[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 11



Đêm khuya thanh vắng, Triển Chiêu nằm ở trên giường trằn trọc hồi lâu, phiền muộn mở hai mắt ngồi dậy. Cả ngày công vụ vất vả chạy ngược chạy xuôi, hơn nữa từ sau khi thọ thương ở trùng tiêu lâu thân thể chưa được điều dưỡng hảo, sức lực rõ ràng không bằng trước kia, lúc này hắn đã kiệt sức nhưng cũng không biết vì sao nằm ở trên giường mãi mà không đi vào giấc ngủ được.

[ kỳ quái, mấy ngày gần đây ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? ] từ đêm hôm qua khi hắn giật mình tỉnh giấc từ trong cơn ác mộng, tinh thần Triển chiêu liền không yên tĩnh được nữa, ban ngày hắn cố gắng lao đầu vào công việc nhưng trong đầu lại từng giờ từng khắc không ngừng hiện ra thân ảnh Bạch ngọc đường. Tuy rằng tự lúc ly khai hãm không đảo đến giờ, hắn lúc nào cũng mong nhớ Ngọc đường – nhất mạt bóng trắng kia xem ra đã ăn sâu vào tâm trí hắn không cách nào từ bỏ được, thế nhưng lần này cảm giác lại không giống như trước kia, khiến hắn càng lúc càng sợ hãi, cứ như Ngọc Đường thật sự xảy ra chuyện, hắn thật sự muốn tới hãm không đảo nhưng hắn đã hứa với Ngọc Đường rồi không phải sao – ‘cuộc đời này tuyệt không để người khác biết cảm tình của hắn đối với Ngọc Đường’…

Nhớ tới cơn ác mộng đêm qua, đến bây giờ Triển chiêu vẫn còn cảm giác rét lạnh cả người ── trong bóng tối sâu thẳm, Ngọc đường của hắn lẳng lặng nằm trên mặt đất băng lãnh, gương mặt tuyệt đẹp giờ trắng nhợt suy yếu – chỉ cần nhớ lại thôi cho dù đó chỉ là một giấc mộng hư ảo nhưng đã đủ để tâm Triển chiêu thắt lại, hai hàng chân mày cau lại, tựa hồ thập phần thống khổ, cho dù mất đi ý thức hai tay vẫn kiên quyết bảo hộ bụng…

Bụng?! Nhìn kĩ thì bụng Ngọc đường bây giờ cùng với lúc chứng kiến trong mơ tại hãm không đảo giống nhau như đúc, vẫn là cao vót, viên viên tròn căng a, không, tựa hồ lúc này còn lớn hơn nữa, hơn nữa bởi vì tư thế nằm nghiêng trên mặt đất, Triển chiêu càng có thể nhìn rất rõ ràng cái bụng to của Ngọc Đường, thật sự đã to đến mức khiến người không thể không chú ý!

Đúng lúc này, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một hồng y nam tử diện mục dữ tợn, đi về phía Ngọc đường, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Triển chiêu, nhướng mày đầy khiêu khích, ánh mắt ngoan lệ chứa hận ý…

Tựa hồ cảm giác được nguy hiểm đang ở rất gần, trong cơn hôn mê Bạch ngọc đường vô ý thức lắc đầu, thân thể hơi run rẩy, hai tay càng buộc chặt bảo hộ bụng, chân mày khóa chặt lại, miệng thì thầm âm thanh đứt quãng… Ngọc Đường đang nói gì? Triển chiêu nghe không rõ hết, chỉ mơ hồ bắt được vài từ: ” Đừng… Thương tổn… Hài tử… Không nên…Miêu nhi…..hài tử của ta…đừng…..”

Triển chiêu lúc này thầm nghĩ lập tức chạy thật nhanh qua, đỡ lấy Ngọc đường, ôm chặt lấy y vững vàng bảo hộ vào trong ngực, tuyệt không buông tay! Thế nhưng bất luận Triển chiêu liều mạng giãy dụa, tê rống, gào thét như thế nào đi nữa thì hai người kia thật giống như cùng hắn ở hai không gian khác nhau, vĩnh viễn bảo trì cố định một cự ly vô pháp tới gần, giống như nghe không được thanh âm, cũng không – cảm giác được hắn tồn tại!

Triển chiêu chưa bao giờ thống hận bản thân như lúc này – hắn hoàn toàn bất lực, chỉ có thể mở to mắt nhìn nguy hiểm từng bước, từng bước tới gần Ngọc đường cùng hài tử của y, còn hắn thì … không cứu được bọn họ – người thân yêu nhất trong cuộc đời hắn!

Hồng y ma nhân kia vẫn bước về phía Ngọc đường, nhưng ánh mắt thủy chung vẫn chăm chú nhìn Triển chiêu. Khi đến sát bên Bạch ngọc đường thì hắn dừng lại, mở miệng lạnh lùng phun ra hai từ: “Nhìn kĩ “, rồi hắn nhẹ nhàng chậm rãi giơ lên chân phải, đạp thật mạnh xuống bụng của Bạch ngọc đường…

“Không!”Triển chiêu thét lên thất thanh! Nhưng không ai nghe thấy…

Máu loãng thấm đẫm y phục của Bạch ngọc đường – Đỏ thẫm.

Bạch ngọc đường dường như từ trong cơn đau mà tỉnh dậy, đôi mắt phượng ngập nước mở to mắt nhìn Triển Chiêu – từng giọt, từng giọt rơi từ khéo mắt – hòa cùng máu chảy ra từ khéo môi rơi xuống mặt đất lạnh lẽo –tựa như đó là dòng sinh mệnh của Ngọc Đường cũng trôi theo.

Và đôi mắt đẹp dần dần khép lại – Triển Chiêu điên cuồng kêu gào – hàng mi che rợp mắt phượng, không còn lệ châu rơi chỉ còn máu đỏ.

“Ha ha ha ah ah aaaaa”,“Không! Ngọc Đường” Hai âm thanh vang lên chấn động cả không gian – Triển Chiêu tâm tê liệt phế gào lên cùng tiếng cười điên dại của ma nhân hồng y.

Bạch Ngọc Đường tĩnh lặng nằm đó – “Tách” Một giọt lệ cuối cùng từ hàng mi run rẩy rơi xuống – Tựa như lưỡi dao đâm thẳng vào tim Triển Chiêu.

Khi tỉnh lại phát hiện ra trên mặt mình toàn là nước mắt – là của hắn hay là của Ngọc Đường trong giấc mộng – tâm đau đến mức không thở được. Tuy rằng Triển chiêu nhiều lần tự nói với chính mình, tất cả chỉ là giấc mộng! Võ công của Ngọc đường tuyệt đối không dưới hắn,  không phải ai cũng có thể dễ dàng thương tổn đến y! Càng không có thể bởi vì mang thai mà lâm vào nguy hiểm! Huống chi còn có tứ thử một mực thương yêu y, à còn có người kia nữa chứ, Ngọc Đường  chắc chắn sẽ không gặp phải bất cứ nguy cơ nào, Triển chiêu ngươi tỉnh lại đi.

(Ngọc Nhi:*lắc đầu, thở dài* chắc cả nhà biết người kia trong lời con mèo đần kia là ai rồi phải không *tiếp tục thở dài* – Ngũ gia số khổ a~~~~ Hì hì *cười gian* Huynh cố chịu khổ tiếp đi, ta thích ngược Mĩ nhân a!!~~~~ Ân! *lạnh gáy * Có sát khí…)=> Lee: rút chuột chuẩn bị ném ~

Vô luận Triển Chiêu có cố gắng khuyên nhủ bản thân thế nào cũng không có tác dụng, khuôn mặt tái nhợt đầy bất lực cùng với máu tươi nhuộm đỏ bạch y của Bạch ngọc đường luôn không ngừng xoay quanh trong đầu hắn,tâm trí hắn – trái tim từng đợt co rút đau đớn, không thể ức chế, cũng không thể bỏ quên – trái tim hắn lại phản bội lí trí nó vẫn mãi nghĩ về Ngọc Đường, nhớ về Ngọc Đường, không có lấy một khắc quên đi cái tên đó, con người đó.

Nội tâm bất an khiến Triển chiêu mất đi sự cảnh giác thường ngày, thủy chung không có chú ý tới dị động ngoài cửa sổ – một bóng trắng nổi bật giữa màn đêm! Thẳng đến khi một chiếc phi tiêu phá thủng cửa sổ mà lao vào, “Đinh!” một tiếng vang lên, phi tiêu thẳng tắp ghim chặt vào bên giường, hắn mới giật mình phát giác ngoài phòng có người mai phục! Đang định nâng kiếm phi thân đuổi theo, nhưng chợt nghe một mùi thơm ngát bay tới, hoàn toàn không kịp bế khí, cả người đã cứng ngắc không thể động đậy. Mới biết nguyên lai trong nhất thời trúng dược của kẻ tập kích, trong lòng chỉ có thể thầm kêu không tốt, người này dụng độc công lực thật thâm sâu (Ó.Ò???)! Nếu là thích khách đến hành thích vậy chẳng phải đại nhân… Ai ~ đều tự trách bản thân nhất thời miên man suy nghĩ mà mất cảnh giác! Nếu là thật xảy ra đại sự, thì Triển chiêu hắn có chết ngàn lần cũng khó chuộc hết tội nghiệt a!

Triển chiêu thập phần ảo não tự trách, trong lòng càng nóng như lửa đốt, sợ Bao đại nhân gặp nguy hiểm. Thế nhưng rất nhanh hắn liền bình tĩnh trở lại, hắn phát hiện thích khách võ công cũng không phải là cao cường, thậm chí đến ngưng bế khí tức cũng không biết làm, vừa rồi nếu không phải chính mình như thả hồn vào cõi thần tiên phiêu bạt tới tận chốn nào, cũng sẽ không thể nào không phát hiện có người đến. Thế là Triển chiêu tĩnh hạ tâm xuống, tinh tế lắng nghe động tĩnh của thích khách, nghe được hắn cũng không có dừng lại ở trong phủ lâu, mà là cấp tốc ly khai, ly khai thời điểm chính leo tường ra, tựa hồ khinh công cũng vô cùng tồi tệ a, chậm rãi yên lòng. Nghĩ đến người này chỉ là vì phi tiêu truyền lời, cũng không phải là muốn nhập phủ với ý đồ xấu, sử dụng mê dược chắc là bởi vì võ nghệ thấp, sợ hắn đuổi theo nên mới dùng kế hoãn binh.

Quả nhiên không ngoài Triển chiêu sở liệu, chỉ sau nửa nén nhang, dược hiệu liền dần dần lui.

Triển chiêu đi tới bên giường, nhổ xuống phi tiêu, gở xuống tờ giấy quấn bên trên, đi tới bên ánh nến mở ra xem…

Chỉ thấy chữ viết quyên tú, xem chừng là nữ tử thủ bút, nội dung nhưng cùng thanh lệ chữ viết không hợp nhau ── “Ngày mai buổi trưa, ngoài thành ba mươi dặm Hiểu Đường sơn, Ngọc Phong đình, sẽ phát sinh án mạng. Mong Triển đại nhân một mình đến đây, chớ báo cho biết người khác.”

“Hiểu Đường sơn… Ngọc Phong đình… Ngọc Phong… Hiểu Đường…”Nhìn tờ giấy trong tay lặp lại nội dung một lần, Triển chiêu đứng ngay ra trầm tư một lúc lâu, trong lòng dần dần bắt đầu cảm thấy có điểm bất an, trong mớ suy nghĩ đang hỗn độn trong đầu, hắn giống như ngộ ra điều gì lại giống như càng chìm sâu vào mây đen không lối ra…