Miên Nguyệt

Chương 8



Nam Cung Dạ Hiên trừng mắt nhìn y một cái, Thu Hương cũng trừng y, xuất ra uy phong cọp mẹ nói: “Đi đi đi, đồ ăn cũng không lấp kín miệng ngươi.”

Vài người nói đùa một hồi, đến tiền thính ăn xong điểm tâm, bỗng nhiên một tiểu tư lại báo người phái đi điều tra thân thế Nguyệt Nha Nhi đã trở lại, muốn gặp Nam Cung Dạ Hiên.

Nam Cung Dạ Hiên liền mang theo Nguyệt Nha Nhi đi vào thư phòng, chỉ chốc lát sau, người nọ đã vào.

Nguyệt Nha Nhi cũng thực khẩn trương, dù sao chuyện này cũng liên quan đến thân thế của mình, bất quá suy nghĩ một chút, thân thế của mình chắc cũng chẳng phải kinh thiên động địa gì, khẳng định thích khách kia đã nhận sai người.

Lại nghe người nọ bẩm báo nói: “Hồi vương gia, thuộc hạ thông cáo mạng lưới tình báo cả nước, rất nhanh liền tìm được cha mẹ Nguyệt Nha Nhi, theo bọn họ nói, Nguyệt Nha Nhi cũng không phải bọn họ sinh, mà là nhặt được từ một cái cây trên vách núi, lúc ấy trên người y có huyết, sau khi vất vả cứu tỉnh, lại không nhớ gì hết, cha mẹ của y sợ rước lấy phiền phức, lại không đành lòng để y đi lưu lạc bên ngoài, liền đem y bán vào Nhiễm Trạch vương phủ, sau đó rời đi.”

Thân hình Nguyệt Nha Nhi nhoáng lên một cái, suýt nữa ngã sấp xuống. Nam Cung Dạ Hiên vội đỡ lấy y, kéo y ngồi vào lòng mình, trầm thanh nói: “Thương cảm làm gì, ngươi theo vào vương phủ, bọn họ liền không đến thăm ngươi, làm gì xứng đáng với loại cảm giác đó? Huống chi, ngươi ngay cả tên họ bọn họ cũng không biết, bọn họ đối với ngươi như vậy, coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ.”

Nguyệt Nha Nhi gật gật đầu, trong lòng vẫn có chút khó chịu, nhưng không thậm mãnh liệt, Nam Cung Dạ Hiên nói đúng, từ ngày vào vương phủ, y liền cùng đôi vợ chồng kia chặt đứt liên hệ, bất quá dần dần trưởng thành, vẫn nghĩ đối phương là phụ mẫu của mình mà thôi.

“Thế cha mẹ ta rốt cuộc là ai? Tại sao ta lại xuất hiện trên cây trên vách đá?” Nguyệt Nha Nhi mờ mịt nhìn Nam Cung Dạ Hiên, bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt trắng bệch nói: “Không tốt, nếu là… Nếu là ta đều té xuống vách núi, kia… Cha mẹ ta… Bọn họ… Chẳng phải là…” Y không dám nói gì nữa, mồ hôi lạnh trong nháy mắt liền thì trên trán ào xuống.

“Việc này, chỉ sợ phải tới chỗ sát thủ kia tìm đáp án.” Nam Cung Dạ Hiên đứng lên, nhìn Nguyệt Nha Nhi một cái, do dự một chút, mới ôn thanh nói: “Nguyệt Nha Nhi, ngươi cùng với ta vào trong lao hỏi hắn, hay là ở đây chờ tin tức của ta hử?”

“Ta…” Sắc mặt Nguyệt Nha Nhi lại tái nhợt vài phần, nhưng mà lại cắn răng nói: “Không… Không cần chờ, ta… Ta cũng đi theo ngươi hỏi hắn.”

“Hay là đang nơi này chờ được rồi, xương cốt của bọn sát thủ đích rất cứng, có khi phải nghiêm hình bức cung, ta thật không muốn ngươi nhìn thấy cảnh huyết tinh này.”

Nguyệt Nha Nhi vừa nghe Nam Cung Dạ Hiên nói như vậy, quả nhiên do dự, sau một lúc lâu mới suy sụp nói: “Kia… Vậy được rồi, ta ở đây chờ cũng được, chính là… Nam Cung, ngươi sớm đi về, sớm một chút… Sớm một chút nói cho ta biết…”

Nam Cung Dạ Hiên gật gật đầu, phân phó bọn nha hoàn hầu hạ y, liền vội vàng đi. Nơi này Nguyệt Nha Nhi tâm thần hoảng hốt, nha hoàn thấy thân thế y đau khổ, đều nghĩ hết mọi biện pháp chọc y vui, y lại một mực như không nghe thấy.

Cũng không biết qua bao lâu thời gian, chưa đợi được Nam Cung Dạ Hiên, đã nghe thấy trong vương phủ một mảnh ồn ào, tựa hồ có biến cố gì đã xảy ra.

Nguyệt Nha Nhi cùng bọn nha hoàn đều vội vàng chạy ra xem, liền thấy trong cái sân to lớn, một người cõng tên sát thủ đang phóng lên cây, phía sau hắn có mấy cái bóng người, một trong số đó là Nam Cung Dạ Hiên.

Nguyệt Nha Nhi không biết đã xảy ra chuyện gì, hình như là tên sát thủ kia được người cứu đi, đang muốn nhìn kỹ xem, chỉ thấy người nọ bỗng nhiên từ trên cây lao xuống dưới, mục tiêu chính là mình, còn không chờ y kịp phản ứng, bên cạnh đã vang lên tiếng thét chói tai của bọn nha hoàn, tiếp theo một cây trường kiếm lóa sáng hào quang chặn ngang cổ mình.

“A…” Nguyệt Nha Nhi bị dọa hồn phi phách tán, nghĩ thầm Nam Cung nói đúng, quả nhiên bọn sát thủ không phải một người, lần này mạng của ta cũng sắp giữ không được, cũng không biết cha mẹ còn ở âm phủ chờ mình đoàn tụ không, hoặc đã sớm đầu thai rồi, ô ô ô, kiếp sau cũng không bết có thể đầu thi làm con của họ không…

Trong nháy mắt nổi lên rất nhiều ý niệm loạn thất bát tao trong đầu, cuối cùng lại phát hiện đau đớn trong dự đoán lại không có đến, sau đó y chợt nghe Nam Cung Dạ Hiên ở đối diện lạnh lùng nói: “Thả y ra, ta tha chết cho các ngươi”

Vừa dứt lời, bên cạnh liền vang lên một âm thanh như từng quen biết: “Không… Không thể thả, lập tức giết… Giết y.”

Cả người Nguyệt Nha Nhi run lên, cây kiếm kia lại gần mình mấy phần, tiếp theo một giọng lười biếng nói: “Ngươi ngu ngốc này, giết y, hai chúng ta làm sao đây? Chẳng lẽ ngươi muốn chết ở trong này sao?”

Thanh âm quen thuộc cả giận nói: “Liền chết ở chỗ này thì sao? Hoàn thành nhiệm vụ quan trọng nhất của giáo chủ, ta và ngươi đều là sát thủ, chẳng lẽ còn sợ chết sao? Ta là sư huynh của ngươi, ta lệnh cho ngươi lập tức giết chết y. Lúc sau có thể xông ra chúng ta liền xông, xông ra không được thì chết ở trong này.”

Sư đệ kia cười nói: “Ta cũng không phải sợ chết, nhưng cũng phải chết có ý nghĩa, cái chết kiểu này, ta cũng không cam nguyện. Giáo chủ thì như thế nào, hắn bắt ngươi làm súng sử mà, chỉ có ngốc tử như ngươi mới bằng lòng vì hắn, ngay cả mệnh cũng không cần.”

Màn đối thoại này của bọn họ, làm cho trong lòng Nguyệt Nha Nhi cùng Nam Cung Dạ Hiên một manh mối. Nam Cung Dạ Hiên lên tiếng: “Ngươi chỉ cần không thương tổn y, ta cũng tuyệt không động vào các ngươi, ta là vương gia, tất nhiên nhất ngôn cửu đỉnh, bằng không ta sẽ để thiên lôi đánh xuống, ngươi… Mau thả Nguyệt Nha Nhi ra.”

Lại nghe sư đệ kia cười nói: “Vương gia, chúng ta là trước mặt người sáng mắt không nói tiếng lóng, chỉ sợ ngươi phóng chúng ta rời đi, sư huynh của ta cũng không còn mạng, ngươi đã hạ dược gì với hắn, xin hãy đem giải dược ra, bút mua bán này của chúng ta mới có thể thành cơ.”

Nam Cung Dạ Hiên cười lạnh nói: “Ngươi thật là công phu sư tử ngoạm. Bất quá ai biểu ngươi có lợi thế lợi hại chi? Cũng được, giải dược ta có thể cho ngươi, nhưng là ta có một chuyện muốn hỏi.”

”Là muốn hỏi thân thế của y đi?” Sư đệ kia hiển nhiên là một nhân vật lợi hại khôn khéo, thấy Nam Cung Dạ Hiên gật đầu, hắn liền cười nói: “Ngươi nếu muốn biết thân thế của y, chỉ sợ phải đi Ba Tư tìm, cha của y hiện tại bị nhốt trong tay giáo chủ của chúng ta, những thứ khác, ta không thể lộ ra nửa, giải dược đâu?”

“Ngươi… Ngươi hỗn đản này, ngươi còn muốn lộ gì nửa? Ngươi còn có gì có thể lộ? Đều bị ngươi… Đều bị ngươi nói hết rồi.”

Sư huynh kia tức giận muốn ngất, giãy giụa gầm rú nói: “Ngươi còn muốn cứu ta làm gì? Còn không bằng giết ta đi, bằng không tương lai trước mặt giáo chủ, ta cũng chỉ lấy chết tạ tội, đều tại ta không giáo hảo ngươi.”

Sư đệ kia ha ha cười nói: “Ta là ngươi dạy sao? Anh của ta muốn oán, cũng chỉ có thể oán sư phó đi, tuyệt đối sẽ không trách cứ ngươi, cho nên ngươi cứ yên tâm đi sư huynh.”

Nam Cung Dạ Hiên lúc này đã nhìn ra manh mối, cũng không nói nhiều, trực tiếp đem bình ngọc giải dược ném qua đi, một bên nói: “Đa tạ, đây là giải dược, mỗi ngày cho hắn uống một lần, uống ba ngày là được.”

Sát thủ kia tiếp nhận bình ngọc, khẽ mĩm cười nói: “Như thế, ta đa tạ sát thủ vương gia.” Nói xong liền thu hồi trường kiếm, vác sư huynh hắn phóng lên cao. Đảo mắt đã đi xa, giữa không trung, có thể nghe thấy tiếng sư huynh kia rống giận chửi bậy không ngừng.

Nguyệt Nha Nhi cuối cùng cũng hoàn hồn, sờ cổ mình, cảm thấy ẩm ướt, y tưởng cắt ra máu rồi, loạn hoạn muốn xỉu, chợt nghe Nam Cung Dạ Hiên nói: “Không phải máu, là mồ hôi của ngươi.”

Nhìn ta, quả nhiên, tất cả đều là mồ hôi lạnh. Nguyệt Nha Nhi lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, tưởng tượng, không đúng, sát thủ kia vừa nói cha mình còn bị nhốt trong tay giáo chủ bọn họ mà, không khỏi một bên nhảy cao ba thước, một bên kêu to: “Ta muốn đi cứu cha ta.” Rồi chạy ra vương phủ.

Nam Cung Dạ Hiên ngăn y lại, buồn cười nói: “Ngươi cứ đem theo hai bàn tay không, làm sao đi cứu cha ngươi? Đến Ba Tư phải băng qua sa mạc lớn, ngươi còn chưa vào trung tâm sa mạc, đã bị nắng cháy chết. Ngươi không nên nóng lòng, chờ ta tái cẩn thận điều tra chuẩn bị một phen, tự nhiên có ta cùng ngươi đi cứu lão nhân gia.”

Nguyệt Nha Nhi kinh ngạc nhìn hắn, nửa ngày không có một động tác cùng âm thanh, Nam Cung Dạ Hiên thấy kỳ quái, nghĩ thầm bảo bối có phải sợ đến cháng váng rồi không, chợt thấy hai hàng thanh lệ chảy xuống trên mặt y.

“Đây là xảy ra chuyện gì? Đừng lo lắng, chỉ cần cha ngươi còn chưa có chết, thì luôn có hy vọng, hay là nói, ngươi không tín nhiệm năng lực của ta?” Nam Cung Dạ Hiên vỗ vỗ bả vai Nguyệt Nha Nhi, nghĩ rằng y là đang vì nhà mình phụ thân lo lắng.

“Không… Không phải, Nam Cung, ngươi… Ngươi tại sao đối với ta tốt thế chứ? Ngươi… Căn bản không cần thiết mạo hiểm như thế vì ta, huống chi ngươi mới từ nơi khác chấp hành nhiệm vụ trở về, chính ngươi cũng nói, là vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết…”

Nguyệt Nha Nhi nói tới đây, rốt cuộc nói không được, một đầu nhào vào trong lòng Nam Cung Dạ Hiên khóc lên.