Miễn Cưỡng Tiểu Yêu Tinh, Vương Gia! Ta Lại Muốn Ở Trên Ngươi

Chương 27



Tuyết Tuyết khẽ cắn môi, ngầm hạ quyết tâm. Mặc kệ có xảy ra chuyện gì, cũng phải giải quyết nó trước rồi hẵng nói. Một chút thương tích này, cùng lắm chỉ cố gắng chống đỡ, chỉ cần hủy đi đạo phù chú này, nàng có thể khôi phục lại như trước.

Nghĩ đến đây, lá gan của nàng lớn hơn một chút, tự tin cùng kiên định hơn một chút.

Vì thế nàng liền bước chân lên trước dò xét, sau đó ngồi xổm xuống, cẩn thận đặt hai tay lên trên tảng đá.

Ngay sau đó liền tăng lực ở hai tay, cắn răng một cái, dùng sức dịch chuyển tảng đá hơn kia một chút.

Nhưng Tuyết Tuyết thật không ngờ, năng lực của đạo phù kia lại vượt xa phỏng đoán của nàng. Trong phút chốc dịch chuyển tảng đá nàng liền biết, mình hiểu sai rồi, sai hoàn toàn rồi.

Lúc phù chú kia rời khỏi áp chế của tảng đá, liền phát ra một cỗ pháp lực cực kỳ cường đại.

Một đạo ánh sáng màu lam xuất hiện, bắn thẳng đến trước mặt Tuyết Tuyết.

Tuyết Tuyết không kịp tránh, liền bị đạo ánh sáng màu lam đó hung hăng đánh trúng người.

Chỉ cảm thấy một trận nóng rực đập vào mặt, ngay sau đó khắp người nàng giống như bị lửa thiêu đốt, đau đớn.

Tuyết Tuyết lùi về phía sau theo bản năng, dần bắt đầu cảm thấy không ổn.

Tai họa phù chú này mang đến tuyệt đối không chỉ là đau đớn đơn giản như vậy, nàng sợ hãi giơ cánh tay lên, khi vén ống tay áo tới khuỷu tay, nàng liền phát hiện toàn bộ ra thịt lộ ra bên ngoài đang nổi lên vẩy cá với tốc độ rất nhanh. Bắt đầu là một chỗ, sau đó dần dần lan đến toàn thân.

Tuyết Tuyết hoảng sợ, bước nhanh chạy đến trước hồ nước, nương theo ánh trăng nhìn mặt mình.

Không ngoài dự liệu, những vẩy cá này không buông tha khuôn mặt của nàng, trên mặt vốn trắng mịn lúc này loang lổ vảy cá, đáng sợ giống như ma quỷ.

Nàng sợ hãi, nhìn xung quanh vắng lặng, liền muốn hóa nguyên hình trốn vào trong nước.

Nhưng thử vài lần, lại kinh ngạc phát hiện mình hoàn toàn mất đi phát lực, đến khả năng khôi phục nguyên hình cũng không có.

Làm sao bây giờ?

Tuyết Tuyết ngã ngồi dưới đất, bỗng chốc không có bất kỳ chủ ý gì.

Bỗng nhiên cách đó không xa có chút ánh sáng lờ mờ. Ánh sáng này lay động, càng ngày càng gần.

Tuyết Tuyết biết, đây là có người mang theo đèn lồng đang đi về phía này. Nàng sợ hãi, lại không biết nên trốn đi đâu.

Đúng lúc này, người mang theo đèn lồng chợt hô to --

"Là ai ở đó?"

Tuyết Tuyết vui vẻ, nghe ra tiếng của Bình Tử. Đang chuẩn bị cầu cứu hắn, lại đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau lưng.

Nàng kinh hoảng quay đầu lại, phát hiện ra là một tướng dĩ đang đứng đi tiểu, một tay của tướng sĩ này đặt ở trên dây lưng, tuy hai người còn cách nhau một đoạn, nhưng nàng đột nhiên quay đầu lại như vậy, khiến cho người kia cũng nhìn về phía này.

Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thấy, người nọ liềng sững sờ đứng ngây tại chỗ, hai môi khép mở một lúc lâu cũng không phát được ra tiếng.

Cuối cùng đến khi khiếp sợ qua đi, vị tướng sĩ này vươn một bàn tay đến, chỉ chỉ vào Tuyết Tuyết, lại ngu ngơ một lúc, sau đó đột nhiên hô một tiếng thật to--

"Có quỷ! Có quỷ!"

Tiếng kêu này, ngay lập tức liền hấp dẫn sự chú ý của hạ nhân trực đêm.

Mắt thấy càng ngày càng có nhiều người đi về phía mình, Tuyết Tuyết kích động từ trên đất bò dậy, một bên dùng ống tay áo che mặt mình, một bên muốn tìm đường chạy.

Tiếc rằng, đường nhỏ đã bị hạ nhân vây kín, mà tướng sĩ kia vẫn còn đang không ngừng kêu có quỷ.

Tuyết Tuyết gấp đến độ nhìn xung quanh, không biết nên làm thế nào cho đúng.

"Quỷ gì!" Chợt giọng nói của Bình Tử vang lên, hơn nữa còn càng ngày càng gần Tuyết Tuyết.

Đối với người này, ngày trước Tuyết Tuyết rất cảnh giác, chỉ vì những lời kỳ quái mà hắn nói với nàng khi Cảnh Hiên không ở trong phủ.

Nhưng đến thời điểm này, đối với nàng mà nói, ngược lại Bình Tử lại trở thành người một nhà, hoàn toàn có khả năng bảo vệ nàng.

"Quản gia!" Tuyết Tuyết nhỏ giọng gọi, "Quản gia, ta là Tuyết Tuyết, mau cứu ta! Đưa ta trở về phòng."

Bình Tử buồn bực hừ một tiếng, không để ý nàng, hướng về phía đám người đang vây xung quanh nói:

"Giải tán cho ta! Giải tán! Quỷ đâu mà quỷ! Là Tuyết Tuyết cô nương bị thương, một đám nam nhân các ngươi, lại nói là quỷ!"

Lời này vừa nói xong, tướng sĩ vừa hô to kia liền đỏ mặt.

Hắn chỉ nhìn thấy mặt Tuyết Tuyết rất đáng sợ, hình như là có rất nhiều cái gì đó ở trên mặt, nhưng cụ thể là cái gì, hắn cũng không nhìn thấy rõ.

Trước mắt nghe Bình Tử nói là vì bị thương, nghĩ đến đây, cũng cảm thấy có lý, không khỏi ngượng ngừng đứng dậy.

Đám hạ nhân rất nhanh liền bị Bình Tử giải tán đi, Tuyết Tuyết vẫn lấy ống tay áo che mặt như cũ, tận lực tránh ánh nến trong tay Bình Tử, bước nhanh theo hắn trở về phòng mình.

Vào đến tiểu viện, bước chân Tuyết Tuyết càng nhanh hơn, cơ hồ giống như chạy vào trong phòng.

Sau đó chạy vội lên trước Bình Tử, "phanh" một tiếng đóng chặt cửa lại.

Bình Tử bị chặn ở bên ngoài liền than nhẹ một tiếng, lập tức vỗ cửa hai cái, nói:

"Ngươi làm cái gì vậy?"

"Quản gia, cảm ơn ngài!" Tuyết Tuyết vội vàng nói với hắn: "Cảm ơn ngài đã đưa ta trở về, nhưng đến đây là tốt rồi, vào trong phòng không tiện, xin ngài trở về đi!"

Bình Tử bất đắc dĩ lắc đầu,

"Ngươi, con cá nhỏ này, thật là quật cường. Ngươi cũng không cần tránh, ta biết rõ. Từ rất nhiều năm trước đã phát hiện ngươi có cái gì có khác thường, nói thật, khi đó thật sự là có tâm tư muốn trừ bỏ ngươi. Cảm thấy người là người, yêu là yêu, ngươi lấy thân phận của một yêu tinh làm bạn bên cạnh Vương gia, đối với Vương gia mà nói cũng không phải là chuyện tốt. Nhưng Vương gia thích ngươi, một ngày cũng không rời xa ngươi. Hơn nữa ngươi cũng không có ý đồ làm hại Vương gia, thế nên mới giữ lại ngươi đến ngày hôm nay. Chúng ta đều đã sống chung với nhau nhiều năm như vậy, chuyện cho tới bây giờ, cũng không có ý muốn vứt bỏ nhau. Bình Tử ta tuy chỉ là một hạ nhân, nhưng cũng hiểu rõ trung can liệt đảm(1), cũng hiểu rõ đồng sinh cộng tử(2). Ngươi không cần lo lắng, Vương gia nghe nói trên núi Vân Sơn có một tiên nhân đắc đạo, có thể giúp đỡ. Hắn nói qua, mặc kệ được hay không được, sáng sớm ngày mai cũng sẽ trở về. Trước đó, ta sẽ ở lại trong viện này, có việc gì ngươi cứ gọi, yên tâm, sẽ không có ai làm hại ngươi."

(1)Trung can liệt đảm: trung thành, can đảm, cương trực, ngay thẳng.

(2)Đồng sinh cộng tử: cùng sống cùng chết.

Nói dứt lời, Bình Tử đi thẳng đến ngồi ở ghế đá nhỏ trong viện, không nói gì nữa.

Tuyết Tuyết nghe nói như vậy, không khỏi nổi lên một trận xót xa. Cuộc sống mười năm qua còn rành rành ngay trước mắt, nàng nghĩ, nàng đã gặp được rất nhiều người tốt rồi!

Cảnh Hiên, Bình Tử, thậm chí là hạ nhân trong Cảnh vương phủ, đều rất yêu thương nàng, rất chiếu cố nàng.

Người tốt sẽ được báo đáp, nàng không hại người, vì thế người khác cũng nên vứt vỏ hết tâm tư muốn trừ bỏ nàng.

Ông trời vẫn thật công bằng.

Nhưng mà... Làm sao bây giờ?

Lại lần nữa nghĩ đến hiện thực, ánh trăng xuyên qua giấy trên cửa sổ, cùng với vảy sáng trên mu bàn tay nàng, xuất hiện rất nhiều điểm vàng óng ánh.

Khi Cảnh Hiên trở về, trời đã bắt đầu sáng.

Hắn vừa mới vào đến tiểu viện liền nhìn thấy Bình Tử đang ngồi trên ghế đá trong sân, mắt nhìn về phía căn phòng của Tuyết Tuyết, ngồi thẳng người.

Hắn không hiểu, tiến lên một bước, chủ động vỗ vai Bình Tử, có chút mệt mỏi khẽ nói:

"Bình Tử, sao lại ngồi ở đây?"

Thần kinh luôn luôn buộc chặt của Bình Tử vừa nghe được giọng nói quen thuộc, liền lập tức quay đầu lại.

Khi hắn nhìn thấy người đến là Cảnh Hiên, cả người chợt thở phào nhẹ nhõm.

"Vương gia!" Hắn đứng lên, quay người lui về sau một bước, rồi mới nói với Cảnh Hiên: "Vương gia, rốt cục người đã trở về!"

"Sao vậy?" Vừa thấy bộ dạng này của Bình Tử, Cảnh Hiên cũng khẩn trương đứng lên. Sau đó theo bản năng nhìn về phía căn phòng của Tuyết Tuyết, một loại dự cảm không tốt liền xuất hiện, "Có phải Tuyết Tuyết xảy ra chuyện gì không?"

Bình Tử bất đắc dĩ gật đầu, sau đó nói:

"Thân thể của Tuyết cô nương xảy ra chuyện, nàng tự giam mình trong phòng, không cho ai vào."

Cảnh Hiên hít một hơi thật sâu, không trách được đoạn đường trở về tâm thần đều không yên, xem ra, chuyện hắn lo lắng nhất đã xảy ra.

"Ngươi đi nghỉ trước đi! Bổn vương đi xem một chút!"

Nói xong, cũng không chờ Bình Tử đáp ứng, liền đi thẳng đến trước cửa phòng.

Bình Tử không rời đi, chỉ thối lui đến bên cửa, đứng ở nơi đó, chờ Cảnh Hiên tùy thời sai bảo.

Đến trước của, Cảnh Hiên giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ lên khung cửa.

Vừa nghe thấy có tiếng mở cửa, Tuyết Tuyết đang ngồi trong phòng giật mình một cái, lập tức "nhảy" từ trên ghế xuống.

Phản ứng của nàng rất nhanh, không phải đi mở cửa, mà là trước tiếp xông lên giường, sau đó dùng chăn trùm kín từ đầu đến chân.

Nàng biết, Bình Tử sẽ không đến gõ cửa phòng mình. Mà lúc này trời đã sáng, người có thể đến vào giờ này, ngoài trừ Cảnh Hiên, không còn ai khác.

Trời mới biết nàng hi vọng Cảnh Hiên sớm trở về biết bao nhiêu, trời biết nàng hi vọng Cảnh Hiên có thể ở bên cạnh biết bao nhiêu.

Nhưng mà không được, nàng không thể để Cảnh Hiên nhìn thấy bộ dạng hiện tại của bản thân, nàng không muốn dọa hắn hay gây tổn thương cho hắn.

Tuyết Tuyết sắp hiên rồi, tiếng gõ cửa của Cảnh Hiên càng ngày càng gấp, tiếng gọi tên nàng cũng càng ngày càng gấp.

Nàng thật sự rất muốn đi đến, kéo cửa ra, sau đó gắt gao ôm lấy hắn, nói cho hắn biết nàng sợ hãi biết bao nhiêu.

Nhưng nàng không thể! Nàng có thể làm, chỉ là cố gắng trùm kín người lại, không để cho một chút da thịt vào bại lộ ở trong không khí.

"Tuyết Tuyết!" Cảnh Hiên gấp đến độ dậm chân, "Tuyết Tuyết, sao nàng lại khóa cửa? Rốt cuộc là nàng đang làm gì ở trong đó? Tuyết Tuyết, có phải đêm qua đã xảy ra chuyện gì làm nàng sợ không? Ta là Cảnh Hiên! Nàng mở cửa ra, có chuyện gì thì nói với ta, có ta ở đây, đừng sợ! Tuyết Tuyết! Tuyết Tuyết!"

Thấy người trong phòng nửa ngày không đáp lại, Cảnh Hiên nóng nảy, nhìn cánh cửa trước mắt, lại lui về phía sau hai bước, sau đó nâng chân bên đạp một cước, "Cạch" một tiếng trực tiếp đạp mở cửa phòng ra.

Tuyết Tuyết sợ tới mức "A" to một tiếng, sau đó liền bắt đầu càng thêm liều mạng chui đầu vào trong chăn.

Cảnh Hiên đi đến bên cạnh, vừa nhìn thấy bộ dạng của nàng, nhất thời liền cảm thấy đau lòng.

Nhưng tay của hắn vừa mới đặt lên trên chăn, Tuyết Tuyết càng co sâu vào bên trong.

"Tuyết Tuyết." Cảnh Hiên bất đắc dĩ, chỉ đành bỏ tay xuống. "Được rồi! Ta không đụng nàng. Nhưng Tuyết Tuyết, nàng buồn bực chuyện gì cũng không thể như vậy. Nàng có thể nói với ta không, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

"Cảnh Hiên!" Người trong chăn cuối cùng cũng lên tiếng, "Cảnh Hiên, chàng mau đi ra ngoài đi, chàng không thể nhìn ta!"

"Tại sao?"

"Bởi vì trên người ta có rất nhiều vảy cá!" Cuối cùng cũng đem sự thật nói ra khỏi miệng, Tuyết Tuyết bất chấp tất cả, gào to lên -- "Cảnh Hiên, trên người ta đột nhiên mọc đầy vảy cá! Không chỉ ở trên người, trên mặt cũng có!"

"Vảy cá?" Cảnh Hiên sửng sốt, lập tức nói: "Được rồi! Vảy cá thì vảy cá! Nàng có thể không để cho người khác nhìn thấy, nhưng ta không sợ, ta đã chọn nàng, sẽ không sợ những thứ đó! Tuyết Tuyết, buông chăn, chúng ta cùng nghĩ biện pháp? Được không?"

"Không được!" Tuyết Tuyết cự tuyệt hắn, "Cảnh Hiên! Tưởng tượng là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác. Chàng không biết bộ dạng của ta đáng sợ thế nào đâu, ban đêm ngày hôm qua bị một tướng sĩ bắt gặp, hắn còn tưởng là gặp quỷ. Cảnh Hiên, chàng buông tha cho ta đi! Ta và chàng , người và yêu khác đường, đây là sự thật không thể nào thay đổi được! Trước kia ta rất hồn nhiên, là ta nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Nhưng hiện tại ta đã hiểu, Cảnh Hiên ta thật sự đã hiểu. Đây là ông trời muốn trừng phạt ta, muốn lấy lại tất cả của ta. Nhưng ta không thể để ông trời trừng phạt đến trên người của chàng, cho nên, thừa dịp ông trời chưa trừng phạt chàng, chàng buông tha ta đi!"

"Nói chuyện hoang đường gì vậy!" Cảnh Hiên tức giận hung hắng ném gối đầu trên giường xuống đất. "Ta buông tha nàng? Nàng đi theo ta mười năm, ta mộng nàng mười năm. Bây giờ nàng nói với ta muốn ta buông tha nàng? Tuyết Tuyết nàng nghe đây! Cảnh Hiên ta không phải là loại người gặp chuyện liền xem thường buông tha, Tuyết Tuyết nàng coi thường ta rồi!"

"Không phải, không phải!" Tuyết Tuyết nóng vội, khẩn trương giải thích, "Cảnh Hiên, ý của ta không phải vậy, ta chỉ là, chỉ là..."

"Ta biết!" Cảnh Hiên thở dài một tiếng, "Tuyết Tuyết, ta biết, ta biết chúng ta muốn ở cùng nhau, trong lúc này còn rất nhiều chuyện cần phải giải quyết, ta cũng đang cố gắng. Nghe nói ở trên đỉnh Vân Sơn có một vị tiên nhân, pháp lực của hắn rất thâm hậu, có thể nghịch chuyển tam giới. Đêm qua ta đi tìm hắn, nhưng đáng tiếc hắn không ở đó. Nhưng nàng đừng lo, ta sẽ lại đi đến đó lần nữa, sẽ có lúc tiên nhân trở về. Nàng đừng buồn, ra ngoài nói chuyện với ta, ta không sợ, thật."

Nghe lời nói chân thành của hắn, nhưng Tuyết Tuyết vẫn lắc đầu.

Nàng nói:

"Cảnh Hiên, đừng nên ép ta. Nếu chàng còn tôn trọng ta, vậy thì xin chàng ra ngoài đi. Ta có thể nói chuyện với chàng, nhưng cho dù thế nào cũng không thể cho nàng nhìn thấy bộ dạng của ta. Coi như.. Coi như là để ta giữ lại một chút tôn nghiêm cho bản thân đi!"