ đến chiếc khăn này là do chính tay Hàn Phiêu vắt, thì không khỏi khó xử, nói khẽ với Tuệ Kỳ: “Tuệ Kỳ, cậu bê nước vào đây đi, tớ tự mình nhúng khăn, chân của tớ bị đau chứ tay tớ không đau.”

Tuệ Kỳ không cần nghĩ lập tức lắc đầu từ chối: “Nước nóng lắm, sẽ làm bỏng tay cậu đấy, Hàn Phiêu là người tập võ, mình đồng da sắt, chuyện này đương nhiên phải để cậu ấy làm.”

Tô Tuệ Anh nghe vậy cũng thấy có lý, từ lúc nhúng khăn xuống nước, đến vắt rồi đưa đến chườm lên ngực cô, trong quá trình di chuyển này, độ nóng cũng giảm đi ít nhiều, nếu không phải là nước sôi nóng hổi, thì đến khi chườm lên ngực cô đã không còn quá nóng nữa rồi.

Hơn nữa, Hàn Phiêu ở ngoài cửa cứ nghĩ cô đang chườm chân, cũng không phải là chuyện gì khó xử lắm, nghĩ thông suốt hai điểm này, Tô Tuệ Anh cũng không từ chối nữa.

Nhưng cô lại không biết Tuệ Kỳ đã nói dối cô, Hàn Phiêu sớm đã biết là cô đang chườm ngực rồi.

Lúc đó, điện thoại của Tuệ Kỳ đột nhiên đổ chuông, vừa nghe, đúng là điện thoại của Triệu Dân Thường gọi đến, hẹn cô ra ngoài chơi.

Tuệ Kỳ vui mừng rồi tắt điện thoại, vừa mau chóng trang điểm thay đồ, vừa nói chuyện với Tô Tuệ Anh: “Tuệ Anh, mày hôm nay ở nhà nghỉ ngơi nhé, tao có chuyện phải ra ngoài một chuyến, tối có khả năng không về đâu.”

“Mày định ra ngoài à? Đi đâu vậy?”

Tô Tuệ Anh kích động, vứt luôn chiếc khăn tay đang đặt trên ngực xuống đất.

Tô Tuệ Kỳ cúi người nhặt chiếc khăn tay lên rồi mở cửa đưa cho Hàn Phiêu đang ở bên ngoài, để anh ta ngâm lại nước nóng rồi vắt khô lại, sau đó nhận lấy rồi đắp lại cho Tô Tuệ Anh, làm xong một loạt động tác, mới bảo: “Tổng tài anh ta gọi tao ra ngoài, mày nói xem tao có thể không đi được à? Ngoan nào, mày ở nhà một mình, Hàn Phiêu không dám làm gì mày đâu, anh ta là quân tử mà!”

Tô Tuệ Anh bị nhìn thấu tâm tư, ngại ngùng cúi đầu, cau cái mũi làm mặt quỷ với Tuệ Kỳ. “Đi đi, mày đúng là cái đồ có sắc quên bạn.”

Tô Tuệ Kỳ cười haha, ngầm thừa nhận, cầm túi xách chạy ra khỏi phòng, trước khi đi còn nhẹ nhàng nói bên tai Hàn Phiêu đang đứng ở ngoài hai chữ: “Cái gương”.

Hàn Phiêu cười ngây ngô, nhất thời không nghĩ ra Tô Tuệ Kỳ nói là ý gì, nhưng rất nhanh sau đó anh ta đã hiểu ý cô nói.

Khi chiếc khăn tay nóng trên ngực nguội dần, Tô Tuệ Anh mở hé cửa phòng, đưa khăn tay cho Hàn Phiêu đang ở ngoài.