Minh Chứng Tình Yêu Của Giám Đốc Bá Đạo

Chương 117



Hoắc Anh Tú cau mày lại, ngụ ý trong lời Tô Tuệ Vân sao anh không nghe ra được chứ.

Tô Tuệ Vân nở nụ cười mê người, rồi lập tức đem chuyện hôm nay cô nhìn thấy Tô Tuệ Anh và Sở Trình Thiên đi cùng nhau kể ra hết chẳng chừa gì. Hơn nữa còn thêm mắm dặm muối, kể rằng Tô Tuệ Anh vô cùng hạnh phúc, còn khen Sở Trình Thiên là có một không hai. Tóm lại một câu rằng, bây giờ Tô Tuệ Anh đang sống tốt hơn bao giờ hết.

Quả nhiên, Hoắc Anh Tú vừa nghe xong thì cả người đều trở nên trầm lặng, bàn tay siết chặt thành nắm đấm chứng tỏ hắn ta lúc này đang rất tức giận cùng căm hận. Vừa nghĩ đến cảnh Tô Tuệ Anh xinh đẹp khéo léo ở trong lòng người đàn ông khác thì hắn ta đã hận đến mức muốn giết người.

Thấy mình đã thành công khơi dậy sự thù hận của Hoắc Anh Tú đối với Tô Tuệ Anh, Tô Tuệ Vân không khỏi nở nụ cười. Cô muốn Hoắc Anh Tú hận Tô Tuệ Anh, càng nhiều càng tốt, như thế thì Tô Tuệ Anh với Hoắc Anh Tú sẽ mãi mãi không có ngày hoà hợp, thế thì cô sẽ có thể ở bên Hoắc Anh Tú lâu dài. “ Anh rể, anh đừng giận nữa, hôm nay em đã mua vài bộ đồ nội y đẹp, em mặc cho anh xem nhé?”

Nói xong, cô ta bắt đầu cởi quần áo trước mặt Hoắc Anh Tú.

Sở Trình Thiên nghe Tô Tuệ Anh cứ tự trách bản thân như vậy thì rất xót xa trong lòng, anh dịu dàng nâng gương mặt u sầu của cô lên, nhỏ nhẹ: “Em à, sao em lại nghĩ về bản thân như vậy chứ, với anh, em luôn là nữ thần, là người con gái mà Sở Trình Thiên này yêu nhất. Cũng tại anh, lúc nào cũng muốn cùng em thử những trò mới mẻ, kỳ thực anh muốn trải nghiệm những khoái lạc đó không chỉ vì dục vọng của bản thân mình, nhưng nếu như điều đó khiến em khó xử thì sau này anh sẽ không nhắc đến nữa. Về sau chúng ta sẽ chỉ gần gũi trên giường thôi.”

“Không!”

Tô Tuệ Anh lắc đầu quầy quậy, đôi mắt long lanh ngấn lệ ngước lên nhìn Sở Trình Thiên.

“Trình Thiên, anh bằng lòng hy sinh cho em, sao lại cho rằng em sẽ không thể vì anh mà hy sinh chứ? Chỉ là có vài chuyện em chưa thể thích ứng ngay được, nhưng em sẽ vì anh mà nỗ lực, từ từ làm quen, rồi thì về sau cũng sẽ dần dần yêu thích thôi, kiểu như là ngay bây giờ ta có thể…tắm chung.”

Dứt lời, hai tay Tô Tuệ Anh run run đưa lên cởi từng nút áo.

Làn nước ấm từ vòi hoa sen dịu dàng lướt trên nước da trắng nõn mềm mại của Tô Tuệ Anh làm hiện lên những bọt nước lóng lánh, lướt dọc cặp đùi dài 43 tấc của Tô Tuệ Anh rồi rớt xuống sàn nhà tắm, dưới bàn chân ngọc ngà xinh xắn bắn tung tóe đầy những hạt nước li ti.

Sở Trình Thiên trông thấy mà cổ họng khô khốc, hơi thở gấp gáp dần.

Tô Tuệ Anh cởi bỏ quần áo, cúi thấp đầu, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Sở Trình Thiên, không nhịn được mà khẽ gọi: “Trình Thiên!”

Ôi cái tiếng gọi này, vừa nũng nịu vừa như hờn dỗi, xương cốt Sở Trình Thiên như muốn mềm nhũn hết cả ra.

“Em yêu à, em thật sự rất đẹp. Hôm nay để anh hầu hạ em tắm rửa, em không cần làm gì hết, chỉ cần nằm im nhắm mắt hưởng thụ thôi.”

Sự si mê của Sở Trình Thiên đã đặt hết lên Tô Tuệ Anh rồi. Anh đổ một chút sữa tắm lên tay rồi nhẹ nhàng xoa khắp người Tô Tuệ Anh.

Tô Tuệ Anh nhắm tịt hai mắt, hàng mi rung rung ngầm tố cáo sự căng thẳng xấu hổ của cô.

Bàn tay của Sở Trình Thiên dịu dàng vuốt ve gần như mọi ngóc nghách trên cơ thể Tô Tuệ Anh. Nhịp thở của cả hai dường như càng lúc càng gấp gáp rối loạn.

Tô Tuệ Anh len lén hé mắt, nhìn bộ dạng kiên trì nhẫn nại của Sở Trình Thiên, trong lòng vừa cảm động vừa nhen nhóm chút áy náy, anh phải cố gắng kiềm chế như vậy ắt là vì sợ kinh động đến cô.

“Trình Thiên, anh có muốn chúng ta… ở trong này?

Tô Tuệ Anh cắn môi, cuối cùng vẫn quyết định chủ động một lần.

Quả nhiên lời vừa đến tai Sở Trình Thiên liền ngẩng đầu kinh ngạc, gương mặt rạng rỡ nhìn Tô Tuệ Anh: “Cục cưng, ý em là…”

“Tất cả nghe anh đấy…”