Mỉm Cười Đợi Em Ở Kiếp Sau

Chương 24



Tú Anh vốn quan tâm đến bất cứ cái gì liên quan đến Quang Triệu. Gần đây rảnh rỗi, cô ta cũng không phải lo đối phó với người đàn bà nào xung quanh hắn, chỉ phải tập trung vào việc lấy lòng hắn. Bình thường cô ta cũng chẳng thể ngờ một người phụ nữ như Như Quỳnh lại trở thành mối đe dọa của mình.

Phụ nữ vốn có trực giác bẩm sinh, Tú Anh sớm sẽ nhận ra những điểm bất thường của người đàn ông bên cạnh mình.

Vy Oanh một tuần ba lần đến dạy violon nhưng đều cảm thấy Như Quỳnh muốn tránh mặt cô, mãi mới hẹn được Như Quỳnh một tối chủ nhật đi uống cà phê. Một hôm, Tú Anh cũng vì tò mò mới hỏi qua Vy Oanh:

- Chị có vẻ quan tâm đến chị Quỳnh kia.

- Trước đây chúng tôi là bạn rất tốt. – Vy Oanh đơn giản đáp.

- Chị lần trước hình như có nói hai người là bạn học sao? – Tú Anh thoạt đầu còn thản nhiên hỏi – Nhưng chị Oanh học ở nhạc viện, chẳng nhẽ chị ta cũng cùng học?

Vy Oanh nhất thời không muốn trả lời, Như Quỳnh biết đâu sẽ không thích cô đề cập đến chuyện quá khứ. Hơn nữa một hai tuần nay đến đây dạy, cô cũng có dịp quan sát Quang Triệu, cảm thấy hắn đối với Như Quỳnh quá mức lạnh lùng, hoàn toàn coi cô như người giúp việc hèn mọn. Giữa hai người bọn họ vì sao lại trở nên như vậy, thực sự có uẩn khúc sao? Tại sao hắn lại để người yêu cũ đến làm người giúp việc trong chính căn nhà sống chung với bạn gái hiện tại?

Vy Oanh còn nhớ, năm đó không có một chàng trai nào si tình hơn Quang Triệu, hắn có thể đứng dưới mưa hàng giờ đồng hồ đợi Như Quỳnh, khiến cho ai nấy đều ngưỡng mộ.

Mấy ngày sau, vào đúng dịp sinh nhật của Quang Triệu.

Hôm đó toàn bộ anh em trong giới giang hồ của Quang Triệu đều tập trung ở một trong những quán bar do hắn sở hữu tham gia tiệc rượu chúc mừng. Ai cũng ôm ấp theo kiều nữ, hôm đó Tú Anh vẫn được hắn mang đi. Cô nàng dậy từ sáng sớm trang điểm và làm tóc.

Thấy Tú Anh ăn diện chải chuốt, Như Quỳnh đoán là bọn họ lại có việc ra ngoài, khả năng sẽ không ở nhà dùng bữa. Cô cũng chỉ dọn dẹp qua loa rồi định tranh thủ rời khỏi nhà, đến bệnh viện thăm mẹ cùng Tấn Khang.

Tiệc ở quán bar vô cùng huyên náo, người người nâng ly chúc tụng hắn, xú nịnh hắn. Quang Triệu chẳng biết là vì vui mừng hay sầu não mà uống rất nhiều.

Người đàn bà đó dĩ nhiên không nhớ hôm nay là sinh nhật hắn.

Ban nãy cô ta thấy hắn mang tình nhân ra ngoài thì liền tỏ ra rất thoải mái vui vẻ, giống như thoát được kiếp nạn…

Thật nực cười, hắn lại vì thế mà cảm thấy khó chịu sao?

Hắn nói sẽ trả thù cô ta, nhưng thực tế hắn đã làm được gì?

Cô ta chưa rơi vào nhục nhã đau khổ, hắn đã rơi vào bế tắc phiền muộn.

Hôm nay, hắn tròn ba mươi tuổi, người người vây quanh chúc tụng, dâng lên hắn những thứ quý giá, bàn tiệc ngập trong đồ uống xa xỉ. Mọi thứ hào nhoáng như vậy, tại sao hắn không hạnh phúc?

Cảm giác có được tất cả mà lại không ấm lòng hơn một đêm sinh nhật đúng mười năm về trước sao?

Năm đó, hắn hai mươi tuổi, cô mười sáu tuổi.

Nhà hắn nghèo lại đông con, hắn còn là anh trai cả, làm gì có chuyện tổ chức sinh nhật. Mỗi năm đến dịp này cha hắn cho hắn thêm chút tiền để mua quần áo sách vở là tốt lắm rồi. Mà từ lúc hắn vào đại học, hắn càng không muốn lấy tiền của cha, tự đi làm thêm kiếm tiền chi trả cuộc sống.

Ngày đó, hắn là sinh viên năm hai trường kiến trúc, công việc làm thêm chủ yếu vẫn là đi dạy kèm toán lý. Ngay cả hôm sinh nhật, hắn cũng chẳng dành thời gian rủ bạn bè đi chơi, vẫn đi dạy thêm đến tận gần chín giờ tối. Hôm sau vừa vặn là chủ nhật nên hắn dạy xong là đạp xe thẳng về nhà mà không quay về kí túc xá nữa.

Lúc hắn về đến đầu ngõ, đột nhiên thấy một bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc đứng cạnh cột đèn neon. Là Như Quỳnh, cô ấy ăn mặc giản dị nhưng không giấu đi đâu được vẻ xinh đẹp thanh lệ của thiếu nữ tuổi trăng tròn.

Nhưng tại sao cô lại đứng đây? Cô ấy vừa mới chuyển nhà, từ đó đến đây khá xa, cô ấy đi gì đến?

Hắn đỗ xe trước mặt cô, bỗng dưng thấy trên tay cô cầm một cái giỏ, trong lòng hắn vô cùng hồi hộp. Cánh tay mảnh mai trắng mịn của cô nâng chiếc giỏ trước mặt hắn, mỉm cười nói:

- Anh Triệu, đây là bánh em làm, nhưng không ngon như bánh kem mua ngoài tiệm. Chúc anh sinh nhật vui vẻ.

Từng tế bào trên người hắn đều lâng lâng hạnh phúc, si ngốc nhìn vào đôi mắt đen láy lấp lánh của cô. Bỗng thấy cô giải thích thêm:

- Em nghe nói, cuộc đời con người ta cứ mỗi mười năm lại là một chặng đường. Hi vọng anh mười năm tới luôn vui vẻ như ý, vạn sự đều gặp may mắn thuận lợi.

Quang Triệu nghe vậy thoạt đầu rất vui nhưng sau đó không hiểu sao lại có chút phiền não. Hắn nhìn cô, tham lam nói:

- Như Quỳnh, năm nay em tặng quà anh, năm sau có tặng nữa không? Tại sao anh cảm giác em muốn tặng luôn cho cả mười năm vậy? – Hắn tỏ ra hờn dỗi một chút. – Nếu năm nào cũng nhận được quà của em, anh tất nhiên sẽ vui.

- Anh Triệu, nhà em chuyển đi xa rồi, sau này chắc không thường xuyên gặp được anh. Nhưng mà nếu chúng ta còn giữ được liên lạc, dĩ nhiên năm nào em cũng sẽ tặng quà anh.

- Ngốc, mỗi năm anh sẽ đến tận nhà em lấy quà đấy.

Hắn nghe được câu trả lời của cô, lập tức hoàn toàn vui vẻ. Bây giờ xem như cô vẫn còn nhỏ chưa hiểu gì về tình yêu nam nữ, hắn sẽ đợi cô thêm một hai năm nữa rồi thẳng thắn đứng trước mặt cô bày tỏ tình cảm.

Quang Triệu mở nắp giỏ, mùi bánh kem thơm ngậy lập tức tỏa ra, quanh quẩn bên mũi hắn. Hắn không thể chờ, trực tiếp véo lấy một miếng bỏ vào miệng. Vị bơ đầy ngọt ngào, ngọt vào cả tâm hồn, suốt đời suốt kiếp cũng không thể quên.

Hắn ăn hết chiếc bánh ngay trước mặt cô, cho dù chiếc bánh khá lớn nhưng một miếng hắn cũng không muốn chừa lại hay chia sẻ với lũ em. Nhìn hắn phồng mồm trợn má ăn, Như Quỳnh cũng bật cười, đợi hắn nuốt hết còn đưa cho hắn chiếc khăn để chùi tay.

Ánh sáng màu bạc nhàn nhạt của từng ngọn đèn neon phủ lên bóng dáng của hắn và cô, tạo ra những vệt đen chênh chếch in lên lòng đường. Trên một chiếc xe đạp cũ, hắn đèo cô về tận nhà. ]

Mới gần tám giờ tối nhưng Quang Triệu dường như đã say, ảo ảnh không ngừng nhảy nhót trước mắt hắn. Thoáng chốc lí trí mịt mù, hắn đứng dậy bước khỏi bữa tiệc.

Tú Anh hôm nay mặc đầm lại đi giày cao gót hơn chục phân, cô nàng vất vả chạy theo hắn, vội đỡ lấy hắn:

- Anh đi đâu? Anh say rồi sao? Nếu muốn về thì cũng đợi tài xế đến chứ? – Thấy hắn lao ra ngoài đường, Tú Anh không khỏi lo lắng.

- Buông! – Hắn liền mạnh tay gạt Tú Anh ra, còn không biết ai với ai.

Hắn xiêu vẹo bước đi, căn bản cũng đã không ý thức được mình đang làm gì.

Có một ông già dựng xe đạp bên gốc cây để bước vào một tiệm thuốc, Quang Triệu liền tới đó lấy xe nhảy lên đi. Lúc ông già kia bước ra, chỉ còn biết hô “Cướp! Cướp!” khiến mọi người xung quanh lập tức chú ý. Tú Anh sợ phiền toái, rút ví nhét vào tay ông ta một tập tiền, cũng không cần biết là bao nhiêu rồi lên taxi đuổi theo Quang Triệu.

Tú Anh thấy hắn đạp xe khỏi khu phố xá phồn vinh, cuối cùng lượn vào một cái ngõ nhỏ cũ kĩ. Đây là nơi nào, Tú Anh còn chưa bước chân qua. Ô tô không thể tiếp tục vào, Tú Anh đành xuống xe, trả tiền taxi rồi mò mẫm chạy vào, mong tìm được hắn.

Cũng may ngõ chỉ hẹp nhưng không ngoằn ngoèo, Tú Anh tìm được bóng dáng người đàn ông của cô ta, hắn đang dựa cả người vào một cột đèn, gương mặt say xỉn đỏ gay gắt, hai mắt nhắm nghiền.

- Anh, anh say rồi, chúng ta cùng về! – Tú Anh chưa bao giờ thấy Quang Triệu say đến mức đó.

Bình thường hắn luôn giữ tỉnh táo và cảnh giác, hôm nay hắn say khướt thế này, nếu đúng lúc có kẻ thù của hắn tìm đến thì tiêu rồi. Tú Anh vội lấy di động gọi quản gia, bảo ông ta phái xe hơi và vệ sĩ đến.

Cô vừa gọi xong thì di động của Quang Triệu trong túi áo cũng rung lên, là Quang Tuấn lo lắng gọi đến kiểm tra tình hình. Quang Triệu hai mắt lờ mờ, cảm thấy tiếng chuông điện thoại rất phiền toái, lập tức vứt điện thoại ra. Tú Anh vội nhặt lên và trả lời thay:

- Anh Tuấn, anh Triệu say quá, em đã gọi xe đến rồi.

- Vậy tốt. Có gì không ổn phải báo lại cho tôi. – Quang Tuấn bèn dặn dò, sau đó còn phải thay Quang Triệu thu dọn tàn cuộc, ứng biến với đám khách khứa này khi nhân vật chính tự dưng bỏ đi.

Hôm nay hành động của Quang Triệu thật làm bang Phi Ảnh có phần mất mặt với người ngoài…

Tú Anh đến gần hắn, định bụng dìu hắn đi:

- Anh, em đỡ anh ra ngoài kia, xe sắp đến rồi.

- Cút đi, cô là ai, thật phiền toái! – Hắn ta dù say nhưng một cái phẩy tay cũng đủ làm Tú Anh ngã.

Cô nàng ấm ức mếu máo khóc, nhưng lại biết không thể chấp nhặt với người say, bèn nín nhịn thử tiếp cận hắn một lần nữa:

- Anh, em là Tú Anh, anh không nhận ra em sao? Chúng ta cùng về đi!

Quang Triệu hết ngửa đầu lên lại gục đầu xuống, vẫn đang chếnh choáng vì hơi men.

- Đừng làm phiền tôi. – Giọng hắn vì say mà có phần méo mó – Tôi còn phải đợi… còn phải đợi cô ấy đem quà sinh nhật đến tặng tôi…

Nói rồi hai mắt cố gắng mở to, đảo quanh tìm kiếm. Tú Anh nghe vậy liền rất sốc, hắn đã say đến mất lí trí nhưng còn muốn đợi người nào?

Cứ nghĩ hắn là người vô tình, không ngờ trong tim lại có một bóng hình khó quên sao? Lúc say chính là lúc con người ta bộc lộ yếu đuối nhất, trở về với con người thực của mình.

Bỗng đâu xuất hiện bóng dáng của một cô bé, chừng mười lăm mười sáu tuổi, hai vai khoác ba lô, dường như mới đi học thêm trở về. Quang Triệu trông thấy bèn lao tới, gắt gao ôm lấy:

- Đây rồi, em tới rồi, em đã nói năm nào cũng tặng quà cho anh mà!

Cô bé sợ đến phát khóc, kêu la ầm ĩ. Tú Anh đến gỡ hắn ra nhưng không được, mãi về sau tiếng kêu của cô bé làm mấy hộ dân xung quanh nghe thấy đổ ra xem, có người xông vào kéo hắn ra mới được. Tú Anh phải thay hắn giảng giải, may mà họ cũng không chấp người say, chỉ nói cô mau đưa hắn về.

Như Quỳnh vừa về đến biệt thự một lúc thì thấy mấy người dìu Quang Triệu bước vào. Lão quản gia liền sai như Quỳnh đi nấu canh giải rượu, giúp đỡ Tú Anh đưa Quang Triệu về phòng. Lúc Như Quỳnh đang nấu nướng, đột nhiên lại nghe thấy tiếng Tú Anh la hét thất thanh:

- Anh, đừng đi nữa! Á!

Quang Triệu đang lảo đảo lăn từ bậc cầu thang xuống. Lăn xong lại cố nâng người dậy, miệng lẩm bẩm nói:

- Cô ấy đang đợi, phải mau đi!

Hắn đi khập khiễng, mỗi bước đều liêu xiêu, quản gia cùng Tú Anh cùng chạy đến, hắn lại chỉ vào mặt họ mà nói:

- Hôm nay không dạy thêm, các em mau về đi!

Nói đoạn, chợt trông thấy bóng Như Quỳnh đứng cạnh cửa phòng bếp, mê muội cười mà đi tới. Như Quỳnh bị bất ngờ, vừa lùi ra sau thì hắn đã bổ nhào tới, ôm ghì lấy cô.

Tú Anh thoạt đầu còn nghĩ hắn ôm nhầm Như Quỳnh như với bé gái kia, nhưng lúc đến gần, lại loáng thoáng nghe thấy giọng hắn rên rỉ:

- Quỳnh… Quỳnh…! Năm nay còn tặng quà cho anh không? – Nói xong mấy câu, hắn lại ngất đi.

Như Quỳnh hoảng loạn, còn Tú Anh bất chợt sinh nghi.

Đưa hắn về phòng ngủ rồi, Tú Anh lại mò xuống bếp. Thấy sắc mặt Như Quỳnh trắng bệch bất thường, cô ta càng bán tín bán nghi.

Thực tế, Như Quỳnh đang sợ hãi. Cô vốn không sợ việc hắn hận mình bằng việc hắn còn tâm tưởng với mình. Cô đang tự khuyên bản thân, chỉ là do hắn say nên hồ đồ.

Tú Anh cũng rất muốn viện lý do hắn say cộng với một sự trùng hợp ngẫu nhiên nào đó. Nhưng cô ta không thể không đề phòng, biết đâu mối đe dọa lại đến từ chính người phụ nữ kia, người ở trong cùng một nhà với mình. Tại sao Quang Triệu lại để cô ta đến giúp việc? Cô ta còn trùng tên với người phụ nữ mà Quang Triệu lúc say vừa gọi, chẳng nhẽ chỉ là ngẫu nhiên?

Tú Anh vẫn tỏ vẻ thản nhiên dịu dàng, bưng lấy bát canh giải rượu, bâng quơ hỏi:

- Bấy lâu nay em vô ý, thực không phải. Cô Vy Oanh có quen với chị, cũng quen biết với anh Triệu. Chị Quỳnh trước đây phải chăng cũng có quen biết xã giao với anh ấy chứ?

- Bản thân tôi thì không dám thấy người sang bắt quàng làm họ. – Như Quỳnh đáp – Nếu cô Tú Anh quan tâm, chẳng phải nên hỏi trực tiếp ông chủ hay sao?

Như Quỳnh bỗng nhận ra, sóng gió lại sắp tới. Phải chăng đây mới là ý đồ của Quang Triệu, hắn muốn cô bị chính người đàn bà của hắn gây khó dễ? Có lẽ là như vậy.