Mỉm Cười Đợi Em Ở Kiếp Sau

Chương 26



Một thoáng sau, có vài người thuộc hạ của Quang Triệu đến. Như Quỳnh thấy họ lên lầu, rất nhanh liền khiêng xuống xác một người phụ nữ be bét máu. Đó là Tú Anh ư, mấy phút trước cô ta còn sống khỏe mạnh, hiện giờ chỉ là một đống máu thịt tanh nồng. Lúc họ khiêng Tú Anh đi ngang qua mặt Như Quỳnh, cô không khỏi dâng lên cảm giác ghê sợ khủng khiếp lẫn buồn nôn.

Quang Triệu đứng ở lưng chừng cầu thang nhìn xuống, trên người hắn vấy đầy máu của Tú Anh, tuy nhiên ánh mắt lại bình thản mà lạnh buốt, ngắn gọn nhắc thuộc hạ bốn chữ “Thu dọn gọn gàng”.

Quang Triệu vừa không vui là có thể lập tức giết người? Mới chỉ hôm qua còn là tình nhân được hắn cưng chiều, ngày hôm nay đã bị hắn bắn chết không chút thương xót.

Như Quỳnh run lẩy bẩy, lúc này rất muốn chạy trốn. Cô sai rồi, sai khi chủ quan xem nhẹ hắn, hắn rõ ràng đã trở thành một tên đồ tể mất nhân tính. Vy Oanh cũng sai rồi, làm sao có thể đối thoại với con người này được?

Lúc này, Như Quỳnh chỉ muốn lập tức chạy trốn. Cô như con thú sợ sệt lùi về phòng mình nhưng đã bị ánh mắt của Quang Triệu chiếu đến.

- Đứng lại!

Hắn lớn tiếng ra lệnh, thấy cô hoảng hốt lẫn kinh tởm hắn, chẳng hiểu sao thâm tâm sinh ra một chút phiền não. Cô ta hẳn cho là hắn giết Tú Anh. Nhưng hắn chẳng việc gì phải hạ mình giải thích, cô ta vốn không tin hắn, năm năm trước đã vậy, bây giờ càng không.

Thực tế lúc Tú Anh chết, trong lòng hắn có một tia không đành lòng. Nếu cô ta ngoan ngoãn rời đi, hắn còn có thể chiếu cố cho cô ta một khoản tiền, muốn đi đâu làm gì thì tùy. Là cô ta quá cực đoan nên mới dùng cách đó. Nhưng ngẫm lại, người đàn bà đó cũng yêu hận mãnh liệt như hắn vậy.

Quang Triệu từng bước xuống lầu, hắn thấy Như Quỳnh đứng quay lưng về phía hắn. Cô không chạy nữa nhưng đôi vai mỏng manh vẫn đang run lên, hệt như năm năm về trước khi cô né tránh hắn.

Cô mới gặp lại hắn ít ngày đã trở nên suy nhược như vậy.

Mắt hắn lại di chuyển đến bàn tay gầy guộc của cô, những ngón tay vẫn đang nhớp nháp máu, còn chưa được băng bó.

Hắn muốn tiến lên một bước, hắn muốn làm vậy chết đi được, nhưng cuối cùng vẫn đứng lại, cách cô một khoảng đủ lớn.

- Thu dọn hành lý đi, căn nhà này vấy bẩn rồi, không ở nữa. – Hắn nói cho cô, cũng là nói cho lão quản gia đang ở gần đó.

Như Quỳnh bỗng quay ngoắt lại, ngẩng đầu nhìn thẳn hắn:

- Đủ rồi, Quang Triệu, anh muốn tiếp tục đến bao giờ? Ngày hôm nay anh giết một người vốn không thù oán gì với anh, vậy tôi nhiều thù oán với anh như vậy, bao giờ mới đến lượt tôi?

Quang Triệu trong lòng tê lạnh, mặt ngoài trào phúng cười, đi đến trước mặt cô, bóp lấy cằm cô:

- Cô hỏi rất hay, tôi cũng đang nghĩ đến. Nếu đem một người đàn bà khác tới, một ngày nào đó cô ta đánh cãi chửi nhau với cô rồi lộ ra tật xấu làm tôi chán ghét, mất công tôi lại phải giết một người. – Bàn tay còn vừa vấy máu của hắn vuốt ve dọc mặt cô – Giờ tôi lại muốn cô làm đồ chơi vừa để tôi hưởng thụ, để tôi chà đạp trả thù cho chán. Tôi chơi chán rồi thì cô sẽ biết phải chết lúc nào.

Nói rồi lôi mạnh cô đi, Như Quỳnh hoảng sợ nhưng không náo loạn, lúc bị hắn nhét vào xe, cô vẫn bình tĩnh chống chọi:

- Còn nhớ, anh từng nói tôi rất bẩn, không phải sao?

- Cô đúng là rất bẩn, nhưng năm năm trước khi tôi có được thân thể cô, ngày đó cô hẳn là còn trong sạch. – Hắn nhếch môi thâm độc nói. – Sao ngày đó cô không kiên nhẫn một chút, bây giờ tôi cũng có tiền rồi.

Hắn nhắc lại chuyện đó, thâm tâm Như Quỳnh liền co rút lại. Chỉ thấy cô kiên quyết, đầy chắc chắn mà nói:

- Quang Triệu, nếu như anh động vào tôi một lần, ngày hôm sau anh liền nhận được thêm một cái xác như của Tú Anh.

- Cô đang đe dọa tự sát? Cô chẳng nhẽ đã quên người nhà mình?

- Người chết rồi, sẽ không còn có thể quan tâm nhiều nữa… – Cô bỗng dưng rất bình thản mà khép mắt, thực sự cô đã rất mệt mỏi. – Còn nhớ một đêm anh đã nói với tôi, người sống thì mãi chịu dày vò, chỉ có người chết mới được giải thoát? Bây giờ tôi đang suy nghĩ lại đây…

Quang Triệu chợt thấy ý chí muốn sống tiếp của cô mỏng manh như sương khói. Nhưng hắn không đành lòng buông tha cho cô, vĩnh viễn không bao giờ.

- Nếu đã vậy, tôi muốn nhìn cô héo mòn mà chết trong địa ngục cô quạnh và tuyệt vọng.

Hắn đem cô đến căn nhà màu trắng, đem cô nhốt trong đó, sai người canh chừng cô cả ngày, trong phòng ngủ cũng có mấy người phụ nữ cao to thay nhau giám sát. Mọi liên lạc của cô đều bị cắt đứt, hắn còn đe thuộc hạ, chỉ cần cô chạy trốn thì họ sẽ bị giết. Ai tự ý bắt chuyện với cô cũng sẽ bị trừng phạt.

Đây là cái mà hắn gọi là “chết trong địa ngục cô quạnh và tuyệt vọng”…

Hai ngày liền, hắn cũng không xuất hiện. Mà có lẽ hắn cũng sẽ không bao giờ xuất hiện, một là cô cầu xin, hai là cứ như vậy chịu giam cầm cả đời sao?

Trong mấy ngày đó, Như Quỳnh chợt cảm nhận được sự tuyệt vọng.

Cô muốn vì Tấn Khang mà kiên cường, tại sao con đường càng lúc gian truân như vậy?

Tấn Khang, Tấn Khang… Cô đã thực sự không biết cách xoay sở, giá như anh có thể ở đây, giá như anh có thể xuất hiện, giá như …

Đời này kiếp này, thực sự còn có thể gặp Tấn Khang sao? Chẳng hay năm năm qua cô cũng đã tự huyễn hoặc mình?

Vết thương trên tay Như Quỳnh vì không xử lý kịp mà nhiễm trùng sưng tấy, trong lúc phát sốt, cô càng suy nghĩ miên man.

Đêm hôm đó, Quang Triệu trở về biệt thự màu trắng sau khi nhận được thông báo của thuộc hạ. Bọn chúng thấy tình hình của Như Quỳnh có vẻ nghiêm trọng nên liền thông báo với hắn. Lúc hắn đứng bên đầu giường, cô vì sốt cao mà đã mê man mất ý thức.

Rốt cuộc lại đem cô đến bệnh viện, một lần nữa trả thù thất bại.

Trong giấc mộng đẹp đẽ, Như Quỳnh thấy mình cùng Tấn Khang đi may đồ cưới. Cô mỉm cười rất hạnh phúc.

Bỗng dưng khi cô vô tình quay đầu nhìn sang phía bên kia đường, liền thấy bóng dáng Quang Triệu đứng đó, hắn ta tuy là trên môi mỉm cười, nhưng trên người lại vấy đầy máu. Cô kinh hoảng giật mình, lập tức vì thế mà tỉnh dậy.

Bên cạnh cô, cũng là người đàn ông ám ảnh trong giấc mộng đó – Quang Triệu.

Hắn chậm rãi xoay đầu nhìn sang cô, nhận lại được từ phía Như Quỳnh một ánh mắt căm hận không gì tả nổi.

Trên tay hắn còn cầm điện thoại của Như Quỳnh, ban nãy vừa mới bật nguồn lên xem. Toàn là tin nhắn của Vy Oanh và một người đàn ông tên Anthony. Tin nhắn của người đàn ông khá khách sáo lịch sự, coi bộ không giống nhân tình. Hắn không hiểu sao vì thế mà lại thoải mái trong lòng. Tin nhắn của Vy Oanh, chỉ có mấy tin đại loại như “Bạn đã tìm cách nói chuyện với Quang Triệu chưa?”, “Sao rồi, tại sao không nhắn lại?”

Như Quỳnh thấy hắn tự ý xem điện thoại của mình, tuy bất mãn nhưng lại im lặng quay đầu sang hướng khác.

- Cô muốn nói chuyện gì với tôi? – Đột nhiên hắn hỏi.

- Không cần thiết nữa. – Giọng cô còn khá yếu ớt.

- Vậy phải mời cô ta đến hỏi rồi. – Hắn cười lạnh.

- Không được làm hại Vy Oanh, cô ấy là người không liên quan!

- Vậy thì đợi cô bình phục thì nói chuyện. – Hắn liền tự ý tuyên bố.

Trả lại điện thoại cho cô, hắn xoay người rời khỏi phòng bệnh. Khi bước đến cửa, bỗng dưng hơi quay đầu lại:

- Tú Anh kia không phải do tôi giết, cô ta tự sát.

Nói xong cũng không xem phản ứng của Như Quỳnh, đóng mạnh cửa lại.

Năm năm về trước, hắn không chủ ý làm tổn thương Như Quỳnh, nhưng ngoài cách chạy theo cô giải thích và xin lỗi thì chẳng còn lựa chọn nào.

Hiện tại, dù cam chắc là cô sẽ không tin, dù hắn không muốn hạ mình biện minh… nhưng rồi không hiểu sao vẫn cứ phải nói ra một lần.

Như Quỳnh cầm điện thoại, hồi âm lại cho Anthony và Vy Oanh. Cô không dám nói là mình bị thương, chỉ bảo là làm rơi điện thoại xuống nước, bây giờ mới sửa được.

Ngày hôm sau lúc Quang Triệu trở lại phòng bệnh, không thấy Như Quỳnh ở đó. Hắn thoạt đầu rất tức giận đến mức muốn giết người, may mà cô y tá sợ sệt vội báo bệnh nhân vừa mới ra ngoài đi WC. Mãi không thấy cô trở vào, hắn sai cô y tá vào WC tìm cô nhưng cũng không thấy.

Những tưởng Quang Triệu sẽ nổi đóa lần nữa, cũng lại may là hắn liền trông thấy bóng dáng cô đứng ở một góc hành lang khuất khác.

Như Quỳnh vốn đang nói chuyện điện thoại với Anthony, cũng đang hỏi thăm tình hình của Tấn Khang thì nghe thấy tiếng bước chân đi tới. Vừa quay đầu bắt gặp gương mặt bực dọc của Quang Triệu, cô vội vã chào Anthony rồi cúp máy.

- Tại sao phải ra ngoài nghe điện thoại?

- Là thói quen thôi, tôi thích riêng tư. – Cô chậm rãi trở về phòng bệnh trước.

- Là gọi cho ai mà phải riêng tư? – Lúc vừa vào đến phòng bệnh, hắn tự dưng lại nổi điên truy xét.

Thấy cô không muốn đáp, hắn giật lấy điện thoại của cô mở ra xem. Gọi hơn mười phút với gã Anthony, lại còn lén lén lút lút, họ có thực sự chỉ là bạn bè?

Như Quỳnh vội giật lại điện thoại, trong lòng vô cùng phẫn nộ vì bị xâm phạm đời tư.

Trước đây hắn tỏ ra lạnh lùng mà thâm hiểm, mấy hôm gần đây bỗng trở nên mưa nắng thất thường, tức giận mà không có một chút uy.

- Hắn ta không phải là tình nhân của cô sao? Tiền lần trước cô định đem trả cũng là của hắn?

- Chúng tôi là bạn bè đàng hoàng, không có gì hổ thẹn. – Như Quỳnh rất muốn nói “không liên quan gì đến anh” nhưng chỉ e hắn làm khó Anthony nên đành bình thản trả lời.

Quang Triệu thấy ít nhiều thoải mái, nhưng mặt ngoài vẫn độc mồm độc miệng nói thêm:

- Vậy là cô thực sự chưa từng lên giường với hắn?

- Tôi không giống như anh, ai cũng có thể ngủ cùng.

- Ha ha, cô nói vậy phải chăng có ý bảo rằng… – Hắn cười vang, cầm một sợi tóc cô lên mân mê – Không phải từ trước đến giờ, cô chỉ ngủ với một mình tôi đấy chứ?

- Anh…! – Bỗng thấy Như Quỳnh vươn tay lên tát hắn, mắt đỏ lên vì tức giận.

Hắn nhìn phản ứng mãnh liệt bộc phát của cô, không hiểu sao lại càng vui vẻ, rất muốn tin đó là sự thật. Cái tát này chẳng làm hắn phẫn nộ, một chút bực mình cũng không có.

Hắn lấy cái cặp lồng ban nãy mới xách vào đặt trước mặt cô, ngắn ngọn ra lệnh:

- Ăn hết! – Nói rồi đứng lên ra về.

Mở cạp lồng ra thấy cháo thịt yến xào xa xỉ, đổ đi là phải tội, Như Quỳnh liền không nghĩ nhiều mà đem xuống khu phòng bệnh dành cho người nghèo tặng cho mấy cụ già neo đơn.