Miên Hoa Chủng Thực Viên

Chương 14: Sấm, mưa



Editor: Phong Nguyệt

Beta: Dưa_chan

Mưa rất to, tiếng sấm đùng đùng. Như vậy rất tốt, tiếng vó ngựa giữa đêm khuya dưới cơn mưa căn bản sẽ không bị người chú ý…

Áo khoác mặc rất vừa vặn, tuy bị mưa lớn khiến đường nhìn của ta không được rõ, nhưng áo khoác có thể che hết nước mưa không chạm tới thân thể nóng hổi bên trong, cứ thế phi nước đại.

Sau khi tiến vào khu săn bắn phía bắc, nương theo ánh sáng từ sét có thể thấy cùng nghe được tiếng sông Tennessee—— Từ nơi này bắt đầu chuyển sang hướng đông, đi theo dòng nước. Vùng biên giới giữa khu săn bắn và thuộc địa Anh quốc tên là Huntsville. Có một số nô lệ cùng vệ binh của Macquarie đóng ở đó bảo vệ lãnh địa.

Còn ngôi nhà gỗ được dựng lên phục vụ cho việc đi săn, ở ngay trước vùng kia ba dặm, bên bờ sông Tennessee.

Toàn thân ngựa đều là mồ hôi…

Còn ta càng ngày càng lạnh. Mưa quá lớn, quá buốt.

Nơi ấm áp duy nhất trên thân thể là chỗ khe mông tiếp xúc với yên ngựa, tinh dịch của hắn rỉ ra một mảng âm ấm.

Quá xóc. Ta hạ thấp người xuống, chống đỡ không được mà ôm lấy cổ ngựa——- thân thể bị đau đớn, nóng cháy lên, như muốn nổ tung ra… Trên mình ngựa dính đầy nước mưa cùng mồ hôi, thở hồng hộc. Không cần ta ra roi, nó hí lên một tiếng liền tăng tốc chạy trên con đường lầy lội.

Bên sông Tennessee chỉ có một vệt đường đất không rõ ràng, chỉ là đội người ngựa lúc đi săn bắn thường đi qua cũng coi như bằng phẳng. Cơn mưa mù mịt dường như nhỏ đi, ta dựng thẳng người dậy, liền thấy cây cầu ngay phía trước.

Sắc trời lúc trước tím đen mà vì mưa đã rất nhỏ, miễn cưỡng có thể thấy được bầu trời bắt đầu sáng dần——- Sắp bình minh rồi sao?

Căn nhà gỗ ở ngay trên một khoảnh đất cao hơn bên cạnh cầu. Gỗ thông làm nóc nhà, một dãy khúc cây tùng được gọt nhọn phần đầu làm thành hàng rào, ta còn có thể thấy cửa hàng rào được mở ra sẵn—— Wizard được ta ghìm cương lại thì rung rung toàn thân vẩy hết nước mưa cùng mồ hôi xuống, ta dắt nó vào hàng rào, nơi này có một chuồng ngựa lớn, để phục vụ cho ngựa của đội săn bắn nên luôn có sẵn cỏ khô.

“Chạy thực nhanh a…” Colleman ngồi trong phòng hướng ra ngoài hiên——– căn nhà được dựng trên một tảng đá lớn rắn chắc, dưới cửa hiên là một cầu thang gỗ lớn. Con mắt quen với bóng tối một lúc lâu mới nhìn rõ trên người hắn qua loa mặc một cái áo da ——– có thể chống thấm nước kiêm giữ ấm đi? Bình thường lúc săn bắn hắn cũng luôn ăn mặc đơn giản như vậy.

Ta đứng trong mưa, từng hạt mưa nhỏ theo tóc liên tục rơi xuống… Vẫn thở dốc như trước, run run, môi bị rét lạnh hồi lâu mới phát ra tiếng:

“…Chúng ta đi thôi?” ——— Ta chỉ muốn lập tức ly khai nơi đây! Chỗ này vẫn là lãnh địa của Macquarie!

“Ngươi cứ như con thỏ chết từ trong nước xách ra ấy! Lại đây!” Hắn vươn ra bàn tay thật lớn, ta chần chừ, đi lên bậc cầu thang vững chắc.

Hắn bắt đầu cởi y phục ta, một bên cởi một bên ném: “Chân con mẹ nó lạnh!” Rất nhanh, ta liền trần trụi nhưng hơi thở vẫn như trước rét lạnh phả vào mặt hắn. Hắn tặc lưỡi xoa xoa tay, sau đó loảng xoảng vài tiếng mở ra cái gì đó——— một cái khăn mềm mại bao lấy ta. Bắt đầu từ phần đầu, động tác chà lau cùng xoa bóp mang theo vài phần thô lỗ——– cơ thể cùng máu hình như đều đóng băng… từng bộ phận được hắn chà lau dần dần có lại cảm giác…

“Đúng là y như con chuột thối ngâm mình dưới cống mười ngày liền!”

——- Hắn hẳn cũng là quý tộc đi? Nhưng cứ há mồm là từ ngữ thô tục đến mấy cũng phun ra được, cùng loại người đầu đường lăn lộn như ta đẳng cấp chả sai biệt lắm… Ta bật cười ——- hắn ngừng tay giúp ta chà sát chân, nhìn thẳng vào ta——–

Tự tiếu phi tiếu nhìn một hồi, hắn lại khom lưng cầm lấy quần áo đã chuẩn bị tốt trên sàn: Cũng giống quần áo hắn, áo khoác da, quần bò, còn có giày ủng ấm áp… Ta mặc vào xong tay chân vẫn lạnh buốt.

Colleman nắm lấy cằm ta——- đầu lưỡi dày nóng thô lỗ liếm qua môi, ta run rẩy, tay hắn đè lên xương quai hàm, khiến chúng mở ra, đầu lưỡi trượt đi vào——–cướp đoạt, lưỡi bị hắn cắn——– thắt lưng cũng bị khóa chặt, bàn tay thô lớn lần mò bao lấy mông bên trong quần bò…

“Kẹp thật là chặt! Nhượng hắn sảng mấy lần a?—— A! Ra sức kẹp như thế a? Đáng tiếc chỉ là ngón tay…”

Ngón tay bị kẹp ở mông chuẩn xác xoa nắn bên ngoài huyệt khẩu——- Lúc hắn giúp ta chà lau nhất định đã chú ý tới, nơi kia ẩm ướt cùng phát nhiệt—— ta kẹp lấy hắn… Không biết từ lúc nào ở trên giường học được “Kỹ xảo”?

——– Hắn thở dốc lúc cao trào luôn không đều đặn, gấp gáp, ướt át… phun trào hỏa nhiệt, ta sẽ bắt đầu co rút lại, di chuyển thắt lưng, kẹp chặt chân, thậm chí lắc lắc mông, hạ phúc cố sức khiến hậu huyệt liên tục co rút lại… gắt gao kẹp lấy hắn——– ở mỗi lần dừng lại, hắn cơ hồ muốn vĩnh viễn lưu lại trong cơ thể ta…

Colleman buông tay ra, cách ta một quãng rồi nhìn lại.

“Chúng ta đi thôi.” Kỳ lạ là hắn không hề chạm tới ta, xoay người đi khỏi phòng——— Hắn cư nhiên đem ngựa để ở trong phòng… Không biết Macquarie trước giờ chú trọng nhà cửa sạch sẽ hào nhoáng thấy thì sẽ nghĩ thế nào?

Có lẽ này cũng là trò đùa, ta nghĩ như vậy, mỉm cười đi ra.

Ngựa rất tốt, cao lớn mà tinh lực tràn đầy, áo da cũng rất vừa vặn, có thể ngăn được gần hết đám mưa nhỏ cùng gió lạnh, chúng ta tiếp tục dọc theo bờ sông Tennessee chạy đi… Nếu như bản đồ không sai, rất nhanh sẽ đến biên giới thuộc địa Anh và Pháp!

Colleman dùng roi ngựa chỉ về phía một ngọn núi nhỏ dưới sắc trời lờ mờ: “Qua nơi đó liền là lãnh địa của ta.”

Đúng vậy, cuối cùng cũng thoát khỏi Macquarie!

———- thực sự là một kẻ ác mộng…

Trong mộng có đau đớn. Nhớ tới ánh mặt trời xuyên thấu bóng cây, mùi cỏ tràn ngập, lần đầu giao hợp với hắn… Mùi cỏ nồng đậm xâm chiếm toàn bộ khoang mũi, còn có lần đầu bị quất đánh——- đau đớn kịch liệt đến không thể nhớ nổi. Bây giờ khoác trên người quần áo nam nhân khác nhưng vùng da thịt trải đầy vết roi vẫn không ngừng run rẩy…

Ánh mắt hắn…

Gắt gao bám lấy ta, dùng ánh mắt thưởng thức thân thể ta…

Khi hắn nói như vậy, hắn nói với ta là thật—— còn có thân thể——– thân thể vĩnh viễn là như thế! Chỉ có lúc thân thể tiếp xúc thân mật, ta dường như đã từng chạm tới nội tâm hắn…

——- Chỉ một thoáng, dù là trong bóng tối thì vị đạo ấy vẫn toát ra rất rõ ràng, chỉ khi dùng thân thể của ta mới có thể chạm đến nó, phút chốc dường như đã hiểu rõ nhau…

Macquarie…

Ba(*) chữ này buột khỏi miệng———- Chủ nhân… những từ này bị ta giữ lại sâu trong cổ họng…

Macquarie…

Ta còn nói thêm một lần nữa. Không khí tràn vào khoang miệng, hòa cùng tiếng vó ngựa, những lời này biến thành chỉ mình ta nghe thấy.

Thế nên ta lại hô tiếp một lần: Macquarie…

Tay chợt siết lại khiến đầu óc ta dao động một chút——- Không bao giờ… thấy hắn nữa! Không bao giờ…nữa…. Vĩnh viễn…

Cuộc đời này không lần nào… nữa, nhìn thấy ánh mắt hắn, cũng… không được hắn ôm…

Không bao giờ… nữa.

Ta lập tức buông lỏng tay———- chỉ vừa thả một chút, dây cương từ trong tay ta trượt ra ngoài… mà ta không để ý tới. Vào lúc ta ngã xuống, nhìn thấy bầu trời hạ xuống vô số những giọt mưa———-

Trời sắp sáng.

Ánh mặt trời, hương vị của đất, cùng tất cả vị đạo trên người hắn thấm sâu vào ta…

Cả người lăn trên mặt đất, nằm úp sấp lên đất bùn, ngựa vẫn lao về phía trước———- Colleman vốn ở phía trước dẫn đường cho ta, thế nên khi hắn đã chạy rất xa mới phát hiện ta ngã xuống đất… Hắn vội quay đầu ngựa chạy trở về…

——-Bất quá trong nháy mắt, một trời mưa liên tục rơi lên lưng, ta biết trên mặt chính mình chảy ra dòng nhiệt lệ…

Ta yêu hắn.

Ngay từ đầu khi thân thể mạnh mẽ va chạm——— tiềm thức ta luôn luôn kháng cự lại nhưng cùng lúc, thân thể bị một loại mạnh mẽ ép buộc hấp dẫn…

Đó là một loại yêu.

Khi hắn nhìn ta, từng bộ phận trên cơ thể đều tản ra một loại vui thích mà chính bản thân cũng không rõ… loại vui thích chợt hiện này vốn dĩ đã chiếm một vị trí thật lớn trong tâm hồn ta———- nhưng nỗi sợ hãi vẫn tồn tại trên thân thể, dằn vặt ta, giấu đi tất cả…

Nhưng trong một thoáng, ở lần cuối ta nằm trên mặt đất thuộc về hắn, đau đớn nhớ tới hắn—— một cảm giác mãnh liệt chưa từng trải qua đánh úp lấy, thứ thống khổ không giống trước kia, thứ đau đớn không tiếng động bị xé rách.

Mà ta biết cách để loại bỏ nó:

——— Khi ta không tiếng động thì thầm tên hắn, đau đớn cứ như vậy tiêu biến…

Ta ghé vào mặt đất ẩm ướt, đem từng giọt nước mắt chôn vào vùng đất của hắn…

Một lần cuối.

Sau đó, vĩnh viễn sẽ không!

Colleman chạy vội tới bên người, ta trở mình đứng dậy.

“Ngươi sao vậy? Mệt quá à?” Hắn vừa hỏi vừa huýt gió đem con ngựa chạy phía trước quay trở về.

“Chân bị chuột rút một chút.” Ta vuốt chân mình——- cái chân đã từng bị hắn dứt khoát khoét đi một miếng thịt, vết thương kia hẳn cũng sẽ vĩnh viễn lưu lại trên người ta? Thẳng đến khi chết… Mùi hắn, thân thể hắn, nhãn thần hắn, những thứ ấy vĩnh viễn in dấu trên người ta?

“Mưa thật đáng ghét!” Hắn một bên nói, một bên nhảy xuống ngựa, bắt lấy con ngựa trống kia kéo lại, đem dây cương nhét vào tay ta.

“Đúng vậy…” Ta nhìn lên bầu trời mưa, vô cùng cảm kích những hạt mưa!

—–Nước mắt ta, hòa cùng nước mưa, không có ai sẽ để ý đó là nước mắt.

Ngay cả ta, cũng sẽ không để tâm.

Lúc hừng đông chúng ta đã chạy vào lãnh địa của Colleman.

Nhưng hắn nhìn một chút phương vị, bắt đầu mang theo ta chạy vòng vo về hướng không rõ——– chạy gấp một lúc lâu ta mới phát hiện, liền hỏi hắn.

Hắn cười, cúi đầu đem vài hạt mưa bám trên đó rũ xuống, toét miệng cười thật to. Chúng ta chạy trên dãy núi sát biên giới——– Nếu như theo bản đồ ta nhớ không nhầm, đây là dãy núi Appalacian trải dài cả mười ba bang…

Mưa bắt đầu ngớt, nếu chúng ta muốn đến Atlanta hẳn là nên vượt qua núi mới đúng!

Hiện tại… chúng ta vẫn dọc theo dãy núi chạy về phía nam!

Ta ghìm cương dừng lại ngựa, chờ hắn giải thích.

Hắn bất đắc dĩ trừng ta, thấy ta cố chấp giằng co ở lại, hắn cũng chỉ có thể đem ngựa quay trở lại.

“Ta không định quay về Atlanta——- Macquarie không phải kẻ ngốc. Ngươi không nghĩ hắn nếu nghi ngờ ta nhất định sẽ đến Atlanta tra hỏi. Nên ta tính đem ngươi tới Mobille——- đấy là một trấn nhỏ sát biên giới thuộc lãnh địa của ta, tuyệt đối an toàn.”

“Đó là đâu?” Ta hồ nghi hỏi.

Hắn chỉ chỉ về phía con sông rộng không thấy bờ phía trước:

“Theo con sông này đến khi gặp biển, liền tới.”

——- Việc tới bước này ta còn có thể làm gì bây giờ a? Chúng ta lại tiếp tục đi.

Đến trưa, mưa tạnh.

Chúng ta dừng lại ở một trấn nhỏ nghỉ ngơi tầm một giờ, thay ngựa.

Này là lãnh địa của hắn, trong một giờ bọn ta đều là lang thôn hổ yết đống thức ăn, ngay cả tắm cũng không có thời gian rửa—– “Tiểu tử Macquarie mà điên lên thì cực đáng sợ, sớm chạy càng xa càng tốt!” Đến Collenman còn nói như thế —— hắn cũng là đồng phạm, chạy càng xa đối ta cũng không có chỗ nào không ổn.

Buổi tối mặc dù có vài điểm sao, nhưng tiếng sấm vẫn như trước ầm ì cùng tia sét…

“Đi nhanh đi. Cứ theo tốc độ này, đến trước nửa đêm chúng ta có thể đến rồi. Mong là trước lúc đó đừng có mưa!” Hắn cũng như ta chạy cả quãng đường dài như vậy——- Thật nhìn không ra hắn lại dai sức đến thế!

Nếu nói Macquarie bằng vào thân phận cùng huyết thống tại đại lục này mà đạt được địa vị, ta thà tin tưởng Colleman là dùng chính nỗ lực bản thân đạt được năng lực gần như ngang bằng với Macquarie!

Trong lúc chạy gấp rút khổ cực như vậy, hắn vẫn tùy tiện chạy ngay trước ta, thường thường nhắc nhở phía trước có cầu, phía trước đường có nhiều đá vụn, phía trước đường không nhìn tốt lắm…

Quá mệt mỏi, ta cái gì cũng không nghĩ.

Này là một thị trấn nhỏ, xung quanh trấn là một vùng đất rộng trồng cây đay, có vẻ còn có cây tràm…

Đã nửa đêm, hắn mang theo ta, không vào trong trấn mà rẽ ra ven thị trấn—— Ở đây có thể nghe được tiếng sóng biển vỗ vào bờ. Nhà của hắn được tạo từ đá tảng, sừng sững đứng trên vách núi cao cao ngay cạnh biển.

Vách đá màu lam cùng sương mù ẩn hiện trong đêm, làm nổi bật ánh đèn vàng hắt ra từ bên trong ngôi nhà kiểu Anh quốc.

Dưới chân, từng đợt sóng đen như mực yên lặng vuốt ve bàn chân.

“Đến đây đi!” Hắn cười, dẫn đầu vung roi khiến mã đi lên con đường núi duy nhất.

Ta cũng vung roi, chăm chú đuổi kịp hắn.

(*): Macquarie = Mạch Gia Lợi —-> Ba từ