Miên Nguyệt

Chương 4



Nguyệt Nha Nhi nằm trên tháp, nhớ lại những việc sau khi gặp lại Nam Cung Dạ Hiên, quả thực giống như đang nằm mơ, nhất là tên sát thủ không rõ lai lịch kia, y âm thầm quyết định, lần sau nếu tên sát thủ này còn dám đến, mình nhất định phải bắt được hắn để hỏi rõ ràng, tối thiểu cho dù chết, cũng phải làm quỷ no, nga, không đúng, là quỷ hiểu rõ vì sao mình chết.

Nguyệt Nha Nhi phỉ nhổ mình một tiếng, chợt liền nhớ lại sở dĩ mình làm quỷ cũng muốn làm quỷ no là bởi vì bụng y đang đói.

Nhìn sắc trời, vẫn là nửa buổi chiều, bởi vì lúc giữa chỉ ăn lương khô, hơn nữa y luôn nghĩ một khi mình rơi vào “hố lửa” Vương pủ này, có thể trốn được không thật sự rất khó nói, cho nên không yên lòng, trên cơ bản cũng chưa ăn no, đại khái Nam Cung Dạ Hiên cũng nghĩ buổi tối sẽ cho y ăn một bữa cơm thật thịnh soạn, cho nên cũng không ép y ăn.

Nguyệt Nha Nhi sờ cái bụng đang reo của mình, từ trong phòng đi từ từ ra, lập tức có một tiểu nha hoàn mặt mày thanh tú tiến lên, vén áo thi lễ nói: “Công tử có việc gì sao? Phân phó nô tỳ đi làm là đượ.”

Nguyệt Nha Nhi nhức đầu, cảm thấy rất không tự tại, xua tay nói: “Ai, ngươi đừng nói như thế, kỳ thật ta cũng là một tên nô tài, gia cố ý phái ta lại đây hầu hạ hắn, thân phận hai ta cũng như nhau, ngươi tên gì a? Ta gọi là Nguyệt Nha Nhi, về sau chúng ta gọi nhau bằng tên là được.”

“Kia nô tỳ không dám.” Tiểu nha hoàn dẩu miệng cười, nhìn về phía Nguyệt Nha Nhi, ý trong mắt thực rõ ràng: nói là đến hầu hạ gia, nhưng thân phận chân chính là gì ai không rõ ràng a.

Nguyệt Nha Nhi chịu không nổi loại ánh mắt này, nghĩ thầm không được, loại tình huống này nhất định phải cải thiện một chút, đúng rồi, để Nam Cung Dạ Hiên lệnh bọn họ, không cần gọi ta là công tử, nghe thật sự rất không được tự nhiên, cũng chỉ có hắn mới có thể làm bọn hạ nhân này nghe lời.

Nghĩ đến đây, liền hỏi tiểu nha hoàn kia nói: “vương gia các ngươi ở nơi nào? Ta muốn đi gặp hắn.”

Tiểu nha hoàn cười ha hả nói: “Kia công tử mời đi, bình thường, vương gia chúng ta không phải muốn là gặp được, bất quá công tử tất nhiên bất đồng với người bên ngoài, thái độ vương gia đối đãi công tử, mọi người đều rõ mà.”

Đầu Nguyệt Nha Nhi đầy hắc tuyến, bất quá đây cũng không phải là lúc cùng tiểu nha hoàn cãi chày cãi cối, bởi vậy đành phải nhẫn nại, theo tiểu nha hoàn đi tới một gian nhà lớn trong hoa viên.

“Nam Cung sao lại chạy đến đây?” Nguyệt Nha Nhi nhịn không được lầm bầm lầu bầu, bởi vì ở trên đường, Nam Cung Dạ Hiên kêu y gọi mình là Nam Cung, không được kêu vương gia, bằng không liền lập tức đem y ăn luôn, Nguyệt Nha Nhi phát hiện hà y này không có gì tác dụng, trong lòng sợ hãi, cũng chỉ hảo đáp ứng hắn, vốn nghĩ chỉ là tạm thích ứng, không nghĩ tới gọi đến bây giờ thành quen miệng.

Tiểu nha hoàn lại ý vị thâm trường nhìn Nguyệt Nha Nhi một cái, sau đó lại bưng miệng cười: “Công tử quả nhiên là không giống người thường, trừ bỏ Thái phi cùng Hoàng Thượng, ta còn chưa gặp ai gọi thẳng tên vương gia chúng ta.”

“Sao không có? Gia nhà chúng ta cũng gọi hắn là Nam Cung hoặc là Dạ Hiên.” Nguyệt Nha Nhi cố gắng ưỡn ngực phản bác, kỳ thật trong lòng đã muốn hư muốn chết. Thầm nghĩ không được, ta cũng không thể để tiểu nha hoàn này hầu hạ ta, nàng cũng quá tinh, ánh mắt kia tựa như có thể nói, nói chuyện chuyên môn hướng tới chỗ quan trọng mà chích, má ơi, ta không thể đấu lại nàng.

“vương gia ngay tại bên trong, công tử mời vào đi, ta ở bên ngoài hầu hạ.” Tiểu nha hoàn nói xong, bên trong liền có hai nha hoàn đẩy mành ra.

Nguyệt Nha Nhi nhìn nhìn sắc thu trước mắt, thật sự là đẹp đẽ, nhìn nhìn lại hai nha hoàn xinh đẹp kia, vừa nghe thấy từ trong phòng truyền đến mùi thơm ngọt ngào của điểm tâm, nói vậy Nam Cung Dạ Hiên cũng rất biết hưởng thụ, trong căn phòng này uống trà ăn chút điểm tâm xem cảnh thu, không phải tối tiêu dao sao.

Ai ngờ vừa tiến vào, lại phát hiện hoàn toàn không như mình đã nghĩ, căn phòng này tuy rằng to đến thái quá, nhưng mà trừ bỏ mấy cái cửa tổ to để ngắm cảnh cùng vài cái tháp bằng gỗ lim và mười mấy cáibàn, thì ở giữa là một cái ao đang tỏa nhiệt khí, bên cạnh ao có mấy cái ghế nhỏ, đều có hình dáng của đá, nếu không nhìn kỹ, còn tưởng rằng chính là mấy cái đó thực sự là đá.

“Ngươi… Ngươi tại saoở đây tắm lâu thế a?” Nguyệt Nha Nhi kinh hô, lúc này y mới nhìn thấy Nam Cung Dạ Hiên đang ngâm mình trong cái ao bự kia, lúc nãy chỉ nghe hắn nói là đi tẩy phong trần đầy người, nhưng lại không biết hắn ở đây ngăm ôn tuyền.

Nam Cung Dạ Hiên vẫn ngăm mình trong ao như cũ, hai mắt nhắm nghiền, nghe thấy giọng Nguyệt Nha Nhi, liền mỉm cười nói: “Bảo bối nhi đến đây? Không bằng ngươi cũng vào ao ngăm đi, thực thoải mái mà, đúng rồi, y phục kia của ngươi có thể cỡi ra hay không a?”

Nguyệt Nha Nhi nghe vậy, liền nắm hà y trên người mình thật chặt, kỳ thật y phục này lúc tắm có thể cỡi ra, y đã biết từ lâu. Bất quá y đương nhiên không ngốc mà tự chui đầu vô lưới, xuông ôn tuyền ngâm mình cùng một con sói à, nói không chừng ngâm qua ngâm lại, con sói kia sẽ thừa dịp mình đang trơn tụt mà nhào tới ngặm.

“Yên tâm đi bảo nhi mà, trước kia đối với bọn hoa khôi tài tử, ta cũng không đi bắt buộc, huống chi là ngươi, nếu không phải lưỡng tình tương duyệt, ta sẽ không bức bách ngươi, dù sao đó cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.” Nam Cung Dạ Hiên trầm thanh nói, thanh âm của hắn lúc này tràn ngập từ tính, phá lệ dễ nghe.

Nguyệt Nha Nhi do dự, y chưa từng ngâm ôn tuyền nha, nghe nói ngâm mình trong đó đặc biệt thoải mái. Ngẩng đầu nhìn nóc nhà cao cao rồi nghĩ nghĩ, Hoàng Thượng là nhất ngôn cửu đỉnh, tên kia là vương gia là, cho dù một lời không thể cửu đỉnh, tối thiểu cũng có thể trên tám đỉnh, còn không thì cũng phải sáu bảy đỉnh đi? Phân lượngkia cũng đủ nặng, huống chi nơi này nhiều nha hoàn như thế, hắn cũng không thể trước mặt hạ nhận cường ngạnh mình đi.

Nghĩ như thế, cổ khát vọng trong lòng kia liền trở nên bức thiết, lúc này hà y trên người bỗng nhiên biến mất, cũng không biết nó bay tới nơi nào, nhưng Nguyệt Nha Nhi biết, chỉ cần mình ra khỏi ao, nó lập tức sẽ lại trở về bên người.

Tới giờ phút này rồi, cũng không cần do dự, liền vui vẻ nhảy xuống trong nước, nhưng không dám bơi tới bên người Nam Cung Dạ Hiên, mà chỗ để điểm tâm bên mấy khối đá kia mà đi, nghĩ thầm ta không ăn, ta chỉ nhìn xem thôi.

“Đói bụng phải không? Vậy ngươi tùy tiện ăn đi, buổi tối cho ngươi ăn thêm.”

Đang đối diện điểm tâm chảy nước miếng, chợt nghe thanh âm của Nam Cung Dạ Hiên vang lên. Nguyệt Nha Nhi hoảng sợ, vội vàng xoay người, đã thấy Nam Cung Dạ Hiên đang ngồi trước y.

“Ngươi… Ngươi làm sao biết?” Cả khuôn mặt Nguyệt Nha Nhi đều đỏ lửng, vì che dấu chột dạ, giọng cũng cao một ít: “Ngươi… Ngươi rõ ràng đang nhắm mắt.”

“Ta là nhắm mắt, nhưng ta còn có hai lỗ tai a.” Nam Cung Dạ Hiên dở khóc dở cười: “Nguyệt Nha Nhi, mắt xem lục lộ tai nghe bát phương, đây là công phu trụ cột mà mỗi người học võ đều có a, huống chi, ta còn có thể miễn cưỡng xem như một cao thủ.”

“Sát thủ vương gia không cần quá khiêm tốn, gì miễn cưỡng a, khắp thiên hạ ngươi nhân võ công đứng thứ hai, có người dám nhận đứng thứ nhất sao?” Nguyệt Nha Nhi bĩu môi, cố ý dùng khẩu khí châm chọc nâng bóc Nam Cung Dạ Hiên.

“Ân,người có võ công cao hơn ta tất nhiên là có. Nhưng trong các vương gia võ công của ta tuyệt đối là thứ nhất. Trong sát thủ, thân phận vương gia của ta cũng là tuyệt vô cận hữu, cho dù là Hướng Thiên Nhai của sát thủ cốc, về điểm này cũng kém ta.”

Nam Cung Dạ Hiên kiêu ngạo ưỡn thẳng ngực, cái bộ dáng ngộc ngã duy tôn kia khiến Nguyệt Nha Nhi nhịn không được cười ra tiếng.

Ăn hai khối điểm tâm, quả nhiên là vào miệng liền tan, hương vị ngọt ngào nhuyễn nhu vô cùng. Nguyệt Nha Nhi không khỏi tán thưởng tay nghề đầu bếp trong vương phủ này thật cao minh.

Kỳ thật đầu bếp của NghiễmTrạch vương phủ cũng là không tồi. Nhưng từ khi có Nộn Thảo, nhóm đầu bếp trong vương phủ liền kiên quyết đem mấy món ăn linh tinh của các quốc gia làm một lượt. Nhưng mặc kệ bọn họ làm gì, làm tốt bao nhiêu, ở trong mắt đương gia chủ mẫu đều không bằng một rổ cỏ khô tươi mới.

Lại ăn hai khối điểm tâm, phát hiện Nam Cung Dạ Hiên không nói lời nào. Nguyệt Nha Nhi thật nhịn không được, mặc kệ nhói như thế nào, ăn người miệng ngắn*, cho nên sứ mệnh lung lay không khí này, tự nhiên liền dừng ở trên người mình.

_ ăn người miệng ngắn: những việc khó nhọc đều vào tay kẻ yếu.

“Ngươi liền mệt như vậy a, đều ngăm đã nửa ngày, còn ngăm nửa, da sẽ thành da cá.”

“Cá da không phải tốt lắm sao? Hương vị rất thơm a.” Nam Cung Dạ Hiên mỉm cười, cảm giác hơn mười một tháng vượt mọi khó khăn gian khổ, vào giờ khắc này đều chiếm được bồi thường hoàn mỹ nhất.

Tại nơi ôn tuyền thoải mái, không khí lại yên tĩnh, xa xa nghe bọn nha hoàn khe khẽ nói nhỏ lẫn nhau, trộn lẫn những tiếng phỏng đoáng như “Tên kia chính là vương phi tương lai của vương phủ” linh tinh thật khiến lòng người vui vẻ. Còn có tiểu mỹ nhân âu yếm ngay tại trong ao này, ôn nhu nói với mình như thế, tuy rằng tiếng nuốt nước miếng càng nhiều hơn, nhưng bất kể như thế nào, đây đều là những hưởng lạc tốt đẹp.

“Nôn…” Nguyệt Nha Nhi nôn khan một tiếng, tức giận nói: “Gia khỏa này, đừng nói chuyện ghê tởm thế được không? Ta thích ăn da cá nhất đó.”

”Vậy sao?” Nam Cung Dạ Hiên suy nghĩ một chút, bỗng nhiên giương giọng gọi một nha hoàn ở trên bờ nói: “Tú Hồng, đi phòng bếp, kêu đầu bếp đôn một con cá mã giao lớn, sau khi lột da xong, buổi tối cho Nguyệt Nha Nhi ăn.”

Có người đáp ứng. Nguyệt Nha Nhi ngơ ngác nhìn hai cái nha hoàn lui ra khỏi phòng, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, lắp bắp nói: “Nam Cung, ta… Ta chỉ là thuận miệng nói nói, ngươi… Ngươi không cần tưởng thật, vả lại… vả lại…”

“Ta biết, đây không phải là vui đùa, cho dù là nói giỡn hay nói thiệt, ngươi nói thích ăn da cá, liền nhất định là thích.” Nam Cung Dạ Hiên vẫn đang khẽ cười, ngữ khí ôn nhu tựa hồ có thể nổi trên mặt nước đến.

“Chính là… Chính là ngươi cũng không cần phải đi đôn một con cá mã giao lớn cho ta a.” Trong lòng như có một thứ gì đó chuyển động kịch liệt, Nguyệt Nha Nhi kiệt lực muốn cho nó bình tĩnh lại.

“Đôn một con mã giao có là gì? Chỉ cần ngươi thích, đem ta đôn ta đều không hề oán hận.” Nam Cung Dạ Hiên ha ha cười: “Đứa ngốc, ta không đôn cá cho ngươi, chẳng lẽ đi đôn cho Nộn Thảo sao? Đó là việc ta đường ca mới có thể làm đi.”

“Chính là… Chính là… Quên đi, Nam Cung, ta… Ta cảm thấy ngươi gần đây có chút thay đổi, trở nên không giống như là ngươi trước kia, trước kia ngươi luôn nói muốn ăn ta ăn luôn ta, còn luôn cười xấu xa nhìn ta, ta vừa thấy ngươi trong lòng liền sợ hãi, vì sao bây giờ… ngươi lại rất ôn nhu chứ?”

Nguyệt Nha Nhi xoay sang khe đá, không chịu thừa nhận trong lòng mình đang dâng trào cảm động mãnh liệt. Vì bình tĩnh tâm tình, y cố ý nói vòng vo.

“Dốt nát, lúc người ta đánh cá câu cá, nếu dùng ruồi bọ làm mồi câu, con cá sẽ không chịu mắc câu, hắn tự nhiên sẽ thay bằng thịt gà giun để chờ nó.”

Nam Cung Dạ Hiên cười khẽ, khiến răng Nguyệt Nha Nhi đều ngứa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Uy, gia khỏa đáng giận này, tình cảm của ngươi là đem việc chinh phục ta trở thành trò câu cá đúng không? Phi, ngươi cứ làm đi, ta sẽ cho ngươi như nguyện mới là lạ.”

“Ha ha ha… Nguyệt Nha Nhi, ngươi rất đáng yêu.” Nam Cung Dạ Hiên nhịn không được cười to: “Làm sao đây? Ta thật muốn đem ngươi đến bên cạnh ta.”

“Ngươi muốn ta đi ta phải đi a? Ta còn không ngu ngốc đến nỗi tự chui đầu vô lưới.” Nguyệt Nha Nhi bĩu môi, lấy một khối điểm tâm đưa đến miệng.

Nam Cung Dạ Hiên giận dữ nói: “Ngươi dù muốn tới đây, ta hiện tại cũng không dám cho ngươi đến, tuy rằng đang cùng ngươi nói chuyện, nhưng ta đang điều tức vận khí, nếu ngươi lại đây, ta sẽ rối loạn tâm thần, không tẩu hỏa nhập ma không được.”

Con mắt Nguyệt Nha Nhi xoay tròn một vòng, cố ý cười xấu xa nói: “Tẩu hỏa nhập ma? Hắc hắc, ta thật rất muốn nếm thử một chút a, tẩu hỏa nhập ma sẽ có hậu quả gì đây? Là biến ngươi thành kẻ điên? Haylà từ nay về sau tê liệt? Hay là lăn đùng ra chết, không bao giờ.có thể đánh chủ ý đến ta nữa?”

“Ân, trên cơ bản, vài loại tình huống ngươi nói đều có thể phát sinh.” Nam Cung Dạ Hiên nghiêm trang nói, Nguyệt Nha Nhi định hù dọa hắn, lập tức liền phịch vài cái, làm bộ muốn đi tới chỗ hắn.

“Bất quá mà…” Nam Cung Dạ Hiên khí định thần nhàn như trước: “Mặc kệ ta xảy ra chuyện gì, kết quả của ngươi cũng chỉ có một, chính là bị bọn nha hoàn của ta bắt, sau đó giao cho Đại Lý Tự ở kinh thành, định tội mưu hại vương gia, ngự bút phê lăng trì chi hình…”

Không đợi hắn nói xong, Nguyệt Nha Nhi liền gọi to: “Tốt lắm tốt lắm, ngươi… Ngươi không cần nói nữa, ta… Ta liền ngoan ngoãn ở trong này tiêu diệt điểm tâm còn không được sao? Hừ, cho dù là ngươi muốn ta qua đó, ta cũng tuyệt đối không qua.”

Lúc này đây chẳng những Nam Cung Dạ Hiên, mà ngay cả bọn nha hoàn cách đó không xa này cũng cười lên. Mặt Nguyệt Nha Nhi đỏ bừng, đem đầu vùi vào trong khuỷu tay, nghĩ thầm xong đời, tên chết tiệt này thật biết dọa người, thế nhưng quên trên bờ còn có nhiều nha hoàn, đều do tử biến thái vương gia này, lúc tắm rửa còn kêu nhiều nữ hài tử đến thế đến nhìn hắn.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh trở lại, Nguyệt Nha Nhi là một người một trời sinh không chịu yên miệng, lập tức chịu không nổi, mắt thấy mất món điểm tâm kia sắp bị mình ăn sạch, y càng chột dạ, tìm cớ nói: “Nam Cung, ngươi… Ngươi còn chưa mở mắt ra a? Không phải hai ngày nay quá mệt mỏi, mắt bị hư chứ? Hai ngày trước mắt ngươi còn đỏ hơn cả con thỏ.”

Y nói tới đây, thật sự cảm thấy có chút lo lắng, liền hợp lực hướng trong chỗ sương mù nhìn lại, muốn nhìn mắt Nam Cung Dạ Hiên một chút xem rốt cuộc có bị gì không.

“Không có việc gì đâu, ta chỉ là không mở mắt mà thôi, có ngươi cỡ sạch bách trước mặt, ta mà mở mắt, kia…không phải tự tìm đường chết sao?”

Trán Nguyệt Nha Nhi rớt một loạt hắc tuyến, cắn răng nói: “Nga, ta còn không biết ta có lực sát thương lớn như thế, lần sau quốc gia chúng ta có đánh giặc, ta có nên lột đồ đứng giữa trận tuyến, để tướng lãnh đối phương có thể thất khiếu chảy máu tẩu hỏa nhập không?”

Nam Cung Dạ Hiên ha ha cười nói: “Đừng nói ngươi đối với người khác không có lực sát thương lớn như thế, cho dù là có, dù bất cứ giá nào, ta cũng không cho phép. Tốt lắm, ăn ít điểm tâm thôi, buổi tối còn phải ăn cơm mà, đừng cố ăn.”

“Hừ, ai cần ngươi cho hay không a.” Nguyệt Nha Nhi bĩu môi, mặt cũng không không chịu thua kém đỏ lên, nhìn Nam Cung Dạ Hiên hiện tại, thật sự là càng xem càng suất, càng cùng hắn nói chuyện, tim liền đập càng lợi hại, có che dấu cỡ nào cũng không thể, nhất là khi đối phương nói lời như thế.

Không biết qua bao lâu, Nguyệt Nha Nhi ở trong ôn tuyền ngăm đến buồn ngủ, cuối cùng mấy khối điểm tâm kia rốt cuộc cũng không đào thoát độc khẩu của y, toàn bộ bị nuốt vào trong bụng.

Thân mình đều ngâm mình ở trong ôn tuyền, đầu gối lên trên núi đá, chỉ cảm thấy ấm áp vô cùng thoải mái, nhưng khi mông mông lung lông muốn ngủ say, chợt nghe giọng Nam Cung Dạ Hiên ở bên tai vang lên: “Tốt lắm, ngươi cũng ngăm rất thư thái đi? Nhanh thế đã ngủ, thật là.”

Nguyệt Nha Nhi mở mắt ra, chỉ thấy Nam Cung Dạ Hiên mặc y phục màu ngân phủ áo choàng màu lam, đang ngồi xổm trên núi đá nhìn mình mỉm cười.

Y lần này hoàn toàn tỉnh táo lại, rít gào nói: “Ngươi… Ngươi ngươi ngươi… Ngươi sao lại mặc quần áo vào trước, ta… Ta còn ở trần mà.”

Vừa dứt lời, liền lau nước ấm trên người, trong phút chốc, kiện hà y kia lại trở về trên người, mà khi y từ trong nước đi ra, trên quần áo kia ngay cả một giọt bọt nước cũng không có.

“Đích xác có chút chỗ thần kỳ.” Nam Cung Dạ Hiên cười nhìn kiện y phục kia, lại nhìn Nguyệt Nha Nhi đang ngồi dưới gốc núi, ôn nhu nói: “Ta giúp ngươi lâu khô tóc một chút, sau đó phải đi ăn cơm.”

Nguyệt Nha Nhi cảm thấy được có chút không tự nhiên, nhưng khi Nam Cung Dạ Hiên dùng khăn lông lớn giúp y sát tóc, y lại mâu thuẫn nghĩ muốn hưởng thụ loại cảm giác được người sủng ái che chở này. Y ở trong lòng tự nói với mình một lần, chỉ một phút này thôi, hãy cho y hưởng thụ chút cảm giác được yêu, chẳng sợ loại yêu thích này của Nam Cung Dạ Hiên căn bản không duy trì được vài ngày.

“Sơn thạch này thật ấm, thật thần kỳ, cũng là tác dụng ôn tuyền đích?” Trong phòng đã không còn nha hoàn, không khí vừa ấm áp, lại tràn ngập ám muội nói không nên lời, Nguyệt Nha Nhi có chút khẩn trương, đành phải tìm một chút chuyện để nói.

“Đây không phải là sơn thạch, là một khối noãn ngọc rất rất lớn.” Nam Cung Dạ Hiên cười giải thích: “Ở trong đất phong của ta, vừa mới có hai tòa quặng ngọc thật lớn lại vô cùng tốt, thứ này chính là lấy từ chỗ đó.”

Nguyệt Nha Nhi bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ thầm trách không được sát thủ vương gia cũng không có sản nghiệp của chính mình giống các vương gia khác, nhưng lại phú khả địch quốc như các vương gia còn lại, nguyên lai là bởi vì hai tòa quặng ngọc này, đích xác, hoàng kim có giá ngọc vô giá, loại noãn ngọc này, chẳng sợ một khối to bằng bàn tay, xuất ra cũng là vô giá, hắn thế nhưng dùng noãn ngọc lớn như thế làm trang sức, ân, nếu tương lai có đào tẩu, thuận tay cắt bớt một khối mang đi…

Nguyệt Nha Nhi càng nghĩ, đã cảm thấy nước miếng có chút không được khống chế. Chợt nghe Nam Cung Dạ Hiên nói: “Tốt lắm, đi, ăn cơm đi thôi, thật là, sao đến nước miếng đều chảy ra? Đã đói thành như vậy sao? Ngươi đã ăn hai chén đĩa điểm tâm a.”

Nguyệt Nha Nhi cũng ngại nói cho hắn biết nước miếng là bởi vì noãn ngọc mới chãy, thế là bị Nam Cung Dạ Hiên khiên đôi tay nhỏ bé lôi đi, vừa đi một bên còn lưu luyến quay đầu lại nhìn núi noãn ngọc kia, hơn nữa thuận miệng hỏi thăm thủ vệ ở phòng này, tỷ như buổi tối có thị vệ tuần tra không, cửa phòng này có khóa không v..v….

Nam Cung Dạ Hiên ban đầu có chút kinh ngạc, sau lại thật sự nhịn không được tò mò,thuận miệng hỏi: “Ngươi hỏi cái này làm gì chứ?”

Nguyệt Nha Nhi mới vừa nghe Nam Cung Dạ Hiên nói phòng này vừa không khóa lại cũng không phái người thủ vệ, đúng lúc nội tâm đang nở hoa từng đóa, nghe hỏi như thế không chút nghĩ ngợi liền thốt lên nói: “Thâu ngọc a, noãn ngọc tốt như thế, lấy một khối cũng đủ ta sống cả đời, tương lai lúc đào tẩu …”

Chưa kịp nói hết nguyên câu, Y đã hồi thân trở lại, trong lúc nhất thời, nhìn vẻ mặt cuo27i mà không cười của Nam Cung Dạ Hiê, Nguyệt Nha Nhi hận không thể thể thu nhỏ mình lại bỏ trốn vào ổ kiến trong vườn.