Miêu Mễ, Ăn Luôn Ta Đi

Chương 24



” Lại đây!” Nam nhân tóc hồng tiếng nói vừa cường thế lại bá đạo làm cho kẻ khác không thể cãi lời, nhưng thân thể hắn vẫn là theo bản năng nghĩ muốn rời xa nam nhân đó.

” Không cần! Cầu ngươi…… a a ~!” Nhưng lời cầu xin tha thứ đối với nam tử  tóc hồng một chút cũng không có tác dụng.

” Hừ! Đây là hậu quả khi dám cãi lời của bổn vương! Chẳng lẽ ngươi vẫn còn không hiểu?!” Nam nhân tóc hồng cười lạnh, đem người đang thở dốc quỳ rạp trên mặt đất nắm lên, giữ chặt mái tóc của hắn, hung hăng hôn lên cặp môi đã sưng đỏ lên vì vết cắn.

Hôn một hồi, nam nhân tóc hồng nhìn thấy hai mắt của hắn không hề có điểm sáng, liền vươn ngón trỏ mang ngân giới ấn vào con mắt xinh đẹp màu xanh biếc, một nửa là thở dài, một nửa là trêu tức nói ” Tên loài người hại ngươi khóc mù đôi mắt, ta đã đích thân giúp ngươi “dạy dỗ” hắn rồi.”

Cảm nhận được người trong lòng ngực rung động, nam nhân tóc hồng càng ôm sát thân hình kia, lại càng đắc ý cười nói” Còn có những tên phế vật vũ nhục ngươi, cũng bị thủ hạ của bổn vương làm cho chỉ còn có nửa cái mạng, muốn sống không được muốn chết không xong………”

Thấy người trong lòng ngực tiếp tục trầm mặc, nam nhân tóc hồng lại nói ” Ngươi nên hảo hảo cám ơn bổn vương, đúng không?” Cái eo nhỏ cơ hồ bị hắn nắm chặt như muốn bẻ gẫy .

” Ngươi cho là không nói lời nào sẽ yên thân sao ?” Nam nhân tóc hồng dần dần mất đi kiên nhẫn, liền uy hiếp nói” Tin hay không bổn vương bắt đứa con của ngươi trở về?” Kỳ thật “hắn” (đây là nói nam nân tóc hồng) căn bản là không gì kiên nhẫn, kỳ thật “hắn” căn bản không biết con của hắn ở đâu, từ khi phái người đi đến chỗ con sông truy tìm không có kết quả, “hắn” sớm tạm thời buông tha cho hành động tìm kiếm con của hắn. “Hắn” hiện tại thầm nghĩ phải tìm mọi cách để tra tấn hắn! Nhìn xem bộ dáng kia, thật là rất giống với đệ đệ đã chết của “hắn”, trời sinh chính là muốn cho “hắn” chà đạp!

” Không!” Hắn cuối cùng  cũng có phản ứng.

Bộ dáng lo lắng của hắn làm cho nam nhân cười nhạo, toại ý buông ra hắn, đưa hắn đẩy ngã trên mặt đất ” Vậy ngươi liền nhanh chóng nằm sấp xuống cho bổn vương! Đem cái đuôi khó coi của ngươi thu hồi lại đi!”

” Ngô……” Hắn nghe lời định đem cái đuôi bắt đầu thu hồi, nam nhân tóc hồng không lưu tình chút nào cố ý dùng chân đạp lên cái đuôi với những chiếc vảy đã sạm màu, còn xấu xa hơn là nghiến thật mạnh nó trên mặt đất. Cái đuôi sớm mất đi ánh sáng sặc sỡ của nam nhân vì bị bạo ngược mà không ngừng run run.

” Mau thu hồi cái vật xấu xí này đi!” Nam nhân tóc hồng càng dùng nhiều lực đạo hơn dưới chân ” Ngươi nghĩ muốn kháng lệnh của ta sao?”

Hắn lắc đầu, không thể chịu đựng được đau đớn làm cho hắn nhất thời ngất đi.

” A…… Bổn vương còn chưa có bắt đầu chơi đùa với ngươi, cứ như vậy mà hôn mê ư?”

Nam nhân tóc hồng cười nhạo, không biết làm gì với hắn mà hắn lại tỉnh, cùng với một tiếng thét thê lương  đến chói tai.

=

” A!!!!!!”

” Ngươi muốn dọa chết người !”

” Cá nhỏ!? Ngươi không sao chứ?!”

Một cơn ác mộng cứ như là thật làm cho thân thể cá nhỏ cứ run lên từng hồi, trên tay còn ôm chặt cái gối đầu……

Cá nhỏ đáy mắt sợ hãi thật sâu làm cho Bạch Thước và Bạch Dự trầm mặc nhìn nhau một chút, sau khi trao đổi ánh mắt lẫn nhau, Bạch Dự liền chậm rãi đi về phía cá nhỏ đang ngồi ở trên giường. Hắn đầu tiên là lấy tay thật cẩn thận vuốt ve thân hình đang run rẩy của cá nhỏ, chờ cho cá nhỏ chậm rãi bình tĩnh, hắn mới mở miệng ” Ngươi ngày hôm qua tại sao lại té xỉu ở bên ngoài vậy?”

Nghe xong lời nói của Bạch Dự, cá nhỏ mới chậm rãi nhớ lại, chính mình thương tâm muốn chết sau khi ra khỏi cửa phòng, ôm chặt cái gối đầu, tâm trí hoang mang hoảng loạn bước đi vô mục đích, rồi sau đó liền hôn mê .

Người phát hiện ra hắn là BạchThước. Bạch Thước lúc ấy bởi vì nghĩ không muốn thấy Hắc Uyển cùng Bạch Dạ đang nói nói, cho nên liền đi ra ngoài với tâm trạng rối rắm, rồi mới phát hiện cá nhỏ bị ngất xỉu ngã ở hoa viên.

Phản ứng đầu tiên mà hắn muốn nhất là…… ngay tại nơi này ăn luôn cá nhỏ đi, dù sao cũng không ai sẽ biết.

Chính là lương tâm còn ẩn ở bên trong lại lên tiếng nói với hắn là phải…… kêu đại ca lại đây……

Hắn nghĩ nếu mình làm như vậy nhất định sẽ nhận được lời tán thưởng của đại ca, điều này làm cho tâm tình của hắn đột nhiên hảo đi lên!

” Đại miêu…… Tiểu miêu……”

Vừa mới cảm thấy có chút vui vẻ thì Bạch Thước lại bị lời nói của cá nhỏ làm cho tức giận, đang muốn phát tác, Bạch Dự liền nhanh tay chặn lại bàn tay của hắn, rồi mới quay sang cá nhỏ đang ngồi trên giường ôn nhu nói:” Ngươi cứ nghỉ ngơi thoải mái đi, ta cùng Thước Nhi không quấy rầy ngươi.”

” Chúng ta đi thôi.”

” Ân.”

Trước khi rời khỏi Bạch Thước còn không quên nhìn một chút cá nhỏ đang lui ở trên giường. Trong ánh mắt của hắn tựa hồ không có chút gì là thù địch, ngược lại còn mang theo một chút thương tiếc. Đương nhiên, Bạch Thước tất nhiên là không chú ý tới chính mình đối cá nhỏ khác thường.

Hết thảy hết thảy đều là vô thanh vô tức thay đổi.