[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 14



 Không được, ngày hôm nay ta  nhất định phải hảo hảo “Giáo dục giáo dục ” nàng, đưa quan niệm của nha đầu kia  sữa chữa lại cho ngay đường thẳng lối!

” Hảo muội muội của ta a ~, ngươi nói  phụ trách, cái đó chỉ có nam nhân mới đối với nữ  nhân cần làm, Ngũ gia ta đường đường là nam nhân, ngươi muốn Triển Chiêu đối ta phụ trách như thế nào? Lẽ nào bắt hắn lấy kiệu lớn tám người khiêng rước ta về nhà phải không?”

Tiểu cô nương lúc này mới nộ ra vấn đề, đúng rồi ~! Ngọc Đường ca ca là nam tử, sao có thể giống như nữ tử được, vậy Triển Chiêu làm thế nào ‘phụ trách’ đây a? Bất quá rất nhanh trong đầu ý niệm vừa chuyển, mặc kệ như thế nào, hiện tại trong bụng Ngọc Đường ca ca đang mang cốt nhục của Triển Chiêu, huynh ấy chịu nhiều khổ sở như vậy, hiện tại chính là lúc cần người chiếu cố  nhất, Triển Chiêu là phụ thân của hài tử, chí ít hắn cũng nên ở bên cạnh Ngọc Đường ca ca

Xem biểu tình của nha đầu kia  tựa hồ lại muốn đưa ra ‘lời tâm huyết’ mới, Bạch ngọc đường nhanh trước một bước cắt đứt: “Hơn nữa, nhi tử chỉ có thể có một phụ thân, nếu như xuất hiện thêm một người, tương lai nên giải thích như thế nào a ~! Lẽ nào nói Ngũ gia ta là nương của nó sao? Vậy chẳng phải khiến người khác chê cười sao? Bộ mặt Ngũ gia ta biết để đâu a?”

Để không cho nàng không vì chính mình mà điên cuồng tìm Triển Chiêu liều mạng, Y còn giả vờ thoải mái xoa nhẹ lên bụng mình, nói một cách thật tiêu sái “Chờ hài tử sinh hạ, Ngũ gia ta phải tìm cho nó một mẫu thân ôn nhu hiền thục, diện mạo như hoa như ngọc  tới chiếu cố nó, cho nó một gia đình thật hoàn chỉnh. Tin tưởng bằng mị lực của cẩm mao thử bạch ngọc đường  ta, chỉ cần ta nói một câu, không biết có bao nhiêu cô nương chạy tới tranh làm mẫu thân của tiểu tử này đâu!” Càng nói càng tỏ ra kiêu ngạo, đầu cũng dương càng cao. Bạch Ngũ gia đối với  bề ngoài của mình luôn luôn phi thường tự tin!

Quả nhiên tiểu cô nương nghe xong y nói không hề hé răng nữa.

Thế nhưng qua một hồi lâu lại không có tiếng động, còn nghe được ‘xoạt, xoạt,..xoạt’  vải vóc cọ cọ vào nhau. Bạch ngọc đường có chút kỳ quái, cúi đầu xem Ảnh Nhi, thấy tiểu nha đầu cúi đầu, hai lỗ tai hồng  thấu, hai cánh tay gắt gao nắm chặt vạt áo  bên dưới  quyển quyển, nửa ngày mới  bài trừ một câu nói, nho nhỏ thanh: “Vậy, vậy nhượng muội làm…. làm mẫu thân bảo bảo có được hay không?” Nói xong liền cúi đầu càng thêm thấp.

Bạch ngọc đường tuy rằng hiện tại thân thể suy yếu, nhưng nội lực còn tại, dĩ nhiên với nhĩ lực của y, làm sao có thể không nghe thấy tiểu cô nương vừa nói gì,  nghe nhất thanh nhị sở, trong lúc nhất thời kinh ngạc  không biết nên phản ứng thế nào!

Bạch ngọc đường vẫn xem tiểu muội muội này chính là một tiểu hài tử không chịu lớn, mà nàng đối chính mình hẳn cũng là đưa chính mình trở thành đại ca ca của nàng, cũng làthân nhân duy nhất của nàng   , hơn nữa mới đây nàng còn muốn tìm mọi biện pháp muốn cho Triển Chiêu đối chính mình “Phụ trách “. Điều này làm cho Bạch Ngọc Đường vô luận như thế nào cũng nghĩ tới tiểu cô

dĩ nhiên đối với y…

Tiểu cô nương thấy Ngọc Đường ca ca không có phản ứng, cho rằng hắn không có nghe được, liền cố lấy dũng khí, ngẩng đầu lớn tiếng lập lại một lần: “Ngọc đường ca ca, ta nguyện ý làm mẫu thân của tiểu bảo bảo!”

Bạch ngọc đường nhìn tiểu cô nương tuy rằng ngượng ngùng nhưng nhãn thần cũng rất chăm chú kiên định, nội tâm dần dần sinh ra cảm giác áy náy cùng đau lòng ── kỳ thực chính mình lời nói vừa rồi bất quá là vì trấn an nàng thuận miệng nói một chút, chính mình cũng không phải thực sự tức giận Triển Chiêu không chịu nhìn nhận hài tử trong bụng, còn muốn cùng hắn từ nay về sau nhất đao lưỡng đoạn, chạy đi thành thân cùng người khác. Dù sao cũng  là  lo ngại mặt mũi của  chính mình không nhịn được mới có ý định giấu diếm, nghĩ đến bất luận một người bình thường nào nghe được chính mình làm cho một người nam nhân có thai, hơn nữa chính mình hoàn toàn căn bản không biết chính mình có chạm qua hắn, loại sự tình này đặt ở ai trên người cũng vô pháp tin tưởng!

Mới vừa rồi sở dĩ trong lòng tức giận, chỉ là bởi vì lúc nãy nhìn thấy Triển Chiêu cũng vừa vặn nhìn đến tiểu nha đầu vì chính mình mà đi tìm hắn liều mạng, khiến cho y có cảm giác mình hình như là một người yếu thế cần người khác đứng ra chủ trì công đạo, tại trước mặt Triển Chiêu mất hết mặt mũi. Hơn nữa thấy hắn dĩ nhiên đối với một nữ hài tử hạ thủ như vậy, đã khiến nha đầu không đứng dậy nổi cũng còn không dừng tay, nếu chính mình không đúng lúc quát bảo ngưng lại, nhìn hắn rõ ràng là còn chuẩn bị tiếp tục tiến lên đi! Đàng giận nhất là nghe hắn một câu “Bạch huynh!”, thối miêu dù là không nhớ rõ bọn họ  quan hệ, tốt xấu tại hãm khoảng không trên đảo chính y tân tân khổ khổ hầu hạ hắn ba tháng, cũng không đến nỗi chỉ để đổi lấy một câu  xưng hô xa lạ như thế!

Như thế tính toán kĩ lại chút, tiểu nha đầu cùng Triển Chiêu hẳn là tình địch đi, trong bụng của y hiện còn có hài tử của “Tình địch “. Tiểu cô nương nhìn người mình thích cùng người khác có hài tử, trong lòng nhất định không dễ chịu, bây giờ còn bởi vì chính  mình vô tâm nói muốn tìm nữ nhân khác thành thân, khiến nha đầu này càng thêm thương tâm… Nha đầu ngốc này rốt cuộc dùng cái gì dạng  tâm tình chủ động nói ra muốn làm mẫu thân  của hài tử trong bụng ta a!

Nghĩ vậy, Bạch ngọc đường tuy rằng trong lòng không đành lòng, thế nhưng để tránh nàng luân hãm càng sâu, y phải ngoan tâm, sớm chặt đứt ý niệm trong đầu nàng, thế là nhẹ nhàng  ôm lấy thân hình nhỏ bé của nàng, mỉm cười  nhìn nàng nói “Nha đầu ngốc, Ngọc đường ca ca đó là đang cùng ngươi nói đùa, ngươi còn xem là thật sao?”

Y ngữ khí phi thường mềm nhẹ, tự thế còn mang chút trêu đùa, thế nhưng Ảnh nhi sao không nghe ra giọng nói của Ngọc Đường ca ca nồng đậm  bi thương…

Tiểu cô nương thoáng chốc toàn bộ minh bạch  ── trong tim Ngọc Đường ca ca từ lâu đã chôn sâu một bóng người rồi, không còn còn chỗ dung nạp người khác, mặc kệ người kia đối đãi Ngọc Đường ca ca thế nào, nhưng thủy chung vô pháp thay đổi một sự thật: chỉ có hắn mới có thể cho Ngọc Đường ca ca hạnh phúc! Chỉ có hắn, là người Ngọc đường ca ca muốn ở bên cạnh làm bạn tới cuối đời!

Kỳ thực chính nàng đã sớm minh bạch, Ngọc Đường ca ca như vậy kiêu ngạo, dĩ nhiên lại nguyện ý vì một nam tử mang thai sinh hài tử, địa vị người nọ trong lòng Ngọc đường ca ca … Chính nàng đã sớm minh bạch  không phải sao? Chỉ là trong lòng vẫn len lén ôm một chút hi vọng xa ── nếu như người nọ không yêu Ngọc Đường ca ca, nếu như Ngọc Đường ca ca đối người nọ triệt để thất vọng, chính nàng có thể… Còn có hi vọng…

Thế nhưng, hiện tại đến cả một chút hi vọng nho nhỏ  này cũng bị hiện thực vô tình  đánh nát!

Tiểu cô nương thương tâm  nằm ở trong lòng Ngọc đường ca ca của nàng  anh anh  khóc to lên. Ảnh nhi khóc vì Ngọc Đường ca ca, vì nàng và cũng vì mối tình đầu nàng chôn giấu suốt mười năm qua…..

Cảm thụ được thân thể nhỏ bé trong lòng hơi  run, Bạch Ngọc Đường cố sức nắm thật chặt cánh tay, đem nàng nhu tiến càng sâu  vào  trong lòng…

Lúc này, cửa gian phòng nhưng bỗng nhiên bị đẩy ra.

“Ngọc Đường…” Lí nhí tiếng muỗi kêu.

(Ngọc Nhi: bắt ‘gian’ tại giường ^. ^)