Minh Châu Ám Đầu

Chương 10



Đêm dàicũng kết thúc, trời vẫn sẽ sáng.

LiễuLục Phi vẫn như bình thường bình tĩnh lui tới, sau khi dùng cơm sáng, ôn nhunói lời từ biệt với nhóm tỳ nữ hầu hạ nàng mấy ngày nay tới giờ, sau đó nói,nàng phải đi.

Bọn hạnhân nghe vậy tất cả đều chấn động, sắc mặt trắng xanh, sợ tới mức nói đều nóikhông được, có tiểu nha đầu lập tức xoay người bỏ chạy, chạy đi thông báo.

Tổngquản vừa nghe nói liền lập tức đến xin chỉ thị của tiểu vương gia, không nghĩtới tiểu vương gia nghe xong, chỉ lắc đầu, vẻ mặt tiêu điều nói, “ Để cho nàngđi đi, duyên phận hết, giữ hay không cũng vô dụng.”

“Thiếu gia…..” Tổng quản nóng nảy

Đêm hômqua cảm thấy thiếu gia cùng Liễu đại phu là lạ, hơn nửa đêm còn không ngủ, duđãng bên ngoài, chẳng lẽ là ầm ĩ đến mức Liễu đại phu giận muốn rời đi, màthiếu gia cũng giận đến mức không ngăn cản sao? Rõ ràng lúc trước nói chỉ cầncó người không xem trọng Liễu đại phu, để cho nàng bước ra cửa lớn một bước sẽđánh gãy một đôi chân…

“ Không cần sợ, là ta để nàng đi, không phải chuyệncủa các ngươi.” Nhạn Cận Thần mệt mỏi nhu nhu mặt, tiếng nói cũng mỏi mệt, “Đều đi xuống đi, để ta yên lặng một chút, đừng đến ầm ĩ ta.”

Xem ralà không thể vãn hồi rồi, Liễu đại phu ngay cả hành lý cũng đều thu thập tốt,từ chối khéo léo xa phu cùng kiệu phu, cũng không cần bọn hạ nhân, thân ảnhmảnh khảnh một mình bước ra phòng khách.

Mọingười nhìn theo, từ trước tới nay, nếu không có Liễu đại phu, có khả năng thiếugia phát điên rồi, mạng nhỏ của bọn họ cũng không biết bị tra tấn thành cáidạng gì. Nàng đi qua đình viện rộng lớn, thẳng đến khi sắp ra cửa lớn..

“Liễu đại phu, Liễu đại phu ! Xin dừng bước…”

Tổngquản đuổi theo, hắn luôn luôn ổn trọng lúc này lại bước nhanh mà đến, dấu vếtnăm tháng ngăm đen trên khuôn mặt lão thành, tất cả đều là bắt buộc.

“Lưu tổng quản, còn có việc sao?” Liễu Lục Phi liếcnhìn hắn, thản nhiên hỏi.

Trướccửa lớn phủ vương gia kim bích huy hoàng, thân ảnh của nàng hiển nhiên hèn mọn.

Tổngquản trầm ngâm, sau khi chần chờ được một lúc lâu, mới hỏi, “Liễu đại phu phảiđi thật, không có cách cứu vãn đường sống sao?”

LiễuLục Phi lắc đầu,“Duyên phận đã hết.” Cách nói cũng giống như tiểu vương gia,sắc mặt cũng lộ ra tuyệt vọng.

Thấynàng xoay người lại muốn đi, tổng quản rốt cục nhịn không được, đáng thương chomột hán tử đảm nhiệm chức tổng quản suốt ba mươi năm, giờ phút này hốc mắt bỗngnhiên đỏ.

Hắn từtrong lòng lấy ra một cái túi gấm tinh xảo nho nhỏ, giao cho Liễu Lục Phi.

LiễuLục Phi cầm lấy, có chút hoang mang nhìn tổng quản, “Lưu tổng quản, ta chỉ làtrở về y quán, cũng không cần vòng vo…”

“Đây là… Lão Vương gia trước khi chết dặn dò trăm ngànlần.” tổng quản vạch trần việc khó hiểu, hắn tới gần từng bước, thành tâm thànhý nói, “ Cầu Liễu đại phu đừng dễ dàng rời đi tiểu vương gia, trước xem qua túigấm này rồi mới quyết định.”

Nàng xiết chặt túi gấm, mở miệng muốn cự tuyệt, nhưngđối mặt chân tình của tổng quản, lời từ chối của nàng liền nói không nên lời.

“ Ta sẽ…sẽ xem.” Liễu Lục Phi cuối cùng vẫn là khôngthể không đáp ứng rồi.

Tổngquản gật gật đầu, chần chờ một chút mới nói, “Bất luận khi nào, chỉ cần Liễuđại phu muốn trở lại, chỉ cần một câu, trong phủ lập tức phái người đi đón.”

LiễuLục Phi không hề nhiều lời, im lặng xoay người rời đi, trong tay nắm chặt túigấm, nắm quá chặt, chặt đến nỗi tay đổ mồ hôi.

Đã lâukhông trở lại y quán, Bảo Trụ vừa thấy nàng đôi mắt cũng đỏ, kỳ quái, hôm naynhư thế nào mọi người đều muốn khóc?

“Đại phu, người rốt cục cũng đã trở lại.” bởi vì tínhBảo Trụ còn trẻ con nên trên mặt thanh tú tất cả đều hiện lên vẻ vui mừng, “ Tathực sự sợ người muốn ở lại phủ vương gia không bao giờ muốn quản chúng tanữa.”

“Ta không phải vẫn viết thư về sao?” Liễu Lục Phi vừabực mình vừa buồn cười, “ Huống chi y quán ngươi cũng chiếu cố tốt.”

“ Không giống! Đương nhiên không giống!” Bảo Trụ lớntiếng phản đối, “ Nơi này là Liễu y quán, phải là Liễu đại phu chủ trì mớiđược.”

“ Được rồi, ngươi ồn ào cái gì?” Liễu Lục Phi khôngbiết nên khóc hay cười, “Ta trước đem vài thứ này nọ vào, lát sau sẽ ra, hômtrước chuẩn bị dược, ngày mai bắt đầu có thể mở cửa.”

Bảo Trụdùng sức gật đầu, một mặt đi theo bên người nàng, lải nhải giống như tranhcông, “ Ta có đi quét tước phòng, gian cất dược cũng sửa sang mỗi ngày, đại phumuốn ta đọc sách thuốc, ta đều đọc xong tất cả….”

Bị làmcho chịu không nổi, Liễu Lục Phi lắc đầu, đẩy hắn một phen, “ Ngươi tới phíatrước làm việc, đừng ầm ĩ, ta lập tức đi ra.”

Bảo Trụthế mới tạm thời im miệng, ngoan ngoãn trở lại trước phòng khách chờ, đi quétrác, lau bàn, chuẩn bị dược liệu để nấu, tính thời gian cũng không kém nhiềulắm, còn chọn riêng một ít thuốc bổ dưỡng thân mình giúp…. Lòng tràn đầy vuisướng chờ Liễu đại phu đi ra khích lệ hắn.

Kết quảchờ trái chờ phải, vẫn đợi không được“lập tức đi ra” Liễu đại phu nói.

Bảo Trụlại đợi một lát vẫn không thấy bóng hình xinh đẹp hiện thân, hắn rốt cuộc nhịnkhông được, quay đầu lại đi đến phòng Liễu đại phu.

Chỉthấy cửa phòng khép hờ, Liễu đại phu ngồi ở mép giường, trong tay nắm tờ giấynhỏ, trên đầu gối có cái túi sa tanh nhỏ, ở trên túi còn có thêu đồ án phiềnphức bằng kim tuyến sáng lạn.

Cảngười nàng như lão tăng nhập định, ngồi không nhúc nhích, thần thái thật khôngổn chút nào.

“Đại phu, người làm sao vậy?” Bảo Trụ vội vàng đẩy cửavọt vào.

LiễuLục Phi mờ mịt ngẩng đầu, trong tay vẫn nắm chặt mảnh giấy nhỏ kia

Tậptrung nhìn vào, chỉ thấy chữ trên giấy mặc dù cứng cáp nhưng có chút nghiêngngả, bắt đầu là “ Liễu đại phu lục phi phương giám”, còn có vài câu là, “ Conta không tốt, thuở nhỏ ngạo mạn không nghe lời, còn nhờ đại phu giúp đỡ….”

Liễuđại phu lục phi phương giám: nôm na là, viết để gởi cho Liễu đại phu.

Bảo Trụcòn vội vàng hỏi cái gì, hắn tuổi trẻ non nớt nên tiếng nói giống như bay đithật xa, nghe cũng không rõ ràng lắm…

Lãovương gia…. ở một khắc cuối cùng của sự sống, đúng là đề bút viết thư, khôngphải viết cho bất kỳ kẻ nào, không phải dặn dò hậu sự, mà là viết cho nàng, mộtngười không hề có quan hệ, một tiểu đại phu hèn mọn.

Thưdùng từ đơn giản, ý nghĩa lại phi thường rõ ràng.

Lãovương gia nhờ Liễu Lục Phi bất luận như thế nào cũng không rời khỏi đứa con củaông, Nhạn Cận Thần mặc dù bất hảo bất tuân, nhưng tình cảm đối với Liễu đại phuvô cùng sâu sắc, khi còn nhỏ có tang mẹ, lang bạc giang hồ, sau lại lẻ loi mộtmình, vi phụ thật sự không yên lòng, lão vương gia biết nếu mình hết sức ngăncản con nhất định sẽ làm trái, rốt cuộc khẳng định tuyệt không rời Liễu LụcPhi, kể từ đó, tâm nguyện duy nhất trước khi chết có thể hoàn thành, hai ngườibọn bọ uyên minh nhất định giai…..

“ Nói như vậy, chúng ta đều bị lão vương gia bày bố?”Nàng thì thào tự nói, căn bản không thể tin được chính mình nhìn thấy bút tíchcủa lão vương gia.

“Đại phu, Vương gia đối với người làm sao vậy ? Hắnkhi dễ người sao ? Hay là làm khó dễ người?” Bảo Trụ lên giọng dũng mãnh nói, “Đại phu! Đại phu! Người đừng khóc a!”

Nóixong, bản thân Bảo Trụ lại âm thầm khóc, hốc mắt lại hồng toàn bộ, nước mắttrong mắt rơi rơi, chỉ kém không có lên tiếng khóc lớn.

Liễu Lục Phi kinh ngạc ngẩng đầu, “Ta nào có khóc…”

Sau đó,một giọt lệ trong suốt cứ như vậy chảy xuống hai má.

Ở Liễuy quán từ nhỏ cho đến lớn, Bảo Trụ chưa từng nhìn thấy Liễu Lục Phi rơi lệ, chodù là khi phụ thân nàng mất cũng không thấy nàng yếu đuối, cũng khó trách dọaBảo Trụ thành như vậy.

“Đại, đại phu, người đừng khóc, tiểu vương gia khôngcần người, không sao cả! Trở về y quán, ta sẽ chiếu cố người, cả đời….” Bảo Trụcũng khóc thút thít nghẹn ngào nói tiếp.

LiễuLục Phi nín khóc mỉm cười, mu bàn tay lau đi nước mắt, một mặt thân ái vỗ vỗBảo Trụ, ôn thanh an ủi, “ Đừng lo lắng, ta sẽ không hại ngươi cả đời, nhưng vìnhững lời này, tương lai khi ngươi đón dâu, ta nhất định sẽ cho ngươi cái đạihồng bao.”

“Ta không cần đại hồng bao!” Bảo Trụ lớn tiếng nói:“Tamuốn đi theo đại phu cả đời!”

LiễuLục Phi hai mắt tròn xoe, lộ ra một ánh nhìn ấm áp mỉm cười.

“ Ta bị một cái đại phiền toái bám cả đời là đủ rồi,Bảo Trụ, ngươi tha cho ta đi.”

Đại phuđã trở lại.

Liễu yquán không chiêu bài lần nữa mở cửa, hàng xóm láng giềng đều vạn phần cảm kích,thời tiết lạnh như thế, trẻ em người già bị phong hàn không ít, hơn nữa nhà nhàmuốn phương thuốc trừ khử hàn khí không ít, có đại phu ở đây thật sự là quátốt.

Cho nên vừa trở về mấy ngày, nàng đều làm việc cho đếnmuộn, xem bệnh đến nỗi không có cách nào đi ăn cơm, nghĩ ngơi, cổ họng đều nóiđến nghẹn lại.

“ Đại phu, trước không thể nghỉ ngơi một chútsao?” Bảo Trụ ở bên cạnh giúpđỡ, có khi cũng nhịn không được lên tiếng khuyên bảo.

“ Không sao, hôm nay xem xong rồi nói sau.” Liễu Lục Phi luôn luôn trả lời như vậy.

Mà khiđã làm việc cả một ngày xong, đến buổi tối Liễu Lục Phi luôn luôn thu thập nàynọ, mang theo mấy cuốn sách thuốc, sau đó nhanh nhẹn rời đi.

“ Đã trễ thế này, đại phu còn muốn đi chỗ nào?”

“ Đến phủ vương gia .” nàng thản nhiên nói.

Đến đó,vì chờ người kia trở về.

Sau đó,thấy Bảo Trụ nghẹn họng trân trối nhìn chằm chằm, nàng thản nhiên cười, “ Đừngsợ, sáng mai ta sẽ về.”

Quảnhiên, sáng sớm hôm sau, Liễu Lục Phi nhanh nhẹn từ trong cỗ kiệu ở phủ vươnggia đi ra, thần sắc tự nhiên đi vào Liễu y quán, bắt đầu một ngày xem bệnh.

Cứ tớitới lui lui như vậy, mấy ngày sau, có một sáng sớm Liễu đại phu đến muộn.

Bởi vìbuổi tối trước đó, nàng nằm mơ thấy Nhạn Cận Thần một thân toàn là máu.

Trongmơ có bóng dáng đao kiếm, có chém giết chiến đấu dã man, nàng nghe thấy tiếnggió vù vù giống như rống giận, thấy ánh đao chói lọi bổ về phía các huynh đệ lấythân hộ vệ Nhạn Cận Thần…

Trở về,ngươi trở về, ta trị liệu cho ngươi….để ta giúp ngươi.

Nàngkêu khàn cả giọng lại không ra tiếng, không biết hắn có thể trở về hay không,càng sợ hãi thời điểm hắn trở về, hắn đã, hắn đã…

Gió bắcmạnh mẽ như trước, cửa sổ khanh khách rung động, đêm dài, nàng không dám tiếptục ngủ bởi vì sợ lại nhìn thấy Nhạn Cận Thần một thân toàn là máu.

Làm đạiphu đã bao nhiêu năm, cái gì huyết nhục mơ hồ không có gặp qua, cũng ít khinháy hai mắt, nhưng..

Đốt đènlên, nàng ngồi xuống trước bàn, mở ra phong thư luôn mang theo bên mình muốnđọc, nhưng ban ngày xem bệnh vất vả, hơn nữa gần đây đặc biệt dễ dàng mệt mỏi,nàng nhìn một lát, ghé vào trên bàn nằm ngủ.

Khiđang mơ mơ màng màng, một mùi máu đậm đặc lại thổi qua chóp mũi, nàng ở trongmộng thì thào nói, “ Không cần….ta không cần thấy ngươi như vậy….”

“ Vì sao?” tiếng nói trầm thấp hỏi, “ Vì sao không cần nhìn ta? Ta chạy đến Liễu yquán tìm không thấy ngươi mới trở về nơi này.”

Nàng bịôm lấy, ấm áp, quen thuộc, lại mang theo mùi máu tươi, con mắt sáng chậm rãimở, trông ngóng tiến vào một đôi tuấn mâu thâm trầm, nàng thì thào nói tiếp, “Bởi vì trên người ngươi toàn là máu.”

“ Ngươi là đại phu còn sợ máu?” hắn ngạc nhiên hỏi.

“ Ta đương nhiên không sợ máu, chỉ sợ ngươichết.” nàng rầu rĩ nói, “Không cho phép ngươi chết, ta cũng… chỉ còn lại ngươi.”

Là mộngcũng tốt, nói một lần như vậy cũng tốt, nàng đem hết đáy lòng mình nói ra.

Nóixong, nàng đem khuôn mặt chôn ở đầu vai hắn, dán tại vị trí cái vết thương cũquen thuộc.

Haicánh tay mạnh mẽ ôn càng nhanh, càng chặt.

“ Ta biết.” Khuôn mặt tuấn tú phong trần mệt mỏi cũng vùi vào vị trí hắn rất quenthuộc, mái tóc đen mềm mại, thật sâu ngửi hương vị đặc trù, hơi thở mang vịthuốc.

“ Cho nên ta chết cũng bò đến.”

Ngàyhôm sau nắng chiếu rực rỡ, Liễu Lục Phi chấn động.

Trênngười nàng dính toàn là máu, mà trên người vạm vỡ cùng ôm nàng, cái chăn đắptrên hai người, cũng dính toàn là vết máu loang lổ, phi thường đáng sợ.

“Ngươi… Ngươi…” Liễu Lục Phi cả người cứng đờ, độngcũng không dám động, khẩu khí lại nén giận, “ Ngươi bị thương ra sao? Vì sao không gọi ta tỉnhdậy, để cho ta giúp ngươi...”

“ Ngô…” hắn ôm càng nhanh , lên tiếng cho có lệ, vẫn không chịu mở mắt ra.

“ Ngươi buông tay, nhanh đứng lên để ta xem vết thươngcho ngươi.”

“ Không có việc gì, ta đã trở lại, không chếtđược.” hắn mơ mơ hồ hồ nói, “Đừng ầm ĩ ta, ta đã ba ngày ba đêm không ngủ.”

“ Nhạn Cận Thần! Ngươi đứng lên cho ta!” Đại phu tức giận, “ Rốt cuộc là vết thương của ngươihay của ta? Trị thương còn đợi ngươi tỉnh ngủ hay sao?”

Cóngười miệng hơi hơi cong lên, lộ ra tươi cười vừa lòng, tiếp tục ngủ.

“ Ngươi đứng lên…cho ta!” nàng cố gắng chụp lấy ngực hắn, hắn lại văn phong bấtđộng.

Náoloạn một thời gian, bên ngoài có tiếng bước chân đến gần, Liễu Lục Phi mới tạmthời dừng nói.

Chỉnghe tiếng bước chân bên ngoài dừng lại, sau đó, tổng quản cẩn thận cúi đầunói, “ Tiểu vương gia, Cảnh đại nhân tới, muốn cầu kiến, không biết là…”

“ Ta lập tức đi ra, trước hết mời hắn đến phòng kháchngồi.”

“ Dạ.” Tổng quản lĩnh mệnh đi.

NhạnCận Thần xoay người ngồi dậy, thần thái hoàn toàn khác lạ, Liễu Lục Phi vừathấy liền biết có chuyện không hay, vội vàng giữ chặt hắn, “ Ngươi đừng xúcđộng..”

“ Người này cứ hai ba ngày lại đến tra xét hành tungcủa ta, rõ ràng là muốn đập phá, nhưng lại mượn sức ngươi, lại nói khách sáovới ngươi, hôm nay ta sẽ hảo hảo nói rõ ràng với hắn, hắn muốn hỏi, cái ta biếtta sẽ không nói, chỉ nói cái không biết.”

Từngchữ từng chữ từ trong kẽ răng đi ra, thập phần đáng sợ.

Nếu đểcho khâm sai đại nhân biết mã tặc chẳng những lẻn vào kinh thành, còn tự do ravào phủ vương gia, thậm chí đường đường là tiểu vương gia lại đi đầu giết ngườiphóng hỏa, cái mạng Nhạn Cận Thần còn giữ được sao? Sợ là ngay lập tức bị ápgiải lên triều đình….

LiễuLục Phi gấp quá, tay nhỏ bé cố sống cố chết giữ chặt hắn, “ Đợi chút, đợi chútđã.”

“ Chờ cái gì?” hắn quay đầu liếc nhìn nàng, “ Ngươi sợta làm hắn bị thương? Đau lòng?”

Lúc nàymà còn ăn giấm chua cái gì? Liễu Lục Phi cho hắn một cái sắc mặt đáng sợ, dướitình thế cấp bách, linh cảm đột nhiên đến, “ Đừng nói hươu nói vượn, trước đểcho ta xem vết thương trên người ngươi rồi nói sau.”

NhạnCận Thần cũng không làm gì vô nghĩa, dù sao người đầy máu cũng không thể rangoài gặp khách, hắn nhanh nhẹn mau chân, lập tức đem quần áo bẩn cởi ra, lộ rathân mình cường tráng, ở trên da thịt quả nhiên có một vết thương, miệng vếtthương còn đọng máu, thập phần đáng sợ.

Nhưngnhìn kỳ lại, tất cả đều là vết thương cạn, không có trở ngại, Liễu Lục Phi mộtmặt kiểm tra, một mặt kêu nha đầu đem nước ấm dùng để rửa mặt tiến vào, tự taygiúp hắn lau sạch sẽ vết máu, sau đó khâu khâu, bôi thuốc, tay chân nhanh nhẹnđiêu luyện, quả không hổ là đại phu.

Trongngực, bên hông, sau lưng, đùi… nơi nơi đều có thương, đã nhiều ngày, hắn dẫntheo các huynh đệ đại khái là chiến đấu hăng hái mới có thể thương thành nhưvậy.

Lục Phinghiêm mặt lạnh lùng chữa thương, thản nhiên hỏi, “ Đánh thắng hay là thua?Giết bao nhiêu người?”

NhạnCận Thần lẩm bẩm trong miệng vài câu, không dám trả lời.

“ Các huynh đệ đâu? Ngươi khi nào thì đi?” nàng vẫntiếp tục hỏi, biểu tình vẫn như cũ không thay đổi, thập phần bình tĩnh nói, “ Ta nghĩ ngày đó, quả thật nghĩ khôngra biện pháp giải quyết, ngươi nhất định phải trở về làm mã tặc, ta không cóbiện pháp ngăn cản ngươi, bất quá, ta cùng Cảnh đại nhân đã bàn bạc tốt lắm, vềsau nếu có tai biến, chỗ có đạo tặc hoành hành, ta sẽ lên đường đi trước, giúpbọn hắn chữa thương, chữa bệnh…..”

Bàn taybé nhỏ bận rộn mãnh liệt bị bắt lấy, “ Ngươi nói cái gì? Vì sao muốn như vậy?Hắn dựa vào cái gì muốn ngươi đi đến nơi nguy hiểm đó?”

Nànglại trừng mắt liếc hắn một cái, “Không phải Cảnh đại nhân muốn ta đi, là ta tựnguyện muốn đi, nơi nào có đạo tặc, đại phu bình thường không dám đi. Nhưngngươi không sợ nguy hiểm, ta cũng không sợ, huống chi….”

Có lẽ,cuộc sống giữa đao kiếm sẽ có lúc hắn cần đại phu, nhóm tặc nhân bọn hắn có lẽkhông có khả năng tìm y quán để chữa bệnh, nếu hắn bị thương chí tử, giống nhưmò kim đáy bể thử thời vận….

Nhạn Cận Thần ngây dại, hắn ngây ngốc nhìn Liễu đạiphu tinh tế lại kiên cường trước mắt.

“Ngươi… Ngươi…”

“Ta cái gì?” Liễu Lục Phi hỏi lại, “ Dù sao lúc trướcngươi quyết định, cũng không có hỏi qua ta, vậy ta quyết định như thế cũngkhông cần hỏi qua ngươi đi? Được rồi, còn có chỗ nào bị thương chưa nhìn đếnkhông? Cũng không sai biệt cho lắm.”

NhạnCận Thần còn sững sờ, hai mắt nhìn chằm chằm nàng, giống như thấy việc khôngthể nào tin được.

Sau mộtlúc lâu, miệng hắn đột nhiên lộ ra một chút quen thuộc, ý cười bất chính đã lâukhông thấy.

“ Còn có một chỗ rất đau,đại phu thông minh như thế,lợi hại như thế, sao lại không phát hiện được?”

“ Chỗ nào?” nàng không hiểu hỏi.

NhạnCận Thần cầm tay nàng kéo đi xuống, đặt tại tiết khố của hắn, cách một làn vảimỏng manh nàng lập tức cảm giác được một vật nảy lên, hắn vừa phấn khởi vừanóng lại cứng, cực kỳ rõ ràng.

“ Ngươi….thật không biêt xấu hổ.” Liễu Lục Phi tứcgiận nói, “ Đến khi nào thì, không cần đùa cái chuyện hạ lưu này.”

“ Ta không phải nói giỡn, nơi này rất đau, ngươi làđại phu của ta, ngươi chữa trị cho ta.” Hắn không chịu buông bàn tay nhỏ bé rasức giãy giụa, dùng lực lôi kéo, đem nàng kéo vào trong lòng, chân dài chốngđỡ, dám bức nàng cưỡi ở trên người mình.

“ Ngươi buông ra! Ngươi thật vô sỉ, để ta đi xuống…”Liễu Lục Phi thật sự nóng nảy, “ Việc đứng đắn còn chưa nói xong, ngươi làm cáigì vậy? Bên ngoài còn có Cảnh đại nhân đang chờ!”

“ Ai để ý hắn, hắn thích chờ thì để cho hắn chờ đi.”Hắn vùi đầu vào tóc nàng, thỏa mãn thở dài một hơi, sau đó bắt đầu hôn vành tainho nhỏ, thậm chí ngậm lại cắn cắn, bởi vì hắn biết làm như vậy nàng sẽ rấtnhanh mềm yếu vô lực.

Quảnhiên, lực đạo chống cự của nàng nhỏ lại, vẫn ngoan cố mắng, “ Ngươi….ngươiđúng là thổ phỉ!”

“ Sớm đã nói qua, ta là mã tặc, không phải thổ phỉ.”Tay hắn không ngừng cởi vạt áo của người trong lòng ra, hắn vùi vào ngực nonmềm của nàng, bắt đầu tàn sát bừa bãi một yếu điểm khác.

Vừa cắnlại liếm lại mút, làm cho đỉnh mai đỏ tươi trên tuyết trắng to ra, phá lệ mêngười.

Khôngthể nào, hắn sẽ không thật sự muốn nuốt nàng ở đây chứ? Nhưng là, trong mảnh mơhồ hoa mắt, Liễu Lục Phi bất lực thở dài..

Hắn,nào có cái gì không dám đâu?

Cảnhđại nhân đợi đến gần giờ ngọ tiểu vương gia mới hiện thân, một thân sạch sẽngăn nắp, thần thái xâu xa khó hiểu, cũng rất trầm ổn, nghiễm nhiên là quý côngtử, hoàn toàn không giống như bộ dáng muốn trở về làm thủ lĩnh mã tặc.

Cảnh TứĐoan không tin tình báo của mình sai lầm, hắn nghe nói tiểu vương gia đột nhiênmất tích, nghe đồn Liễu đại phu cũng rời phủ vương gia, không biết sự tình nênmột mình tiến đến thăm hỏi, mà giờ phút này, tiểu vương gia không phải êm đẹpđứng trước mặt hắn, một chút dị trạng cũng không có sao?

Sau khivấn an, Cảnh Tứ Đoan hỏi, “Liễu đại phu đâu? Còn ở quý phủ không? Hạ quan cóviệc muốn thỉnh giáo?”

“ Ngươi lại có chuyện gì? Lão bà ngươi có thể sinh cóthể dưỡng, đảm bảo các ngươi trăm tử ngàn tôn, không có vấn đề gì, ngươi đừngmượn danh phu nhân lại đây làm phiền nàng.” Nhạn Cận Thần không kiên nhẫn trả lời, “ Nàng còn đangngủ, người ta làm đại phu không giống cẩu quan các ngươi, cả ngày rảnh rỗikhông có việc gì chỉ biết đến tìm phiền toái.”

Thậtlợi hại, hành động không có chút sơ hở, bên trong Cảnh Tứ Đoan âm thầm tánthưởng.

Nhưnghắn đương nhiên là không nói ra, chỉ khách khách khí khí, cung kính nói, “Tiểuvương gia nói đúng, Liễu đại phu chẳng những y thuật cao, còn có tâm bồ tát,nàng đáp ứng hạ quan, muốn đi hỗ trợ…..”

“ Đi những nơi thiên tai, dịch bệnh lưu hành, đạo tặchoành hành hỗ trợ khám bệnh sao?” Nhạn Cận Thần mày rậm nhăn lại, “Không cầnnói nhiều, có ta ở đây một ngày, nàng một ngày cũng không được rời đi, ngươisớm tìm người khác đi, đừng mộng tưởng hảo huyền, không bàn nữa!”

Bị hunghăng trách móc một chút, không biết là Cảnh Tứ Đoan được nuôi dưỡng tốt hay làgian trá, hắn cũng chỉ cười cười.

“ Vậy sao? Vậy không làm phiền, thỉnh chuyển cáo choLiễu đại phu hạ quan đã tới, về dược, đơn thuốc linh tinh, tương lai còn muốnthỉnh giáo.”

“ Thái y quán lớn như vậy, chẳng lẽ không thể hỏi ?Ngươi đừng lấy cớ lung tung.” NhạnCận Thần tuyệt không lưu tình, quả thật là muốn tự mình đuổi khâm sai đại nhânxuất môn, “ Cút đi, đừng không có việc gì đã tới, phủ vương gia không phải quántrà để cho ngươi hai ba ngày lại chạy tới ngồi.”

“ Nếu tiểu vương gia ở đây, hạ quan đương nhiên sẽkhông thường đến.”

Lời nàyrất quỷ dị, ý tứ là, hắn muốn Nhạn Cận Thần cam đoan tuyệt đối ở kinh thành,bên trong phủ vương gia? Nếu Nhạn Cận Thần một mình ra kinh, hắn biết được sẽđuổi theo?

NhạnCận Thần nheo mắt lại, đánh giá khâm sai đại nhân gian trá tận xương trước mắt này, Cảnh Tứ Đoan cũngnhìn lại hắn, như hai mãnh hổ đánh giá lẫn nhau, đoán chiến lực bản thân cùngđối phương.

Sau đó,một trận tiếng bước chân rất nhỏ vang lên ở phía sau hai người, Liễu Lục Phimột thân trắng trong xuất hiện.

Nàngvào đại sảnh, một đôi mắt hạnh trước tiên bay đến chỗ Nhạn Cận Thần, nhìn mộtvòng mới chuyển lại nhìn Cảnh Tứ Đoan.

Sóngmắt lưu chuyển ngắn ngủn trong nháy mắt, ngũ quan tục tằng, biểu tình tiểuvương gia cũng mềm hóa, ánh mắt cũng không giống nhau.

Nguyênnhân, là tại người này.

“Cảnh đại nhân tìm ta sao?” Nàng lạnh nhạt hỏi, “ Đãsớm viết phương thuốc cho ngài….”

“ Ta đã giao cho Thái y quán, bọn họ đang chiếu theophương thuốc luyện dược, đa tạ Liễu đại phu tương trợ.” Cảnh Tứ Đoan cười nói,“Ít nhiều còn được Liễu đại phu hỗ trợ, kế tiếp còn phải thỉnh giáo nhiều hơn.”

“ Dân chúng gặp nạn, việc ta có thể giúp đỡ đươngnhiên sẽ không bỏ qua, Cảnh đại nhân không cần khách khí.” Nàng khiêm tốn nói.

“ Vừa vặn hôm nay ta mang đến đây vài bản y luận, muốncùng Liễu đại phu thỉnh giáo về bệnh thương hàn…”

Haingười cư nhiên cứ đứng hàn huyên như vậy, có hỏi có đáp, phi thường hòa hợp.

Vậytiểu vương gia đâu?

Hắnmiễn cưỡng ngồi ở một bên, chỗ nào cũng không đi, cho dù nghe không hiểu, chodù nội dung buồn tẻ nhàm chán, chết cũng không chịu rời đi.

Có hắn,Cảnh Tứ Đoan cũng đừng mơ cùng đại phu của hắn ở một chỗ!

Mà Cảnhđại nhân cảm thấy ánh mắt lợi hại của tiểu vương gia làm cho hắn như đứng ngồikhông yên, dù sao mục đích hôm nay cũng đã đạt được, xác nhận tiểu vương giacòn ở trong phủ, hắn lãnh giáo qua loa, cáo từ rời đi.

Ngườita chân vừa mới bước đi, Liễu Lục Phi liền xoay người, trừng mắt liếc nhìnngười nào đó còn ngồi trên ghế một cái.

“ Ngươi nhất định phải giám thị ta như vậy sao?” nàng chất vấn, “ Còn ở bên cạnh thở dài, lâu lâu lạichậc chậc, thực không lễ phép!”

“ Không như vậy, họ Cảnh làm sao có thể mau cút?” hắnnói lý, một phen kéo đại phu qua, lại nhu lại nắm bàn tay nhỏ bé, yêu thíchkhông buông tay.

“ Có ngươi bên cạnh ngắt lời như vậy, người ta làm saocó thể ở lâu? Chúng ta là nói chuyện đứng đắn…”

NhạnCận Thần cố ý làm ra biểu tình kinh ngạc đến cực điểm, “ Như vậy còn không tínhlâu? Vậy các ngươi tính làm cho người ta chảy máu tới chết mới tính đủ lâusao?”

Liễu Lục Phi kiềm chế tính tình, đạm hỏi: “ Ngươi cònđổ máu chỗ nào? Không phải ta đều giúp ngươi xử lý miệng vết thương sao? Nóibậy bạ gì đó?”

Chẳnglẽ, là lúc trước kịch liệt triền miên không dứt….

Nghĩvậy, hai gò má nàng thản nhiên đỏ ửng, đẹp đến cực điểm, tâm Nhạn Cận Thần ngứangứa, nhịn không được lại trộm hương, hôn hai má như quả trứng gà bóc vỏ củanàng.

“ Đại phu, ta nói các huynh đệ trốn ở sài phòng, ngườinào trên người cũng có thương, chảy máu, ngươi nghĩ đi đâu?” hắn đè thấp tiếngnói, quỷ dị hỏi, làm cho Liễu Lục Phi tức giận đến nhéo thắt lưng hắn.

“ Người bị thương trốn trong sài phòng? Sao ngươikhông nói sớm?” nàng dùng sức nhéo vài cái, sau khi tức quá mới bỏ lại hắn rangoài, “Ta đi nhìn xem.”

Mắtthấy nàng vội vàng muốn chạy tới hậu viện, Nhạn Cận Thần ở phía sau lười biếngcất giọng nói, “Đừng nóng vội, người bị thương cũng không chạy được, dù sao bọnhọ chỗ nào cũng không đi, ngươi từ từ đi.”

Ngheđến đó, Liễu Lục Phi đột nhiên dừng lại, xoay người, không dám tin lại hoangmang nhìn khuôn mặt tuấn tú tục tằng kia đang mỉm cười.

“Ngươi nói cái gì?” Nàng chậm rãi, cẩn thận hỏi,“Chỗnào cũng không đi? Ý là….”

NhạnCận Thần buông tay, vẻ mặt thản nhiên, “ Chính là không đi, báo thù, bàn cãi,còn chưa tính tìm việc cho bọn hắn làm, dưỡng vài cái huynh đệ tiểu vương giata có thể làm.”

Mộtthân mình mềm mại tinh tế chạy vội tới, đầu ngã vào giữa hai tay kia, cặp cánhtay cứng rắn ngay lập tức tự động vòng qua ôm lấy thiên hạ, gắt gao, tuyệtkhông …

“ Đại phu.” Môi hôn tóc nàng, Nhạn Cận Thần mỉm cườihỏi, “ Quý y quán…có thiếu người làm ?”

“ Thiếu, thiếu nhiều lắm.” Liễu Lục Phi vùi đầu vào trong ngực hắn, ngẹn ngào.

Bọn hạnhân đều làm bộ như không có việc gì lảng tránh, nhưng khóe mắt đều vụng trộm ngắmmột đôi thân ảnh gắn bó ở hành lang dài, trong lòng vui mừng vô hạn.

Từ nayvề sau…..bọn họ hẳn là không bao giờ cần lo lắng chân bị ai đánh gãy đi.