Miên Nguyệt

Chương 18



Lời còn chưa dứt, Giang Thanh Hiểu đã khôi phục sắc mặt, bình tĩnh lên xe, vén mành lên ngồi vào trong xe.

“Nam Cung, tại sao ta lại thấy mã xa phu này có chút quái dị a, giống như… Giống như là đã từng gặp nhau ở đâu?” Không biết vào lúc nào Nguyệt Nha Nhi đã xuống xe ngựa đi tới.

Nam Cung Dạ Hiên hoảng sợ, vội vàng nói: “Người giống người cũng không phải không có, được rồi, sao ngươi lại đi xuống, thật sự là không ngại phiền toái.” Hắn nói xong, kéo Nguyệt Nha Nhi về phía xe ngựa tứ nhất.

“Nhưng ta muốn ngồi cùng cha ta mà, ngươi bồi ngươi nương được rồi.” Nguyệt Nha Nhi mân mê miệng, vừa mới nhận lại phụ thân, còn không kịp hảo hảo vui vẻ thân cận một chút, gia khỏa bá đạo Nam Cung này lại muốn đem y rời khỏi phụ thân sao? Hừ, không có cửa đâu.

“Ai nha, chẳng lẽ ngươi không thấy sao? Tính cha ngươi thích thanh tĩnh.” Nam Cung Dạ Hiên dứt khoát ôm lấy Nguyệt Nha Nhi, ghé vào lỗ tai y nhỏ giọng nói: “Huống chi, ngươi nhẫn tâm để ta ở trong xe chịu sự độc hại của mẹ ta sao? Ngươi cũng không phải không biết tính nàng.”

Ngẫm lại tính cách khủng bố của vương phi, Nguyệt Nha Nhi quả thực do dự. Dùng đầu ngón chân cũng có thể tưởng tượng, vương phi cực yêu hồ nháo ở đoạn hành trình nhàm chán này, sẽ gây sức ép như thế nào với Nam Cung Dạ Hiên, có mình ở bên cạnh hắn, đích xác có thể giúp hắn che chắn.”

Nguyệt Nha Nhi ở giữa tình và hiếu khó trọn vẹn cuối cùng vẫn là chọn bồi chồng, y cũng cảm thấy tính cha đẻ của mình rất thanh đạm, huống chi, y cho rằng chỉ cần mình và Nam Cung Dạ Hiên có thể cuốn lấy vương phi, không để nàng chạy đến trước mặt Giang Thanh Hiểu phá hắn, cái này đã là hiếu thuận lớn nhất đối với cha.

Một ngày sau, bọn họ tiến vào sa mạc lần thứ hai. Vẫn là một đội sáu mươi binh lính, còn có rất nhiều lạc đà cùng mấy chiếc xe lạc đà kéo thật to, Nam Cung Dạ Hiên vẫn nhớ yêu cầu của bảo bối nhi nhà mình, quyết định sau khi xuyên qua sa mạc, sẽ đem bọn lạc đà này mang hết về vương phủ để nuôi.

Cát vàng mênh mông, mặt trời chói chan nhô lên cao.Âm thanh du dương của lục lạc quanh quẩn trong sa mạc. Nguyệt Nha Nhi từ trong xe ngựa chui ra, nhảy xuống xe lên xe của Giang Thanh Hiể, y cố tình muốn nhìn mặt xa phu kia một chút, nhưng mà đối phương vẫn cúi đầu, cái mũ to đã đem khuôn mặt hắn khe khuất hết, cái gì cũng nhìn không thấy.

Nhớ tới lời Nam Cung Dạ Hiên nói, có lẽ xe phu này là có bí mật gì đó không muốn cho người khác biết, không cần xâm sôi nhiều quá. Thế là Nguyệt Nha Nhi chỉ nhìn hai mắt, sau khi không có kết quả liền bỏ qua, khom người đi vào trong xe, chỉ chốc lát sau, bên trong liền truyền ra những tiếng cười vui vẻ.

Xa phu cũng quay đầu lại nhìn xe ngựa một cái, bởi vì có mành chắn, cho nên hắn nhìn không thấy cảnh ở bên trong, nhưng trên mặt của hắn, bỗng nhiên lại lộ ra một nụ cười ấm áp.

Bỗng nhiên, một sĩ binh kêu to lên: “Không tốt, có cướp đường.” Theo tiếng kêu, khoảng trời xa xa lại bốc lên một đám bụi.

Nguyệt Nha Nhi ở trong xe cũng nghe thấy tiếng kêu to đó, trên mặt lập tức biến sắc, hét lớn: “Nguy rồi, có cướp đường, bọn lính nói đây là đám côn trùng có hại đáng sợ nhất sa mạc. Bọn họ mỗi người có võ công cao cường lại nhanh như gió, Nam Cung chỉ có hơn hai mươi tên ảnh vệ hộ vệ, không biết có thể ngăn cản được hay không.”

Y vừa nói xong, liền tính ra khỏi xe, lại bị Giang Thanh Hiểu kéo lại, nghe hắn mỉm cười nói: “Không cần sợ hãi, phụ thân đã khôi phục lại võ nghệ, chông ngươi cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, đối phó với bọn cướp, hai người chúng ta là đủ.

Nguyệt Nha Nhi nhìn thấy phụ thân tự tin như thế, không khỏi yên lòng, bất quá y không nhìn thấy, xa phu ở bên ngoài lúc Giang Thanh Hiểu nói đối phó hai người mã tặc chúng ta vừa đủ, tay nắm roi ngựa đột nhiên buộc chặt.

Mã tặc đến như làn gió, bỗng nhiên xuất hiện, xếp thành một hàng dài trước đội lạc đà vàđội ngũ mấy chục người của Nam Cung Dạ Hiên. Những người đó vừa nhìn thấy đoàn xe khổng lồ như thế, trong ánh mắt đều không nhịn được phóng ra tia tham lam hưng phấn.

“Các huynh đệ, hôm nay chúng ta phát tài, nam nhân toàn bộ giết chết, nữ nhân đều mang về cho các huynh đệ tìm vui.” Kẻ thủ lĩnh kia cao giọng hô to, tiếng la chưa xong, bỗng nhiên thấy Giang Thanh Hiểu cùng Nguyệt Nha Nhi xuất hiện ở trên mã xa.

“Có nam nhân xinh đẹp kia, cũng lưu lại.” Lúc thủ lĩnh quay đầu lại nhìn thấy Giang Thanh Hiểu, trong mắt lập tức phát ra cái nhìn dâm tà.

Cùng lúc đó, Nam Cung Dạ Hiên cũng từ trong xe chui ra, vừa nhìn thấy hướng ánh mắt của thủ lĩnh kia, hắn liền nhịn không được cúi đầu cười một cái, nghĩ thầm ngươi thật sự là muốn chết cũng không chọn ngày tốt. Sỉ nhục kẻ nào không sỉ, thế nhưng nhìn trúng nhạc phụ ta, như thế thì muốn toàn thây cũng không thểđược

Quả nhiên, hắn vừa nghĩ tới đó, chỉ thấy thân hình xa phu trên chiếc xe ngựa của Giang Thanh Hiểu đột nhiên cử động, cứ như một vệt màu đen phát ra những đóm sánh hồng sắc đáng sợ, Nguyệt Nha Nhi chỉ thấy hắn tại trong đoàn cướp đường kia lên xuống vài cái, trong nháy mắt, mấy chục tên cướp đường đều gục xuống hơn phân nửa.

Đúng lúc này, mấy chục vệt máu tươi phun lên trên không trung. Tên thủ lĩnh lúc trước nhìn Giang Thanh Hiểu kia, thân mình bị cắt thành vô số khối nhỏ, lúc này mới tróc ra từng mảnh nhỏ, từng khối một rơi xuống trên mặt đất.

Số cướp đường còn lại hoàn toàn bị phương thức tàn sát như ác ma này dọa sợ ngây người, cũng không biết là ai hô một tiếng: “Chạy a…” Ngay sau đó, bọn họ liền quay đầu ngựa, chạy thụt mạng vào sâu trong sa mạc.

Lúc này đây là người Nam Cung Dạ Hiên chợt động, sát thủ vương gia lần đầu tiên ở trước mặt Nguyệt Nha Nhi hiển lộ thủ đoạn Tu La làm người vừa nghe đã sợ mất mật của hắn. Vài đạo bóng kiếm thoảng qua, mười mấy tên cướp đường còn lại kia đều bị giết hại hầu như không còn.

Mãi cho đến khi Nam Cung Dạ Hiên sát khí tận trời trở về, Nguyệt Nha Nhi vẫn chưa hết hốt hoảng. Y gắt gao ôm ngực của mình, lẩm bẩm nói: “Sao… Sao vậy có thể như vậy? Giết vài tên khiển trách một chút là đượci, tại sao… Tại sao Nam Cung còn muốn đuổi tận giết tuyệt?”

“Tiểu Huy, chuyện này Nam Cung làm đúng rồi.” Giang Thanh Hiểu như hữu ý như vô tình nhìn xa phu đã muốn trở lại trên xe liếc mắt một cái, sau đó thản nhiên nói: “Trên người bọn cướp này, người nào không lưng đeo mấy chục mạng người? Thương đội trong sa mạc, thôn trang chung quanh sa mạc, bọn họ đều đuổi tận giết tuyệt. Hôm nay nếu Nam Cung thả mười mấy người kia trở về, không đến hai tháng, bọn họ sẽ lại liên kết thành một đội cướp khác gây tai họa cho người khác.”

Giang Thanh Hiểu vừa nói như vậy, Nguyệt Nha Nhi nhất thời cảm thấy trong lòng thư sướng hơn. Hình tượng của Nam Cung Dạ Hiên ở trong cảm nhận của y cũng càng cao lớn. Cùng Giang Thanh Hiểu nói một tiếng, y liền nhảy xuống xe, nhào thẳng vào trong lòng Nam Cung Dạ Hiên, hai người không biết nói cái gì, tiếp theo liền có tiếng cười to truyền tới.

Giang Thanh Hiểu nhìn đôi tình nhân quấn ở bên nhau kia, trong lòng chỉ cảm thấy nóng hầm hập. Hắn nhìn trong chốc lát, liền chui về trong xe, nghĩ thầm lúc này Nguyệt Nha Nhi sẽ không tìm mình lải nhải nữa, nhân lúc này bồi bổ giấc ngủ, đêm qua cũng không có ngủ ngon.

Nhưng không ngờ vừa mới nhắm mắt lại, chợt nghe giọng của Nguyệt Nha Nhi vang lên ở bên ngoài: “Nam Cung Nam Cung, thật không nghĩ tới, vị xa phu đại ca này lại là một thế ngoại cao nhân thâm tàng bất lộ, mấy chiêu vừa rồi của hắn ngươi thấy không? Một chút cũng không kém ngươi nha.”

Xa phu đại ca? Giang Thanh Hiểu yên lặng nhắm hai mắt lại, tự thôi miên chính mình nói ta cái gì cũng chưa nghe được, cái gì cũng chưa nghe được.

Nam Cung Dạ Hiên cũng ậm ừ cho có lệ, lại nghe tiểu gia khỏa hưng phấn nói: “A, Nam Cung, ngươi không phải nói xa phu đại ca muốn đi Trung Nguyên tìm việc gì sao? Như thế này thì cần gì phải tìm? Võ công hắn cao như thế, để hắn ở trong phủ chúng ta làm hộ viện đi, mau mau mau, ngươi nhanh chóng cùng hắn nói đi, nếu không đến lúc đó hắn sẽ bị người khác cướp đi.”

Tay Giang Thanh Hiểu cầm thành nắm tay, trong lòng yên lặng rơi lệ: đứa con a, ngươi là đang khẩn cấp dẫn sói vào nhà hả?

“Nguyệt Nha Nhi, việc này….. nói sau đi, dù sao cũng phải hỏi ý kiến cha ngươi một chút a.” Nam Cung Dạ Hiên do dự một chút, dù sao cũng chỉ có hắn hiểu rõ chân tướng.

Giang Thanh Hiểu ở trong lòng hừ một tiếng, thầm nghĩ ta đã biết là tiểu tử ngươi là con quỷ đảo lừa. Lại nghe đứa con nhà mình vẫn tiếp tục hưng phấn nói: “Không cần hỏi cha ta cha, phụ thân nhất định sẽ không nói gì. Vừa rồi nếu không có xa phu đại ca, chính hắn sẽ động thủ, cho nên trong lòng hắn nhất định thực cảm kích người ta, ngươi hỏi hắn hắn cũng nhất định đồng ý.”

Giang Thanh Hiểu ngồi thẳng người, vươn tay đỡ lấy cái trán thở dài, nghĩ thầm đứa con a, ngươi có biết ngươi đang bán cha ngươi hay không a? Hơn nữa ngươi còn bán triệt để, không biết có cần để phụ thân phụ ngươi tính tiền không, ai, đứa con ngốc này a.

Cuối cùng Nam Cung Dạ Hiên vẫn đem Nguyệt Nha Nhi tha đi, không biết đáp ứng với y chuyện gì, Nguyệt Nha Nhi mới buông tha nghiên cứu gượng mặt dưới mũ của vị xa phụ đại ca kia, theo Nam Cung Dạ Hiên trở về xe ngựa của bọn họ.

Thu thập một chút, đem ngựa của bọn cướp đường đã cưỡi gôm hết lại, bọn lính đều nói đây là ngựa đã trải qua huấn luyện đặc thù, có thể đi nhanh trong sa mạc. Nam Cung Dạ Hiên tính toán đưa cho Nam Cung Thừa Phong, hắn tin tưởng đường ca nhà mình nhất định sẽ thích lễ vật này.

Đội lạc đà tiếp tục đi tới, Giang Thanh Hiểu dựa vào trong tiểu tháp* trong xe ngựa, nghĩ thầm lúc này có thể hảo hảo ngủ một giấc rồi.

_tiểu tháp: này là cái ghế dựa nhỏ được đống trong xe ngựa ý, ta không tìm được hình >.<, ai coi nhìu phim cổ trang chắc cũng gặp qua.

Chỉ tiếc trời không chiều theo ý người, mới vừa nhìn đến chu công mỉm cười mà đến, đã bị một tiếng hét lớn bừng tỉnh, bên tai là tiếng hô liên tục như tiếng sấm lquanh quẩn trong sa mạc: “Nam Cung Dạ Hiên, ngươi tên hỗn đản này, đi ra cho ta đi ra cho ta, a a a a… Ngươi đem ca ca ta trả lại cho ta, trả lại cho ta, tên hỗn đản trời đánh nhà ngươi…”

Đội lạc đà dừng lại lần thứ hai, tất cả mọi người không biết làm sao nhìn nam nhân từ trên trời giáng xuống kia, ánh mắt vài tên hộ vệ cùng ảnh vệ gắt gao khóa ở người cuỡi một đầu đại điêu tới, thích đến nỗi sắp chảy nước miếng.

Nam Cung Dạ Hiên vừa nhìn thấy người này, đã cảm thấy da đầu bùng nổ. Chợt thấy Nguyệt Nha Nhi túm túm tay áo hắn, nhỏ giọng nói: “Hảo… Thật kỳ quái a, Nam Cung, ta cảm thấy được con điêu này… Con điêu này thực quen mắt nha… Giống như… A…”

Y chợt quát to một tiếng, đem tất cả mọi người hoảng sợ, chỉ thấy Nguyệt Nha Nhi chỉ con đại điêu kia kêu lên: “Ta nhớ ra rồi ta nhớ ra rồi, Nam Cung, lúc trước ta nằm mơ, mơ thấy nam nhân kia đuổi giết cha ta cha, cưỡi chính là con điêu này a.”

Y vừa nói xong, liền nhảy xuống xe, chạy vội đến trước xe ngựa của Giang Thanh Hiểu, lớn tiếng kêu lên: “Xa phu đại ca, ngươi… Ngươi nhất định phải giúp giúp chúng ta a, có người xấu muốn tới bắt phụ thân ta, ngươi… Ngươi nếu giúp chúng ta, trở về… Trở về ta mời ngươi làm tổng quản vương phủ được không?”

Cho dù là loại người tính tình vô cùng trầm ổn bình tĩnh như Giang Thanh Hiểu, cũng nhịn không được co rút khóe miệng. Ánh mắt ở trên đầu xa phu lướt qua, nghĩ thầm tổng quản? Khụ khụ, tiểu Huy ngươi thật sự là điển hình của đại tài tiểu dụng.

Trữ Thiên Phong cũng không quản Nguyệt Nha Nhi hô to gọi nhỏ, hắn nhảy xuống đại điêu, lập tức đi đến trước mặt Nam Cung Dạ Hiên, chỉ vào hắn hét lớn: “Ta kêu ngươi đi giúp ca ca ta cởi bỏ khúc mắc, kết quả ngươi làm cho hắn đem Giang Thanh Hiểu đuổi đi. Ta kêu ngươi lại đi phụ trách đem Giang Thanh Hiểu đem về, kết quả ngươi càng làm càng tuyệt, ngay cả ca ca ta cũng mang đi luôn. Nam Cung Dạ Hiên, ta đời trước rốt cuộc làm cái gì? Đời này ngươi lại tra tấn ta như vậy? Ngươi… Ngươi quả thực chính là khắc tinh của ta, không đúng, là sát tinh.”

Nam Cung Dạ Hiên buông tay nói: “Uy, không thể nói như thế a, ta có lần nào không phải thật tâm giúp ngươi? Chẳng qua là ca ca ngươi có lối suy nghĩ không giống người bình thường. Cho nên giúp ra loại kết quả này, ta cũng không có biện pháp a, cũng không phải ta để hắn đi theo chúng ta, đường là do hắn tự chọn. Bất quá cái đó và ngươi có quan hệ gì sao? Ca ca ngươi đi rồi, ngươi vừa lúc có thể đem sư huynh của ngươi thả ra, để hắn cùng ngươi song túc song phi nha?”

Đoạn nói chuyện quái dị này rất hấp dẫn độ nhiện tình với bát quát* của mọi người, ngay cả vương phi đều chui ra xe. Nguyệt Nha Nhi lại là khẩn trương nhìn chăm chú bốn phía, một bên lẩm bẩm: “Là ý tứ gì? Chẳng lẽ đại ma đầu Trữ Thiên Phàm trà trộn vào đến sao? Ở đâu mà? Hắn ở đâu chứ? Hay là nói, hắn đeo mặt nạ da người? Không được, một chút để Nam Cung đem da mặt mọi người kéo xuống hết một lần, kiên quyết không thể để cho hắn trà trộn vào.”

_Bát quái ở đây là bà tám, nhiều chuyện nhé.

Giang Thanh Hiểu thật buồn bực, buồn rầu nhìn đứa con ở bên người xa phu lầm bầm lầu bầu, thở dài một tiếng.

Trữ Thiên Phong bên kia lại bỗng nhiên nhảy dựng lên, hét lớn: “Ngươi nói cũng như không, ta tuy rằng có thể thả sư huynh của ta ra, nhưng ta nào có thời gian cùng hắn thân thiết, ngươi có biết hay không từ nay về sau ta sẽ tiếp chưởng thánh giáo Ba Tư, tất… Tất cả cục diện rối rắm đều phải dè lên trên vai ta.”

“Nga, hậu quả này ta quả thật không nghĩ qa.” Nam Cung Dạ Hiên sờ sờ cằm: “Bất quá không sao, ngươi có thể học ca ca ngươi, cho đệ đệ ngươi kế vị mà.”

“Đệ đệ của ta nếu dùng được, ta còn cưỡi đại điêu đuổi theo ngươi làm gì chứ?” Trữ Thiên Phong rống to: “Ta mặc kệ, ngươi mau đưa ca ca ta trở về.”

Nam Cung Dạ Hiên buồn rầu nói: “Ngươi thật làm khó ta, ngươi có biết võ công ca ca ngươi, ta chỉ sợ không có biện pháp giúp hắn quyết định hướng đi tương lai của hắn đi, bằng không, ngươi tự mình nói với hắn đi?”

Nam Cung Dạ Hiên vừa dứt lời, mồ hôi của Trữ Thiên Phong đã chảy xuống. Lúc này hắn mới nhớ tới, Trữ Thiên Phàm nếu để mình tiếp chưởng Ba Tư thánh giáo, liền nhất định đuổi theo Giang Thanh Hiểu đến đây. Nếu Giang Thanh Hiểu ở nơi này, Trữ Thiên Phàm nhất định cũng ở đây, nãy mình vừa vội vừa tức, chỉ nghĩ tìm Nam Cung Dạ Hiên tính sổ, để hắn thay mình nghĩ cách, lại đem cái tên xấu xa này quên mất tiêu.

Trong lúc nhất thời, Trữ Thiên Phong chỉ cảm thấy cổ họng đắng chát, ngay cả nuốt nước miếng cũng trở nên gian nan, hắn lại càng không dám quay đầu, e sợ vừa quay đầu, sẽ nhìn thấy đại ca âm trầm nhìn mình.

“Uy, các ngươi không có gì muốn nói sao? Không có gì nói tiếp, thì chúng ta mau đi đi.” Cuối cùng Vương phi cũng mở miệng, nàng nghi hoặc nhìn Trữ Thiên Phong, nghĩ thầm thế là hết chuyện rồi hả? Chuyện này cũng quá mơ hồ đầu voi đuôi chuột đi?

“Không được, nhất định phải để Nam Cung Dạ Hiên tìm ra đại ma đầu kia, bằng không cha ta chẳng phải rất nguy hiểm.” Nguyệt Nha Nhi lớn tiếng kêu, một bên chạy đến trước mặt Nam Cung Dạ Hiên, giữ chặt tay áo hắn, vội vàng nói: “Không biết gia khỏa kia giả dạng thành bộ dáng gì trà trộn vào, ngươi mau tìm tìm đi.”

Nam Cung Dạ Hiên cảm thấy choáng váng, nghĩ thầm rối loạn rồi rối loạn rồi, thật sự là rối loạn. Hắn trừng mắt nhìn Trữ Thiên Phong một cái, tức giận nói: “Ngươi còn có việc gì sao?”

“Ta… Đại ca của ta…” Trữ Thiên Phong còn đang giãy giụa, hắn không muốn tiếp chưởng thánh giáo, hắn luôn muốn cùng sư huynh song túc song phi, sống qua chuỗi ngày chỉ nguyện làm uyên ương không nguyệt làm tiên a.

“Ngươi rốt cuộc ở đây làm cái gì hả?” Ca phu luôn luôn ở trên xe cuối cùng cũng mở miệng.

“A…” Trữ Thiên Phong quát to một tiếng xoay người sang chỗ khác, thấy Trữ Thiên Phàm mang mũ, mặc bố y, không dám tin tưởng hai mắt của mình nữa. Hắn… Đại ca cao quý vô cùng của hắn, thế nhưng… Thế nhưng vì Giang Thanh Hiểu, biến thành một xa phu gã tầm thường như vậy? Ông trời, trong tay của hắn thế nhưng thật ự đang cầm roi ngựa.

Trữ Thiên Phong kém chút té xỉu. Chợt nghe ca ca hắn lại mang theo cái giọng không một chút cảm tình hỏi một câu: “Ngươi rốt cuộc ở đây làm cái gì chứ? Còn có, hồi nãy ngươi nói đi tìm Nam Cung Dạ Hiên, là chuyện gì?”

“Cái kia… Này… Cái kia… Hắc hắc…” Mồ hôi Trữ Thiên Phong đổ từng giọt xuống cát, xoay người, trên mặt lập tức tươi cười nịnh nọt, vỗ vỗ đại điêu bên người, hắn cười nói: “Đại… Đại ca, ta… Ta đây không phải đưa Thanh Vũ đến cho ngươi sao? Từ KHI ngươi tàn nhẫn bỏ nó trốn nhà ra đi, Thanh Vũ đã không ăn thứ gì, cho nên ta mang nó tới tìm ngươi.”

“Nếu Thanh Vũ đã đưa đến, ngươi có thể đi trở về rồi.” Trữ Thiên Phàm lạnh lùng nói xong, hướng đại điêu vẫy vẫy tay, con điêu kia liền thuận theo tiêu sái đi qua.

Cả người Trữ Thiên Phong đều 囧, nghĩ thầm ta… Ta cưỡi điêu tới được, hiện tại ngươi đem điêu lấy đi rồi, ta… Ta tính sao đây a? Đại ca, ngươi cũng vô tình với người nhà đi?

“Ngươi còn có việc gì sao? Hay là nói, ngươi muốn cùng ta nói chuyện ngươi đi tìm Nam Cung Dạ Hiên?” Âm thanh của Trữ Thiên Phàm lần thứ hai vang lên, làm cho trên người Trữ Thiên Phong lại đổ mồ hôi lạnh nhiều ra một tầng.

“Nga… Không… Không có việc gì đâu, ta muốn cùng đại ca nói một câu thuận buồm xuôi gió. Lần đi Trung Nguyên, đường sá xa xôi, đại ca ngươi phải bảo trọng thân thể a.”

Trữ Thiên Phong đều sắp khóc lên, bất quá không phải vì luyến tiếc đại ca của hắn, mà là không biết mình phải làm sao trở về từ trong sa mạc.

“Ân, đã biết, ngươi trở về đi.” Trữ Thiên Phàm nói xong, liền xoay ngươi mình, đưa roi ngựa trong tay thoáng giơ lên, ý bảo mình phải đi.

Trữ Thiên Phong mang vẻ mặt khóc tang, cái gì nói cũng không nên lời, cuối cùng vẫn là Nam Cung Dạ Hiên hảo tâm tặng hắn một con ngựa cùng mấy túi đồ ăn nước uống, mới để cho hắn cưỡi ngựa rời khỏi.