Miêu Phủ

Chương 8: Ngày sinh trùng ngày mất



Nền nhà làm bằng gỗ, Khao Miêu tròn xoe mắt nhìn một tấm ván gỗ tự động dịch chuyển để lộ ra một đường hầm sâu hun hút bên dưới.

"Đến đây, xuống đây với tôi... hi hi hi..."

Một giọng nói xen lẫn tiếng cười vang vang hư ảo từ dưới đó vọng lên, chỉ trong chớp mắt Khao Miêu đã bị một bàn tay trong suốt kéo thẳng xuống dưới...

"Kh... không! Thả ta ra, ngươi là ai?"

Bàn tay ma quái nọ kéo Khao Miêu trượt dài trên những bậc thang, còn tấm ván gỗ bên trên thì "ruỳnh ruỳnh" mấy tiếng tự đóng lại cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

"Hi hi hi hi..."

Lần này tiếng cười khúc khích vang vang nghe càng lớn hơn, Khao Miêu nghe rõ được đó là tiếng của một đứa trẻ con. "Bịch" một tiếng, cô cảm nhận được mình ngã tiếp đất, thân thể đau đớn như gãy thành mấy khúc.

"Đ... đau quá..."

Cô khó nhọc đứng dậy, đưa tay dụi mắt nhìn, nơi này bí bách và ngột ngạt quá, nhưng lại có ánh nến sáng leo lét. Khao Miêu nhìn kĩ hơn, chỗ này là một gian phòng, chính giữa bày một cái ban thờ, những cây nến chính là được đặt trên cái ban thờ này.

"Cái gì đây? Bài vị?"



Trên ban thờ có rất nhiều những tấm bài vị nhỏ xíu, kích thước nhỏ hơn bài vị bình thường rất nhiều, chỉ đủ cho một chữ "Nhi", không có tên cụ thể, ngày sinh và ngày mất thì giống hệt nhau, vào cùng một ngày.

"Hi hi hi hi..."

Tiếng cười của đứa trẻ con nọ lại âm âm vang lên một lần nữa, Khao Miêu nhìn thấy một đứa bé thân hình gần như trong suốt, nó thoắt ẩn thoắt hiện, di chuyển giữa những tấm bài vị bé xíu. Tấm nào tấm nấy đều giống hệt nhau, chỉ có một chữ "Nhi" và có cùng ngày sinh ngày mất.

"Vong nhi?"

Mẹ cô là thầy pháp, Khao Miêu không khó để nhận ra đứa trẻ này là một hồn ma. Nếu vậy thì một loạt những tấm bài vị lạ lùng này cũng có thể là của các đứa trẻ, có điều tại sao không đề tên và có cùng ngày sinh ngày mất?

"Ngươi là ai? Tại sao lại đưa ta đến đây? Chúng ta không thù không oán!"

Cô lên tiếng nói với đứa trẻ, đồng thời cũng động não suy nghĩ, nếu mà ngày sinh ngày mất trùng nhau, có nghĩa là những đứa trẻ này mới sinh ra đã chết vào đúng ngày đó.

Đứa trẻ tiến lại gần cô, cả thân thể trong suốt nhưng riêng đôi mắt lại đen và sâu hun hút như hai đường hầm vô tận. Khoé miệng nó từ từ lan sang hai bên đến tận mang tai, cười "hi hi hi" giống như lúc nãy. Nó nhìn thẳng vào Khao Miêu lên tiếng gọi: "Dì ơi..."

Khao Miêu kinh ngạc nhưng đồng thời cũng than thầm trong bụng, không ổn rồi, vong nhi này đã gọi cô thân thiết như thế, chứng tỏ nó hợp vía và sẽ đi theo cô từ nay về sau! Từ khi nào cô lại liên quan đến một đứa trẻ đã chết vậy chứ?

Cô nhìn nó, vong nhi này chưa biết hiền hay dữ, điều tối kỵ là không được chọc giận, làm nó không vui. Nếu chẳng may là một vong dữ, khi tức giận nó sẽ hành bạn sống dở chết dở. Cô cũng tỏ vẻ thân thiết hỏi lại: "Con có chuyện gì?"

Đứa trẻ cứ duy trì nụ cười mỉm kéo đến tận mang tai như thế, miệng nó không hề mở nhưng giọng nói thì vẫn phát ra: "Dì thông minh quá, dì giúp con trả thù đi."



"Trả thù?"

Một đứa trẻ con bé xíu thì có thể có thù oán gì phải trả đây, có lẽ nào liên quan đến cái chết của nó?

Khao Miêu quan sát đứa trẻ, nếu ngày sinh đã trùng với ngày mất, thì nó lớn lắm cũng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, sao có thể biết đi biết nói dõng dạc như đứa trẻ này? Xem ra là nó chết non, chết từ khi còn là bào thai. Vong nhi chết khi chưa kịp thành hình, nó sẽ có bộ dạng như thế này.

Đứa trẻ nở nụ cười ma quái chỉ chỉ lên trên đầu nói: "Bà lớn."

Thì ra bà lớn đúng như nghi ngờ của cô, bà ta vì muốn duy trì vẻ ngoài trẻ đẹp mà bao năm qua dùng món canh thai nhi. Vong nhi nói, nó cùng tất cả những đứa trẻ được lập bài vị ở đây đều chết theo cách giống nhau: chết khi còn là bào thai, bị đem đi chế biến thành canh thai nhi, cho nên chúng đều không có tên, ngày ra khỏi bụng mẹ cũng chính là ngày chúng chết...

Bởi số lượng vong nhi nhiều, không tránh được chúng quấy phá nên bà lớn phải lập cái điện thờ này, hàng tháng cho mời thầy đến làm lễ siêu độ cho chúng, cũng là để giải trừ bớt nghiệp của bà ta. Khao Miêu nghe đến đây cười lạnh, làm việc ác rồi lại giả từ bi như vậy, nghiệp này của bà có chắc sẽ tiêu tan được không?

"Con... con muốn dì trả thù bà lớn cho con ư?"

Khao Miêu nghe câu chuyện của vong nhi, khoé mắt hơi ửng đỏ, vừa thương xót cho chúng vừa ghê sợ việc làm vô nhân tính của bà lớn.

"Dì không còn con đường nào khác đâu, dì biết những chuyện không nên biết, dì không làm thì bà lớn cũng g.iết dì thôi..."

Vong nhi dùng đôi mắt sâu hun hút nhìn chòng chọc vào cô, nó nở nụ cười ma quái, cánh tay vươn dài ra tóm chặt lấy tay cô. Tay của nó rất dài, trông mềm oặt cứ như không có xương, tóm lấy tay cô bóp chặt khiến cô đau chảy nước mắt. Giây phút đó cô biết nó không phải vong hiền lành gì.