Minh Chứng Tình Yêu Của Giám Đốc Bá Đạo

Chương 130



“Phiền đưa tôi sơ yếu lý lịch.”

Tô Tuệ Anh bình tĩnh nói.

Ở đại học Tô Tuệ Vân học chuyên ngành thư ký văn phòng nên Tô Tuệ Vân ứng tuyển vị trí thư kí tổng giám đốc thì Tô Tuệ Anh cũng không lấy làm lạ.

Nói đến tổng giám đốc tập đoàn FL, đến nay Tô Tuệ Vân vẫn từng chưa gặp.

Chỉ nghe nói là một thanh niên anh tuấn tài giỏi, vừa đẹp trai vừa giàu có. Điều khiến mọi người lấy làm lạ đó là thư kí trưởng bên cạnh anh ta không phải là nữ mà là nam. Anh ta tuy chỉ giữ chức tổng giám đốc nhưng tập đoàn FL từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều nghe theo anh ta vì chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn FL là bố anh ta, hơn nữa ông không bao giờ đến công ty.

Tô Tuệ Vân không chịu đựng được Tô Tuệ Anh dùng thái độ cấp trên cấp dưới nói chuyện với cô ta, liền đứng phắt dậy, mặt vênh lên nói: “Chị, có cần vậy không, lý lịch của tôi chị rõ hơn ai hết: tên, tuổi, chiều cao, học lực… Chị cái gì cũng biết lại còn ra vẻ không biết, chị cứ nói một lời đi, hôm nay có nhận tôi hay không?”

Dáng vẻ như thể Tô Tuệ Anh nhất định phải nhận Tô Tuệ Vân, cứ như từ lúc sinh ra cô đã nợ cô ta rồi.

Tô Tuệ Anh không ngừng lắc đầu cười nhạt, nhướn mày, ánh mắt lạnh lùng, nói từng chữ một: “Nếu đã như vậy, tôi cũng không phí lời nữa, kết quả rất đơn giản, cô bị loại, có thể ra ngoài rồi!”

“Cái gì?”

Tô Tuệ Vân kinh ngạc trợn tròn mắt: “Chị dựa vào cái gì chứ…”

“Dựa vào việc tôi là nhà tuyển dụng, dựa vào việc tôi biết Tô Tuệ Vân cô năng lực ra sao, ba năm đại học không chuyên tâm học hành, giờ mới tốt nghiệp, lại còn không có kinh nghiệm. Đừng nói thư kí tổng giám đốc, chỉ một chức văn thư nhỏ chưa chắc cô đã làm được.”

Tô Tuệ Anh không khách sáo nói trúng tim đen Tô Tuệ Vân.

“Chị…”

Tô Tuệ Vân chưa bao giờ thấy Tô Tuệ Anh mạnh mẽ kiên quyết đến vậy, nhất thời bị cứng họng không nói nên lời.

Cô ta không biết lúc ở nhà thì Tô Tuệ Anh là chị, từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn biết điều, chuyện gì cũng nhường nhịn đứa em gái kiêu căng ngang ngược này.

Nhưng bây giờ, tình chị em giữa cô ta và Tô Tuệ Anh đã cạn, hơn nữa đây là công ty, lúc làm việc Tô Tuệ Anh công tư phân minh không thiên vị, huống hồ Tô Tuệ Vân không đủ khả năng đảm nhiệm chức thư kí tổng giám đốc, Tô Tuệ Anh cũng là người biết nhìn người, nói thẳng nói thật.

“Tô Tuệ Anh, rõ ràng chị cố tình nhằm vào tôi, hận tôi cướp mất anh rể đúng không? Loại người lòng dạ hẹp hòi, hôm nay chị mà dám không nhận tôi thì tôi lập tức nói với mẹ. Nói là chị cố tình chèn ép tôi, không cho tôi cơ hội thăng tiến. Đến lúc đó xem mẹ xử lí chị thế nào.”

Tô Tuệ Vân tức điên lên đập bàn, vẻ mặt vô cùng kiêu căng ngạo mạn.

Tô Tuệ Anh không buồn tranh luận với cô ta, liền nhấn điện thoại gọi bảo vệ, “Đưa người này ra ngoài!”

Hai bảo vệ cao to mỗi người một bên lôi Tô Tuệ Vân ra ngoài.

Tô Tuệ Vân chưa bao giờ bị người ta đối xử như vậy, suýt nữa ngất tại chỗ, cô ta chửi tục cực kì khó nghe, làm cho những người đến ứng tuyển bàn tán xôn xao.

Tô Tuệ Anh đau đầu, xoa xoa ấn đường, lấy lại tâm trạng, mặt nở nụ cười chuyện nghiệp: “Người tiếp theo!”

Trong lúc đó, Tô Tuệ Vân bị hai bảo vệ lôi về phía thang máy.

Có một người đàn ông trung niên mặc vest màu xám đứng trước cửa thang máy, vẻ ngoài như mới ba mươi, da trắng, gầy, hào hoa phong nhã, dáng nhìn rất thư sinh.